Hứa Thuật bị một luồng ánh sáng kích thích mà tỉnh lại, cậu theo bản năng đưa tay ngăn cản ánh sáng trước mắt, tay phải chống vào bên cạnh mượn sức muốn đứng dậy, nhưng vào lúc này cậu cảm giác được bàn tay đụng phải cỏ dại và bùn đất.
Cậu hoàn toàn tỉnh táo lại, mở mắt nhìn, mới phát hiện mình đang nằm trên bãi cỏ ở vùng ngoại ô!
Không có ai xung quanh, nhưng không xa bên phải có một con sông lớn.
Dòng sông trong xanh và nhẹ nhàng, ánh nắng mặt trời chiếu xuống mặt sông, lấp lánh rất đẹp.
Hứa Thuật hơi sửng sốt một chút mới đứng lên, ngẩng đầu nhìn bốn phía, cảm thấy nơi này vô cùng quen mắt.
Hình như... Chính là nơi cậu đã dịch chuyển đến từ đầu trò chơi.
Ngọn đồi cách đó không xa cũng ở đó, nhưng mặt đất vốn có ổ gà lại trở nên rất bằng phẳng, trên đó phủ đầy cỏ dại xanh biếc, hoàn toàn không có dấu vết bị người khác đào qua.
Cậu đứng đó dụi mắt vài lần, trong giây lát không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, tối qua bọn họ vây quanh Viên Quảng, định đợi đến tối xem có thể giúp hắn hay không.
Thế cậu thiếp đi từ lúc nào?
Cảnh tượng trước mắt là sao?
Có lẽ nào...
Hứa Thuật bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, vội vàng cất bước chạy về phía ngọn đồi cách đó không xa.
Cho đến bây giờ đã năm ngày không ăn rồi, cậu thấy chóng mặt trong khi đang chạy, hơi bủn rủn tay chân. Một đoạn đường ngắn nhưng phải mất một lúc lâu mới chạy đến nơi.
Cũng may tình trạng thể chất hiện tại vẫn có thể chống đỡ được, cũng không nghiêm trọng đến mức không thể nhúc nhích. . Truyện chính ở { trumtru yen.n e t }
Hứa Thuật chạy đến chỗ cao nhất trên ngọn đồi, nhìn về phía trấn nhỏ xa xa.
Sau đó, cậu thấy một vài bóng người đi xung quanh đó.
Cuối trấn, bờ sông, tất cả mọi người đều đang hoạt động!
Trên con đường lớn kéo dài ra khỏi cửa trấn, thậm chí còn có hai chiếc xe ngựa đang chậm rãi di chuyển!
Trong lòng cậu mừng rỡ, lập tức hiểu được —— xem ra câu chuyện chính trong trò chơi này đã hoàn tất!
Vì vậy, Viên Quảng có thể vẫn còn sống?
Bởi vì người chơi đã tìm ra cách tránh bị trừng phạt tử hình nên không cần thiết phải tiếp tục trò chơi.
Trấn quỷ bởi vậy mà biến mất, kế tiếp bọn họ có thể ở trong thị trấn sinh hoạt bình thường chờ nhiệm vụ kết thúc!
Hứa Thuật từ trên núi đi xuống, đi thẳng đến thị trấn nhỏ.
Còn chưa đi tới cổng, Hứa Thuật đã nhìn thấy Quý Xuyên đứng bên cạnh con đường lớn bên ngoài thị trấn.
Anh lẳng lặng tựa vào dưới một gốc cây lớn, khoanh tay lại, chân trái cong lên thân cây, phối hợp với một thân quần áo cổ đại cùng mái tóc đen dài như mực, nhìn qua như một công tử tự do tự tại.
Hứa Thuật chú ý tới có mấy cô gái trẻ đang đứng gần lối mòn đi vào trấn, nhìn về phía Quý Xuyên thì thầm.
Cậu nói trong lòng, những người này nếu biết Quý Xuyên là người có tính cách gì, chỉ sợ sẽ hận không thể đem con mắt của mình móc ra quăng cho chó ăn.
Lớn lên xinh đẹp thì có ích gì? Chẳng phải cũng là tên biến thái cuồng giết người à.
Cậu yên lặng nhổ nước bọt, bỗng nhiên thấy Quý Xuyên nhìn về phía mình.
Hứa Thuật vội vàng cười cười, đi về phía anh, nói: "Thời gian còn lại chắc không có nguy hiểm gì nữa. Bây giờ nơi này đã là một thị trấn nhỏ sau khi nạn đói chấm dứt nên một lần nữa trở nên thịnh vượng. Nhân tiện, anh có thấy hai người chơi khác không? "
Quý Xuyên lắc đầu, không nói gì.
Hứa Thuật đang muốn nói có nên vào trấn tìm thức ăn không, quay đầu đã thấy trong mấy cô gái trẻ có một người vẻ mặt thẹn thùng đi về phía Quý Xuyên.
Khi đi đến bên cạnh họ, chiếc khăn trắng trong tay cô ta "đột ngột" rơi xuống đất, nhưng cô ta không dừng lại để nhặt nó lên mà lại tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này Quý Xuyên vừa vặn cất bước về phía Hứa Thuật, vì vậy nên đã một bước giẫm phải chiếc khăn tay đó, để lại một dấu giày bẩn thỉu trên trên bệ mặt chiếc khăn tay.
Hứa Thuật nhìn lướt qua khuôn mặt biến sắc mặt của cô gái kia, có hơi buồn cười.
Cậu nhịn lại, bỗng dưng nghĩ ra một cách có thể xử lý cơn đói.
Cậu vươn cánh tay về phía vai Quý Xuyên, cười ha ha nói: "Ôi, đây không phải Quý đại ca sao, đã lâu không gặp, cùng đi dạo một vòng nào. Hôm nay anh em chúng ta nhất định phải tìm một nơi để uống giải sầu mới được! "
Cậu vừa nói, vừa giả vờ nhìn thấy chiếc khăn tay, kinh ngạc a lên một tiếng: "Khăn tay này... Đó có phải là của cô đánh rơi không? "
Cô gái kia liếc Quý Xuyên một cái, đỏ mặt thẹn thùng gật đầu.
Vì thế Hứa Thuật lại nói: "Thật xin lỗi, ánh mắt anh em này của tôi không tốt lắm, không cẩn thận giẫm lên khăn tay của cô, không bằng mời cô cùng chúng tôi đi ăn cơm coi như bồi thường? "
Khi ăn xong rồi giả vờ không mang theo ví là được, kế hoạch này quả thực hoàn mỹ.
Quý Xuyên liếc cậu, mặt không thay đổi kéo cánh tay cậu đang đặt trên vai mình xuống, xoay người rời đi.
Hứa Thuật vội vàng đuổi theo, kéo cánh tay của anh.
Hạ thấp giọng nói: "Quý Xuyên, anh trai, anh em tốt! Tôi sắp chết đói rồi, anh chịu đựng một lúc thôi! "
Quý Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu, từ trong khoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh: "Cút."
Hứa Thuật: "..."
Người này thật không gần gũi nổi!
Cậu thở dài, buông tay đi tới dưới gốc cây, thầm nghĩ, quên đi, cậu sẽ ở đây chờ, nói không chừng trong chốc lát sẽ có người chơi nhìn thấy cậu.
Quý Xuyên không trở về, trực tiếp đi vào trong trấn.
Hứa Thuật nhìn thân ảnh của anh biến mất trong thị trấn náo nhiệt, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, âm thầm suy nghĩ mấy ngày tiếp theo nên lấy đồ ăn ở đâu.
Có một con sông bên cạnh, nên sẽ có cá phải không?
Cậu đang nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Viên Quảng từ xa truyền đến, gọi tên Hứa Thuật.
Hứa Thuật vội vàng ngẩng đầu, đã thấy đối phương đang nhanh chóng chạy về phía mình.
Cho dù cách rất xa, cậu cũng có thể nhìn thấy nụ cười vô cùng rạng rỡ trên mặt Viên Quảng.
Đó là niềm vui khi đã thoát khỏi cái chết.
"Cảm ơn cậu!" Viên Quảng vừa chạy tới, liền thở hồng hộc nói ba chữ như vậy.
Hứa Thuật buồn cười: "Tốt hơn hết anh nên hít thở cho kỹ trước khi nói chuyện đi. Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra tối qua? "
Viên Quảng trực tiếp ngồi xuống đất bên cạnh cậu, vừa thở hổn hển vừa nói: "Tối hôm qua thật sự quá mạo hiểm, nếu như không phải những lời cậu nói ban ngày, tối hôm qua tôi nhất định đã chết..."
Hắn kể mọi chuyện đã xảy ra một cách cẩn thận, sau khi nói xong, quay đầu nhìn về phía dòng sông cách đó không xa: "Nói ra có chút xấu hổ, tôi đã không nghĩ đến việc cảm ơn nó đêm qua, tôi cảm thấy rất sợ hãi, may mắn sau khi được nó bảo vệ. Hôm nay tôi vừa tỉnh lại, đã đến chỗ này... Tôi không biết liệu tôi có thể nhìn thấy Tiểu Hà lần nữa hay không."
Hứa Thuật chưa từng thấy Tiểu Hà biến thành quái vật, mặc dù nghe Viên Quảng mô tả, nhưng trong đầu cậu hiện lên cô bé có khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt nhưng có đôi mắt rất đẹp.
Câu chuyện trong trò chơi đã kết thúc, có lẽ... sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa.
"Người đâu! Bắt cướp!!! Người kia cướp vịt quay của tôi!!! "
Một tiếng la hét đột nhiên từ trong trấn truyền đến, thu hút sự chú ý của hai người.
Hứa Thuật quay đầu nhìn về phía trấn, lập tức sửng sốt.
Tại sao...cậu lại nhìn thấy Quý Xuyên trong tay cầm một con vịt sáng bóng, đang chạy về phía họ?
Hơn nữa ở phía sau anh, còn có một người đàn ông cao to vạm vỡ đuổi theo!
Viên Quảng cũng sửng sốt: "Chuyện gì xảy ra thế này? "
Hứa Thuật vừa kịp phản ứng, Quý Xuyên cũng đã chạy tới, sau đó nhét vịt quay vào tay cậu, lạnh như băng nói: "Không phải đói à, mau ăn đi. "
Hứa Thuật: "... Tôi nghĩ chúng ta phải chạy trước. "
Bởi vì ngay sau khi người đàn ông to con hô một tiếng, trong thị trấn có vào nam nhân trẻ tuổi đều chạy tới, như ong vỡ tổ.
"Chạy đi!"
Hứa Thuật lại kêu một tiếng, ôm vịt quay xoay người bỏ chạy.
May mắn thay, nó chỉ là một con vịt, nên những người đó không đuổi theo quá xa.
Ba người dừng lại ở hạ lưu con sông, thở hổn hển ngồi xuống bờ.
Sau vài giây trầm mặc, Viên Quảng cười ha ha.
Hứa Thuật cúi đầu nhìn vịt quay trong lòng, cũng nhịn không được bật cười.
Sau đó, Quý Xuyên vỗ vào gáy cậu: "Cười cái gì, ăn mau. "
Hứa Thuật cười không nổi nữa, trong lòng mắng anh hai câu, xé hai cái chân vịt, cho bọn họ mỗi người một cái.
Viên Quảng nói cảm ơn, có chút lo lắng bảo: "Dương Nhuế làm sao bây giờ? Chúng ta vẫn chưa gặp cô ta. "
"Ngay cả anh cũng vẫn còn sống, cô ta chắc sẽ không có việc gì." Hứa Thuật nhai vịt quay, miệng nói không rõ ràng.
Tuy rằng lời này nghe kỳ quái, nhưng thật sự đúng là như vậy.
Viên Quảng cười một chút, bắt đầu ăn từng ngụm.
Vịt quay này thật ra cũng không tệ lắm, tuy rằng gia vị chắc chắn không ngon bằng những món ở hiện đại, nhưng nhìn bên ngoài vẫn rất ngon.
Đối với những người chơi đã không ăn gì trong thời gian dài, dù đơn giản nhưng lại là món ngon nhất trên thế giới.
Ba người ăn xong vịt quay, Hứa Thuật còn cảm thấy vẫn chưa đủ no, ước chừng hai người bọn họ cũng không khác biệt lắm.
Viên Quảng đề nghị đi xem những cánh đồng bên ngoài thị trấn, có lẽ có trồng cái gì đó ăn được.
Vì thế, ba người chơi chính trực, vì thức ăn mà trở thành trộm cướp.
Khi bọn họ gặp Dương Nhuế, đối phương đã sớm ăn mấy cái bánh bao nhân thịt lớn, đều bắt đầu nấc cụt —— bởi vì cả người cô ta vừa rách vừa bẩn, đáng thương đứng ở phía trước cửa hàng bánh bao nuốt nước miếng rất lâu, cho nên ông chủ coi cô ta là ăn mày, nên cho mấy cái bánh bao lớn.
Qua ngày đầu tiên, những ngày sau đó tốt hơn nhiều.
Bọn họ không có cách nào vào trong trấn nữa, ở trong cánh đồng gần đó tìm thứ gì có thể ăn được, buổi tối thì ngủ ở trên bãi cỏ.
Vào đêm thứ ba, Hứa Thuật bị đánh thức do muỗi đốt, nên đã thấy một màn mà cậu vĩnh viễn không muốn thấy nhất.
Vào khoảng nửa đêm, cậu thấy một người đàn ông lén lút mang theo giỏ đựng lặng lẽ đi ra khỏi thị trấn.
Sau đó người đàn ông bước nhanh đến bờ sông, ngồi xổm ở đó ôm một đứa bé ra khỏi giỏ, hơi do dự vài giây sau đó liền trực tiếp nâng đứa bé lên cao, muốn ném xuống nước!
Hứa Thuật thấy thế, vội vàng hô to một tiếng: "Dừng tay lại, anh đang làm gì vậy?! "
Người đàn ông đó không nghĩ tới nơi này lại còn có người, nhất thời hoảng sợ, đem đứa nhỏ đặt trở lại trong giỏ, xoay người bỏ chạy.
Nếu đây là thế giới thực, Hứa Thuật không cần nghĩ nhiều sẽ đuổi theo.
Nhưng ở đây không phải, nên cậu không nhúc nhích.
Cậu không thể làm gì được ngoài trừ nhìn bóng người kia biến mất giữa các ngôi nhà trong trấn, tâm tình vô cùng phức tạp.
Có lẽ... Sẽ không bao lâu nữa, Tiểu Hà sẽ xuất hiện trở lại.
_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT