Cốc Vũ, gã bụng bia và tên to cao, ba người đứng trước cửa, trợn mắt há hốc mồm nhìn người trong phòng.
"Vương, Vương Đại Lôi?'' Gã bụng bia khiếp sợ quay đầu nhìn cửa sân đóng chặt phía sau, không thể tin được nói: "Sao có thể... Đây không phải là hắn!''
Ai cũng không ngờ, bởi vì Vương Đại Lôi cùng Lâm Trạch và gã mập đã đi lên núi.
Hơn nữa, dường như người bị nhốt trong căn phòng này đã rất lâu.
Y có gương mặt giống Vương Đại Lôi như đúc, chỉ có điều râu và tóc rất dài, không biết đã bao lâu rồi chưa cạo, nên tạo thành một đống lộn xộn.
Hai tay, hai chân của y đều bị trói, miệng cũng bị chặn lại, trên cổ thậm chí còn có một sợi dây xích, giống như con chó bị cột bên cạnh giường.
Trên mặt đất khắp nơi toàn là phân và nước tiểu, có cả đồ ăn bị sót lại, đây chính là nơi yêu thích của giòi bọ và ruồi nhặng.
Người nọ đang nằm ở chỗ bẩn thỉu kia, hai mắt trống rỗng nhìn về một hướng nào đó, mặc cho ruồi bọ bò khắp người.
Y dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Từ lúc bọn họ mở cửa tới lúc này, y từ đầu đến cuối không nhìn bọn họ lấy một lần.
Cốc Vũ nhìn những thứ trong phòng, cảm thấy có chút buồn nôn, thực sự không muốn đi vào.
Nhưng cô nhìn hai người đàn ông bên cạnh, thấy bọn họ đều không có ý đi vào, cuối cùng cắn răng, một mình đi vào.
Dù sao so với manh mối, chút bẩn này không tính là gì.
Cô cố gắng tránh phân và nước tiểu trên mặt đất, đi tới bên cạnh người kia, đưa tay kéo mảnh vải trong miệng của y ra.
Sau đó cô quơ quơ tay trước mắt y, hỏi: "Anh có ổn không?"
Có vẻ như người này không được bình thường.
Quả nhiên, y không trả lời, thậm chí nhìn cũng không nhìn cô.
Cốc Vũ nghĩ một lúc nói: "Anh đừng sợ, chúng tôi không phải người trong thôn này, là người từ bên ngoài đến, anh có phải Vương Đại Lôi không?''
Không biết lời cô nói có chữ nào kích thích đến y, bỗng nhiên y mở to hai mắt, vừa hét lên vài tiếng quái dị vừa vặn vẹo thân thể, chui xuống gầm giường như một con sâu.
Cốc Vũ cau mày, im lặng nhìn y chằm chằm một lúc, rồi hiểu ra tất cả.
Thì ra... hai người Hứa Thuật là bởi vì phát hiện chuyện này, nên không nói thật với người chơi khác.
Cô bình tĩnh quay đầu nhìn thoáng qua hai người trước cửa, bất đắc dĩ đứng dậy ra ngoài, nói: "Tôi thấy y hình như điên rồi.''
"Vậy bây giờ làm gì?'' Gã bụng bia quay đầu nhìn người đàn ông đang trốn dưới giường:
"Hai người nói xem y có phải là anh em song sinh của Vương Đại Lôi không?''
"Không thể nào.'' Tên to cao nói: "Làm gì có ai nhốt anh em của mình như thế này?''
Gã bụng bia nhún vai: "Nếu không phải thì sao có thể giống nhau như đúc...''
Hắn nói đến đây, đột nhiên im bặt, sau đó vỗ ót một cái nói: "Đúng rồi! Hai người nghĩ xem, không phải pho tượng ở ngôi miếu thần có hai cái đầu giống nhau hay sao? Có khi nào là do nó giở trò quỷ? Nó chọn người dân trong thôn một cách ngẫu nhiên, làm ra một nhân bản giống như đúc người đó, sau đó để người dân giết người nhân bản làm cống phẩm cho nó?''
Tên to cao nghe vậy, vỗ tay nói: "Đúng! Giả thuyết này rất đáng tin! Nhưng mà... Lúc trước Hứa Thuật nói, bọn họ phát hiện ở nhà trưởng thôn là một người phụ nữ điên, chuyện này là sao? Chẳng lẽ bọn họ lừa chúng ta?''
Cốc Vũ thấy bọn họ nghĩ đến nước này, đoán chừng chuyện kế tiếp sẽ sớm nhận ra, dứt khoát nói thẳng: "Cậu ấy lừa chúng ta, bởi vì cậu ấy lo lắng một trong số những người chơi đã bị nhân bản thay thế.''
"Chờ tí... Nói như vậy, cấm kỵ, chính là chạm vào tượng đá?''
Tên cao to biến sắc, nhìn về phía gã bụng bia nói: "Anh mập có phải đã...''
Gã bụng bia ngẩn người: "Trước đó anh ta lúc nào cũng đi cùng chúng ta cũng chưa hề tách ra, cho nên anh ta không phải là nhân bản. Nhưng mà bây giờ...''
Hắn đi cùng Lâm Trạch!
Cốc Vũ cau mày, trầm giọng nói: "Lâm Trạch và Bạch Cửu đã chạm vào tượng đá. Hai người bọn họ còn cùng đi lên núi, ở đó xảy ra chuyện gì cũng không ai biết. Có lẽ —— bọn họ đã chết rồi.''
"Tiêu rồi, anh mập chết chắc rồi!'' Gã cao lớn gấp gáp:" Chúng ta cần đi tìm bọn họ không?''
Cốc Vũ không nói chuyện, cất bước chạy ra ngoài.
Cô muốn đi tìm Cố Manh Manh.
Lúc trước hai người chia ra hành động, Cố Manh Manh có nói muốn tiện đường qua xem Bạch Cửu một lúc.
Nếu như Bạch Cửu đã sớm bị nhân bản thay thế, nên khả năng cao cô ấy cũng đang gặp nguy hiểm.
Mặc dù, người chơi không chạm vào tượng đá không thể bị giết chết, nhưng nếu như chỉ làm tổn thương cô ấy thì hoàn toàn có thể.
Cốc Vũ lo lắng, nhanh chân chạy ra ngoài, chỉ muốn dịch chuyển tức thời đến nhà họ Lưu.
Tuy nhiên, vừa chạy đến cửa, mở cửa ra cô lập tức ngẩn người.
Ngoài cửa, rất nhiều người đứng yên lặng không tiếng động ở đấy.
Cô nhận ra bọn họ, những người này tất cả là người ở trong thôn. Mỗi khi cô gặp bọn họ trên đường, bọn họ đều tươi cười niềm nở với cô.
Nhưng lúc này, trong tay họ cầm dao, dùng ánh mắt độc ác lạnh như băng nhìn cô chằm chằm.
Đứng chính giữa, là Vương Đại Lôi, người đáng lẽ ra nên ở cùng Lâm Trạch và gã mập ở sau núi.
Dù tốc độ nhanh thế nào... Nếu như đi lên núi, không thể nào về tới đây nhanh như vậy.
Xem ra, hai người Lâm Bạch quả thật đã chết từ lâu, gã mập chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.
Cố Manh Manh đâu? Cô ấy cũng không phải đã xảy ra chuyện rồi?
Cốc Vũ hít một hơi, tạm thời gác lại lo âu, chầm chậm lui về sau hai bước, tay phải nhẹ nhàng nắm lại, từ trong ba lô lấy ra một thanh kiếm.
_
【 Truyện chỉ đăng trên WordPress và Wattpad của Ba Chấm 】
_
Cô đã từng yêu thích môn đấu kiếm, nhưng trong cửa hàng đổi điểm tích lũy không có vũ khí như thế, nên dùng tất cả điểm tích lũy đổi cái này.
Lúc này mặc kệ lo lắng như thế nào đều vô dụng, cô có thể sống sót hay không vẫn còn là một ẩn số.
Cốc Vũ nhắm mắt lại, tay phải cầm kiếm chỉ về phía trước, chân trái bước ra sau, nhìn chằm chằm vào dân làng nói: "Tới đi."
Hứa Thuật và Quý Xuyên từ trong miếu đi ra.
Đã gần trưa, hai người dự định về nhà trưởng thôn ăn chút gì trước, đương nhiên việc quan trọng nhất là xử lý vết máu trên người.
Vừa đi, Hứa Thuật vừa nói: "Trong miếu chỉ có một nhân bản của gã mập, Bạch Cửu có thể vẫn ở nhà họ Lưu, còn Lâm Trạch đâu?''
Một là về thôn tiếp tục lừa gạt người chơi khác, hay là... Đi tìm nhân bản Cố Manh Manh?
Có lẽ là vế sau.
Bởi vì nhân bản Cố Manh Manh mới xuất hiện, nhất định không biết tình hình bản thể, Lâm Trạch giả nhất định sẽ đi đến sau núi thông báo tình hình cho cô ta, để cô ta có thể thay thế vị trí Cố Manh Manh bất cứ lúc nào.
Như vậy, chắc hẳn Lâm Trạch cũng đã biết cậu và Quý Xuyên đã về tới thôn.
Từ phía ngôi đền đến ngọn núi phía sau, cách nhanh nhất là đi theo con đường đó, nhưng Hứa Thuật và Quý Xuyên không gặp Lâm Trạch trên đường về.
Nói cách khác, đối phương rất có thể đã sớm thấy bọn họ, nên đã trốn trong rừng.
Vậy hắn có phải đã đoán được, bọn họ trở về sau đó giết chết gã mập hàng giả?
"Không đúng.''
Hứa Thuật đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe Quý Xuyên nói một câu như vậy.
Quý Xuyên quay đầu nhìn cậu, trầm giọng nói:
"Trong thôn quá yên tĩnh.''
Hứa Thuật sững sờ quay đầu nhìn xung quanh.
Đúng vậy, quá yên tĩnh.
Bên cạnh vậy mà không có một bóng người, đang giữa trưa, nhưng không nghe thấy tiếng cào nhào hay thậm chí không có khói bốc lên từ nhà nào.
Giống như là... Tất cả mọi người đều biến mất.
Nhưng không thể có chuyện này.
Hứa Thuật nghĩ: "Có phải Cốc Vũ bọn họ xảy ra chuyện rồi?''
Quý Xuyên ngẩng đầu nhìn phía trước: "Người có lẽ ở nha Vương Đại Lôi.''
"Đi qua xem một lát!"" Hứa Thuật nói xong bắt đầu chạy.
Quý Xuyên mở miệng, chưa kịp lên tiếng, đã nhìn thấy cậu chạy đi xa.
Anh đem lời nói nuốt vào, cũng chạy theo.
Không đợi bọn họ đuổi đến nhà Vương Đại Lôi, những tiếng la hét đã truyền vào tai bọn họ.
Tiếng leng keng của kim loại va vào nhau giòn tan xen lẫn tiếng hò reo, chỉ nghe thôi cũng đủ khiến người ta tưởng tượng ra nó hỗn loạn như thế nào.
Hứa Thuật tăng tốc, sau khi vòng qua bức tường phía trước, rốt cuộc cũng thấy được tình hình.
Một đám người vây quanh nhà Vương Đại Lôi, trong tay mỗi người đều giơ cao vũ khí!
Thôn dân phía sau dường như không cách nào tham gia cuộc chiến, bởi vậy theo từng tiếng hô hào, có thể xuyên qua khe hở giữa đám người mơ hồ thấy được ở giữa có một trận chém giết đang diễn ra.
Lúc này, một tiếng hét lớn từ trong đám người truyền ra.
"Hai kẻ vô dụng các người, còn không mau đến đây! Chờ tôi chết các người cũng sống không nổi."
Đó là giọng nói của Cốc Vũ.
Hứa Thuật nắm tay phải, lấy vũ khí ra muốn đến giúp đỡ.
Nhưng cậu tiến về trước hai bước đã dừng lại.
Quá nhiều người... Không thể đánh thắng được. Coi như có thêm Quý Xuyên, chỉ sợ cũng rất khó.
Nhưng mà, không nhất định phải đánh tới cùng.
Cậu thu vũ khí lại, xoay người tiến vào bên trong.
May mắn những thôn dân này đang chú ý đến ba người chơi ở bên trong, không có nhìn thấy bọn họ phía sau lưng.
Quý Xuyên cũng đi theo Hứa Thuật vào trong, nhìn cậu đi đến phòng bếp tìm đồ, không khỏi nghi ngờ một chút: "Cậu muốn cứu bọn họ?''
Hứa Thuật vừa tìm đồ vừa trả lời: "Đúng vậy.''
"Sống chết của bọn họ có quan hệ gì với cậu à?"
Hứa Thuật dừng lại, quay đầu nhìn anh, cười nói: "Nếu như biết rõ không giúp bọn họ được gì, thì coi như không có chuyện. Hoặc là bọn họ đắc tội tôi, tôi sẽ không quan tâm. Nhưng bây giờ, tôi có thể giúp họ, mà cũng không đem lại nguy hiểm cho mình, mà khoanh tay đứng nhìn thấy chết không cứu. Tôi sẽ cảm thấy rất xấu hổ.''
Cậu dừng lại một chút, đem thùng dầu cải nhấc lên, nhìn về phía Quý Xuyên nói: "Với tính cách của anh chắc không hiểu, nhưng mà anh có giúp không?''
Quý Xuyên nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát, trong đầu bỗng nhiên hiện lên dáng vẻ của một người.
Hứa Thuật ngẩn người —— Quý Xuyên cười, lúc này anh nở nụ cười, vậy mà không có một ý công kích nào.
Hơn nữa còn rất đẹp trai.
"Đi thôi." Quý Xuyên nói.
_
19102020
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT