“Ai nói tôi không biết gì. Vừa rồi ở cổng chung cư, chính mắt chính tai tôi nghe thấy được!”
SOD Giản Ninh ngắt lời anh: ‘Anh nói tôi nghe, anh có đùa giốn tình cảm của Lâm Song Song không, có hứa gả cho người ta không.”
“Có… Nhưng là đó là bởi vì…”
“Không có gì có thể thay đổi được, anh thật sự chính là một người đàn ông cặn bã!” Giản Ninh càng thêm khinh thường: “Hoa Hồ Điệp, anh thật xứng với biệt danh của mình! Không ngờ anh lại có khẩu vị nặng như vậy, vợ của người khác cũng không buông ta!”
SIỐI 12 “Không cần giải thích, ngay cả Lâm Song Song cũng có thể nhìn ra, anh quá lowl”
“Khốn khiếp!”
Tiêu Diễn tức giận đến mức run lên, chỉ vào Giản Ninh, hồi lâu không nói gì.
Phil Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ anh trai của anh thì chưa có ai dám chọc anh tức như vậy!
Tiêu Diễn giận dữ!
Anh sải bước đi tới.
Thấy vậy, Giản Ninh co rụt cổ, vội vàng trồn sau lưng Lâm Quán Quán, cô chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ trừng mắt nhìn Tiêu Diễn: “Anh còn muốn đánh người à, tôi nói cho anh biết, hôm nay dù có đánh tôi, tôi cũng phải khiển trách anh! Hành vi của anh quả thực chính là cặn bã của cặn bã, tra naml”
“Cho dù thông đồng với phụ nữ có chồng đi, nhưng người này là Lâm Song Song! Khoảng thời gian trước Lâm Song Song còn khi dễ Quán Quán, mà chớp mắt anh đã cùng thông đồng với cô ra. Anh làm như vậy là có đúng với Quán Quán không!”
cHỐI – “Anh câm miệng đi!” Giản Ninh trừng mắt nói: “Trước đây tôi còn nghĩ tuy rằng phong cách sống của anh có vấn đề, nhưng ở những phương diện khác, anh vẫn tốt. Bây giờ xem ra tôi rất thất vọng về anh.”
*Ngày nào cũng đến chỗ Quán Quán ăn cơm, mà bên khác lại khi qua lại với người bắt nạt cô … Thật không hiểu nổi. Đã thế này thì anh còn mặt mũi nào xuất hiện ở đây?
Anh chính là nghĩ Quán Quán dễ nói chuyện quá, dễ khi dễ quá. Tôi nói cho anh biết, có tôi ở đây, anh không bao giờ được phép khi dễ cô ấy!”
Phil Anh khi dễ tiểu Quán Quán?!
Có anh trai ở đây, có một trăm lá gan anh cũng không dám.
“Ớt cay nhỏ.”
“Đừng há mồm ngậm miệng Ót cay nhỏ, Ớt cay nhỏ làm sao vậy, ăn ớt cay nhà anh lớn lên à! Tôi ghét nhất loại đàn ông phụ nữ thông đồng với nhau loạn cả lên!”
Tiêu Diễn đau lòng.
Mẹ nó!
Trước đây, chính miệng lưỡi độc địa của anh khiến người khác tức giận đến chết đi sống lại, nhưng bây giờ, anh phát hiện anh nói không lại Giản Ninh.
Miệng Ớt cay nhỏ rất giống súng máy “Thịch thịch thịch”, hoàn toàn không dừng lại, đến cơ hội phản bác anh cũng không có.
Nói không lại.
Tiêu Diễn không đánh phụ nữ, anh chỉ có thể tức giận.
Trong phòng khách, mọi người đều không nhịn được cười.
Cơ Dã Hỏa thậm chí còn giơ ngón tay cái lên cho Giản Ninh: “Đỉnh thiệt! Lần đầu tiên tôi thấy người có thể khiến chú ba của tôi tức giận như vậy.”
Giản Ninh chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Tiêu Diễn mắt mặt lại càng tức giận, anh dứt khoác không giải thích, trợn tròn mắt nói: “Cô cũng không phải là người phụ nữ của tôi, tôi có thông đồng với phụ nữ khác thì có liên quan gì đến cô.”
“Mẹ kiếp! Đừng có lôi tôi vào.”
Tiêu Diễn giận dữ: “Giọng điệu của cô như vậy là sao! Mẹ nó, phụ nữ muốn theo chân tôi còn phải xếp hàng từ trung tâm Vân Thành đến sân bay, tôi còn chưa chịu, đừng có khinh thường tôi.”
“Vậy anh cũng đừng khinh thường tôi.
Tiêu Diễn phát điên.
Mẹ nó.
Lần đầu tiên anh gặp người phụ nữ thiếu hiểu biết như Vậy.
Anh chỉ vào Giản Ninh: “Chuyện hôm nay tôi đây nhớ kỹ, cô cứ chờ đó.”
Giản Ninh nhìn vẻ mặt anh trở nên hung dữ, có chút sợ hãi.
Cô nuốt nước miếng, nắm lấy tay áo Lâm Quán Quán: “Sao! Anh còn muốn trả thù tôi à, tôi mới nói anh có hai câu vậy mà bụng dạ lại hẹp hòi như vậy. Tôi không sợ anh đâu, tôi có Quán Quán…”
Tiêu Diễn nghiến răng soàn soạt: “Tôi cũng không tin tiểu Quán Quán có thể che chở cô cả đời! Ớt cay nhỏ, cô chờ đi! Sớm hay muộn có một ngày tôi cũng thu phục cô, khiến cô ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin tôi.” .
Truyện Đoản Văn*Nằm moơ†”
Thấy mùi thuốc súng giữa hai người càng ngày càng nồng nặc, Lâm Quán Quán không muốn xem nữa, cô nắm lấy tay Giản Ninh, trừng mắt nhìn Tiêu Diễn cảnh cáo: “Tiêu Diễn, cậu dám trả đũa Ninh Ninh, thì đừng trách chị không khách khí với cậu!”