Động tác của anh không ngừng, nhàn nhạt nói: “Lâm Song Song đi tìm chú Lãnh làm loạn, ồn ào lắm, bên chú Lãnh thấy cô và Lãnh Quân Lâm thật sự không có tình cảm nên gật đầu đồng ý ly hôn ngay.”

‘Còn Lãnh Quân Lâm, anh ấy phản ứng thế nào?”

“Cậu ấy muốn mau chóng thoát khỏi Lâm Song Song. Sau khi ba mẹ gật đầu đồng ý, cậu lập tức đưa Lâm Song Song đi làm thủ tục.”

Lâm Quán Quán nuốt miếng táo xuống, miệng nói không rõ tiếng: ‘Sao Lâm Song Song có thể đồng ý ly hôn? Đây không phải là phong cách của cô ta.”

“Bởi vì… A Diễn nói rằng nó sẽ cưới cô ta.”

Xíu chút nữa mắc nghẹn miếng táo trong cuống họng.

Lâm Quán Quán sửng sốt.

Lần này Tiêu Diễn hy sinh quá lớn rồi.

Đột nhiên trong lòng cô nghĩ đến: ‘Lâm Song Song có thể buông tha cho anh ấy đi không?”

“Đương nhiên là không.”

“’A…. mấy ngày nay Tiêu Diễn không về nhà ở, cũng không về ăn cơm. Không phải là đang trốn Lâm Song Song sao?”

“ỪP Thật đúng là.

Lập tức Lâm Quán Quán tràn ngập sự đồng tình với Tiêu Diễn.

Cô biết quá rõ Lâm Song Song là người như thế nào, Tiêu Diễn hại cô mắt đi vị trí Lãnh phu nhân này mà bây giờ nó lại mất tích, Lâm Song Song hẳn là có phản ứng.

Trong lòng cô ta muốn báo thù, nhất định sẽ không bỏ qua cho Tiêu Diễn.

Ách…

Tuy rằng Lâm Song Song không có quyền lực, cũng sẽ không gây tổn hại gì đến Tiêu Diễn, nhưng bị cô dây dưa giống như kẹo mạch nha, nghĩ đến tâm tình của Tiêu Diễn cũng không khá hơn là bao.

Hai người trò chuyện một lúc.

Một lúc sau, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tiêu Lăng Dạ đứng lên: “Chắc là bác sĩ Hoắc đến, anh đi mở cửa.”

“Vâng.”

Bác sĩ Hoắc chính là bác sĩ tâm lý rất nồi tiếng mà Tiêu Lăng Dạ từng nhắc đến với Lâm Quán Quán trước đây.

Trong khoảng thời gian này, kịch bản mới của Lâm Quán Quán chưa bất đầu quay, Hứa Dịch cũng không thu xếp công việc khác nên cô tranh thủ thời gian này bắt đầu điều trị.

Tuy nói đó là điều trị, nhưng thật ra vẫn chưa bắt đầu.

Mấy ngày nay, bác sĩ Hoắc ngày nào cũng đến, nhưng bà đến chỉ để trò chuyện với Lâm Quán Quán chứ không làm gì khác.

Lúc đầu Lâm Quán Quán hơi lo lắng khi nhìn thấy bà, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn thoải mái.

Năm nay bác sĩ Hoắc đã ngoài sáu mươi tuổi và có thân hình hơi béo. Vì được chăm sóc đúng cách nên bà có trạng thái tinh thần rất tốt, da trắng, mắt sáng, khóe miệng luôn nở nụ cười, ngay cả nếp nhăn trên mặt và miệng cũng vô cùng hiền từ.

“Quán Quán, buổi trưa tốt lành.”

“Chào bà Hoắc ạ.”

Giống như một vị trưởng bối, bác sĩ Hoắc nắm lấy tay Lâm Quán Quán, ánh mắt mỉm cười nhìn cô một lượt: “Trạng thái hôm nay không tồi.”

Ha ha.

Có thể không tốt sao!

Nhiệm vụ hàng ngày của cô bây giờ là ăn, ngủ, ngủ và ăn.

Thỉnh thoảng đọc kịch bản một lúc, Tiêu Lăng Dạ lại cất kịch bản của cô đi, ngày nào cũng giống như một con heo.

nhỏ, bản thân cô cảm thấy gần đây mình tăng cân một chút, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn.

“Vậy thì hôm nay chúng ta chính thức bắt đầu thôi miên, thế nào?”

“Được thôi.”

Biểu hiện Lâm Quán Quán vô cùng tích cực.

Cô cũng muốn giải quyết các vấn đề tâm lý của mình càng sớm càng tốt và có một cuộc sống bình thường.

Sau đó.

Một buổi sáng, sau khi chuẩn bị một chút, cô bắt đầu chuẩn bị cho việc thôi miên.

Lúc bị thôi miên Lâm Quán Quán cũng không cảm giác được bao nhiêu, nhưng Tiêu Lăng Dạ lại có chút chột dạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play