Cả cái nhà này, căn bản chính là hướng về ớt cay nhỏ Giản Ninh nha!
Cô ta mới dọn vào hai ngày thôi đấy!
Tiêu Diễn cảm thấy địa vị của mình sắp giữ không nỗi rồi, anh đột nhiên liền có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Không được không được.
Anh phải nghĩ biện pháp đuổi ớt cay nhỏ kia đi mới được.
“Ót cay nhỏ, tôi với cô không đội trời chung!”
Ngày tiếp theo.
Mùng bảy tháng giêng.
Ngày Lâm Quán Quán chụp quảng cáo.
Đêm qua, Giản Ninh xác nhận hôm nay đến chụp quảng cáo, thời gian bắt đầu là lúc 10 giờ sáng.
Sáng sớm, tuyết rơi mấy ngày trời rốt cuộc cũng ngừng, Lâm Quán Quán muốn đi chụp quảng cáo nhưng hai đứa nhỏ còn chưa có chính thức khai giảng, cô không yên tâm để hai đứa nhỏ ở nhà liền đem hai đứa nhỏ giao cho Tiêu Lăng Dạ.
Tiêu Lăng Dạ gần đây cũng rất bận, anh nghĩ nghĩ một lát rồi đưa ra đem hai đứa nhỏ tới công ty.
“Tết quá tốt quá.” Tâm Can hưng phán quơ chân múa tay, sợ Duệ Duệ không đi, vội vàng nói với cậu bé: “Anh! Anh!
Để em nói cho anh biết, dưới lầu công ty ba ba có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon đấy, anh đi với Tâm Can được không?”
Duệ Duệ nhíu mày, hiển nhiên không quá tình nguyện.
“Anh! Anh! Năn nỉ anh đấy! Tâm Can đã lâu rồi không được ra ngoài chơi.”
Từ lúc ăn tết đến giờ tuyết luôn rơi xuống, cả nhà đích xác đã lâu không có ra cửa. Duệ Duệ nhìn bộ dáng Tâm Can vô cùng đáng thương, khuôn mặt nhỏ căng chặt, mặt vô biểu tình gật gật đầu.
“Oh yeah! Anh trai anh là tốt nhất.”
Vì thế, mọi chuyện cứ quyết định như vậy.
Buổi sáng, Tiêu Lăng Dạ cùng Tiêu Diễn đi làm mang theo Tâm Can cùng Duệ Duệ, mà Lâm Quán Quán cùng Giản Ninh ngồi trên xe chuyên dụng do ông Trương lái.
Trong Maybach.
Đường phủ tuyết nên rất trơn, Tiêu Diễn chạy xe rất chậm.
Tiêu Lăng Dạ ngồi ở ghế phụ, Tâm Can cùng Duệ Duệ ngồi ở ghế sau, Tâm Can ríu rít nói chuyện với Duệ Duệ, Duệ Duệ lại có chút thát thần.
Duệ Duệ không để ý đến Tâm Can, híp mắt nhìn hai người trưởng thành phía trước: “Hai người thật giỏi!”
“Hả?’ Tiêu Diễn sửng sốt một chút: “Duệ Duệ cháu nói cái gì vậy?”
“Hai người đều ở quận Hương Dật Tử đúng không!”
Tuy rằng là hỏi nhưng nói giọng điệu cực kỳ chắc chắn.
Phil Tiêu Diễn tức khắc cả kinh theo bản năng nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ, lại thấy mặt anh trai nhà mình trầm như nước, Tiêu Diễn nhanh chóng giơ lên tay lên thề: “Anh, tuyệt đối không phải em lộ ra!”
Duệ Duệ cười lạnh.
Tiêu Lăng Dạ quay đầu lại nhìn cậu bé.
Anh ở quận Hương Dật Tử chỉ có anh cùng A Diễn, Quán Quán cùng A Dận biết, ngay cả Tâm Can cũng không biết.
A Diễn chưa nói, Quán Quán chưa nói, A Dận gần đây vội không thấy người càng sẽ không nói.
Cho nên.
Là tự cậu bé đoán được.
Anh nhíu mày: “Sao phát hiện được?”
Duệ Duệ hừ lạnh: “Sáng hôm nay! Hai người chẳng những ở quận Hương Dật Tử, hơn nữa còn ở cùng lầu với cháu!”
“Nga?”
“Trên đường đều là tuyết đọng mà buổi này hai người từ bên ngoài vào nhà, đề giày sạch sẽ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT