*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kia chính là công ty Tiêu Lăng Dạ, hơn nữa tổng tài chấp hành công ty cũng là người ở bên cạnh Tiêu Lăng Dạ từ nhỏ đến lớn – Lãnh Quân Lâm. Nói như vậy những chuyện phát sinh gần đây liền có thể giải thích được ngay.

Liễu Uyễển Lê hận nghiền răng: “Anh ta đã thành công đem chúng ta đuổi ra Tiêu gia, mấy năm nay, chúng ta cùng Tiêu gia không có bắt luận cái gì lui tới, thế nhưng còn muốn đuổi tận giết tuyệt, thật quá đáng!”

Tiêu Kính Niên bắt lấy tay bà ta: “Uyển Lê, bà đừng kích động.”

Bà sao có thể không kích động.

Mười lăm năm trước, sau khi cùng nhà chính phân nà, hai vợ chồng bọn họ đươc phân quyền quản lý khách sạn, trải qua thời gian mười lăm năm, bọn họ thành công đem công ty đưa ra thị trường!

Công ty chính là tâm huyết hai vợ chông bọn họ.

Hiện tại sắp bị hủy diệt.

Bà sao có thể không phẫn nộ!

“Không được!” Liễu Uyễn Lê tốc chăn ngồi dậy: “Tôi không thể trơ mắt nhìn công ty suy bại đi xuống như vậy.”



Hiện tại, cũng chỉ có bọn họ có thể tự cứu mình.

“Bà tức muốn hộc máu như vậy đi tìm ông nội, chỉ làm mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn thôi!” Tiêu Kính Niên giữ chặt bà, đè lại bả vai bà để bà ngồi xuống: “Bà trước mắt cứ từ từ, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại trước.”

“Cho ai?”

“Tiêu Lăng Dạ!”

Liễu Uyễn Lê lập tức không nói.

Tiêu Kính Niên móc di động ra, tìm số điện thoại Tiêu Lăng Dạ, do dự một chút vẫn là ấn gọi.

Di động mau chóng được kết nói.

Một lúc sau, điện thoại được kết nối nhưng không ai nói chuyện.

Tiêu Kính Niên thử hô một tiếng: “Tiêu Lăng Dạ?”

Một lát.

Điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói thanh lãnh trầm ổn Tiêu Lăng Dạ: “Tôi còn tưởng rằng cuộc điện thoại này còn phải hai ngày mới nữa mới gọi đến.”

Hai vợ chồng liếc nhau, Liễu Uyễn Lê lập tức đoạt lấy di động, lạnh lùng nói: “Tiêu Lăng Dạ! Nói như vậy, anh thừa nhận những tin tức xấu của công ty gần đây đều là anh làm sao?”

“Đúng là tôi!”

Liễu Uyển Lê không nghĩ tới anh sẽ như vậy thống khoái thừa nhận, sửng sốt một giây đồng hò, theo sau, bà giận dữ: “Tiêu Lăng Dạ, mười lăm năm trước, tôi và anh của anh mười lăm năm chưa từng xuất hiện trước mặt anh, chúng ta làm được hứa hẹn năm đó, tại sao anh lại muốn lật lọng!”

“Không vì cái gì, tâm tình không tốt!”

Liễu Uyễển Lê tức giận, ngón tay run run.

Tâm tình không tốt?

Liền bởi vì tâm tình không tốt cho nên liền tới tìm phiền toái cho bọn họ?

Hơn nữa vừa tìm một cái liền chính là phiền toái trí mạng!

“Chuyện này chỉ là một cái cảnh cáo nho nhỏ!”

Cảnh cáo?

Nho nhỏ?

Mẹ nói Công ty cơ hồ vạn kiếp bắt phục, anh ta lại nói này chỉ là cái cảnh cáo “Nho nhỏ”!

Hai vợ chồng thiếu chút nữa tức chết.

Liễu Uyển Lê cơ hồ muốn đem điện thoại bóp nát: “Tiêu Lăng Dạ, anh có ý tứ gì?”

So với hai người tức muốn hộc máu, thanh âm Tiêu Lăng Dạ ở thu đêm có vẻ thập phần lạnh băng: “Quản cho tốt Tiêu Dục!”

Cái gì?

Hai vợ chồng vừa định tiếp tục hỏi, di động kia đã truyền đến “tút tút tút” cúp máy.

Hai vợ chồng tức giận, sắc mặt đỏ lên.

Nhưng đồng thời, hai người cũng coi như là hiểu rõ.

Hoá ra lần này Tiêu Lăng Dạ đối công ty dùng ra loại thủ đoạn lôi đình này là bởi vì Tiêu Dục đắc tội anh ta!

Bệnh viện.

Tiêu Diễn nhìn anh trai mình cúp máy, đột nhiên vô cùng đồng tình Tiêu Kính Niên cùng Liễu Uyền Lê.

Mẹ nó!

Bọn họ coi như có nghĩ đến bể đầu cũng chỉ sợ cũng nghĩ không ra Tiêu Dục là như thế nào đắc tội anh trai. “Anh, anh cần gì nói chân tướng cho bọn họ, làm cho bọn họ sứt đầu mẻ trán đi hỏi đi!”

Tiêu Lăng Dạ tùy tay đem điện thoại ném tới một bên, nhìn mắt đồng hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play