Edit: windy

Giang Hành Triệt đóng nhẫn lại, nhớ tới lời Tề Chu nói.

Anh ta nói từ trước đến bây giờ, trong mắt những người đứng xem, Hề Thời tiểu thư vĩnh viễn yêu anh.

Nhưng tình cảm của anh lại rất mơ hồ, cho nên có những sự việc trước kia, lại thêm từng hủy hôn với Hề Thời, sẽ có giống như hiện tại, mặc dù cố may áo cũng rớt, vẫn sẽ có người chỉ trỏ, nói giữ cán chuôi.

Giang Hành Triệt chậm rãi thở ra một hơi.

Nếu nói thật sự có cán chuôi, lòng đang trên người cô, có tính cán chuôi không?

Anh lại cầm điện thoại ra, xem xem một loạt lịch trình của mình.

Cách năm mới vẫn còn một ngày, cả thành phố G đã bao phủ trong không khí ngày hội, không chỉ khu phố buôn bán mà mỗi trung tâm đã bắt đầu treo lời chúc mừng năm mới, thậm chí cũng đã bắt đầu ăn mừng.

Trong một đêm, thành phố G đang ấm áp nhiệt độ chợt hạ xuống dưới 10 độ, gió gào thét mây đen kéo đến, trên trời thậm chí còn nổi lên mưa tuyết.

Hề Thời tỉnh lại vì bị lạnh.

Cô nhanh chóng lấy quần thu mặc vào, nghe Diệp Sâm nói hôm qua sân khấu bị gió thổi đổ hai cái, bên chủ sự rất buồn, hiện tại đang tăng ca sửa gấp, buổi diễn tập sáng hôm nay cũng tạm thời dừng.

Bởi vì không diễn tập, Hề Thời ôm túi giữ nhiệt đóng tổ trong khách sạn.

Cửa phòng bị gõ vang.

Hề Thời tưởng là giao đồ ăn, kéo dép lê chạy tới lấy, kết quả cửa vừa mở ra, hơi thở mát lạnh của ai đó đụng ngay mặt.


Hề Thời không nghĩ tới Giang Hành Triệt sẽ đến, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng càng thêm kinh hỉ: “Không phải anh phải đi làm sao?”

Giang Hành Triệt đem áo khoác treo trên cánh cửa: “Cho chính mình nghỉ phép.”

Hề Thời cảm nhận được cảm giác mát trên người Giang Hành Triệt, đưa tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu: “Rất lạnh đó… Có phải không.”

Giang Hành Triệt cảm nhận cảm xúc mềm mại trên người Hề Thời: “Ừm.”

Mấy phút sau, đồ ăn Hề Thời gọi giao tới.

Hề Thời thật không ngờ Giang Hành Triệt sẽ đến, chỉ gọi một cốc trà sữa, nhưng cô nhớ rõ Giang Hành Triệt không uống mấy loại đồ ngọt này, dùng ống hút chọc cái nắp, hít một ngụm nếm thử hương vị, sau đó lễ phép tính hỏi Giang Hành Triệt một câu: “Uống không?”

Kết quả Giang Hành Triệt nhận lấy trà sữa, mặt không đổi sắc uống.

Cốc trà sữa mà đục, Hề Thời cũng không nhìn thấy Giang Hành Triệt uống vào bao nhiêu, chỉ nhìn thấy yết hầu anh khẽ động trong lòng thấy không nhiều.

Giang Hành Triệt cuối cùng cũng uống xong, đem trà sữa trả lại cho cô.

Hề Thời nhận lấy, cân nhắc trong tay một phen, mặt lập tức đen lại.

Cốc trà sữa nhỏ của cô đã bị uống mất một nửa rồi.

Giang Hành Triệt nhận thấy sắc mặt của cô, bổ sung thêm: "Đồ uống không khỏe mạnh uống ít thôi."

Hề Thời ôm cốc trà sữa chỉ còn một nửa bắt đầu nổi giận, hận không thể đem nắp cốc trà sữa đổ lên đầu anh, nhưng nghĩ lại cảm thấy không nỡ, hầm hừ chất vấn: "Không khỏe mạnh vậy anh vẫn uống nhiều thế?"

Giang Hành Triệt mặt không đổi sắc: "Vì cho em uống ít một chút."

Hề Thời bị lời ngụy biện làm kinh ngạc đứng tại chỗ, cô không nghĩ trên thế giới này còn có người không phân rõ phải trái như vậy, bỏ trà sữa xuống, giữ chặt cánh tay Giang Hành Triệt kéo ra ngoài: "Anh đi, em không chào đón anh, tạm biệt!"

Giang Hành Triệt kéo Hề Thời lại, hơi dùng chút lúc, đem cô kéo về phía mình.

Hề Thời không khỏi xoay người, đứng không vững, trực tiếp bùm một cái, ngã ngồi trên đùi anh giống như trong phim thần tượng.

Lúc này đầu óc cô mơ hồ còn chưa phản ứng kịp, Giang Hành Triệt liền ôm cô vào trong lòng.

Hề Thời tức giận: "Giang Hành… ưm ưm ưm."

Hề Thời vốn muốn nói Giang Hành Triệt xin anh tự trọng, về sau lại thấy trong môi và răng anh còn vị trà sữa của cô, vì thế giận quá đem tự trọng đổi thành đoạt lấy, giống như con su tử nhỏ, coi miệng ai đó làm miếng mồi phải cướp đoạt sạch sẽ.

Nụ hôn này giống như tiêu hao sức rất lớn, lúc tách ra Hề Thời đã thở hồng hộc.

Giang Hành Triệt lại bình tĩnh, giống như còn đang ở trong cảm xúc thân mật vừa rồi.

Hề Thời đột nhiên tức khóc lên.

Bởi vì muốn duy trì dáng người sợ béo lên, cô nửa tháng mới cho phép mình uống một cốc trà sữa, nửa tháng này rất không dễ dàng thưởng cho chính mình một cốc, kết quả bị Giang Hành Triệt uống mất một nửa.

Giang Hành Triệt biết do mình, khẩn trương ôm Hề Thời, dùng ngón tay xoa xoa đôi má: "Thật xin lỗi, anh xin lỗi em, rất xin lỗi có được không?"

Hề Thời quay đầu, không để ý tới.

Giang Hành Triệt thở dài, ngón tay cách lớp quần áo chọc chọc bụng dưới Hề Thời:" Không phải kì của em là mấy ngày nay sao?"

Hề Thời: "Hửm?"

Giang Hành Triệt: "Uống ít trà thôi."

Hề Thởi sửng sốt một phen.

Trong kì hình như không thể uống quá nhiều trà, sẽ dẫn đến thiếu máu, không tốt với cơ thể.

Hóa ra là vì cái này, Hề Thời lại nhìn Giang Hành Triệt, biểu tình trên mặt không quá tự tại.

Cô nhớ không rõ, mà người này còn nhớ rõ kì sinh lý của cô hơn là sao.

Giang Hành Triệt sờ sờ tóc phía sau lưng Hề Thời: "Mấy ngày nữa đền cho em, muốn uống bao nhiêu thì uống."

Hề Thời "Hừ" một tiếng: "Em mới không cần."

Bị anh nói như vậy, Hề Thời lại đột nhiên không có hứng thú với nửa cốc trà sữa kia nữa.

Cô khoát cằm lên vai Giang Hành Triệt, giống con cún con, dùng chóp mũi ngửi ngửi hương thơm trên người anh. Cô cũng nói không lên lời là vị gì, nhưng rất là dễ chịu, làm cho người ta không nhịn được muốn ngửi thêm.

Giang Hành Triệt ôm Hề Thời ánh mắt sâu thêm. Có người trong mấy ngày này trình độ kích thích cũng có chút thay đổi, biểu hiện ra ngoài mà nói, đại khái chính là như hiện tại, cực kì thích mùi hương trên người anh.

Mắt anh nhìn ra cửa sổ, bên ngoài vẫn đang thổi mạnh, sắc trời âm u, tựa như không rõ ngày đêm.

Nhưng bên trong bật điều hòa lại cực kì ấm áp.

Giang Hành Triệt nâng mông Hề Thời bế cô lên, hướng vào phía phòng ngủ.

Hề Thời biết hiện tại muốn đi làm cái gì, cánh tay ôm cổ Giang Hành Triệt, bộ dáng vô cùng nhu thuận.

. . .

Chạng vạng, mưa bên ngoài đã tạnh, Hề Thời bọc trong chăn ngồi ở trên ghế sofa, ôm một ly sữa nóng uống từng ngụm một.

Diệp Sâm đang nói chuyên với người bên Đài Truyền Hình.

Dự báo thời tiết bảo ngày mai liền hết mưa, đương nhiên, cho dù là không ngừng cũng cần phải tổ chức theo lẽ thường, chỉ là nhiệt độ rất thấp, trong nhóm đạo diễn đang nhắc nhở mỗi nghệ sĩ đoàn đội phải chú ý giữ ấm.

Hồ Tiểu Dương đem trang phục biểu diễn tới, ngày mai trực tiếp đến hậu trường thay.

Giang Hành Triệt không biết có phải do làm trợ lý tới nghiện hay không, cùng Hồ Tiểu Dương làm việc.

Hồ Tiểu Dương lặng lẽ nhìn Giang Hành Triệt, nhớ tới trước kia anh cùng "Tiểu Giang" xưng anh em, nghi ngờ có phải người ta trong nhà có khó khăn lại cần vay tiền không, chợt thở dài đỡ trán.

Trang phục biểu diễn vẫn cần kiểm tra một lần nữa.

Hồ Tiểu Dương đem ra nhìn nhìn.

Giang Hành Triệt cũng nhìn nhìn.

Có chút mỏng, nhưng bên trong có lót đồ ấm nên không thành vấn đề.

Hồ Tiểu Dương kiểm tra áo xong lại kiểm tra quần.

Giang Hành Triệt cất đồ, ánh mắt rơi vào cái quần kia.

Anh đối với mấy chỗ rách trên mặt quần, đột nhiên nhíu chặt mày.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play