Edit: windy
Hề Thời gọi cho Giang Hành Triệt trước đó cũng đã trải qua tranh đấu nội tâm một hồi.
Muốn gọi cho Diệp Sâm, nhưng tối nay là thời gian nghỉ ngơi của Diệp Sâm, rất không dễ dàng gì có thời gian nghỉ ngơi, Hề Thời không có ý muốn làm phiền anh ta. Gọi cho Hồ Tiểu Dương, tuy nói Hồ Tiểu Dương là trợ lý có tiếng cũng có miếng của cô, nhưng hiện tại cũng không phải thời gian làm việc của anh ta, quấy rầy lúc người ta tan làm, hình như cũng không tốt lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Giang Hành Triệt thôi.
Tuy bình thường anh bộn bề công việc, thời gian nghỉ ngơi cũng không nhiều, hiện tại cũng không phải trợ lý của cô, nhưng cô với anh có “Loại quan hệ kia”.
Hề Thời nghĩ đến mấy câu “Bạn trai trung khuyển” bay đầy đầu, lúc này không gọi cho bạn trai, còn có thể gọi cho ai.
May mà Giang Hành Triệt im lặng ở đầu bên kia mấy giây, trực tiếp đáp lại “Anh lập tức tới ngay”.
Lúc Giang Hành Triệt đến Hề Thời đang trốn ở phòng khách, nhìn thấy Giang Hành Triệt tiến vào, giống như thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng bổ nhào tới.
“Anh cuối cùng cũng tới đây!”
Giang Hành Triệt nhìn thấy bộ dáng như thấy đại dịch của Hề Thời, thở dài: “Ở đâu?”
Hề Thời lập tức chỉ vào phòng ngủ lên án: “Chính là ở trong phòng ngủ, sau tử đầu giường em! Em thấy nó chui vào rồi!”
Cô cũng không phải cô gái yếu đuối gì, chỉ là con chuột ở trong mắt cô như con cóc vậy, sống dưới cống nước ẩm ướt, bình thường nhìn thấy có thể làm cho toàn thân nổi da gà, mà hôm nay không biết từ đường ống nào bò lên, đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ của cô, cảm giác này thật sự làm cho người ta tan vỡ.
Giang Hành Triệt cởi áo treo lên giá, sau đó vén tay áo sơ mi lên cánh tay: “Anh đi xem xem.”
Hề Thời gật đầu mạnh: “Ừm!”
Hiện tại cô nhìn trên người Giang Hành Triệt như tỏa hào quang cứu thế.
Giang Hành Triệt vào phòng ngủ của cô.
Mười phút sau, trong tiếng thét chói tai giậm chân của Hề Thời, con chuột nhỏ cuối cùng đấu tranh thất bại, triệt để bị đuổi ra khỏi nơi nó không thuộc về.
Hề Thời ôm gối ôm hết hồn.
Giang Hành Triệt rửa tay xong từ phòng rửa tay đi ra, nói với Hề Thời ngồi trên sofa: “Xong.”
Hề Thời: “Thật sự đi rồi sao?”
Giang Hành Triệt cảm thấy có chút buồn cười: “Thật sự đi rồi.”
Hề Thời: “Vậy có chạy lên trên giường em không!”
Giang Hành Triệt: “Không có, yên tâm đi.”
Hề Thời cuối cùng cũng thả lỏng một hơi.
Cô giương mắt nhìn Giang Hành Triệt, cuối cùng cũng bình phục lại sau cuộc đấu tranh với con chuột nhỏ.
Nhìn thấy Giang Hành Triệt rửa tay xong, bộ dáng cẩn thận bỏ tay áo sơ mi xuống, Hề Thời lại đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút kì lạ không nói lên lời.
Cô nhớ rõ đêm nay hình như Giang Hành Triệt có tiệc xã giao hay buổi tiệc gì đó, một giây trước nói không chừng đang nói chuyện vui vẻ ở một nơi ngợp trong vàng son, một giây sau liền ở trong nay vén tay áo mà bắt chuột…
Hề Thời nuốt nước miếng một cái, lại thể hiện cảm kích trong lòng: “Cảm ơn, cảm ơn.”
“Không có việc gì.” Giang Hành Triệt cười cười.
Hề Thời cảm thấy đêm khuya còn gọi người ta tới bắt chuột, nếu bắt xong lại lập tức đuổi người thì không tốt lắm, vì thế nói: “Ngồi một chút đi.”
Giang Hành Triệt ngồi vào bên cạnh Hề Thời, trên TV đang chiếu chương trình giải trí.
Giang Hành Triệt là lần đầu tiên ngồi lại trong nhà Hề Thời, lúc trước làm trợ lý trên cơ bản chỉ đứng ở cửa, dù là tiến vào cũng sẽ không ở lại lâu lắm, mấy ngày nay đón cô tan tầm, Hề Thời cũng chỉ để cho anh đưa đến dưới lầu.
Lúc Giang Hành Triệt ngồi xuống xong Hề Thời mới nói: “Đêm nay làm phiền anh rồi…”
Cô thao thao bất tuyệt: “Kì thật em tính tìm Diệp Sâm, nhưng đêm nay anh ấy không dễ dàng gì được buổi nghỉ ngơi, anh có biết bình thường anh ấy bận rộn thế nào đâu, còn bận hơn so với anh, hôm nay cũng không phải ngày đi làm của Hồ Tiểu Dương, em thấy trong vòng bạn bè của anh ấy bảo là đang chơi ở ngoại thành, em cũng ngại bởi vì chuyện này mà làm phiền anh ấy trở về, cho nên…”
“Cho nên em mới tìm anh sao?” Giang Hành Triệt tiếp lời của cô.
Hề Thời gật gật đầu: “Ừm.” Ánh mắt cô như hỏi có cái gì không thể sao.
“Hề Thời.” Giang Hành Triệt lại thở dài.
Hề Thời khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Giang Hành Triệt đối mặt với ánh mắt của cô, có chút bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ người đầu tiên em tìm không phải là anh sao?”
Giang Hành Triệt đối mặt với Hề Thời: “Về sau có việc gì, người đầu tiên tìm phải là bạn trai, chỉ có lúc bạn trai không có mặt hoặc là không có cách nào nữa, mới tìm những người khác.”
“Đương nhiên, anh sẽ tận lực không để tình huống kia xảy ra.”
“Em…” Hề Thời cắn cắn môi, sau cùng cúi đầu, như có chút không phục, nhỏ giọng đáp, “Ai nói là bạn trai rồi.”
Giang Hành Triệt: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Hề Thời cong cong môi.
Giang Hành Triệt: “Vô tình như vậy sao?”
Không nghĩ tới tất cả mọi người thừa nhận trợ lý số 4 là bạn trai Hề Thời, sau cùng Hề Thời lại không thừa nhận.
Hề Thời có chút lo lắng không đủ: “Chính anh nói anh phải làm trợ lý.”
Mà lúc ấy trong bài giải thích của cô cũng không nói người đàn ông kia là ai, là fan khắp nơi nói trợ lý số 4 lên chức thành công, sau đó mọi người liền cảm thấy là quan hệ người yêu, sau đó người bên cạnh cô cũng hiểu là kiểu quan hệ kia, tất cả mọi người cảm thấy như vậy, lại không ai hỏi qua đương sự là cô đây.
Giang Hành Triệt có chút nghẹn lời, sau cùng vẫn bại trận: “Đúng, làm.”
Hề Thời mím môi, quay đầu, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện bên ngoài có bông tuyết rơi.
Cô đứng dậy đi về phía trước cửa sổ, nhìn kĩ xem, giọng nói lập tức trở lên vui sướng: “A, tuyết rơi.”
Năm nay thành phố B tuyết rơi nhiều hơn mấy năm trước, này đã là trận thứ hai rồi.
Hề Thời quay đầu nhìn Giang Hành Triệt đứng sau lưng cô, sau đó tiếp tục chúi sát cửa sổ xem tuyết, sau cùng đứng cách cửa sổ xem không đã, Hề Thời ngồi chồm hổm trước cửa, mở một góc nhỏ, giơ tay đón tuyết.
Tay Giang Hành Triệt đặt trên eo cô.
Hề Thời cúi đầu nhìn bàn tay trên hông mình, biết Giang Hành Triệt sợ cô bị ngã.
Hề Thời không nói gì, ngẩng đầu, tiếp tục giơ tay đón bông tuyết.
Tuyết rơi không lớn, bông tuyết rơi trong lòng bàn tay cô, rất nhanh liền biến thành bọt nước nhỏ sáng trong.
Đợi một hồi lâu cũng chưa đựng đầy tuyết, nhưng Hề Thời vẫn nghịch cực kì vui vẻ, mãi đến khi gió lạnh càng ngày càng lùa vào, trong phòng bắt đầu có chút lạnh.
Cô mới cảm thấy hài lòng thu tay về, đóng cửa sổ lại.
Tay Giang Hành Triệt vẫn đặt trên eo cô, Hề Thời vỗ vỗ mu bàn tay anh.
Ánh mắt Giang Hành Triệt vẫn rơi trên người Hề Thời, mãi đến khi cô vỗ vỗ anh, Giang Hành Triệt mới buông tay ra, Hề Thời xoay người từ cửa sổ vào.
Vừa rồi vẫn không thấy gì, hiện tại đóng cửa một cái, tựa như cảm thấy hơi lạnh.
Hề Thời xoa xoa bàn tay lạnh lẽo của mình, sau đó hà một hơi.
Một giây sau, bàn tay của cô đã bị ai đó nắm lấy.
Giang Hành Triệt xoa xoa bàn tay lạnh lẽo của cô: “Có lạnh không?”
Vành tai Hề Thời đỏ lên: “Không hẳn.”
Cô cực kì thích tuyết rơi, từ nhỏ đã rất thích, vì tuyết giống như làm cho cả thế giới đều an tĩnh lại, giống như trong truyện.
Giang Hành Triệt nắm lấy tay Hề Thời, nhìn thấy đầu vai cô có mấy bông tuyết đã tan thành nước.
Tay cô lạnh, trên người cô cũng tản ra khí lạnh.
Giang Hành Triệt cầm lấy chăn mỏng trên sofa, trực tiếp bao lấy trên người Hề Thời, sau đó cả người và chăn được ôm lấy.
Hề Thời vùng vẫy một hồi.
Giang Hành Triệt ôm chặt hơn: “Đừng nhúc nhích, dễ cảm đấy.”
Hề Thời đành phải an tĩnh lại, hai người không nói lời nào, chăn mỏng cộng thêm nhiệt độ cơ thể anh, nhiệt độ càng lúc càng tăng lên, Hề Thời giật giật, nói: “Không lạnh rồi.”
Giang Hành Triệt cúi đầu nhìn Hề Thời, sau đó lại cầm tay cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, lòng bàn tay cũng ấm, chắc không lạnh nữa rồi.
Hề Thời cũng ngẩng đầu nhìn Giang Hành Triệt, tầm mắt hai người va vào nhau, cô nhìn thấy anh nhìn cô.
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, nhưng trong phòng vẫn ấm áp như cũ, tất cả gió tuyết đều không ảnh hưởng tới nơi này.
Hai người nhìn nhau một hồi, Giang Hành Triệt chậm rãi tới gần.
Hề Thời nhắm mắt lại.
Nụ hôn này lại đặc biệt nồng đậm, Hề Thời càng ngày càng ngửa ra sau, sau cùng tựa vào trên ghế sofa, Giang Hành Triệt đưa tay ôm lấy cả người cô.
Anh hôn đến khi cô bắt đầu nhỏ giọng ưm một cái cuối cùng mới dừng lại, thở nhẹ ra.
Hề Thời bị Giang Hành Triệt vây quanh ở ghế sofa, hai tay chống bên người cô, hai người cách nhau quá gần, cô nhìn thấy ánh mắt Giang Hành Triệt nhìn cô từng chút từng chút đen lại.
Hề Thời lấy tay đẩy Giang Hành Triệt ra, quay đầu, cần cổ mảnh khảnh lộ ra trước mắt anh.
Cô lắp bắp nói: “Không, không cần.”
Giang Hành Triệt đành phải nhắm chặt mắt, tận lực áp chế.
Sau cùng, Giang Hành Triệt cuối cùng cũng rút tay về, từ trên người Hề Thời đứng dậy, cả người Hề Thời cũng lộ ra dưới ánh đèn.
Hề Thời ngồi dậy, vành tai đã đỏ như môi, tay chân có chút luống cuống, không biết nên nói cái gì.
Giang Hành Triệt hít thở vững vàng, sau đó mở miệng: “Anh đi trước, em nghỉ ngơi đi.”
“Có chuyện gì gọi điện bảo anh.”
Hề Thời phản ứng kịp, nhìn thấy Giang Hành Triệt đứng ở cửa mặc áo khoác.
Cô cúi đầu, xoa xoa cổ.
Giang Hành Triệt: “Có cần bỏ cái gì không anh xuống lầu tiện mang xuống giúp cho.”
Hề Thời ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Hành Triệt đã mặc xong áo khoác.
Cô lập tức đáp: “Có.”
Giang Hành Triệt kiên nhẫn đứng chờ ở cửa.
Hề Thời đứng dậy, nhìn thùng rác chung quanh trống trơn một chút, sau cùng chỉ có thể kéo lê dép lê đi tới, đứng ở trước mặt anh, ngẩng đầu lên.
Giang Hành Triệt: “Đồ đâu?”
Hề Thời không nói lời nào, vẫn ngửa đầu trông mong nhìn anh.
Không có rác, buổi chiều cô đã vứt rồi, cô cũng không biết vì sao vừa rồi cô lại nói “Có”, như mượn cơ hội này để anh ở lại thêm hai giây.
Giang Hành Triệt thấy Hề Thời chậm chạp không nhúc nhích, vì thế đột nhiên nở nụ cười: “Chẳng lẽ em chính là rác nhỏ?”
Anh nói xong, Hề Thời lập tức tức giận cãi lại: “Không phải rác nhỏ.”
Giang Hành Triệt ôm lấy Hề Thời, đặt cô ngồi ở trước bậc đặt đồ trang trí cửa, Hề Thời vội vàng vịn tay vào mặt bàn, cô nhón chân, hai người nhìn thẳng nhau.
Giang Hành Triệt phát giác Hề Thời không muốn để cho anh đi, vui vẻ rất nhiều, nhắm chặt mắt, răng môi đối chọi nhau, hít thở khó khăn, sau đó thấp giọng nói: “Em muốn ở chỗ này hành hạ chết anh sao, tiểu yêu tinh.”