Edit: windy

Giang Hành Triệt nghe Lý Thư Hàm tự giới thiệu xong, tầm mắt lại ngừng trên người cô vài giây.

Anh nhớ trước đó Tề Chu nói người bên Trần gia tới hỏi qua, biết không tìm được anh thậm chí trực tiếp đi tìm cha anh, chỉ tiếc ông không phải người định ra hôn ước kia, năm đó không để ý tới tác phong Trần gia, hiện tại lại càng là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cũng biết Giang Hành Triệt sẽ không nghe ông, cho nên chỉ lấy làm lệ cho qua, chẳng muốn quản.

Lý Thư Hàm nói dứt lời, nhìn Giang Hành Triệt, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng.

Biết thân phận của Lý Thư Hàm, Giang Hành Triệt nhàn nhạt đáp lại một câu “Xin chào”, xem như đáp lại.

Nếu đổi lại là người phụ nữ khác tới bắt chuyện, khả năng anh đáp lại là xong rồi, chỉ là với Lý Thư Hàm, bởi vì khúc mắc thân phận, Giang Hành Triệt không nhịn được nghĩ đến Hề Thời.

Anh cúi mắt xuống, nhìn chằm chằm ly nước trắng trong tay.

Lý Thư Hàm không xinh bằng Hề Thời, không đáng yêu bằng Hề Thời, càng không có khiến người khách thích như Hề Thời.

Hoặc nói là là người anh thích.

Lý Thư Hàm vốn chờ Giang Hành Triệt nói tiếp với mình, dù sao thanh mai trúc mã có hôn ước cùng nhau lớn lên là cô, nhưng người phía đối diện lại chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu “Xin chào” liền chặn lại tất cả lời cô muốn nói, giống như căn bản không tính tiếp chuyện với cô.

Nghĩ đến Hề Thời, Giang Hành Triệt bắt đầu hơi hơi thất thần, nhớ tới nụ hôn ngày tuyết đầu mùa hôm đó, cô ở trong lòng anh, dáng người nho nhỏ, cả người đều tỏa ra hương thơm làm người ta muốn ôm lấy.

Giang Hành Triệt khẽ nhếch môi, khẽ cười một cái.

Nụ cười trên mặt Lý Thư Hàm cứng lại.

Bởi vì gương mặt Giang Hành Triệt đã bắt đầu thay đổi, không chỉ thay đổi, thậm chí còn nở nụ cười.

Tầm mắt mọi người giống như đều hội tụ ở trong này, mắt thấy cảnh xấu hổ, Kiều Phàm cười đánh trận, đụng ly rượu của Lý Thư Hàm một cái, tìm đề tài tán gẫu.

Tầm mắt mọi người bắt đầu tản ra.

Sinh nhật Kiều Phàm đã bắt đầu, đương nhiên Giang Hành Triệt sẽ không ở lại lâu, đợi hai tiếng sau liền cáo từ.

Giang Hành Triệt cùng Tề Chu đứng ở thang máy, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, có thêm một bàn tay trắng thuần ngăn khung cửa lại: “Chờ một chút.”

Lý Thư Hàm mang theo túi xách bước vào.

Tề Chu lập tức nhìn thoáng qua người Giang Hành Triệt.

Sau khi Lý Thư Hàm vào trong cũng không bấm số tầng, thang máy khởi động, thang máy chậm rãi chạy xuống tầng một.

Khi thang máy vang lên một tiếng “ting”.

Giang Hành Triệt ra khỏi thang máy, Lý Thư Hàm cùng lúc đi theo, cô ta bước nhanh hai bước song song với Giang Hành Triệt, kêu một tiếng: “Giang thiếu.”

Giang Hành Triệt nghe xong dừng bước chân lại.

Lý Thư Hàm hít một hơi, nói: “Rất vui có thể làm quen với anh.”

Giang Hành Triệt hơi hơi nhướn mày: “Cảm ơn.”

Lý Thư Hàm: “Gần đây tôi mới liên lạc với bác trai, từ nhỏ đã biết tôi không phải con ruột của cha mẹ nuôi, là được nhận nuôi từ viện phúc lợi, chỉ là không nghĩ tới còn có chuyện này.”

“Xin hỏi, tôi có thể xin wechat của anh không?” Lý Thư Hàm giơ điện thoại lên, cười cực kì tự nhiên, “Tôi vừa trở về, bác trai cũng không thân quen lắm, cũng có nhiều chuyện trong nhà không hiểu rõ, tôi biết Giang gia cùng Trần gia có giao tình, cho nên vào lúc anh không bận, tôi có thể hỏi anh một chút được không?”

Giang Hành Triệt cúi đầu, nhìn điện thoại của Lý Thư Hàm.

Lý Thư Hàm giơ điện thoại lên.

Giang Hành Triệt ngẩng đầu: “Không cần.”

Lý Thư Hàm tựa như không ngờ nhận được câu trả lời này, cũng không ngờ Giang Hành Triệt lại trực tiếp trả lời như thế, trong lúc này mơ hồ một lát: “A?”

Giang Hành Triệt: “Cô thêm trợ lý của tôi đi, không biết gì anh ta sẽ nói cho cô.”

Anh nói xong, không dừng lại, lập tức đi về phía xe.

Tề Chu đi đến trước mặt Lý Thư Hàm, lấy điện thoại ra, cười cười lễ phép: “Lý tiểu thư.”

Lý Thư Hàm thu hồi ánh mắt trên người Giang Hành Triệt, nhìn Tề Chu trước mặt, gật gật đầu, cười cứng ngắc: “Được.”

… …

Chiếc Bentley chạy vòng quanh đường thành phố, thời gian vẫn còn sớm, xe cộ trên đường cũng không ít, buổi đêm thành phố phồn hoa, xe cộ uốn lượn thành dòng nước óng ánh.

Giang Hành Triệt mở điện thoại ra, có thể là vì Giang Hành Triệt, anh không có mấy hảo cảm gì với Lý Thư Hàm, thậm chí có chút bài xích, bởi vì những đám người đó nói Hề Thời “Tu hú chiếm tổ chim khách” “Cướp cuộc sống của người khác”.

Giang Hành Triệt mở weixin, nhìn thấy tin nhắn “Đừng uống rượu” Hề Thời gửi hai tiếng trước.

Anh nghĩ không biết lúc này Hề Thời còn chưa ngủ, đang định có nên gọi điện hay không, Hề Thời đã gọi tới trước.

Giang Hành Triệt lập tức nghe.

Trong điện thoại giọng Hề Thời có chút không bình thường: “Cái kia… anh đêm nay… có rảnh không?”

“Có thể tới nhà của em một chút không?”

Giang Hành Triệt: “Đêm nay?”

Tề Chu mơ hồ nghe được hai người nói chuyện, cũng không nhịn được nhìn Giang Hành Triệt qua gương chiếu hậu.

Hề Thời lập tức cảm thấy anh như hiểu lầm cái gì: “Không phải! Em không có cái ý kia!”

Cô nói: “Trong nhà em có chuột, hiện tại đang ở sau tủ đầu giường em, em không dám đi ngủ hu hu hu hu hu hu hu”

Giang Hành Triệt: “… …”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play