Hề Thời quay thử phim cực kì thuận lợi, là bộ phim kể về tình thân và trưởng thành, thành viên tổ chức đầu tư đều cực kì đáng tin, nói về tình cảm thanh mai trúc mã của bốn đứa bé nhà quê cùng với sau này lớn lên yêu nhau.
Khúc dạo đầu là mười năm trước, ba đứa bé vừa mới lên trung học, tổ kịch vì muốn lấy bối cảnh mười năm trước, đặc biệt đến một trấn nhỏ phía nam lấy cảnh.
Trấn nhỏ phong cảnh rất đẹp, chỉ là thời tiết ẩm ướt oi bức, người phía bắc đều quen tuyết rơi mùa đông, nơi này người đi bộ trên đường lại mặc bộ áo ba lỗ, phe phẩy cây quạt ngồi ở quán ven đường uống nước.
“Nóng muốn chết.”
Ở studio, Diệp Sâm một tay cần một tờ hành trình, một tay chống nạnh, không ngừng quạt gió cho mình.
Đạo diễn ở bên kia nói chuyện với Hề Thời và bạn diễn.
Hồ Tiểu Dương đứng ở bên cạnh Diệp Sâm, trong tay cầm que kem ăn.
Diệp Sâm: “Hôm qua tôi từ sân bay đi ra mặc đồ như cậu biết không, tôi biết nơi này còn chưa tới mùa đông lại không nghĩ rằng mùa hạ còn chưa kết thúc, tôi cảm giác những người đó nhìn tôi như kẻ ngốc vậy.”
Hồ Tiểu Dương gật gật đầu: “Ừm.”
Diệp Sâm: “Ừm???”
Hồ Tiểu Dương phản ứng kịp : “Oa!”, vội vàng cười, thuận tiện khen ngợi, “Anh đẹp trai như vậy, ở trong mắt người khác khẳng định là mặc cái gì cũng đẹp.”
“Thích.” Diệp Sâm không tiếp tục kéo dài đề tài này, híp mắt, nhìn về phía Hề Thời cả người mặc đồng phục cao trung.
Trong phim diễn từ trung học đến lớn lên đi làm kết hôn, hôm nay là quay cảnh ở trường học, Hề Thời đóng vai nữ chính Hàn Tri được anh trai hàng xóm thổ lộ. Bây giờ dạo diễn đang chỉ Hề Thời quay phim, đi đến gần, có thể mơ hồ nghe được hai người nói chuyện: “Cảm giác vẫn không đúng, lúc cô đi học chưa yêu đương sao? Không yêu đương chẳng lẽ cũng không được người ta thổ lộ lần nào?”
Hề Thời cúi đầu, nghĩ một lát: “... từng có.”
Đạo diễn: “Từng có vì sao vẫn không tìm được trạng thái, cô nhớ lại cảm giác lúc ấy là gì đi?”
Hề Thời: “Chính là… Thổ lộ, sau đó không có gì.”
Đạo diễn thở dài: “Thôi, chúng ta quay tiếp.”
Hề Thời áy náy: “Vâng.”
Đạo diễn bộ này nghiêm khắc hơn đạo diễn <Lăng Vân Chí>, nhưng Diệp Sâm cảm thấy này cũng không phải chuyện xấu, có đôi khi nghiêm khắc với diễn viên mới có thể càng tiến bộ hơn.
Hề Thời điều chỉnh lại mấy lần, có chút tiến bộ, đạo diễn cuối cùng cũng hô qua, kết thúc buổi quay phim hôm nay.
Trời đã bắt đầu tối, mọi người nhao nhao chuẩn bị kết thúc công việc.
Tuy mới khai máy hơn hai tuần, nhưng là lần đầu tiên Diệp Sâm tới thăm ban, Hề Thời đối mặt với anh ta có chút khẩn trương, cô cúi đầu nhìn nhìn đồ mình mặc, sau đó cẩn thận hỏi Diệp Sâm: “Anh thấy hôm nay tôi trang điểm có chút trẻ con không?”
Trên người cô là đồng phục xanh trắng đen truyền thống.
Diệp Sâm chọc đầu Hề Thời: “Người ta ba bốn mươi tuổi còn đang diễn thiếu nữ kìa, cô sợ cái gì.”
“Cũng đúng.” Hề Thời thấy có lý, gật gật đầu.
Diệp Sâm: “Ai ôi, vừa rồi cô nói cái gì quá trẻ, sau đó sao?”
Hề Thời: “...”
Diệp Sâm cười cười nhìn Hề Thời trong mắt có chút biến thái: “Là Giang tổng sao?”
Hề Thời hít vào một hơi, sau đó nhíu nhíu mày: “Anh đoán xem.”
Nhân viên công tác bận bịu kết thúc công việc, Hề Thời thay đồ xong, cùng Diệp Sâm ra xe bảo mẫu.
Sau đó cô thấy người Diệp Sâm đang chính miệng nhắc tới, dáng người cao to đang đợi ở trước xe.
Giang Hành Triệt đi tới.
Hề Thời lập tức có tính cảnh giác cao nhìn xung quanh: “Sao anh lại tới đây?”
Giang Hành Triệt cười cười: “Tới đón em tan ca.”
Hề Thời quay đầu nhìn “đụng phải” vẻ mặt của Diệp Sâm, vốn là đen mặt, sau đó không nhịn được nói thầm: “Chạy xa như vậy tới đón tan ca sao.”
Tổ kịch đều ở trong một khách sạn nhỏ trong trấn, đoàn người đi ăn cơm trước, sau đó Giang Hành Triệt đến phòng Hề Thời xem xem.
Hề Thời ngồi ở trên ghế sofa: “Ngày mai anh không đi làm? Anh đừng nói anh đặc biệt bay qua đây.”
Giang Hành Triệt: "Không thể sao?"
Hề Thời nhìn nhìn hắn, sau cùng nói một câu: "Theo anh."
Giang Hành Triệt tiếp tục giải thích: "Chủ nhật, cho nên tới thôi."
Lúc này Hề Thời mới nhớ sắp chủ nhật, đám quay phim bọn họ không có chủ nhật, tiếp theo liền moi kịch bản trên bàn trà lên xem: “A…”
Giang Hành Triệt xem phòng Hề Thời xong, đi tới, ngồi xuống bên cạnh Hề Thời.
Hề Thời xem chăm chú, không để ý anh.
Giang Hành Triệt vẫn nói: “Anh mang quà tới cho em.”
Hề Thời không mong chờ giá trị món quà mấy, “Ừm” một tiếng.
Giang Hành Triệt: “Em muốn ăn kem không? Anh đi mua.”
Hề Thời: “Không ăn, sẽ béo.”
Giang Hành Triệt tiếp tục tìm đề tài, Hề Thời câu được câu không đáp lại, mãi đến khi anh hỏi: “Lúc quay phim nói có người theo đuổi em? Thổ lộ hả?”
Hề Thời từ trong kịch bản ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Hành Triệt, nhớ tới cái gì, sau đó nhíu nhíu mày: “Diệp Sâm nói cho anh?”
Giang Hành Triệt im lặng.
Diệp Sâm ở trước mặt anh nói không nghĩ tới trước kia Giang tổng cùng Hề Thời có hạnh phúc ở trường học, thậm chí còn mơ mộng vẽ ra nhiều chi tiết, nhưng Giang Hành Triệt không có phản ứng như trong dự liệu của Diệp Sâm, ngược lại càng nghe càng im, bởi vì Giang Hành Triệt biết, lúc đi học, anh căn bản không làm những điều này.
Hề Thời thấy Giang Hành Triệt im lặng cúi cúi đầu, trả lời tiếp: “Ừm.”
Cô nâng nâng cằm, nói: “Này thật kì quái sao, em lại không xấu.”
Giang Hành Triệt nhớ đến bộ dáng Hề Thời mặc đồng phục tóc buộc đuôi ngựa ở studio hôm nay, cùng trong trí nhớ, hình như không có gì khác nhau.
Hề Thời nhớ rõ khi đó hầu như tất cả mọi người biết cô thích Giang Hành Triệt, thậm chí còn lén nói cô cùng anh đã đính hôn từ nhỏ, cho nên cô người thổ lộ với cô, cô vẫn thấy ngoài ý muốn.
Là bạn ngồi cùng bàn cô, Hề Thời nhớ rõ là họ Triệu, đeo một cặp kính đen, nói chuyện luôn luôn lịch sự, thành tích trong lớp rất giỏi.
Cô cho rằng học bá như vậy mỗi ngày đều là làm bài, mãi đến khi tốt nghiệp mới đột nhiên thổ lộ với cô, nói thích cô rất lâu rồi, biết cô thích Giang Hành Triệt, nhưng cậu ta vẫn thích cô.
Đó là lần đầu tiên cô được thổ lộ, biết hóa ra cô cũng không xấu như thế, cũng sẽ có người thích cô.
Hề Thời vì Giang Hành Triệt, biết thích một người lại không được đáp lại có cảm giác gì, cũng biết cảm giác thầm mến là gì, bạn cùng bàn nói cô không cần đồng ý, cậu ta chỉ muốn trước lúc tốt nghiệp đường ai nấy đi, tận miệng nói mình thích cô mà thôi.
Hiện giờ Hề Thời vẫn có weixin của học bá ngồi cùng bàn, bình thường hai người cũng bấm thích trong vòng bạn bè, biết hiện tại cậu ta đang làm bác sĩ ở Da Lỗ.
Giang Hành Triệt đột nhiên có chút hối hận. Anh nhìn Hề Thời, đang muốn nói gì đó, cửa phòng Hề Thời đột nhiên mở ra.
Giang Hành Triệt tưởng là Diệp Sâm, đành phải ra mở cửa trước, nhưng vừa kéo cửa ra, một người đàn ông xa lạ đứng ở cửa.
Người kia như không nghĩ tới gặp phải Giang Hành Triệt mở cửa, ngẩng đầu nhìn số phòng, lầm bầm: “Mình đi nhầm sao?”
Giang Hành Triệt hơi cau mày: “Anh tìm ai?”
Hề Thời nhìn qua, thấy ở cửa là Dương Duệ hôm nay đóng chung với cô, Dương Duệ mới tốt nghiệp học viện điện ảnh, tuy vẫn còn non nhưng dù sao cũng là xuất thân chính quy, lần này diễn một trong bốn thanh mai trúc mã, vai Hàn Tri vẫn luôn thích Hề Thời.
Cô vội vàng từ trên ghế sofa nhảy xuống, chạy tới cửa, đem Giang Hành Triệt lách ra một bên, cười gượng hai tiếng: “Tìm, tìm tôi sao?”
Dương Duệ đưa bọn túi lớn cho cô: “Tôi mang chút đồ ăn tới.” Sau đó tay trái lại cầm kịch bản, “Hôm nay đạo diễn nói trạng thái chúng ta chưa tốt, cho nên tôi muốn cùng cô diễn thoại buổi quay ngày mai.”
“A…”Hề Thời vội vàng gật đầu, "Được, được thôi."
Dương Duệ nhận được đồng ý liền cười cười, sau đó đưa mắt nhìn tới Giang Hành Triệt bị Hề Thời đẩy qua một bên.
“Có phải tôi đã quấy rầy rồi không.” Anh ta nói, “Vị này là…”
Hề Thời cướp lời trước: “Trợ lý!"
Giang Hành Triệt không lên tiếng.
Hề Thời cùng Dương Duệ ở trong phòng tập thoại, dù sao một nam một nữ dễ dẫn tới hiềm nghi, hai người tìm một phòng họp ở cuối tầng, bình thường biên kịch đạo diễn cũng họp ở đó.
Kinh nghiệm biểu diễn của Hề Thời cùng Dương Duệ đều không phong phú, nhất là vai phụ trong phim lại là diễn viên gạo cội, hai người luyện tập một hồi, thoáng một cái đã qua hai tiếng.
Hề Thời đối diễn xong, trở về phòng mình.
Cô mở cửa, phát hiện Giang Hành Triệt vẫn ở bên trong, trên bàn có mấy hộp đồ ăn khuya.
Hề Thời: “Đêm nay anh nghỉ ở đâu? Tề Chu đâu? Anh ta không tới cùng anh sao, sao em không thấy anh ta.”
Giang Hành Triệt: "Cũng ở nơi này, lầu 12."
Hề Thời gật gật đầu: "A...."
Cô do dự không biết hạ lệnh đuổi khách như nào.
Giang Hành Triệt ngồi ở trên ghế sofa, ánh mắt nhìn đầu gối mình, đột nhiên mở miệng: “Không phải đã bị đuổi việc rồi sao, vì sao vẫn là trợ lý.”
Hề Thời biết là anh đang nói vừa rồi nói anh là trợ lý ở trước mặt người khác.
Hề Thời bĩu môi, hợp tình hợp lý nói: “Không thể sao.”
Giang Hành Triệt nhìn về phía cô, sau đó đứng lên, đi qua.
Hề Thời cũng không sợ, nghiêng đầu, chờ anh nói chuyện.
Giang Hành Triệt khẽ thở dài, duỗi cánh tay kéo Hề Thời vào trong ngực.
Anh suy nghĩ đã lâu, hiện tại mới ôm được.
Bỏ qua những cái này, nếu trước kia không có, vậy về sau liền bổ sung thêm.
Mặt Hề Thời chôn ở trong ngực Giang Hành Triệt, cảm thấy được ôm như vậy cũng rất tốt.
Tuy nói hôm nay cái này đã vượt qua cho phép, có phần làm cô trở tay không kịp, nhưng khoảnh khắc thấy người đứng ở trước mặt khi đó, một khắc kia kì thật là vui vẻ.
Giang Hành Triệt sờ sờ gáy Hề Thời, cuối cùng mới trả lời cô: “Có thể, làm trợ lý cả đời.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT