Edit: windy

Giang Hành Triệt lặng yên không một tiếng động rời đi.

Ngày hôm sau, Hề Thời vừa tỉnh dậy, phát hiện chỗ mình ngủ từ sofa chuyển thành giường.

Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là mình ngủ thiếp đi mộng du về giường.

Hề Thời thu dọn đồ xong liền ra cửa, phát hiện trợ lý hôm nay từ Hồ Tiểu Dương biến thành Giang Hành Triệt.

Cô bĩu môi, tuy biết hai người này lại đổi ca, nhưng vẫn không nhịn được oán giận câu Giang tổng thực rảnh rỗi.

Tại phim trường, nhiệm vụ hôm nay của Hề Thời chủ yếu là phối hợp diễn cùng nam diễn viên, cô vừa thay đồ xong, nhận lấy ly nước Giang Hành Triệt đưa uống một ngụm, nghe được xung quanh xì xào to nhỏ.

Diệp Sâm vỗ vỗ bả vai Hề Thời, hạ giọng: “Hứa Dịch Phàm tới.”

Hề Thời nghe tên Hứa Dịch Phàm, không nhịn được cũng vui mừng.

Trước tuy cô không truy tinh, nhưng là thiếu nữ vừa mới hai mươi, cô không thể không biết đến Hứa Dịch Phàm.

Hứa Dịch Phàm là lưu lượng đang nổi mấy năm nay, xuất thân nhóm nam thần tượng, từ khi xuất đạo chỉ bằng gương mặt đã thu hút được vô số fan, năm trước bắt đầu chuyển hình sang diễn viên, bình thường chỉ một bài nhảy cũng có thể lên hot search, đi đến chỗ nào đều có vô số fan đuổi theo.

Hề Thời nhớ tới đoạn Hứa Dịch Phàm mới xuất đạo quả thực là giật nảy mình, muôn vàn thiếu nữ vì vậy mà điên cuồng, hot đến mức cô một lòng một dạ nhào vào trên người Giang Hành Triệt cũng không nhịn được mà nhìn anh ta nhiều thêm chút, trong điện thoại cũng có mấy bài hát của anh ta, còn có cả hai bức của Hứa Dịch Phàm.

Về sau ảnh của Hứa Dịch Phàm trong điện thoại cô bị Giang Hành Triệt phát hiện, Giang Hành Triệt một tuần không để ý cô, lúc đầu cô vẫn không tìm được lý do, không biết mình làm sai cái gì rồi.

Lúc đó, Giang Hành Triệt không để ý cô, với cô mà nói là chuyện còn lớn hơn cả trời sập.

Hiện tại nghĩ lại, Hề Thời cảm thấy trước kia vì Giang Hành Triệt không để ý đến cô mà cô liền cảm thấy không ngủ được quả thật đáng buồn lại đáng thương.

Giang Hành Triệt không hề để ý người ở phim trường xì xào cái gì, thấy Hề Thời uống nước xong tiện tay nhận lấy, sau đó đột nhiên gặp phải ánh mắt của Hề Thời.

Buổi sáng lúc vừa thấy khi đó còn có thể oán hận nói anh hai câu, hiện tại nhiệt độ lại lạnh đến âm độ, giống như một câu cũng không muốn nói.

Giang Hành Triệt nhận lấy ly nước trong tay Hề Thời, không nói tiếng nào.

Hứa Dịch Phàm đến đã tạo hình đội tóc giả xong, chỉ cần thay quần áo là có thể thử luôn, Hề Thời nhìn thấy Hứa Dịch Phàm cùng mấy trợ lý đi tới, lập tức đứng dậy: “Chào thầy Hứa.”

Hứa Dịch Phàm gật gật đầu với cô: “Xin chào.”

Tuy không tính là có tiếng cũng có miếng fan, nhưng dù sao năm đó cũng lưu ảnh người ta, Hề Thời thấy Hứa Dịch Phàm đi thay quần áo xong, lập tức quay đầu nói với Diệp Sâm, trong mắt cô lóe lên ánh sáng nho nhỏ, tán thưởng: “Anh ấy thật trắng, người thật còn đẹp trai hơn cả trên TV.”

Diệp Sâm đối với ánh mắt thưởng thức của Hề Thời, nhớ tới Giang trợ lý còn đang ở đây, trong lòng như có ngàn người đấu nhau, trải qua bao lần cân nhắc, vuốt cằm, đáp lại rất miễn cưỡng: “Đẹp trai sao? Tôi cảm thấy cũng thế thôi, Làng giải trí đều có.”

Hề Thời đáp lại anh ta một ánh mắt “Anh không có mắt thẩm mỹ”.

Giang Hành Triệt nghĩ tới người đàn ông đeo khăn trùm đầu cổ trang đi qua.

Anh cảm thấy rất quen mắt, cảm giác giống như gặp qua ở đâu rồi, lúc thấy phản ứng của Hề Thời, anh lập tức nhớ tới, trước kia anh có thấy ảnh của người này trong di động của Hề Thời.

Mới đầu anh còn tưởng là bạn học, là bạn khác giới, về sau mới biết được, người kia trong di động cô là Đại minh tinh, Hề Thời đến ngay cả mặt mũi còn chưa gặp qua.

Hiện giờ vật đổi sao dời, bây giờ lại nhìn thấy Đại minh tinh kia ngoài đời rồi.

Yết hầu Giang Hành Triệt giật giật, không nhìn tới biểu tình giờ phút này của Hề Thời.

Rất nhanh, Hứa Dịch Phàm thay đồ xong liền xuất hiện.

Cả người anh ta mặt đồ cổ trang màu trắng, cao lớn vững chãi mười phần tiên khí, trên đầu buộc một sợi dây màu bạc, giống như vừa xuất hiện liền trở thành tiêu điểm.

Ánh mắt mọi cô gái ở đây đều đã sáng lên.

Có mấy người đàn ông mắt cũng sáng lên.

Đạo diện giống như hài lòng với hóa trang, gật gật đầu, Hề Thời lập tức bị gọi qua diễn thử cùng Hứa Dịch Phàm.

Hứa Dịch Phàm năm trước mới chuyển hình, hoạt động không tính mấy, nhưng rất rõ ràng anh ta rất coi trọng bộ tiên hiệp cấp s này, lời thoại cũng đã thuộc, diễn với Hề Thời cũng rất thật.

Diệp Sâm cùng Giang Hành Triệt đứng chung một chỗ xem.

Hứa Dịch Phàm diễn cảnh ôm thi thể tiểu sư muội rất đau thương, với bộ phim, cũng là phần yêu cầu rất cao với nam chính, Hề Thời lại không có lời thoại cũng không có động tác gì, toàn bộ hành trình chỉ là phụ trợ.

Bên ngoài, Diệp Sâm nhìn Hề Thời đang bị Hứa Dịch Phàm gắt gao ôm vào trong ngực, lại không nhịn được liếc mắt nhìn Giang Hành Triệt ở bên cạnh, nhớ tới vừa rồi Hề Thời còn khen Hứa Dịch Phàm đẹp trai.

Thói quen nghề nghiệp, Diệp Sâm bắt đầu đem hai người so sánh một phen.

Lương tâm nói, anh ta cũng không biết Giang Hành Triệt hay Hứa Dịch Phàm đẹp, chỉ là dựa vào cách ăn mặt, Giang Hành Triệt xuất hiện với thân phận trợ lý lúc nào cũng quần đen áo đen mũ đen đeo khẩu trang, khiêm tốn hận không thể chết đuối trong một đám nhân viên công tác, so với Hứa Dịch Phàm hóa trang dưới ánh đèn flash kia, thân áo trắng quạt gió khẽ thổi liền phấp phới đầy tiên khí, con gái thích ai, thật sự quá rõ ràng rồi.

Diệp Sâm đột nhiên bất bình thay cho Tổng giám đốc ở bên cạnh, tự làm mình tức giận.

Đẹp trai như nhau, vừa vào cái gì người thì quang vinh chói lọi, người thì chỉ có thể cả người màu đen làm trợ lý nhỏ?

Vì thế biết rõ không có khả năng, anh ta vẫn hạ giọng, lấy tay che miệng, căm giận nói: “Giang tổng, tôi thấy với điều kiện ưu tú của cậu như vậy, thật sự có thể xuất đạo thử một chút.”

Xuất đạo đi ép họ Hứa kia xuống, đè chết anh ta, đầu năm nay ai chả mặc qua mấy bộ cổ trang chứ.

Giang Hành Triệt quay đầu, nhìn Diệp Sâm mặt còn đầy căm phẫn hơn cả anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play