Sáng sớm Hạng Tây vẫn còn đang quay cuồng trong mộng đẹp, di động đã reo lên, cậu mở mơ màng màng trở mình, mắt mở ra một khe nhỏ, chẳng muốn rời giường nhận điện thoại.  

Điện thoại lại reo lên vài tiếng, Trình Bác Diễn đi từ bên ngoài vào, cầm lấy điện thoại của cậu nhìn xuống, do dự định nhận điện giúp cậu, nhưng cuối cùng vẫn đưa vào tay cậu: "Là... đàn anh của em." 

“Ưm?” Hạng Tây mơ mơ màng màng lên tiếng. 

“Điện thoại đàn anh của em." Trình Bác Diễn nói lại một lần, sau đó xoay người ra khỏi phòng ngủ, “Mới sáng sớm…” 

Đúng vậy, mới sáng sớm thôi mà, Hạng Tây mắt hoa mắt mờ nhìn màn hình, rồi nhấn nghe: "Alo?" 

“Còn chưa dậy hả?" Giọng của Hồ Hải truyền tới, nghe rất có tinh thần, cứ như đã thức dậy từ hai giờ trước rồi. 

“Mới mấy giờ mà?" Hạng Tây lẩm bẩm một câu: “Có việc gì vậy ạ?” 


“Sáng nay cậu đến đây đi, chiều nay thầy cậu có việc phải ra ngoài, nên tối cậu đi Vân Thủy thay ông ấy một buổi." Hồ Hải nói: “Sáng nay ông ấy sẽ giảng cho cậu." 

“Sao ạ?” Hạng Tây vừa nghe đã lập tức tỉnh táo lại, ngồi bật dậy.  

“Ông ấy không đi được, nói để cậu đi làm quen một chút, hôm qua biểu hiện tốt mà." Hồ Hải cười: “Hôm nay cũng sẽ không sao đâu."  

“Buổi tối nhiều người lắm.” Hạng Tây lo lắng. Tuy rằng hôm qua cậu còn khoác lác với Trình Bác Diễn cậu đã không còn sợ nữa, dù có đổi thành buổi tối cũng không vấn đề gì. Nhưng nếu thầy không ở đó vậy cũng chỉ có mình cậu, cậu lại thấy không an tâm. 

“Cậu đến rồi thương lượng với thầy cậu đi." Hồ Hải nói xong thì cúp máy. 

Hạng Tây cầm di động ngồi trên giường ngơ ngác một hồi, rồi mới chậm rì rì xuống giường ra khỏi phòng. 


Trình Bác Diễn đang ở trong phòng bếp vội vàng làm bữa sáng, cậu đi qua nằm lên lưng, ôm eo anh rồi bất động. 

“Tìm em có chuyện gì vậy?" Trình Bác Diễn đưa tay ra sau sờ eo cậu. 

“Nói em buổi sáng qua phòng trà, buổi tối thầy em có việc nên không đi Vân Thủy được, nên để em đi." Hạng Tây dụi mặt lên áo của Trình Bác Diễn. 

“Vậy không phải rất tốt sao?" Trình Bác Diễn nói: “Buổi tối mấy giờ? Hôm nay anh không cần trực ban, tối có thể chạy đến xem." 

“Chắc hơn tám giờ.” Hạng Tây buông anh ra, rồi lại chậm rì rì đi qua WC.  

“Nhanh chân lên một tí." Trình Bác Diễn thuận tay bóp mông cậu một cái: "Hôm nay kịp ăn cùng nhau rồi anh đi làm." 

“Nè, đừng bóp mà." Hạng Tây sờ mông: “Động tác không mau được mà.” 

“Sao vậy em?” Trình Bác Diễn nhìn cậu. 

“Đau mông.” Hạng Tây quay đầu lại. 


“Còn đau?” Trình Bác Diễn nhíu mày, để cái nồi trong tay xuống rồi đi theo: "Anh..." 

“Không phải đau đâu, chỉ là mông không thoải mái thôi." Hạng Tây liếc nhìn anh một cái rồi đi vào WC 

“Thật hay giả đó.” Trình Bác Diễn đứng ở cửa: “Đáng ra hai đứa mình cũng đã làm..." 

“Vậy đổi lại là anh thử xem nha." Hạng Tây ở bên trong nói vọng ra: “Không phải bình thường lúc rảnh rỗi anh cũng hay chuẩn bị dưa leo đó sao, hay tự anh thử xem sao đi." 

“Bây giờ em hung hăng quá ha." Trình Bác Diễn nở nụ cười. 

“Cũng hết cách rồi, thời gian lâu quá không giả bộ được nữa nên hiện nguyên hình mất tiêu rồi." Hạng Tây nói: “Anh đi ra đi, đừng có đứng canh cửa nữa, sao em đi WC được đây?" 

“Rồi, rồi, rồi, anh đi đây." Trình Bác Diễn thở dài, “Em bây giờ là lớn nhất." 
Hôm nay Trình Bác Diễn làm sandwich cho cậu ăn sáng, bánh mì mới, xem chừng là sáng sớm mới xuống lầu mua, bên trong kẹp xúc xích, trứng gà và một ít rau xà lách, còn thêm tương, ăn vào mùi vị rất tuyệt. 

“Món này ngon quá." Hạng Tây uống một ngụm sữa bò: "Ngày mai cũng ăn món này nữa đi, khó lắm mới được lần ăn ngon, cứ ăn một đợt cho ngán luôn." 

“Buổi tối em muốn ăn gì?” Trình Bác Diễn hỏi. 

“Tối anh nấu hả? Không kịp đâu.” Hạng Tây tính toán thời gian: “Khoảng bảy giờ anh mới về tới, mà trước tám giờ em phải đến Vân Thủy rồi, vậy thì bảy giờ phải xuất phát. Em thấy có khi anh còn không kịp chở em qua đó nữa quá." 

“Anh không chở em qua thì ai chở em?" Trình Bác Diễn nheo mắt lại. 

“Đàn anh của em nè." Hạng Tây lập tức giả giọng ẻo lả nói, còn liếc mắt đưa tình với anh: "Là Hồ Hải á.” 
“Vậy cũng được." Trình Bác Diễn mỉm cười: “Vậy Hồ Hải đưa em đi, trễ chút anh tự mình qua. Vừa lúc trước khi đi thì gọi điện cho Bành Vân Phàm, hẹn uống trà... Để anh tìm danh thϊếp của cô ấy..."  

“Danh thϊếp?” Hạng Tây cười lạnh một tiếng: “Đừng tìm nữa, tối qua lúc tắm rửa em đã thuận tay quăng vào bồn cầu xả đi rồi." 

“Sao? Ném vào bồn cầu?” Trình Bác Diễn giật mình nhìn cậu. 

“Lo lắng dữ ha!" Hạng Tây vừa thấy phản ứng của anh đã khó chịu: "Ném một cái danh thϊếp thôi mà xem dọa anh chưa kìa!"  

“Em ném sao cũng được." Trình Bác Diễn nhìn cậu chằm chằm: “Anh đang hỏi là em ném vào bồn cầu luôn?" 

“Đúng vậy! Ném vào bồn cầu, rồi nhấn nút một cái. Nước cuốn sà sà chẳng còn tung tích, tấm danh thϊếp bị cuốn đi mất không còn lưu luyến gì luôn." Hạng Tây chậc một tiếng. 
“Sau này đừng có ném đồ vào bồn cầu." Trình Bác Diễn chỉ cậu: “Bị nghẹt thì em tự dùng tay móc ra." 

“Sao mà dễ nghẹt vậy được, bồn cầu bây giờ tốt mà..." Hạng Tây vừa ăn vừa nói. 

“Em còn biêt anh dùng bồn cầu tốt hửm?" Trình Bác Diễn bỏ sandwich trong tay xuống: “Tiền vay mua nhà anh còn chưa trả xong đâu, lúc trang trí nhà cửa cũng chọn đồ rẻ tiền, bồn cầu chỉ một trăm tệ thôi." 

“Bồn cầu còn làm ấm mông được mà chỉ một trăm tệ thôi á hả, không tin, phòng tắm với nhà vệ sinh của anh đều là trộm hả... đọc là trộm đúng không?" Hạng Tây cười ha ha hồi lâu, sau đó lại thu lại tươi cười: "Lúc ăn mà nói cái này không thấy ghê hả anh?"  

“Ồ em còn thấy ghê nữa ha." Trình Bác Diễn nói một câu rồi đi vào phòng ngủ thay quần áo.  

Hạng Tây nhìn anh chỉ ăn một nửa cái sandwich thì vui vẻ: “Anh ghê quá nên ăn không vô luôn hả?" 
“Em ăn đi.” Trình Bác Diễn nói. 

“Vậy buổi trưa anh ăn nhiều một chút nha." Hạng Tây gặm xong cái trong tay mình, lại lấy nửa cái của Trình Bác Diễn qua ăn: "Tối em chờ anh đưa đi nha." 

“Ừm.” Trình Bác Diễn thay quần áo ra cửa chuẩn bị đi làm: "Anh mang đồ ăn về cho em nhé, em ngồi trên xe từ từ ăn." 

“Dạ.” Hạng Tây gật đầu, nhìn anh mang giày chuẩn bị ra cửa thì lại gọi với theo: "Từ, từ, đợi đã…” 

Trình Bác Diễn dừng lại nhìn cậu, cậu chẹp miệng, chạy tới hôn lên mặt Trình Bác Diễn: “Được rồi đó.” 

Trình Bác Diễn mỉm cười, đóng cửa lại đi ra ngoài. 

Lúc Hạng Tây đến phòng trà, Lục lão đang ngồi ở sân thượng uống trà, còn Hồ Hải thì ngồi một bên xem cá.  

Hiện tại thời gian còn sớm, buổi sớm gió thổi rất lạnh, nhưng khi mướt tầm mắt là lớp lớp màu xanh lá cây đong đưa trong gió, lại khiến người ta tỉnh táo sảng khoái. 
“Những cây trà kia." Lục lão rót cho cậu ly trà: "Có phải nhìn rất bình thường không." 

"Vâng.” Hạng Tây nhìn lên trên núi: “Nhìn giống như đám cây bụi trong đai cách ly vậy." 

“Cũng không có mùi vị gì." Lục lão nói, rồi cầm cái ly ngửi hương trà: "Cho nên khi hái lá trà rồi, lại phải trải qua quá trình phơi héo, quay thơm, xào trà, vò chuông,... Trà khác nhau thì trình tự khác nhau, từng lớp từng chút, cuối cùng mới ra được trà. Lá trà hái được rất nhiều, thành trà lại chỉ một ít."  

“Cũng giống như con người ạ?" Hạng Tây nói. 

“Cho nên mới nói.” Lục lão nhìn cậu, cười nói: "Ngay từ động tác con lấy lá trà bắt đầu pha trà, đã là đang cảm nhận cả quá trình này, cũng là đang hồi tưởng lại cuộc đời mình, làm thế nào từ một bụi cây bình thường có thể hóa thành nước trà đẫm hương." 
Hạng Tây dựa vào lưng ghế, xoay chén trà rỗng trong tay, nhắm hai mắt lại. 

“Nước sôi, đơn giản sáng trong, là thứ tốt. Còn nước trà, thử một ngụm, người thấy đắng, kẻ thấy chát. Nhưng thật ra nước trà tuy phức tạp nhưng lại ý nhị, đáng giá nếm thử."  Giọng nói của Lục lão được gió lạnh ban sớm nhẹ nhàng thổi tới: "Mỗi vật đều có tốt xấu." 

Hạng Tây không nói gì. 

Trình Bác Diễn có lẽ cũng có cuộc sống đơn giản sáng trong như nước sôi, có thể không phải lúc nào cậu cũng cảm nhận được, nhưng lại chẳng thể thiếu. 

Còn cậu thì sao? Cậu có phải là ngụm trà mà Trình Bác Diễn đang cẩn thận nếm thử không? 

Chắc là đúng vậy rồi, cậu mỉm cươi. 

“Trà ngon, chỉ cần lấy đến, pha ra, rót đầy một chén, chẳng cần nhiều lời, sắc hương hình chính là minh chứng của nó." Lục lão vỗ vai cậu: "Phải có niềm tin vào chính mình."  
“Thầy.” Hạng Tây quay đầu đi: “Mấy thứ thầy nói với con hôm nay là vì sợ buổi tối con lo lắng ạ?" 

Lục lão nở nụ cười: "Tối con mà có lo lắng thì thầy cũng mặc kệ, cũng không phải thầy lo lắng. Làm người hay làm việc đều phải có tự tin, con là con, thầy là thầy, mà trà là trà." 

Hạng Tây cái hiểu cái không gật đầu, đôi khi Lục lão rất tiên, nói chuyện lại chẳng nói rõ ràng, để cậu tự mình suy xét. 

“Pha cho thầy ấm trà đi." Lục lão chỉ huy cậu. 

“Dạ.” Hạng Tây mỉm cười. 

Chiều tối Lục lão cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là chiều sẽ có một người bạn lâu năm đến thăm, nên mấy ông bà lão cũng muốn đến tụ tập. Trong đó có hai người cơ thể đã yếu, còn nói sinh thời có khi chỉ còn mỗi lần tụ hội này nữa thôi. 

“Nói vậy thôi." Hạng Tây vừa pha trà vừa cười: "Chứ có lớn tuổi mấy đâu, có khi đến tuổi của thầy con còn đi du lịch này kia đó chứ." 
Đúng rồi, có chứng minh thư là có thể đi du lịch mà! 

Chơi mấy chục năm, chơi đến đủ luôn. 

“Chỉ cần có suy nghĩ vậy là được." Lục lão nói: "Con người sống cũng chỉ cần tâm lý vậy thôi." 

“Dạ, vâng ạ.” Hạng Tây cười nhỏ giọng nói: “Thầy, con sắp có chứng minh thư rồi, mấy ngày nữa sẽ làm xong." 

“Đây là tin tức tốt.” Lục lão vỗ tay, nâng cao giọng nói với Hồ Hải: "Có nghe thấy không, đàn em của con sắp có chứng minh thư rồi đó! Ta còn nói cảm xúc nó mấy ngày nay cứ nhấp nhổm nữa chứ." 

“Buổi trưa nấu hai món ngon chúc mừng đi." Hồ Hải cười. 

Hồ Hải nói nấu hai món ngon, tuy rằng đúng là chỉ có hai món nhưng thật sự là món ngon. Một món là cá sóc, còn lại là sườn heo chua ngọt, cả hai đều ngon không chịu được, Hạng Tây ăn ngon đến mức muốn chảy nước mắt. 
“Hải ca.” Cậu gặm một cái xương sườn: "Thật ra anh là đầu bếp đúng không, còn làm trong khách sạn lớn các kiểu nữa chứ gì." 

“Tự mình nấu chơi thôi." Hồ Hải nói. 

“Không phải là đầu bếp chính quy ạ?" Hạng Tây có phần không tin: “Em cứ nghĩ anh là đầu bếp, kiếm tiền đủ rồi nên nghỉ hưu, mỗi ngày ở trên núi pha trà dưỡng lão thôi. Vậy anh làm gì kiếm sống vậy?" 

“Xin ăn đó.” Hồ Hải cười: “Ngồi bên đường, để cái hộp rồi đánh đàn." 

“Em đang nói nghiêm túc mà!” Hạng Tây chậc một tiếng: “Nếu anh không nói cho em biết anh xin ăn ở đâu, lúc đi ngang qua em chỉ ném một đồng cho anh thôi."  

“Nó là chuyên gia chỉnh âm dương cầm." Lục lão ở một bên nói: "Bình thường thì mở tiệm trên phố chỉnh âm cho người ta." 

“Giỏi dữ vậy." Hạng Tây cảm thán một câu. Thật ra cậu cũng không biết chuyên gia chỉnh âm dương cầm là cái gì, dương cầm mà còn cần chỉnh âm? Còn là chuyên gia? Nhưng mà chỉ cần có thêm từ chuyên gia vào thì cậu đã thấy đỉnh quá trời rồi. Cậu lại ăn tiếp một miếng sườn: "Là chuyên gia luôn... Mà anh không làm đầu bếp cũng uổng quá." 
“Em trai tôi." Hồ Hải do dự một chút, rồi nhẹ giọng nói: “Thèm ăn lắm, nên tôi đã nghĩ... học nấu ăn, nếu sau này có một ngày... có thể tìm được, thì có thể nấu cho thằng bé ăn." 

Hạng Tây đột nhiên im bặt. 

Cảm xúc hụt hẫng khó tả hôm biết Hồ Hải không phải là anh trai cậu, xen lẫn với một tia thương cảm lại lần nữa cuốn về, ập lên người khiến cậu hồi lâu cũng không nói nên lời. 

Cặp cha mẹ ngày đó ở Trung tâm giám định muốn lấy máu để tìm con mình. 

Man Đầu muốn trở về nhà. 

Hồ Hải và em trai đã thất lạc của anh.  

Còn có… chính mình. 

Mỗi người đều bất lực nhường ấy nhưng vẫn còn hoài chờ mong. 

“Bây giờ làm cho em ăn cũng được mà." Hạng Tây im lặng một hồi lại đốt nhiên cất tiếng, sau đó dừng lại liếc nhìn Hồ Hải: "Anh trai." 

Hồ Hải nhìn cậu ngẩn người, tiếp theo lại nở nụ cười: “Có phải không thích ăn cá không, sao nãy giờ cứ thấy em ăn xương sườn vậy." 
“Em cũng thích ăn cá mà, chỉ là ăn xương sườn thì tiện hơn." Hạng Tây ngượng ngùng nói. 

Lục lão ở bên cạnh cười nói: “Ta gọi một tiếng anh trai thì có thể làm thịt giò ngâm tương không?"  

“Thầy có gọi là thầy cũng vô dụng thôi." Hồ Hải nói: “Cô dặn dò rồi, không được ăn thịt mỡ. Hôm nay trộm làm xương sườn cho thầy ăn là tốt lắm rồi, còn muốn giò nữa chứ." 

Chuyện gọi Hồ Hải là anh trai Hạng Tây không dám nói với Trình Bác Diễn, tuy rằng đề nghị nhận Hồ Hải làm anh trai là do Trình Bác Diễn tự mình nói ra.  

Lúc Trình Bác Diễn gọi điện thoại nói đã về đến bảo cậu xuống lầu đưa cậu đi Vân Thủy, cậu cũng không dám nhiều lời.  

Cái người này máu ghen dữ lắm, mình mà chọt không đúng chỗ, có khi sẽ vì đủ loại kiểu dáng ba la bum cả đêm mà không xuống giường được. 
Nhưng nói thật, ngay khi vừa gọi Hồ Hải một tiếng anh trai kia, đột nhiên cậu lại có cảm giác toàn thân đều tươi tỉnh, cảm thấy như đã thật sự có anh ruột. 

Loại thân tình đã khát vọng thật lâu này, tuy rằng không phải là thật, lại vẫn có thể khiến cậu vui sướng trong lòng. 

Tuy đã từng gọi Trình Bác Diễn là anh trai, nhưng cậu lại không có cảm giác như bây giờ. Lúc ấy là vì muốn giả vờ làm thân, muốn đến gần Trình Bác Diễn, muốn có người kéo mình một phen... Hơn nữa, bây giờ cũng không muốn gọi Trình Bác Diễn là anh nữa, vì đó là bạn trai của cậu. 

Lúc ngứa miệng cậu cũng chỉ gọi ba thôi, không thể gọi xuống được nữa đâu... 

“Mua cơm lam cho em, bên quán trà kia, có lần em nói ăn cũng ngon mà phải không?" Trình Bác Diễn đưa túi đồ ăn cho cậu, bên trong là một ống trúc rất lớn. 
“Thơm quá, em mới thuận miệng nói một lần vậy thôi mà anh vẫn còn nhớ hả?" Hạng Tây trộm cảm động một chút, mở ống trúc ra: “Anh ăn chưa?” 

“Vẫn chưa, lát nữa đến trà trang anh gọi một ít điểm tâm, vừa ăn vừa xem em." Trình Bác Diễn mỉm cười: “Hôm nay tâm trạng tốt lắm sao?” 

“Cũng không tồi.” Hạng Tây cầm muỗng ăn một ngụm: “Anh còn nhìn ra được tâm trạng của em nữa hả?" 

“Đương nhiên là được, tất cả đều viết lên trên mặt kia mà. Chẳng khác gì mấy cây bạc hà trong nhà, tâm trạng không tốt thì lá cây héo rũ, tâm trạng tốt lại dựng lá lên."  

“Lá bạc hà phải uống nước xong mới dựng lên được."  Hạng Tây nói: “So sánh này đâu có đúng." 

“Thì đúng rồi, con voi cho nó uống nước xong thì sẽ lập tức dựng lên." Trình Bác Diễn cười nói: “Có cái gì không đúng đâu?” 
Hạng Tây không nói gì, vừa ăn được hai miếng mới kịp phản ứng, bị sặc một chút: "Anh lưu manh tới mức khó lòng phòng bị thật đó." 

“Cũng không thể trách anh được, người khác chưa chắc nghe hiểu." Trình Bác Diễn nhìn cậu: “Chỉ có em nghe hiểu thôi, trách anh sao?" 

“Đừng có nói nhảm, tối qua em mới bị rót nước đó thôi!” Hạng Tây trừng anh một lát rồi lại cúi đầu cầm muỗng ăn hai ngụm: "... Thôi, em ăn cơm." 

Hôm nay Hạng Tây tự mình đến, Bành Vân Phàm không ra cửa sau tự mình nghênh đón. Cậu xuống xe tự đi vào hậu viện, còn Trình Bác Diên đi vào từ cửa trước.  

Nói thật cậu vẫn còn run, đặc biệt là khi đi ngang qua phòng biểu diễn nhìn thấy bên trong gần như đã đầy người ngồi, mấy nhân viên phục vụ đi đi lại lại bưng trà lên, cậu lại run hơn. 

Còn may là khi đi vào phòng nghỉ cậu đã thấy Hồ Hải, cậu nhanh chân đến ngồi xuống bên cạnh Hồ Hải: "Anh hai." 
“Hồi hộp không?" Hồ Hải nhìn cậu. 

“Một chút ạ, nhưng mà có anh ở đây em cũng an tâm hơn rồi." Hạng Tây lấy lại bình tĩnh: “Tối nay anh đàn mấy bài mạnh mẽ một chút nha." 

“Ví dụ như?" Hồ Hải hỏi. 

“Thì… mấy bài bình thường một chút á, đừng cao nhã quá, em nghe lại hồi hộp thêm." Hạng Tây xoa tay: "Em nghĩ, em hiển nhiên không thể so sánh vơi phong phạm cao nhân của thầy, nên cứ dứt khoát khác biệt luôn đi, anh hiểu ý em không?"  

“Hiểu rồi." Hồ Hải cười gật đầu: "Để anh thử xem." 

Lần nào Hồ Hải cũng sẽ ra trước, tùy tay đàn một lúc xem như hoạt động tay một chút. Sau khi nghe thấy tiếng đàn của anh ta cậu mới hít vào một hơi, rồi nhắn một tin cho Trình Bác Diễn: Anh ngồi vào bàn chưa? 

Ngồi rồi, đang chờ xem em đây, anh còn tìm một bàn đối diện với em nữa. 
Hạng Tây mỉm cười, tưởng tượng đến cảnh chỉ cần giương mắt là có thể nhìn thấy Trình Bác Diễn, cậu đã lập tức thả lỏng, chậm rãi đi qua hành lang bước vào phòng. 

Tối nay rõ ràng có nhiều người hơn chiều hôm qua, có mấy gương mặt quen mắt, nhưng cũng có rất nhiều người chưa từng thấy, hẳn là đều đến đây vì Lục lão. 

Vị trí của Trình Bác Diễn quả nhiên là một bàn ở chính giữa, còn có mấy người ngồi cùng. Xét theo tính cách của Trình Bác Diễn, nếu không phải vì để xem cậu thì tuyệt đối sẽ không ngồi chung bàn với người khác. 

Sau khi cậu vào phòng trà rồi ngồi xuống, người trong phòng đều quay lại nhìn. Loại ánh mắt này hôm qua cậu đã cảm nhận rồi, hôm nay lại bị nhìn chằm chằm như vậy, nhưng cũng đã không còn cảm giác luống cuống tay chân. 

Cô bé phục vụ vẫn giống hôm qua, lấy lá trà đến cho cậu. 
Ngay lúc cậu dùng muỗng múc trà để lấy trà thì tiếng đàn bên kia của Hồ Hải cũng thấp xuống, khảy vài cái rồi đổi điệu. 

Lúc đầu Hạng Tây chỉ nghĩ anh ta sẽ đàn mấy bài thường hay nghe, nhưng khi nghe vào tai mới không ngờ Hồ Hải lại trực tiếp đàn Pháo hoa chóng tàn. 

Nếu không phải trên tay còn bận việc, Hạng Tây xém nữa đã hát theo luôn rồi. 

Nhưng không thể không nói, đàn thật sự rất hay. Hạng Tây bỏ lá trà vào ấm, ngón tay đặt trên ấm nấu nước ước chừng độ ấm, rồi cảm thán, mình đúng là tục nhân mà. Mấy khúc nhạc cổ Hồ Hải hay đàn cậu nghe lại thấy không hay bằng bài Pháo hoa chóng tàn hôm nay. 

Trình tự vẫn tương tự như ngày hôm qua, chỉ là trà khác nên độ nóng của nước cũng phải khác. Đối với Hạng Tây mà nói, cũng chẳng có gì khác nhau. 

Lòng kiên định, động tác cũng lưu loát hơn nhiều, lúc đậy nắp cậu còn nghịch ngợm, canh ngay lúc tiếng đàn của Hồ Hải rơi vào nốt trầm thì dằn mạnh nắp ấm xuống. 
Làm xong động tác này, chính cậu còn muốn cười, mình còn chưa ra sao mà đã thích thể hiện rồi... Cậu nhìn về phía Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn đang ăn điểm tâm, khóe miệng mang ý cười nhìn cậu. 

Cậu cũng cong khóe miệng, nhưng lại ngại không dám cười quá rõ ràng. 

Đậy nắp xong ngồi chờ, đoạn đầu của khúc Pháo hoa chóng tàn của Hồ Hải cũng đã đàn xong, tiếng đàn lại chuyển nhỏ xuống. Lúc tiếng đàn lại lên cao lần nữa, Hạng Tây vốn đang nhịn cười khi nghe đàn thì lập tức không chịu được mà bật cười. 

Cậu không nhịn được mà liếc nhìn qua phía Hồ Hải, người này vậy mà còn đang nghiêm túc cúi đầu đàn. 

Trong phòng có hai bàn người trẻ tuổi cũng nở nụ cười, vậy mà Hồ Hải lại đàn Vũ điệu rửa tay*. 

(*) Vũ điệu rửa tay: là bài hát Ievan Polkka phiên bản do Hatsune Miku trình bày. 
Trình Bác Diễn đoán chừng mấy khúc Hồ Hải đàn là do Hạng Tây yêu cầu. Vũ điệu rửa tay thì có chút bất ngờ, nhưng Pháo hoa chóng tàn lại vô tình phù hợp với khí chất của Hạng Tây. 

Là sự phù hợp không thể nói rõ với một phần rụt rè và thờ ơ vô tình hiển ra khi cậu chăm chú pha trà. 

Trình Bác Diễn nhìn lướt qua Hồ Hải, thật ra ghen với anh ta cũng chỉ tùy tiện ghen vậy thôi, nhưng nói ra thì anh ta cũng tính là một người tốt. 

“Ngài Trình.” Giọng một người nữ vang lên sau lưng anh: "Tới đây cũng không nói cho tôi một tiếng." 

Trình Bác Diễn nghe ra đây là giọng của Bành Vân Phàm, vừa lúc quay đầu lại thì Bành Vân Phàm đã ngồi xuống cạnh anh, tiếp đó một cô bé cũng bưng một ấm trà để lên bàn.  

“Bà chủ Bành…” Trình Bác Diễn mỉm cười. 

“Kêu tôi là Vân Phàm đi, hay tiểu Bành cũng được." Bành Vân Phàm đặt ngón trỏ lên môi rồi nhỏ giọng nói: "Đây là trà bình thường tôi thích uống, ngài Trình nếm thử xem."  
“Tôi không hiểu về trà." Trước khi Bành Vân Phàm châm trà cho anh, Trình Bác Diễn đã trước một bước lấy ấm trà qua, rồi rót đầy hai chén: "Cũng chỉ nếm mùi vị mà thôi."  

“Uống trà không có hiểu hay không hiểu, chỉ có uống hay không uống.” Bành Vân Phàm cười nói: “Hôm nay đến đây là vì để xem Hạng Tây biểu diễn sao?” 

“Ừm.” Trình Bác Diễn gật đầu, ánh mắt lại trở về trên người Hạng Tây. 

“Đứa nhỏ này rất đặc biệt." Bành Vân Phàm cũng nhìn qua phía cậu: “Không hổ là học trò của Lục lão, hiệu quả hôm nay tôi rất thích, khách cũng rất hứng thú, cảm giác mới mẻ... Ngài Trình quen thân với cậu ấy lắm nhỉ?" 

“Cũng tính là rất thân.” Trình Bác Diễn nói. 

“Vậy nếu sau này Hạng Tây đồng ý đến chỗ của tôi, ngài Trình cũng thường xuyên đến đây cổ vũ đi." Bành Vân Phàm nói: “Cô nhà có thích trà không? Cùng đến đây đi, ở chỗ chúng tôi cũng có trà hoa tuyệt lắm." 
“Tôi… vẫn một mình.” Trình Bác Diễn nói, lúc đối mắt với Hạng Tây anh liền mỉm cười. 

Hạng Tây nheo mắt lại, cúi đầu mở nắp ấm lên, tiếng đàn của Hồ Hải lại quay về nửa đoạn sau bài Pháo hoa chóng tàn. 

Hơn một tiếng trôi qua, Hạng Tây vẫn thong thả ung dung pha trà. Trước sau Hồ Hải vẫn đàn khúc Pháo hoa chóng tàn. Nhưng khiến Trình Bác Diễn bội phục chính là hoàn toàn không có sự lặp lại nào, mỗi lần lại thay đổi giai điệu, nhịp điệu khác nhau, đặc biệt còn có nội dung khác nhau được anh ta thêm vào.  

Trình Bác Diễn không hiểu âm nhạc, nhưng nghe cả một giờ cũng chẳng thấy phiền, thậm chí còn không cảm thấy bị trùng lặp.  

Anh nhìn Hạng Tây đã kết thúc pha trà đang thu dọn đồ đạc, quay qua nói với Bành Vân Phàm một câu: "Cảm ơn trà của bà chủ Bành, tôi xin đi trước." 
“Đưa Hạng Tây về sao?” Bành Vân Phàm mỉm cười: “Hy vọng còn được gặp anh." 

“Còn chứ.” Trình Bác Diễn gật đầu. Nếu không vì công việc, thì ước chừng mỗi lần Hạng Tây đến đây anh đều sẽ đưa đón. 

Hạng Tây cùng Hồ Hải đi ra theo cửa sau, Hồ Hải lái xe Q7 của thầy rời đi rồi, Hạng Tây mới chạy lên xe mình. 

“Hôm nay…” Trình Bác Diễn định nói hôm nay giỏi quá, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Hạng Tây cắt ngang. 

“Hôm nay vui quá chứ gì!” Hạng Tây trừng anh: "Trò chuyện cả đêm với bà chủ xinh đẹp tuyệt vời quá chứ gì! Có phải lại cho anh danh thϊếp không, hiện tại anh nhanh bỏ đi, chứ không lát nữa về nhà em lại ném vào bồn cầu cho xem!" 

Trình Bác Diễn không nhịn được mà bật cười: "Không cho anh danh thϊếp, ai lại cứ cho danh thϊếp hoài đâu. Cũng không phải cấp chứng chỉ giả." 
“Cả buổi tối nay hai người nói cái gì?" Hạng Tây thắt dây an toàn: "Em còn muốn tự mình tới rót cho anh ly trà luôn đó." 

“Có nói gì đâu. Có nói mấy câu rồi anh toàn nhìn em thôi mà." Trình Bác Diễn nhướn người qua hôn lên chóp mũi cậu: "Thật đó, tối nay em đẹp trai lắm. Nếu không phải đang ở trà trang, anh thật sự rất muốn đi lên đè em lên bàn rồi lột quần em ra..." 

“Bây giờ cũng không phải đang ở nhà đâu!" Hạng Tây hô một tiếng: “Chú ý hình tượng một chút đi anh ơi!" 

Trình Bác Diễn cười khởi động xe, ngay lúc anh quay đầu lại lái xe đi, điện thoại của Hạng Tây lại reo lên. Cậu lục lọi hồi lâu mới lấy được điện thoại ra, vừa nhìn đã hô: "Cảnh sát Trương! Là cảnh sát Trương! Có phải là..." 

“Mau nhận đi." Trình Bác Diễn nói. 

Hạng Tây tiếp điện thoại, tay run run, giọng nói cũng có phần run rẩy: "Cảnh sát Trương?" 
“Hạng Tây phải không?” Bên kia truyền đến giọng của cảnh sát Trương: “Đáng ra nên gọi cho cậu sớm một chút, nhưng tôi cũng vừa mới bận xong..." 

“Có phải… có tin tức... của Bình thúc rồi không?" Hạng Tây hỏi. 

“Ừ, tin tức buổi tối chắc sẽ có đưa tin." Giọng của cảnh sát Trương có phần mỏi mệt, nhưng giọng điệu lại có cảm giác như nhẹ nhàng thở phào. 

“Sao không nói sớm cho cháu, người ta xem tin tức hết luôn rồi!" Hạng Tây nở nụ cười, hỏi thật lớn: "Thật sự bắt được rồi ạ?” 

“Phải có kỷ luật chứ, trước đó không tiện nói, thủ phạm chính đều đã bắt được rồi." Cảnh sát Trương cũng cười rất sảng khoái: "Còn chuyện này nữa, Hạng Tây này, ngày mai cậu đến đây một chuyến nhé, còn ít vấn đề vẫn cần sự giúp đỡ của cậu đấy." 

“Được! Không thành vấn đề!” Hạng Tây gật đầu thật mạnh. 
Sau khi gác điện thoại, cậu nhìn vào ngón tay đã có phần trắng bệch vì dùng sức quá nhiều của mình. 

“Bắt được rồi!” Cậu quay đầu nhìn Trình Bác Diễn: “Bình thúc bị bắt rồi! Nhị Bàn cũng bị bắt!” 

“Ừm!” Trình Bác Diễn gật đầu. 

“Đều bắt được rồi!” Sau khi ném điện thoại xuống, Hạng Tây lập tức bắt lấy cánh tay của anh lắc thật mạnh, trong mắt ánh lên hơi nước: "Đều bắt được rồi! Sau này sẽ không có ai... không có ai lôi kéo em nữa, không có nữa rồi!" 

“Không ai có thể lôi kéo em cả." Trình Bác Diễn sờ đầu của cậu: "Không ai cả, từ trước đến nay cũng không có."

- HẾT CHƯƠNG 80 -

Chương này thấy em bác sĩ cưng em cưng từ mấy chi tiết nhỏ xíu luôn á. Mới sáng sớm thấy điện thoại của Hồ Hải cũng ghét lắm mà vẫn đưa cho em chứ không tự tiện bắt máy; cơm lam em khen ngon có một lần là nhớ.
Cái đoạn anh nói với Bành Vân Phàm anh vẫn một mình là vì bảo vệ em Tây hoi nha, như lúc trước anh nói, anh không ngại người khác nhưng lại sợ ảnh hưởng đến công việc cuộc sống của Tây Tây á.

Còn Tây Tây lúc đầu sợ bác sĩ ghen này kia, chứ từ hồi Anh chân dài tới giờ hông biết ghen mấy lượt rồi nữa :)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play