Tuy rằng hiện tại trong lòng Hạng Tây không quá kiên định nhưng cũng không còn khó chịu nữa. So sánh với sự không kiên định trước đây, thì giờ sự không kiên định ấy đã mang theo hy vọng và hào hứng ấm áp. Dù cho có khả năng tìm được cha mẹ hay không, thì tóm lại mình cũng sắp là người có giấy chứng minh rồi.

Cậu lấy cái chứng minh lúc trước dùng ba trăm làm giả ra nhìn, sau đó lấy kéo cắt nát rồi bỏ vào thùng rác.

Thật ra cái chứng minh giả này cậu cũng không dùng được mấy lần, cũng không có nơi để dùng. Trước đây cậu đi làm cái chứng minh này cũng chỉ vì thấy vui thôi, muốn xem thử nếu mình có một cái chứng minh thì sẽ trông như thế nào.

Kết quả ảnh chụp trông chẳng ra làm sao, mặt mày khó chịu như thể một giây sau sẽ xông ra đánh người.

Hiện tại chụp lại một tấm ảnh khác chắc sẽ không giống như vậy nữa, cậu bảo Trình Bác Diễn ở nhà lấy máy ảnh chụp cho cậu một tấm ảnh chính diện phần mặt xem thử, rất đẹp trai.


"Kỹ thuật chụp ảnh của anh cũng chỉ có vậy." Trình Bác Diễn nhìn ảnh chụp: "Nhưng mà vẫn rất đẹp trai, nhìn rất giống người ngủ chung giường với anh."

Sau khi điền đơn xong thì mọi chuyện cũng đơn giản. Cảnh sát Trần nhìn đơn cậu đã điền xong cùng với giấy chứng nhận, nói không có vấn đề gì nữa, sau khi điền vào máy tình thì làm đơn cho cậu. Cậu chỉ còn chờ thông báo cuối cùng là được.

"Tôi liên hệ với trung tâm giám định rồi, hôm nay cậu đi với tôi qua đó một chút lấy mẫu máu. Nhưng mà thời gian so sánh cũng phải hơn mười ngày, cậu phải chờ một chút." Cảnh sát Trần nói.

"Không sao, tôi đợi được, cũng không thiếu mấy ngày này." Hạng Tây sờ lệ chí nơi khóe mắt. Không thể nói là cậu đã đợi hơn mười năm, nhưng từ lúc Man Đầu nói muốn về nhà, cậu cũng đã mơ hồ chờ mong đối với gia đình của chính mình, chỉ là chưa từng nhắc đến với bất cứ ai mà thôi.


Lúc chờ để lấy máu cậu gặp được một cặp vợ chồng, cũng là được cảnh sát mang đến để lấy máu thử. Con gái bọn họ bị thất lạc, vẫn chưa tìm được, nên nghĩ đến đây thử xem.

Nhìn hai vợ chồng mặt mũi tiều tụy cùng với ánh mắt như sắp khóc khi nói đến con gái bị bắt cóc, Hạng Tây có chút đau lòng.

Mình bị bắt cóc sao?

Cha mẹ cũng từng sốt ruột như vậy?

Bây giờ có còn nhớ đến mình không?

Ngơ ngác một hồi cậu lại thở dài, có lẽ không phải bị bắt cóc đâu, hàng xóm đều nói là do Bình thúc nhặt về mà. Tuy rằng đây cũng là điều Bình thúc nói với cậu, nhưng...

Nếu thật sự là nhặt được, vậy mình chính là đứa nhỏ bị vứt bỏ rồi. Mang trên mình một cái mặt dây chuyền bằng ngọc đáng giá, mong người xung quanh lúc nhặt được có thể đối xử với đứa nhỏ này tốt một chút. Nếu là như vậy... thì mình cũng chẳng so ra được.


Thời gian chờ đợi khá lâu, nhưng lúc lấy máu cũng không bao nhiêu, quá trình cũng đơn giản. Lúc phải ký tên Hạng Tây có chút buồn bực, nằm sấp trên bàn từng nét từng nét viết hồi lâu mới xong tên mình.

"Đơn cậu nộp lại không phải do cậu viết phải không?" Cảnh sát Trần nhìn cậu ký tên mà cười.

"Vâng." Hạng Tây ngượng ngùng gãi tóc: "Tôi nhờ bạn tôi viết giúp, tôi sợ chữ mình xấu quá mọi người nhìn không ra."

"Có thời gian thì nhớ luyện chữ." Cánh sát Trần nói: "Xong rồi, đi được rồi đó, bên này so sánh có kết quả chúng tôi sẽ báo với cậu."

Lúc đi ra ngoài với cảnh sát Trần, Hạng Tây nhẹ giọng hỏi: "Cảnh sát Trần, nếu cha mẹ tôi là... bỏ tôi, thì sẽ so không ra đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng cũng có ngoại lệ mà. Trước đây chúng tôi cũng gặp mấy trường hợp hối hận muốn tìm lại con của mình." Cảnh sát Trần vỗ vai cậu: "Cậu không cần đặt gánh nặng với chuyện này, mặc kệ có thể tìm được cha mẹ hay không, không phải hiện tại cậu vẫn sống rất tốt đó sao. Một cậu bé đẹp trai, có bạn bè, có cuộc sống của chính mình, có thể tìm thấy người nhà là tốt nhất, mà nếu tìm không thấy cậu cũng phải sống một đời thật tốt, có đúng không."
"Vâng." Hạng Tây gật đầu, cười với cảnh sát Trần.

Làm xong việc này, Hạng Tây đến bệnh viện. Một là muốn báo lại tiến triển, hai là muốn gặp Trình Bác Diễn, ba là muốn lấy cái nẹp trên tay xuống.

Cậu không gọi điện cho Trình Bác Diễn, muốn cho anh niềm vui bất ngờ, cậu tự đi bốc số rồi ngồi ngoài cửa chờ.

Đợi gần một giờ, còn đang lo lắng mình không có lượt trong phòng của Trình Bác Diễn thì lại thấy tên của mình, vừa lúc!

Hạng Tây vui vẻ nhảy lên, chạy vào phòng của Trình Bác Diễn.

Trình Bác Diễn đang quay lưng về phía cửa đứng trước máy lọc nước, chắc là đang tranh thủ uống nước. Cậu ngồi xuống ghế, nhìn Trình Bác Diễn ngửa cổ uống hết một ly nước mới nói một câu: "Bác sĩ Trình, em đến kiểm tra."

Trình Bác Diễn rõ ràng giật mình, vụt quay đầu lại: "Sao em lại tới đây?"
"Em đến kiểm tra đó, không phải anh nói hai ngày này em có thời gian thì đến sao." Hạng Tây đưa sổ khám bệnh với giấy đăng ký lên bàn: "Em không có đi cửa sau đâu nha, em bốc số đó."

"Chuyện buổi sáng làm thế nào rồi?" Trình Bác Diễn ngồi lại vào bàn, lấy danh sách kiểm tra vừa viết vừa hỏi: "Tài liệu đủ hết rồi sao?"

"Dạ, còn lấy máu thử luôn rồi." Hạng Tây cười nói: "Tiếp theo đợi thông báo, thông báo so sánh mẫu máu với thông báo làm giấy chứng minh luôn."

"Nhanh nhỉ." Trình Bác Diễn nhìn cậu, mỉm cười: "Hiện tại cảm thấy thế nào?"

"Rất muốn lấy cái nẹp này ra để hưởng thụ cuộc sống có hai cái tay á." Hạng Tây nói.

"Đi chụp phim để anh xem xương em hồi phục sao rồi." Trình Bác Diễn đưa danh sách kiểm tra cho cậu: "Có mang tiền không?"

"Có mang, người giàu có ra đường làm sao mà không mang tiền được." Hạng Tây vỗ vào túi: "Một túi lớn nặng trịch luôn nè."
"Đi chụp phim đi." Trình Bác Diễn cười nói.

Chụp phim phải đến bốn mươi phút mới lấy được, bây giờ gần đến giờ cơm trưa rồi phải đến chiều mới có thể lấy.

Hạng Tây ngồi ở phòng chờ ngoài cửa chờ Trình Bác Diễn nghỉ trưa rồi cùng nhau đi ăn cơm, cứ luôn nhìn theo anh.

Thật ra trên lý thuyết cũng không có gì hay mà nhìn, cả ngày đều nhìn đi nhìn lại, đến cả đường lông mày là kiểu gì, hay có một cái lông mi rất dài bên mắt trái cậu cũng biết... Nhưng vẫn muốn nhìn.

Buổi trưa, sau khi khám xong cho tất cả các bệnh nhân, Trình Bác Diễn ra khỏi phòng vẫy tay với cậu, cậu lập tức bật dậy, hai người nhanh chóng băng qua hành lang, ra cửa sau ăn trưa.

"Mua mấy cái bánh bao ăn là được rồi." Trình Bác Diễn nói.

"Anh lại bận hả?" Hạng Tây thở dài.

"Không bận." Trình Bác Diễn lấy cái hộp nhỏ trong túi ra: "Anh phải đi xỏ dây đeo nữa, không phải ngày mai em muốn đi khoe mặt dây chuyền ra sao, bây giờ đi xỏ dây."
Hạng Tây nở nụ cười: "Anh nói xem có phải hai tụi mình rất ngốc không?"

"Anh bị truyền nhiễm mà biết làm sao được." Trình Bác Diễn mang cậu vào một tiệm trang sức ở cách một con phố: "Anh thấy bọn họ có bán loại ngọc giống vậy, nên chắc cũng sẽ giúp xỏ dây."

Cô gái ở trong quán đang nhàn rỗi, nói có thể xỏ giúp, cần hai mươi tệ.

"Một sợi dây hai mươi tệ?" Hạng Tây giật mình: "Tôi tự mua dây cũng được."

"Một sợi dây đương nhiên không đến hai mươi tệ." Cô gái kéo đứt một sợi dây màu đỏ đặt trước mặt cậu: "Cậu nếu chỉ cần dây không thì tôi tặng cậu cũng được, lấy đi."

"Giúp tôi kết lại như vậy được không?" Trình Bác Diễn chỉ mấy cái treo bên cạnh, đều có kết và khóa rất đẹp.

"Được, đều kết như vậy, của anh là mặt dây chuyền ngọc phải không?" Cô gái hỏi.
"Ừ, đúng vậy." Trình Bác Diễn lấy chiếc hộp, rồi lấy mặt dây chuyền ra.

"Uầy." Cô gái vừa cầm vào trong tay đã cảm thán, rồi lại để dưới đèn nhìn: "Cái này loại tốt đó, đường vân thế nước thế này, mua tới ít nhất cũng mười vạn nhỉ?" (~358 triệu)

Hạng Tây ở một bên ngẩn người, đáng giá như vậy?

Đeo trên cổ tận mười vạn tệ còn chỉ dùng một sợi dây đeo lên! Như vậy còn dám đi ra đường sao!

"Nhanh làm đi, chúng tôi còn đang vội." Trình Bác Diễn mỉm cười.

"Nhanh thôi." Cô gái nhanh nhẹn xỏ nút thắt: "Mấy người nói xem, miếng ngọc tốt như vậy mấy người còn đau lòng hai mươi tệ, người ta mà có ngọc tốt như vậy còn làm dây chuyền vàng chứ ai lại xỏ dây như này..."

Rất nhanh đã xỏ xong dây, cô gái kết một nút kết có thể tùy chỉnh dài ngắn, lúc trả cho bọn họ còn nói thêm một câu: "Lúc mang nhớ chú ý một chút, dây mòn rồi thì nhớ đi đổi."
"Cảm ơn." Trình Bác Diễn đặt vòng cổ lại vào trong hộp.

Sau khi hai người ra khỏi tiệm trang sức, Hạng Tây nhỏ giọng nói: "Đáng giá như vậy hả anh?"

"Không biết, anh không rõ trong giới lắm, nhưng nhất đây đây là mảnh ngọc tốt." Trình Bác Diễn cũng nhỏ giọng nói: "Sao vậy? Sợ tới mức không nói chuyện như bình thường được luôn hả?"

"Em không dám nói lớn." Hạng Tây tiếp tục nhỏ giọng nói: "Cái này để người khác nghe được rồi cướp mất thì phải làm sao?"

"Ầy đúng nhỉ, đáng sợ quá." Trình Bác Diễn cũng tiếp tục đè giọng: "Anh sợ quá không dám cầm đâu, em tự cầm đi."

"Anh bị khùng hả?" Hạng Tây bị cái giọng này của anh chọc cười.

"Tự em cầm đi, anh ăn bánh bao cũng không dám ăn." Trình Bác Diễn vẫn đè giọng: "Lỡ như ông chủ bỏ thuốc hai tụi mình rồi cướp mất bảo bối thì sao..."
"Anh chưa xong nữa hả?" Hạng Tây cười nói.

"Hazz, anh mệt mỏi cả buổi sáng, thư giãn một chút thôi." Trình Bác Diễn duỗi eo: "Nếu buổi chiều em không làm gì thì ở lại với anh nhé? Nhìn em sẽ khiến anh thoải mái một chút."

"Không thành vấn đề." Hạng Tây cười ha ha mấy tiếng.

Lúc ăn xong bánh bao trở lại bệnh viện, Trình Bác Diễn đi WC một chuyến, lúc trở lại phòng đã có không ít bệnh nhân đang ngồi ở ngoài chờ, Hạng Tây nhìn anh đi vào còn chưa ngồi xuống đã có bệnh nhân theo vào.

Hạng Tây nhìn Trình Bác Diễn vừa ngẩng đầu đối diện với bệnh nhân đã thay thành một gương mặt tươi cười ôn hòa thành thục, hơi chút khâm phục cái người này tan ca còn có thể cười được, còn có tâm tình chọc cười người khác nữa.

Nếu không có áp lực công việc, thì Trình Bác Diễn có khi khùng điên cả ngày mất...
Hạng Tây ngồi trên ghế bên ngoài một giờ, rồi mới đến khoa chụp X-quang lấy phim của mình. Cậu vừa đi vừa xem, hiện tại đã có thể nhận chữ, nhưng xem mấy từ thuật ngữ y học vẫn còn chút khó khăn, nhưng đi cả đường cũng có thể đoán được đại ý, đại khái xương cậu liền lại rất khả quan, để bác sĩ xem rồi xử lý.

Thừa dịp một bệnh nhân vừa đi ra, Hạng Tây đã nhanh chóng vào phòng: "Bác sĩ Trình, có phim rồi, anh xem thử xem."

Trình Bác Diễn mỉm cười, lấy phim để dưới đèn nhìn vào: "Ừm, khôi phục rất tốt, có thể bỏ nẹp, nhưng mà sắp tới vẫn phải tránh làm các động tác mạnh."

"Dạ." Hạng Tây vừa nghe đã nhẹ nhàng thở ra, lắc lắc cánh tay: "Em có thể tự do rồi."

"Ừm, tự do rồi." Trình Bác Diễn lấy sổ khám bệnh của cậu qua viết: "Bay đi thôi."

Không còn nẹp nữa, Hạng Tây thật sự cảm thấy cũng muốn bay luôn rồi. Cậu ngồi trên ghế ngoài cửa đổi đồng hồ qua tay trái, thường thường nâng cánh tay cho đã nghiền.
Nhưng loại cảm giác vui sướng này không phải chỉ mỗi việc bỏ đi nẹp tay mang đến.

Cậu ngồi nhìn Trình Bác Diễn thêm một giờ nữa, rồi làm một cái thủ thế nói cậu đi chỗ khác dạo một chút, Trình Bác Diễn gật đầu, cậu đi bộ ra khỏi bệnh viện.

Ở cổng bệnh viện là một con phố rất phồn hoa, không ít các trung tâm mua sắm cùng cửa hàng nhỏ, tất cả đều thuộc loại cao cấp.

Cậu đi vào một trung tâm mua sắm, đi dạo quanh các quầy chuyên doanh đồng hồ ở tầng một.

Chiếc đồng hồ chủ nhiệm Hứa tặng cho cậu có tên thương hiệu là chữ cái*, tuy rằng cậu nhìn không hiểu nhưng vẫn cố gắng nhớ kỹ vị trí các chữ. Chưa đi được bao lâu cậu đã thấy được quầy chuyên doanh liền đi tới úp mặt vào quầy bắt đầu nghiên cứu.

(*)Chữ cái alphabet chứ không phải tiếng Trung.
"Quý khách chọn đồng hồ hay là bảo dưỡng ạ?" Cô gái ở quầy chuyên doanh lập tức hỏi.

Bảo dưỡng? Hạng Tây đột nhiên cảm thấy rất đắc ý, mình cũng có đồng hồ để bảo dưỡng này...

"Tôi xem thử." Hạng Tây cúi đầu xem xét các loại đồng hồ đẹp mắt: "Ba mươi tuổi... đàn ông lớn tuổi mang loại nào thì thích hợp?"

"Ba mươi tuổi cũng chưa lớn tuổi mà." Cô gái mỉm cười, chỉ vào một quầy khác: "Quý khách xem bên này thử xem, ở đây nhìn trưởng thành hơn một chút."

Trình Bác Diễn nói muốn một cái đồng hồ một ngàn cũng không phải là yêu cầu thật sự, mà cho dù là thật cũng không phải muốn cậu phải mua ngay bây giờ, Hạng Tây hiểu rất rõ nhưng vẫn muốn xem một chút.

Hơn một ngàn bây giờ cậu cũng có.

Hạng Tây có rất nhiều tình cảm không thể biểu đạt dành cho Trình Bác Diễn, thích, yêu, cảm động, cảm kích, nhiều rất nhiều. Cậu đã từng nói rồi, cũng nói rất nhiều lần nhưng nói ra vẫn còn cách xa lắm mới đủ, đương nhiên mua đồ cũng vẫn là cách xa không đủ.
Đến cùng phải thế nào mới đủ, cậu cũng không biết, cứ tích góp từng chút một vậy.

Cậu chọn mấy mẫu hơn một ngàn bảo cô gái kia lấy ra cho cậu xem. Tất cả đều rất đẹp, cậu cẩn thận so sánh, cô gái cũng rất tỉ mỉ giới thiệu cho cậu.

Một giờ sau, cậu đặt đồng hồ xuống: "Tôi rõ rồi, cảm ơn cô, ngày sau tôi sẽ đến mua."

Cậu cảm thấy cô gái này sẽ đánh vào mặt cậu mất, lăn qua lộn lại cả một giờ chỉ đổi lại được câu ngày sau mới mua.

"Được ạ." Cô gái vẫn cười như cũ: "Mấy mẫu vừa rồi đều rất tốt, quý khách cứ suy nghĩ so sánh một chút."

Hạng Tây trở về bệnh viện, xem thời gian không còn bao lâu nữa sẽ đến giờ tan tầm, nhưng ở trước cửa vẫn còn hai đến ba mươi người đang đợi, nhưng không có ai bị thương cần tốn công xử lý, mấy người Trình Bác Diễn có thể sẽ tan tầm đúng giờ.
Khi Trình Bác Diễn nhìn ra bên ngoài cậu liền nhe răng ra cười với anh.

Đồng hồ cậu cũng không vội mua là vì còn chưa chọn được màu. Vốn cậu thấy màu đen cũng rất đẹp, lúc Trình Bác Diễn mang áo khoác đen hay áo thun đen nhìn rất đẹp trai.

Nhưng cậu lại thấy với người có vẻ ngoài điềm tĩnh như Trình Bác Diễn có khi lại thích màu xanh lam hay xanh lục gì đó. Cậu định về hỏi thăm một chút rồi mới quyết định mua màu nào.

Nhưng đợi Trình Bác Diễn tan tầm, hai người cùng đi siêu thị mua đồ về nhà rồi cậu cũng chưa tìm được đề tài thích hợp để hỏi Trình Bác Diễn thích màu gì.

Về đến nhà, Trình Bác Diễn lại vội vàng tra công thức làm món ăn mới, cậu vẫn không tìm được cơ hội để hỏi.

"Mua cá rồi mới lâm thời học làm cá sao." Hạng Tây nhìn máy tính lại thấy sầu: "Nấu ra có ăn được không anh?"
"Ngay cả cơm nồi đất do em nấu ăn đến đen cả miệng anh cũng ăn được, còn có cái gì không thể ăn nữa đâu." Trình Bác Diễn nói: "Hấp đi, rất đơn giản còn tốt cho sức khỏe."

"Dạ." Hạng Tây nhìn hình: "Màu hành lá đẹp ghê, xanh mướt luôn."

"Ừm." Trình Bác Diễn lên tiếng.

"Ờm..." Hạng Tây lại muốn tìm thêm màu khác, nhìn một bàn cá lại không biết mở miệng thế nào: "Màu của ớt cũng đẹp nữa, đỏ tươi nè."

"Ừm." Trình Bác Diễn nhớ kỹ công thức rồi đứng dậy vào bếp: "Em tự mình chơi đi."

"...Dạ." Hạng Tây chỉ đành phải từ bỏ.

Trình Bác Diễn vốn định làm mấy món chính, mua cá với gà nhưng cuối cùng chỉ nấu cá, rồi thêm một chén khoai tây nghiền.

Cá hơi chín quá nên thịt khá nhừ, khoai tây vẫn duy trì mức bình thường.

"Từ từ tốt lên thôi." Trình Bác Diễn không biết đang an ủi chính mình hay là an ủi Hạng Tây.
"Cá cũng ngon mà, nếu anh bỏ thêm miếng muối là được rồi." Hạng Tây vừa ăn vừa nói: "Ngày mai em đi phòng trà..."

"Học trà, khoe ngọc của em." Trình Bác Diễn ngắt lời cậu: "Còn nấu ăn em không cần lấy kinh nghiệm đâu."

"Dạ." Hạng Tây nói.

Tuy rằng Hạng Tây đã đồng ý nhưng hôm sau lúc đi phòng trà cậu vẫn cân nhắc muốn hỏi Hồ Hải một chút, ít nhất cũng muốn biết rõ hấp cá làm sao cho vừa chín tới để thịt không bị nhừ.

Cả cậu và Trình Bác Diễn đều không có yêu cầu quá cao với đồ ăn, nhưng hiện tại đột nhiên hứng thú muốn nấu ra đồ ăn ngon của Trình Bác Diễn còn mạnh mẽ hơn cậu nữa, nên dù có thế nào cậu cũng muốn giúp một ít.

Chỉ là khi cậu đến dưới phòng trà, nhìn vào cửa sổ đang mở ra ở trên đó, chuyện muốn hỏi hấp cá như thế nào đều bị cậu vứt ra sau đầu.
Sợi dây điều chỉnh trên cổ được chỉnh ngắn lại, vừa lúc có thể mơ hồ nhìn thấy mặt ngọc qua cổ áo.

Hồ Hải sẽ nhìn thấy chứ?

Thấy rồi sẽ có phản ứng như thế nào?

Hay lại không nhìn thấy?

Nếu nhìn không thấy mình có cần giả vờ nóng quá mà cởϊ áσ ra không?

Nếu không thì giả vờ lảo đảo một chút rồi xốc nó ra?

Hay là cứ thu ngắn lại thêm một chút luôn?

Hạng Tây đứng ở dưới lầu, trong đầu xoay chuyển như trục quay của máy giặt, còn là loại quần áo nhiều quá mà bị tắc, cứ cạch cạch.

"Sao lại không lên?" Bỗng một cái đầu ló ra ngoài cửa sổ.

"A!" Hạng Tây hoảng sợ. Lúc thấy rõ là Hồ Hải, nhất thời hồi hộp đến mức tuôn đổ mồ hôi, nhanh chóng cúi đầu chạy lên lầu.

Lúc lên lầu rồi Lục lão vẫn chưa đến, trong phòng trà chỉ có Hồ Hải đang ngồi bên cửa sổ đánh đàn. Cái bộ dáng say mê kia còn khiến Hạng Tây cảm thấy vừa rồi chỉ là một ảo ảnh nói chuyện với cậu.
"Thầy cậu còn chưa cơm nước xong." Hồ Hải nghe thấy cậu vào nhà, tay cũng không dừng lại, vừa đàn vừa nói: "Cháu gái trở về, hôm nay dời lại nửa giờ."

"À, không sao." Hạng Tây vào nhà, ngồi vào bàn, theo bản năng mà sờ lên cổ áo, xác định vị trí của vòng cổ.

"Cậu ăn cơm chưa?" Hồ Hải gãy đàn vài cái, dừng lại nhìn cậu.

"Ăn rồi." Hạng Tây lặng lẽ ưỡn ngực lên: "Em ăn rồi mới đến đây."

"Ừ, tôi định nói nếu cậu còn chưa ăn thì nấu cho cậu ít mì." Hồ Hải nói: "Vậy cậu tự chơi đi."

Hạng Tây vốn rất hồi hộp, nghe lời này lại cứ như Trình Bác Diễn nên thả lỏng một ít.

Cậu ngồi hai phút, rồi đứng lên kéo ghế ngồi bên cạnh Hồ Hải, do dự tìm đề tài hỏi một câu: "Đàn này, có khó học không?"

"Tạo ra tiếng không khó." Hồ Hải sờ dây đàn.

Hạng Tây đưa tay qua gãy, đàn phát ra tiếng vang: "Anh học lâu lắm phải không, lần trước anh nói là thầy bảo anh đi học?"
"Ừ." Hồ Hải gật đầu: "Khoảng hơn mười năm."

Hạng Tây im lặng một lát, nghĩ nên nói tiếp như thế nào, Hồ Hải cũng không nhìn qua bên đây.

Hồ Hải tựa như đã quen với sự im lặng này, không chủ động lên tiếng, vẫn tiếp tục cúi đầu đánh đàn. Hạng Tây nhìn bộ dáng của anh thật sự có xúc động muốn lấy vòng cổ ra đưa đến trước mặt anh.

Lại vào lúc anh ta nâng tay lên, cậu tìm được thời điểm để cắt ngang.

"Ờm... anh đánh đàn." Hạng Tây nhẹ giọng nói: "Em nghe cứ thấy một chút... thương cảm."

"Vậy sao?" Hồ Hải lên tiếng.

"Có phải là do nhạc cụ tạo ra tiếng như vậy không?" Hạng Tây tiếp tục nói: "Giống như kèn Xô na ấy, dù là một nhạc cụ rất náo nhiệt nhưng em nghe lại vẫn cứ thấy như đang khóc, không biết tại sao nữa."

"Tâm cảnh khác nhau thôi, người nghe, người đàn, nghĩ như thế nào sẽ ra thế ấy." Hồ Hải nói.
"Hiện tại tâm tình em đang rất tốt." Hạng Tây nhìn anh ta: "Vậy đây là tâm cảnh của anh sao?"

Hồ Hải không nói gì, quay đầu nhìn cậu nhưng vẫn tiếp tục đánh đàn không dừng lại.

"Là vì em trai anh sao." Hạng Tây dựa vào lưng ghế, hỏi ra vấn đề: "Lạc mất em trai, rất khó chịu, nên khi học đàn tiếng đàn cũng vì thế mà mang theo thương cảm."

Tiếng đàn của Hồ Hải rốt cuộc cũng dừng lại, anh bấm dây đán, nhìn ngón tay, một lúc sau mới nói: "Cũng có thể là vậy."

"Em trai..." Hạng Tây nói khá khó khăn, không phải chỉ bởi vì đang vạch ra vết thương của Hồ Hải mà còn là vì chính cậu cũng có chút hy vọng mơ hồ: "Lúc lạc mất... bao nhiêu tuổi ạ?'

"Còn rất nhỏ." Hồ Hải nhẹ nhàng sờ dây đàn: "Em trai tôi vẫn luôn không khỏe, lúc sinh ra phải ở lại bệnh viện rất lâu, bình thường mẹ đều không cho tôi dẫn nó ra ngoài, hôm đó lại đột nhiên đồng ý..."
Hạng Tây không nói gì, tay đặt ở trong túi, ngón tay theo bản năng bấu vào chân mình thật chặt.

Hồ Hải cười khổ một tiếng, đứng lên chống người vào cửa sổ: "Hôm đó là sinh nhật ba tuổi của nó."

- HẾT CHƯƠNG 77 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play