Trình Bác Diễn đang định bước lên, đã bị Hạng Tây ở phía sau đẩy một cái, phải chống tường mới đứng vững được, sau đó giới thiệu với ba anh: "Đây là Hạng Tây."

"Ừ, Hạng Tây, ba nghe bà nội con gọi thằng bé là Vãng Tây, còn cứ nghĩ tên là Vãng Tây thật... Mau vào nhà đi." Ba anh nhìn Hạng Tây đang ôm hai cái hộp: "Sao lại còn mang nhiều thứ như vậy chứ."

"Nhìn nhiều thôi chứ không có nhiều gì đâu ạ." Hạng Tây mỉm cười: "Do cái hộp bự thôi."

Ba anh mở cửa ra, lui vào trong nhà. Lúc Trình Bác Diễn đi vào vừa lúc mẹ anh từ nhà bếp đi ra, anh liền gọi mẹ một tiếng: "Mẹ."

"Con chào chủ nhiệm... dì ạ!" Hạng Tây ở cạnh anh ló nửa mặt ra: "Làm phiền mọi người rồi ạ."

"Không phiền." Mẹ anh mỉm cười: "Vào nhà đi, dì còn đang xào rau, một lát là ăn được rồi."

Hạng Tây đi theo phía sau Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn lấy cái hộp trong tay cậu qua, đặt lên bàn trà trong phòng khách.


Hạng Tây vừa thay giày vừa quét một vòng trong nhà. Trong nhà bái trí rất đơn giản, hơn nữa cũng giống bên nhà Trình Bác Diễn, trong nhà rất sạch sẽ ngăn nắp, không nhiễm cả một hạt bụi nhỏ. Trên sàn đừng nói đến bụi, ngay cả một vệt dấu cũng không có. Nếu có đồ ăn rơi xuống đất, cậu cảm thấy cũng có thể cứ vậy mà liếm ăn luôn.

Hạng Tây cảm thấy có lẽ tâm lý mình có vấn đề, vừa đến những nơi sạch sẽ ngăn nắp thì sẽ vô cùng lo lắng. Cậu đã thích ứng được với nhà của Trình Bác Diễn, nhưng nhà của ba mẹ anh, vừa nhìn qua cậu đã lo lắng. Sau khi vào nhà cùng Trình Bác Diễn, cậu chỉ có thể đứng yên không biết nên làm gì.

"Hạng Tây, đến đây ngồi đi." Ba Trình chỉ vào sô pha: "Bác Diễn pha cho Hạng Tây chén trà đi, lấy lá trà lần trước bác cả con... tay của hai đứa đây là bị làm sao vậy?"


"Con muốn uống nước sôi để nguội." Trình Bác Diễn vừa nói vừa lấy ly, đi đến trước máy lọc nước: "Muốn uống trà thì đợi ăn cơm xong Hạng Tây uống với ba đi, chuyên môn của em ấy."

Hạng Tây nhìn Trình Bác Diễn, cái người này xem chừng là lớn đến chừng này cũng chưa từng lừa gạt người khác, bây giờ trực tiếp khai triển đại pháp không nhìn người với bác Trình, không trả lời câu hỏi của ông.

Lực chú ý của bác Trình cũng không bị dời đi, vẫn đặt trên hai người bọn họ, nhất là cánh tay đang đeo nẹp của cậu. Hạng Tây chỉ có thể thay thế lên sàn bổ sung: "Cái này... là do mấy hôm trước hai tụi con đi trên đường..."

"Đụng phải người say rượu lái xe." Trình Bác Diễn đặt một ly nước đến trước mặt cậu, nói cho xong kịch bản cậu soạn ra: "Chạy xe máy lên lối đi bộ, nên đụng trúng, không nghiêm trọng lắm."


"À, đi bệnh viện kiểm tra chưa?" Bác Trình gật đầu.

"Kiểm tra rồi ạ." Hạng Tây cười nói: "Tay của con còn là do anh ấy xử lý."

"Vậy là tốt rồi, bây giờ mấy người như vậy, chỉ thích uống rượu." Bác Trình cười nói: "Uống rượu nào có hưởng thụ như uống trà..."

"Đây là hai món quà Hạng Tây mang đến, của ba là lá trà." Trình Bác Diễn nói: "Có phải vừa đúng lúc không?"

"Ôi, ba phải xem xem." Bác Trình lấy cái hộp qua, lại gọi vào phòng bếp: "Vợ ơi, Hạng Tây mang quà đến cho chúng ta này."

"Con đến là được rồi, còn mang quà gì nữa." chủ nhiệm Hứa từ trong bếp đi ra, mỉm cười: "Hạng Tây về sau không cần khách sáo như vậy nữa."

"Cũng không phải khách sáo đâu ạ." Hạng Tây đứng lên, đưa hộp đựng khăn lụa cho chủ nhiệm Hứa: "Chỉ là... cảm thấy rất đẹp, rất thích hợp."
"Ồ." Chủ nhiệm Hứa mở chiếc hộp ra nhìn vào, đem khăn lụa ra: "Đẹp quá, dì thích lắm, cảm ơn con nhé."

Hạng Tây ngượng ngùng cười. Cậu biết chủ nhiệm Hứa không hài lòng với cậu, nhưng hiện tại vẫn nhẹ nhàng cười nói với cậu, điều này làm cho cậu thấy rất cảm kích.

"Đẹp hơn mấy cái Bác Diễn mua cho bà nữa." Bác Trình ở bên cạnh cười nói: "Hạng Tây tặng tôi lá trà, để tôi xem xem..."

"Đây là lấy ở chỗ thầy con." Hạng Tây nhanh chóng xoay người lại giải thích cho ông: "Là trà ở sở nghiên cứu, hương vị rất tuyệt, lúc trước con có uống qua, chỉ là... không có gì để đóng gói."

"Đóng gói không quan trọng, đây là trà ngon, bác biết." Bác Trình vừa nhìn vừa gật đầu: "Cái này chúng ta có đi mua cũng không mua được, không ai bán đâu, thầy con là người của sở nghiên cứu trà sao?"
"Là Lục Chi Bân đó ba." Trình Bác Diễn nói: "Không phải ba với lão đại còn đi uống trà của ông ấy rồi đó sao, Lục Chi Bân là thầy của em ấy."

"A?" Bác Trình vừa nghe liền quay đầu lại: "Con học trà với ngài Lục sao?"

"Dạ vâng." Hạng Tây gật đầu: "Nhưng mà mới học chưa bao lâu đâu ạ."

"Đứa nhỏ này không đơn giản nhỉ." Bác Trình nói với chủ nhiệm Hứa: "Lục Chí Bân cũng cả hai năm rồi không nhận học trò mới đấy."

Chủ nhiệm Hứa mỉm cười: "Vậy hai người tán gẫu về trà đi, tôi còn xào thêm món rau nữa là ăn cơm. Hạng Tây ngồi đi con."

"Hazz." Lúc này Hạng Tây mới nhẹ nhàng thở ra rồi ngồi xuống.

Trình Bác Diễn ngồi bên cạnh Hạng Tây, nghe ba anh hứng thú trò chuyện với Hạng Tây về việc uống trà một lát, sau đó mới đứng lên vỗ vai Hạng Tây, nhẹ giọng nói: "Anh vào bếp giúp một chút."
"Dạ, em cũng đi nha?" Hạng Tây nói: "Em có thể giúp được."

"Giúp nổ nồi hả, em ngồi đây đi." Trình Bác Diễn mỉm cười, đi vào bếp.

Mẹ anh đang lấy muỗng nhỏ lường dầu ăn để xào rau, anh đi qua bóp bóp vai mẹ: "Khăn lụa mẹ thích không?"

"Aiz, đừng bóp, dầu sắp đổ rồi." Mẹ anh đổ dầu vào trong nồi: "Thích lắm, mẹ sờ vào là tơ thật, không rẻ phải không?"

"Là rất không rẻ luôn ạ." Trình Bác Diễn nói.

"Về sau đừng để thằng bé tiêu tiền như vậy nữa, không phải bây giờ nó cũng không đi làm sao?" Mẹ anh vừa xào rau vừa nói: "Mang quà có tâm là được rồi."

"Con có nói chứ." Trình Bác Diễn rửa cái dĩa đặt vào cạnh tay mẹ anh: "Em ấy lại không chịu, sao cũng phải mua cái đó."

"Ở nhà có cái đồng hồ." Mẹ anh nói: "Tháng trước dì hai của con đi Hongkong mua về cho ba con. Ba con bình thường không đeo đồng hồ, hơn nữa cái đồng hồ kia cũng là kiểu dáng cỡ thiếu niên, mang về cho Hạng Tây đi."
"Đây là muốn đáp lễ ạ? Không cần đâu mà mẹ." Trình Bác Diễn nhỏ giọng nói: "Nếu không cho con đi, vừa lúc con định mua một cái."

"Vậy thì con mua đi chứ." Mẹ quay đầu nhìn anh: "Cái đồng hồ này là cho Hạng Tây, mẹ xem chừng nó cũng không có gì gửi ngân hàng, lại còn mua đồ đắt tiền, mẹ không hài lòng với nó, nhưng phần tâm ý này mẹ vẫn sẽ nhận. Tối lúc về thì con mang về cho nó, đừng có mà tự nuốt, cái đồng hồ kia quá tuổi con rồi." (Mẹ coi anh bác sĩ như mới 5 tuổi vậy, đúng là mẹ con mà :)))

"...Dạ." Trình Bác Diễn xào rau: "Con thay em ấy cảm ơn mẹ trước."

"Con tốt nhất xử lý hết mấy chuyện rắc rối của mấy đứa đi là mẹ cảm ơn con rồi." Mẹ anh thở dài.

Trình Bác Diễn bưng đồ ăn đặt lên bàn ăn, nhìn thấy ở trong phòng khách ba anh đang bưng một ly trà nói với Hạng Tây lượng nước như thế này thế kia, nếu có lão đại ở đây, xem chừng cơm cũng không cần ăn nữa mất.
"Ăn cơm thôi." Trình Bác Diễn nói.

"Được, ăn cơm trước." Ba anh uống trà, đứng lên: "Hạng Tây đến nếm thử tay nghề của dì con xem, không biết ăn có quen không."

"Con ngửi được mùi thơm rồi ạ." Hạng Tây cũng đứng lên, định vào phòng bếp giúp mang thức ăn ra: "Con đi giúp..."

"Con giúp được cái gì, cứ rửa tay rồi ngồi đi." Ba anh ngăn cậu lại: "Bác Diễn thôi đã thêm phiền rồi."

"...Sao con lại thêm phiền chứ." Trình Bác Diễn mỉm cười, bưng mấy món còn lại ra, chén đũa cũng dọn lên.

Bốn người ăn cơm, chủ nhiệm Hứa nấu sáu món một canh, mỗi phần còn rất nhiều.

"Dì vất vả rồi ạ." Hạng Tây nói: "Nhiều đồ ăn quá."

"Bình thường cũng không nấu nhiều như vậy, lâu lâu mới nấu, không vất vả." chủ nhiệm Hứa nói: "Con nếm thử xem, xem có hợp khẩu vị không?"

Hạng Tây do dự một chút, rồi gắp một miếng cá hố cắn một ngụm: "Ngon quá!"
"Nhạt không?" Trình Bác Diễn hỏi.

"Không nhạt đâu." Hạng Tây nhìn cá hố. Cá hố này không phải chiên, xem ra là chủ nhiệm Hứa thấy đồ chiên không khỏe mạnh, cho nên làm món hấp, nhét tỏi và ớt bằm vào trong, nhưng bất ngờ là không có mùi tanh gì: "So với anh nấu ngon hơn nhiều lắm."

Vừa nói xong, Hạng Tây lại thấy hơi lo lắng. Vừa nhìn đã thấy Trình Bác Diễn là con trai cưng trong nhà, vậy mà phải nấu cơm cho người khác, không biết bác Trình với chủ nhiệm Hứa nghe được sẽ có cảm giác gì...

"Nó làm gì mà nấu chứ." Chủ nhiệm Hứa mỉm cười, tựa như không có suy nghĩ gì với những lời của cậu: "Chỉ tạm xem là làm chín đồ ăn thôi, hương vị gì cũng không có. Đồ ăn hôm nay dì bỏ nhiều muối hơn so với bình thường nhà dì ăn một ít, chỉ sợ nhạt quá con ăn không quen... cá có tanh không?"
"Không tanh đâu ạ, ăn ngon lắm." Hạng Tây nhanh chóng nói: "Có phải dì từng dạy trên TV rồi không, con còn nhớ có một kỳ là dì dạy hấp cá hố nè."

"Con còn xem mấy cái này nữa hả?" Bác Trình ngồi bên cạnh có chút giật mình.

"Có xem ạ." Hạng Tây ngượng ngùng mỉm cười: "Con thích xem lắm, có thêm tri thức mà."

Người một nhà Trình Bác Diễn ăn cơm không nói chuyện mấy, cũng không xem TV. Cái này hẳn là thói quen, bình thường lúc ăn cơm với cậu, Trình Bác Diễn cũng không nói nhiều. Nhưng TV sẽ bật lên, Trình Bác Diễn không xem, đều là cậu vừa ăn vừa xem.

Vốn cậu cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại đối mặt với ba mẹ Trình Bác Diễn, vốn đã rất lo lắng, giờ lại không nói chuyện, không dễ gì cậu mới thả lỏng tâm tình sau khi nói chuyện với Trình Bác Diễn, bây giờ lại bắt đầu lo lắng, cứ sợ mình ăn sẽ tạo ra tiếng động lạ gì đó.
"Hạng Tây này." Sau một hồi ăn cơm, bác Trình rốt cuộc cũng đánh vỡ im lặng: "Con học trà ở thầy Lục xong, có phải cũng tính đi trà trang không?"

"Dạ, con định sẽ như vậy ạ." Hạng Tây nhanh chóng nuốt miếng thịt vịt trong miệng xuống: "Có rất nhiều trà trang muốn mời thầy con, thầy nói chọn nơi thích hợp sẽ đề cử con."

"Vậy thì tốt rồi." Bác Trình gật đầu, cười nói: "Như nhà chúng ta, ba người đều là bác sĩ, chỉ biết khoa học. Bình thường nói chuyện, làm việc đều chú ý nghiêm túc, đâu ra đấy chẳng có gì thú vị. Trên người cũng không có cái tế bào nghe đàn thưởng trà. Con như vậy, rất tốt."

"Cũng không phải mà, con thấy Bác... Trình Bác Diễn cũng được mà bác, cũng không như thế nào... mà rất thú vị nữa." Hạng Tây mỉm cười.

Nghiêm túc thì đúng là rất nghiêm túc, lúc đi làm rất nghiêm túc, lúc bệnh sạch sẽ cũng rất nghiêm túc, nhưng mà đâu ra đấy? Lúc vừa nghe như thế Hạng Tây xem nữa đã cười ha ha ra tiếng, cái đó chỉ là bên ngoài thôi!
Cái người này bình thường trừ bệnh sạch sẽ ra, khi nào còn có cái gọi là đâu ra đấy chứ!

"Bác Diễn sao, từ nhỏ đã mạnh mẽ, luôn tự mình quyết định, chuyện của nó bọn ta cũng không đưa ra được ý kiến gì. Cứ như chuyện kết bạn đi, nhiều năm như vậy vẫn cứ một mình, chúng ta cũng không thể nói gì được." Bác Trình cười nói: "Bác còn từng nghĩ, nó không xem ai vào mắt, mà tính cách của nó như vậy cũng không biết có ai thích... Bây giờ, cuối cùng cũng gặp được con."

"Chắc là... bây giờ chắc là..." Hạng Tây không biết nên tiếp lời này như thế nào. Ý của bác Trình là muốn nói mắt nhìn của Trình Bác Diễn rất cao, nhưng cậu lại ngại hùa theo. Điều kiện của mình cũng không cách nào xứng với mắt nhìn cao của Trình Bác Diễn được, cậu do dự nửa ngày mới than thở một câu: "Nhìn nhầm rồi ạ?"
Trình Bác Diễn đang ăn canh vừa nghe lời này liền vui vẻ, chủ nhiệm Hứa cũng không nhịn được cười: "Cũng không thể nói như vậy, nó có suy nghĩ của nó, trên người con chắc chắn có thứ tốt mà người khác không có."

"Đứa nhỏ này." Bác Trình cười vỗ vai cậu: "Có chút ngốc ngốc nhỉ."

Cơm nước xong, Hạng Tây giúp Trình Bác Diễn dọn dẹp chén đũa trên bàn, vốn còn định phụ rửa chén, nhưng Trình Bác Diễn lại đẩy cậu ra khỏi phòng bếp, buông tha cơi hội biểu hiện tốt như vậy. Hạng Tây đoán chừng chủ nhiệm Hứa có thứ tự rửa chén đặc biệt của mình, người khác không thể nhúng tay vào được.

So với khi ăn cơm, thì ngồi trong phòng khách ăn trái cây vừa xem TV vừa nói chuyện sau khi ăn xong thoải mái hơn nhiều.

Trình Bác Diễn thoải mái dựa vào sô pha, còn kéo tay cậu, ý bảo cậu cũng có thể dựa vào cho thoải mái tí. Hạng Tây lại trừng mắt nhìn anh một cái, vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng tắp.
Bác trình pha trà đến, dùng lá trà của cậu: "Bác nếm thử trà này, rồi để dành lại, mai mốt cánh tay của Hạng Tây lành rồi, thì đến nhà pha trà cho bác uống đi. Ở nhà còn một bộ trà cụ bác của Trình Bác Diễn cho còn chưa dùng đến."

"Dạ được ạ." Hạng Tây lập tức đáp ứng.

"Lão đại muốn tặng người khác trà cụ lắm. Con hỏi xin một bộ, ông ấy còn đem đến tận bệnh viện của con." Trình Bác Diễn mỉm cười.

"Con đúng là không biết lớn nhỏ quen rồi." Chủ nhiệm Hứa nhìn anh: "Trước mặt người lớn không ra dáng người nhỏ, trước mặt người nhỏ lại không ra dáng người lớn."

"Mẹ chồng mẹ quen rồi mà." Trình Bác Diễn cười nói.

"Biến con thành tự đại." Chủ nhiệm Hứa nói: "Nếu là Bác Dư..."

Trong nháy mắt hai chữ Bác Dư được nói ra, Hạng Tây cảm thấy động tác đưa tay ra cầm ly của Trình Bác Diễn ngừng lại chốc lát, sau đó mới cầm ly tới, mỉm cười: "Đúng vậy, nếu nó vẫn còn sống, con cũng không được đãi ngộ này."
"Bác Dư là..." Chủ nhiệm Hứa nhìn Hạng Tây, giải thích cho cậu: "Là em trai của Bác Diễn."

"Dạ, con có nghe kể rồi ạ." Hạng Tây nhẹ giọng nói, nhìn thoáng qua Trình Bác Diễn.

"Lúc qua đời còn nhỏ hơn con một chút." Sắc mặt chủ nhiệm Hứa có chút ảm đạm: "Hạng Tây, nếu có lúc dì hà khắc với con, mong con có thể hiểu cho dì, chung quy... mất đi một đứa con trai còn lại một đứa, so với chỉ có một đứa con trai, là cảm nhận hoàn toàn khác nhau."

"Con hiểu được ạ." Hạng Tây nói: "Thật sự, con hiểu mà dì."

Chủ nhiệm Hứa mỉm cười, đưa đào cho cậu: "Ăn thử cái này đi, ngọt lắm, nên ăn đào mật nhiều một chút, nhuận phế khư đàm, lại có hàm lượng protein với sắt cao nữa."

"Hàm lượng sắt gần như cao nhất trong các loại trái cây." Hạng Tây cười cắn một miếng: "Con nhớ dì từng nói vậy trong một chương trình."
"...Con thật sự mỗi tập đều xem qua hả?" Bác Trình ở một bên rất bất ngờ nói.

"Chỉ có kỳ mời chủ nhiệm Hứa con mới xem thôi ạ." Hạng Tây ngượng ngùng cười.

"Quan trọng là chỉ xem thôi em ấy cũng có thể nhớ rõ." Trình Bác Diễn cũng lấy đào ăn: "Rất thần kỳ."

"Fan của em đó." Bác Trình cười nói với chủ nhiệm Hứa: "Anh còn chưa xem."

Vừa xem TV vừa nói chuyện hơn một giờ, Trình Bác Diễn đi vào bếp rửa tay, sau đó đi ra nhìn thời gian: "Chúng ta đi về nhé?"

"Dạ." Hạng Tây đứng lên, chạy vào phòng bếp rửa tay.

"Vậy các con về trước đi, ngày mai cũng không phải ngày nghỉ." Bác Trình cười nói: "Hạng Tây, có thời gian thì đến chơi nha con, mai mốt tới nữa thì nhớ đừng mang gì hết, nếu thầy con có cho trà, thì con mang đến một ít cho bác cũng được."

"Không thành vấn đề ạ."Hạng Tây cười ha ha hai tiếng.
Chủ nhiệm Hứa đi vào phòng ngủ, lúc đi ra cầm theo một cái túi đưa cho Trình Bác Diễn.

"Chúng con đi đây." Trình Bác Diễn nhận túi, đẩy cậu qua thay giày: "Ngày mai ba đi họp phải không ạ?"

"Ừ, lần này đi lâu hơn một chút." Bác Trình nói.

"Ba nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng giống như lần trước, họp xong trở về nằm luôn hai ngày." Trình Bác Diễn nói: "Về hưu rồi cũng không thành thật ở yên nữa."

"Giải tỏa nhiệt lượng dư thừa thôi. Được rồi, hai đứa đi đi, đừng có giáo dục ba nữa." Bác Trình lại cười với Hạng Tây: "Hạng Tây lại đến chơi nha con."

"Dạ!" Hạng Tây gật đầu,

Vào thang máy, Hạng Tây gồng mình cả đêm lập tức dựa vào tường thang máy, đầu nhẹ nhàng gõ vào phía sau hai cái, thở ra một hơi thật dài: "Aizzz—"

"Vất vả rồi." Trình Bác Diễn sờ đầu cậu.

"Em biểu hiện thế nào?" Hạng Tây hỏi: "Không có gì sai sót chứ?"
"Tốt lắm, rất đáng yêu." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Ba anh rất thích em."

"Em nhận ra được, ba anh xem em như con trai vậy." Hạng Tây mỉm cười, tuy rằng rất lo lắng, nhưng mỗi động tác, ánh mắt của ba mẹ Trình Bác Diễn cậu đều để ý: "Em cảm thấy, ông ấy có phải..."

"Xem em như em trai anh." Trình Bác Diễn nói, nhẹ nhàng sờ lên lệ chí của cậu: "Nhiều năm như vậy rồi, ba anh ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã nhớ em anh, nhớ đến chịu không nổi."

"Ba anh hiền ghê, không giống với chuyên gia tâm não em tưởng tượng chút nào hết." Hạng Tây cười nói.

"Lúc khám bệnh, giải phẫu cũng rất hiền." Trình Bác Diễn cười: "Mẹ anh không hiền hửm?"

"Cũng không phải là không hiền." Hạng Tây khe khẽ thở dài: "Dì đối với em rất tốt, không có xa cách, cũng không giả vờ khách sáo, nhưng mà dì không thích em là sự thật."
"Không phải là không thích em." Cửa thang máy mở ra, Trình Bác Diễn đi ra ngoài: "Mẹ anh... Hử, em không bấm nút sao?"

"Dạ?" Hạng Tây ngẩn người, nhìn ra bên ngoài, vẫn còn ở trên lầu, bên ngoài còn có bác gái xem chừng là đang muốn đi khiêu vũ.

"Bác Diễn sao? Còn trẻ mà đã hồ đồ như vậy rồi?" Bác gái cười đi vào: "Bác còn nói sao ở bên ngoài còn nghe ở trong có tiếng."

"Mãi lo nói chuyện." Trình Bác Diễn ấn vào nút tầng một: "Bác đi khiêu vũ ạ?"

"Đi tập." Bác gái nhấn mạnh: "Là đi tập đó, vào mười một này chúng ta có buổi diễn."

"Giỏi quá ạ." Trình Bác Diễn dựng ngọn cái.

Sau khi ra khỏi thang máy, bác gái với bước chân nhảy múa đi đến khu hoạt động có mảng xanh hóa, Trình Bác Diễn mới nhỏ giọng nói một câu: "Aizz, bà ấy họ gì anh còn chưa nhớ ra."

"Hãy gọi tôi là thần nhảy." Hạng Tây cười vẫy vẫy tay.
"Ồ, tâm tình đột nhiên lại tốt như vậy?" Trình Bác Diễn cười đi qua phía xe.

"Em là như vậy." Hạng Tây nói: "Ba anh thích em, xem như tiến được một bước, còn chủ nhiệm Hứa thì em sẽ mài từ từ. Dù sao hai chúng ta cũng không vội kết hôn lãnh chứng, còn thời gian, một ngày hai ngày, một tháng hai tháng, ba năm năm năm..."

"Ừm." Trình Bác Diễn kéo cửa xe cho cậu: "Vừa rồi anh còn chưa nói hết, mẹ anh không phải không thích em, chỉ là cảm thấy không hợp thôi."

"Sẽ hợp." Hạng Tây lên xe, quay đầu nhìn anh: "Nhất định sẽ hợp."

Trình Bác Diễn đến gần, hôn lên môi cậu: "Ừm, anh thấy bây giờ cũng rất hợp rồi."

Lúc về nhà, Hạng Tây lại kéo Trình Bác Diễn đi dạo vài vòng trong hoa viên. Hai ngày này cứ liên tục ăn, cậu cảm thấy dạ dày của mình vẫn luôn ở trong trạng thái trướng lên.
"Cứ tiếp tục như vậy sẽ bị táo bón phải không anh?" Hạng Tây xoa bụng.

"Không biết nữa." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Nếu không em gọi điện hỏi chủ nhiệm Hứa một chút xem."

"Đừng cho là em không dám, em nói với anh, em mà quen ai một chút rồi, da mặt cũng sẽ dày lên." Hạng Tây vừa nói vừa lục túi áo, lục nửa ngày cũng không thấy điện thoại: "A, điện thoại của em đâu rồi?"

"Trong túi không?" Trình Bác Diễn sờ lên quần cậu, không sờ được gì, lại kéo túi sau lưng cậu ra, bên trong chỉ có máy ảnh với ví tiền, cũng không thấy di động: "Có phải em không cầm đi không? Lát nữa trở về xem thử."

"Bây giờ về luôn đi." Hạng Tây nhất thời gấp đến độ đổ mồ hôi trán: "Anh gọi vào di động em một chút đi, xem có thông không?"

"Ừm." Trình Bác Diễn lấy đi động trong túi ra: "Hôm nay đi trung tâm thương mại một chút, có phải bị trộm rồi không?"
"Không đâu, chắc là rơi ở đâu rồi." Hạng Tây nói: "Ai mà có bản lĩnh trộm đồ từ chỗ em chứ! Hiện tại em không trộm của người khác đã xem là tạo phúc cho xã hội rồi!"

"Ngầu ghê..." Trình Bác Diễn cười: "Điện thoại thông rồi, đi một vòng xem có phải ở trên xe không."

"Còn đi một vòng cái gì nữa!" Hạng Tây xoay người chạy vào gara: "Di động cũ cũng hơn ba trăm lận đó! Còn mới dùng bao lâu đâu, còn chưa được một năm nữa!"

Di động không ở trên xe, Hạng Tây gấp đến mức không chịu được: "Có phải ở nhà ba mẹ anh không?"

"Không đâu." Trình Bác Diễn nói: "Nếu rơi ở đó, ba mẹ nhìn thấy là anh gọi nhất định sẽ nhận, chắc là ở trên nhà rồi."

"Nhanh, nhanh, nhanh!" Hạng Tây xoay người lại chạy lên lầu.

Di động không quá đáng giá, bên trong cũng không có gì quan trọng, số điện thoại chỉ mới lưu mấy cái. Nhưng đối với Hạng Tây mà nói, mất di động chẳng khác nào lại phải mua cái mới, vừa tiêu hơn ba trăm để mua di động, đừng nói là hơn ba trăm, chỉ một trăm thôi cậu cũng đã thấy tiếc rồi.
"Đừng gấp, mất thì anh mua cho em một cái mới." Trình Bác Diễn cùng cậu đi vào thang máy.

"Tiền không phải để tiêu như vậy đâu, ba ơi." Hạng Tây liếc anh.

Về đến trong nhà, vừa mở cửa ra, Trình Bác Diễn còn chưa kịp lấy điện thoại gọi lại đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Hạng Tây, tiếp đó là thấy được điện thoại đang ở trên sô pha.

Vương Dung đang cuỗng dã hát, gà mái gà mái gà mái gà mái gà mái gà mái cục cục day*...

("day" là tiếng Anh, là "ngày" á, vì là tiếng Anh nên tui giữ nguyên. Mọi người lên ytube tìm Chick chick của Wang Rong nghe đi, ba chấm thiệt sự)

"Ôi cha! Có nè! Gà nhỏ gà nhỏ gà nhỏ gà nhỏ gà nhỏ gà nhỏ cục cục day!" Hạng Tây nghe thấy cũng hát theo, vừa cởi giày đã nhanh chóng chạy qua lấy điện thoại: "Số này không biết, là bán bảo hiểm sao?"
"Tiếng chuông của em..." Trình Bác Diễn thở dài: "Nghe thôi cũng thấy điện thoại em sắp liệt luôn rồi."

"Alo? Ai vậy?" Hạng Tây cười nhận điện thoại.

Bên trong truyền đến giọng một người đàn ông: "Hạng Tây sao, tôi là Trương Huy, sao gọi điện thoại lâu vậy cậu cũng không nhận?"

"Cảnh sát Trương?" Hạng Tây đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống bên bàn trà: "Tôi không mang di động ra ngoài, sao vậy ạ?"

- HẾT CHƯƠNG 73 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play