Bình thường giờ này Hạng Tây đều đã ngủ rồi, hôm nay lúc ở KTV đều cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng từ sau lúc Tống Nhất nói tối nay không cần trực ca đêm, cậu lại không buồn ngủ nữa.

Cũng không phải là không buồn ngủ, vẫn buồn ngủ, nhưng trong đầu cứ quay cuồng, giờ ngáp nước mắt chảy đến mức chỉ cần quỳ xuống là có thể làm như bày chỗ bán mình chôn cha nhưng vẫn không ngủ được.

Nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Nghĩ đến lúc Trình Bác Diễn nhẹ nhàng liếm lên lệ chí của cậu.

Nghĩ đến Trình Bác Diễn nói rất thích cậu.

Nghĩ đến Trình Bác Diễn nói anh thích cái nốt ruồi này.

Nghĩ đến chính mình nói câu em thích anh.

Còn nghĩ đến tiếng nước lúc Trình Bác Diễn tắm cùng với cảm giác xấu hổ, lo lắng của mình.

Hiện tại Trình Bác Diễn đang ở bên phòng cách vách, đã ngủ chưa, hay là đang đọc sách?


Hạng Tây trờ người, ở trong bóng tối mở to mắt nhìn.

Lại trở người.

Rồi lại trở người.

Không ngủ được, nhưng lại không dám qua tìm Trình Bác Diễn.

Cậu muốn dán vào bên Trình Bác Diễn, muốn nằm cạnh anh, có thể ngửi được hương chanh trên người anh.

Cậu thích tay Trình Bác Diễn dán trên lưng cậu, phác họa, thích Trình Bác Diễn hôn lên tai, lên cổ cậu, cũng thích đôi môi và đầu lưỡi mềm mại...

Hạng Tây lại trở người.

Không thể nghĩ tiếp nữa, nghĩ tiếp sẽ biến thành thanh niên nhiệt huyết mất.

Nhưng cho dù có nhiệt huyết, có một số việc cậu vẫn là...

Trở mình không biết bao lâu, buồn ngủ đến mức không còn nước mắt để chảy nữa, lưng cũng đau nhưng vẫn chưa ngủ được.

Cậu lấy di động đến xem thời gian, cậu đã lăn lộn trên giường bốn mươi phút rồi.

"Aizz." Cậu ngồi dậy, hoạt động cánh tay một hồi, gập người, duỗi lưng, sau đó mang dép lê vào, rón ra rón rén ra khỏi phòng sách.


Đèn phòng khách đã tắt, nhưng không ngờ là đèn phòng ngủ của Trình Bác Diễn vẫn còn sáng, khe dưới cửa hiện ra một tia sáng mỏng manh.

Vậy mà còn chưa ngủ?

Hạng Tây khẽ chân đi đến trước cửa phòng, nâng tay tính gõ cửa, nhưng lại không gõ xuống.

Gõ xong rồi thì nói gì?

Em muốn ở gần anh?

Em muốn nằm cạnh anh?

Em muốn ôm anh?

Em muốn hôn anh một chút?

Em cái gì cũng không muốn làm chỉ muốn ôm ấp với anh thôi?

Đang suy nghĩ đến dùng lời dạo đầu nào, trong phòng đột nhiên có tiếng vang, tiếng chân Trình Bác Diễn đang đi về phía cửa.

Hạng Tây đột nhiên có cảm giác như làm ăn trộm sắp bị bắt, nhưng xoay người chạy về phòng sách sẽ gây ra tiếng động không nhỏ, thêm nữa thời gian cũng không đủ, khẳng định sẽ bị Trình Bác Diễn phát hiện.

Nên làm sao đây?

Trong nháy mắt lúc Trình Bác Diễn kéo cửa phòng ra, cậu thay một vẻ mặt "Ôi, trùng hợp em vừa đi qua thì anh lại mở cửa".


"A!" Trình Bác Diễn không nghĩ tới lại có người đứng ngay cửa, vừa mở cửa đã sợ tới mức lùi lại hai bước.

"A!" Hạng Tây cũng nhanh chóng hô một tiếng: "Sao đột nhiên anh lại ra ngoài!"

"Em ở đây làm gì?" Sau khi Trình Bác Diễn thấy rõ là cậu thì sửng sốt.

"Em... đi WC ngang qua đây." Hạng Tây nói: "Anh cũng đi WC hả, nếu không anh đi trước đi."

"Anh không đi." Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Em đi đi."

Hạng Tây thấy Trình Bác Diễn cầm khăn giấy trong tay, có chút ngượng ngùng: "Anh đi nặng sao? Em đi trước, đi rất nhanh là ra thôi."

"...Đã nói anh không đi." Trình Bác Diễn có chút không biết làm sao.

"À." Hạng Tây do dự một chút, xoay người đi qua WC: "Anh không đi nặng vậy lấy giấy làm gì? Lau nước mũi hả?" (1 tấm chíu mới :)))

"Nhanh đi tiểu của em đi!" Trình Bác Diễn đứng phía sau dùng khuỷu tay đẩy cậu một chút.
Hạng Tây cũng không muốn đi WC, chỉ đứng trước bồn cầu làm tư thế đi tiểu rồi đợi một lát, sau đó thu lại ấn xả nước, đi ra WC.

Trình Bác Diễn tiếp đi vào, đóng cửa lại.

Hạng Tây đứng bên ngoài WC không rời đi, nghĩ nên quay về phòng sách thành thật đi ngủ hay là đợi Trình Bác Diễn đi ra.

Còn chưa suy nghĩ rõ ràng, Trình Bác Diễn đã đi ra.

"Em có chuyện gì hửm?" Nhìn cậu vẫn còn đứng lại chưa về phòng, Trình Bác Diễn hỏi một câu.

"Không có chuyện gì, em chỉ là... chỉ là..." Hạng Tây suy nghĩ: "Em chỉ muốn... nói chuyện, ở cùng với anh một lúc."

"Ở với anh một lúc?" Trình Bác Diễn ngẩn người, đi đến trước xoa xoa đầu cậu: "Thật là không có chuyện gì?"

"Thật mà." Hạng Tây nói.

"Vậy lại đây đi." Trình Bác Diễn ôm vai cậu.

"Vâng." Hạng Tây lập tức gật đầu.

Trình Bác Diễn thật sự vẫn còn chưa ngủ, đèn bàn vẫn còn bật, trên bàn trà còn đặt một quyển sách đang mở ra, chăn trên giường vẫn còn được gấp gọn gàng.
"Anh sao còn xem sách muộn như vậy?" Hạng Tây có chút giật mình

"Anh không phải đọc..." Trình Bác Diễn nói một nửa thì dừng: "Ngủ không được nên xem một chút."

"Em muốn ngủ giường của anh." Hạng Tây ngồi ở mép giường nói.

Trình Bác Diễn cười cười, thuận miệng nói một câu: "Anh còn tưởng em muốn ngủ anh..."

Vừa thốt ra lời này anh liền hối hận, biết rõ Hạng Tây hiện tại rất mẫn cảm, chính mình còn nói một câu như vậy, xem chừng Hạng Tây sẽ nhảy lên chạy về phòng sách mất.

"Em..." Hạng Tây nhưng lại không giống như anh dự đoán, rất bình tĩnh cúi đầu ngồi trên mép giường: "Bây giờ còn... chưa định ngủ anh."

"...À." Lúc này đến phiên Trình Bác Diễn không thể nói nên lời.

"Thì, anh biết ý của em chứ?" Hạng Tây cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn anh: "Em cũng... không, em rất thích anh, nhưng mà..."
"Anh hiểu." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Biết ý của em mà."

"Em chỉ muốn ở cạnh bên anh thôi... anh đọc sách đi, em ngồi ở đây là được." Hạng Tây nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng lúc nói chuyện có thể nhìn ra cậu đang lo lắng cùng với một chút xấu hổ, dù sao thì bây giờ cũng là đang thảo luận vấn đề "em hiện tại còn chưa tiếp nhận được việc lên giường với anh".

"Không xem nữa." Trình Bác Diễn khép sách lại đặt về trên kệ, lại lấy gối đầu từ trong ngăn tủ ra ném cho cậu, xoay tay tắt đèn bàn: "Em nằm vào bên trong ngủ đi."

"Em không phải muốn ngủ, em chỉ là..." Hạng Tây ôm gối đầu dịch vào bên trong.

"Nói chuyện, ở cạnh một lát, anh biết." Trình Bác Diễn lên giường, nằm lên gối đầu: "Muốn nói chuyện gì?"

Hạng Tây không nói gì, đặt gối đầu xuống, cũng nằm lên, nằm song song với Trình Bác Diễn, vừa ngửi được hương chanh trên người Trình Bác Diễn cả người liền thả lỏng.
"Hửm?" Trình Bác Diễn thấy cậu không nói chuyện, quay đầu lại nhìn cậu.

"Không biết nói chuyện gì, anh hỏi câu này, như ra đề vậy em làm sao nói được." Hạng Tây nhỏ giọng nói.

Trình Bác Diễn nở nụ cười, cầm tay cậu bóp nhẹ: "Có phải em không ngủ được không?"

"Vừa rồi là không ngủ được." Hạng Tây nhắm mắt lại: "Nhưng mà hiện tại lại buồn ngủ."

"Ở cạnh một chút liền buồn ngủ?" Trình Bác Diễn cười hỏi.

"An tâm nên buồn ngủ." Hạng Tây cười cười.

"Vậy ngủ đi." Trình Bác Diễn kéo chăn đắp lên bụng cậu.

"Không phải trước đây anh đã nói." Hạng Tây kéo kéo chăn, cũng đắp lên trên bụng Trình Bác Diễn: "Cậu nếu dám ngủ trên giường tôi nhất định sẽ chết chắc."

"Mang thù như vậy." Trình Bác Diễn nhẹ nhàng cười hai tiếng: "Anh cũng không nhắm vào em, mẹ anh còn không tùy tiện chạm vào giường anh đâu."
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Hạng Tây vặn mình hai lần, còn đưa chân lên lắc lắc: "Bây giờ em ngủ rồi, anh đánh em không?"

"Lúc trước cũng không đánh em." Trình Bác Diễn nghiêng người đối diện với cậu, giang tay ôm cậu, cười cười: "Em ở chỗ anh lăn qua lăn lại như thế nào anh cũng không gϊếŧ chết em."

"Tính tình anh rất tốt." Hạng Tây thoải mái nằm thẳng ra, Trình Bác Diễn khoác tay lên bụng khiến cậu thích thú.

"Cũng tạm." Trình Bác Diễn tới gần cậu, kéo cổ áo cậu ra, hôn xuống đầu vai cậu, sau đó cọ môi tới lui: "Chủ yếu là vì mỗi lần em đều nhận lỗi rất nhanh."

Hạng Tây không nói gì, đôi môi mềm mại của Trình Bác Diễn ở trên vai, cảm giác ngưa ngứa khi da bị cọ vào, còn có sự rung động mỗi khi anh nói chuyện, như thể được bọc trong một cái chăn len mềm mại.

"Em rất thích như thế này." Hạng Tây nhắm mắt lại nhỏ giọng nói.
"Như thế nào?" Trình Bác Diễn ghé vào tai cậu hỏi, cánh tay ôm siết cậu.

"Cứ như vậy, anh kề bên em, em cọ vào anh." Hạng Tây cười cười: "Lúc em còn ở Đại Oa, luôn có một con mèo phơi nắng ở trước cổng, em rất rất muốn ôm nó, tựa vào người nó..."

"Nó không khiêng nổi em đâu." Trình Bác Diễn nói.

"Nó còn không thèm để ý đến em." Hạng Tây cười ha ha vài tiếng: "Chính là thích loại cảm giác này, lông xù xù, vô cùng thân thiết chen cùng một chỗ, mèo nè chó nè, lúc nhỏ luôn rất thích. Nhưng ở chỗ tụi em toàn là mèo chó hoang, rất sợ người, sờ cũng không cho sờ. Sau đó em nhặt được một con chó, rất thân thiết với em, cho em sờ... Nhưng mà lại bị Nhị Bàn ăn rồi..."

"Em không có cảm giác an toàn đến như vậy..." Giọng Trình Bác Diễn rất thấp, nhưng rất nhanh đã quay về lại đề tài: "Mèo với chó sao?"
"Ừm." Hạng Tây lên tiếng.

"Vậy anh đây là mèo hay là chó?" Trình Bác Diễn hỏi.

"Chó đi." Hạng Tây quay đầu, chóp mũi cọ chóp mũi Trình Bác Diễn một lúc: "Chó già."

Trình Bác Diễn hôn lên môi cậu: "Chó già thì chó già vậy, còn tưởng em sẽ nói là sói già*, chó già cũng còn được."

(*)Sói già; phòng trường hợp các bạn không hiểu thì sói già là lão sắc lang = biếи ŧɦái nhen.

Hạng Tây cười hai tiếng rồi đột nhiên ngừng lại, theo ánh trăng xuyên vào qua khe hở tấm màm nhìn anh hồi lâu.

"Thực ra mắt em cũng không lớn lắm, lúc trợn tròn lên lại lớn thế này." Trình Bác Diễn dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành vòng tròn rồi đưa đến trước mắt cậu: "Xem, lớn chừng này."

"Anh vừa rồi." Hạng Tây xuyên qua vòng tròn nhìn anh: "Có phải là... anh dùng giấy..."

"À." Trình Bác Diễn mỉm cười, buông tay: "Đúng vậy, em không cho chạm vào, anh không phải đành tự lực cánh sinh sao."
Lời này Trình Bác Diễn nói rất thản nhiên, thản nhiên cứ như nói em không nấu cơm vậy thì anh tự mình nấu thôi. Nhưng trước mặt Hạng Tây hình ảnh Trình Bác Diễn nằm trên giường mắt nhắm lại, hô hấp dồn dập, cảnh tượng "tự lực cánh sinh" cứ thế mạnh mẻ hiện ra...

Nhất thời cậu có chút hoảng hốt, trở mình trong vòng tay của Trình Bác Diễn, xoay mặt về phía tường, nửa ngày cũng không biết phải nói cái gì mới tốt, cuối cùng thốt ra được một câu: "Vậy anh vất vả rồi."

Trình Bác Diễn cười hồi lâu, cánh tay càng siết lại, ôm eo cậu kéo sát lại gần mình: "Không vất vả, luyện tập mấy năm cũng quen rồi."

Lúc ngủ Hạng Tây thích nằm nghiêng, nhưng muốn có thứ gì đó phía sau để dựa vào, như là tường, là chăn bông, là một đống quần áo nhét vào, đều được, chỉ là không thể trống không. Sau lưng không có gì cậu sẽ không thể ngủ an ổn.
Hiện tại sau lưng cậu là Trình Bác Diễn, còn dán chặt vào nhau. Khi Trình Bác Diễn nói chuyện, cậu còn có thể cảm nhận được rung động truyền tới, cảm thấy choáng váng.

"Anh có..." Hạng Tây nhắm mắt lại, nắm lấy tay Trình Bác Diễn đang khoác trên thắt lưng mình: "Cảm thấy em khác người không? Đáng lý ra là người lớn lên ở Triệu Gia Diêu, chuyện này cũng không tính là gì. Chủ yếu là... nếu anh là nữ em đã sớm..."

"Sớm ngủ với anh?" Trình Bác Diễn cười hỏi.

Hạng Tây không nói gì, nghĩ nửa ngày mới chậc một tiếng: "Hình như cũng không phải... Nói vậy thì, không quan tâm nếu anh là nữ em có muốn ngủ với anh không, dù sao thì hiện tại là nam em cũng không dám."

"Biết rồi." Trình Bác Diễn ở phía sau cậu cười nói: "Cũng không ai bức em. Thái độ này khiến anh ngày mai tự mình tuốt cũng thấy ngại."
Hạng Tây quay đầu lại phía sau muốn nhìn anh, nhưng dù là góc nào cũng không thể nhìn thấy mặt anh được, Trình Bác Diễn liền chống tay đưa mặt đến trước mặt cậu: "Muốn nói gì?"

"Em chỉ muốn xem sắc mặt anh ra sao." Hạng Tây nhìn anh: "Anh một ngày tuốt một lần sao? Tần suất này hình như hơi cao rồi đó?"

"Ha, em còn biết tần suất tuốt bao nhiêu thì tốt nữa hả?" Trình Bác Diễn nhíu mày.

"Gã giả mù ở đó thu nhặt rất nhiều sách này kia, có một quyển là Thiếu niên hay là gì đó làm sao để vượt qua thời kỳ trưởng thành gì gì đó... Gã đọc cho em, nói một ngày một lần là nhiều." Hạng Tây nói.

Trình Bác Diễn cười nằm lại trên gối đầu, hồi lâu vẫn chưa dừng lại: "Thanh thiếu niên hay là cái gì đó, đến cùng là cái gì, chẳng lẻ là thanh thiếu cẩu sao?"

"Không biết." Hạng Tây cũng nằm xuống gối lại, nghĩ lại càng vui vẻ: "Không phải, em đang nghiêm túc nói với anh mà, anh cười như vậy có phải là khinh bỉ tụi em thất học không?"
"Em bây giờ không phải thất học." Trình Bác Diễn hôn lên cổ cậu một cái: "Em còn cùng ba đi dạo siêu thị được rồi."

"Mặt của ngài đây từng bị chủ nhiệm Hứa dùng chạy cán bột cán qua rồi phải không." Hạng Tây thở dài.

"Anh không phải một ngày một lần." Trình Bác Diễn cười: "Anh nói ngày mai ý là chỉ lần tiếp theo."

"Vậy được." Hạng Tây nhỏ giọng nói: "Vậy lần sau của anh cách bao lâu?"

"Vậy thì phải xem anh nghĩ đến em nghĩ đến không chịu nổi là lúc nào." Ngón tay Trình Bác Diễn đẩy quần áo cậu ra, vẽ vẽ lên bụng cậu.

"À." Hạng Tây lên tiếng, nghĩ lại lại có chút ngượng ngùng.

"Đừng suy nghĩ về cái này, anh cũng sẽ không làm gì em." Trình Bác Diễn cắn lên vai cậu một cái: "Chờ đến ngày em khóc cầu anh ngủ em lại nói sau đi."

"Cút đi, ai khóc cầu ngủ anh chứ." Hạng Tây nói.
"Đúng vậy, em không khóc cầu ngủ anh, là em khóc cầu anh ngủ em." Trình Bác Diễn nói.

"...Ngủ ngon." Hạng Tây cảm thấy mình hẳn là buồn ngủ rồi.

"Ngủ đi, sáng mai anh gọi em dậy." Trình Bác Diễn cười cười: "Ngủ ngon."

Hô hấp của Hạng Tây chậm rãi nhẹ xuống, chưa được vài phút đã ngủ mất. Trình Bác Diễn nhắm mắt lại, cảm khái tuổi trẻ thật là tốt, ngã đầu liền ngủ.

Cảm khái xong khoảng hai phút, anh cũng ngủ mất.

Nhưng mà đêm này lại ngủ không an ổn lắm. Trình Bác Diễn lớn đến chừng này, vẫn luôn ngủ một mình, lúc nhỏ Trình Bác Dư khóc quấy muốn ngủ với anh, anh cũng chưa từng đồng ý.

Hạng Tây ngủ rất ngoan, không động đậy lung tung, hô hấp cũng rất nhẹ, cơ bản là khi ngủ rồi thì như không có cảm giác tồn tại, nhưng bản thân anh vẫn luôn biết có một người bên cạnh.
Một mình ngủ sắp 30 năm rồi, đột nhiên bây giờ bên cạnh lại có thêm một người, anh như thế nào cũng hơi không quen. Nửa đêm Hạng Tây trở mình, anh đều biết.

Sau nửa đêm, thật sự là quá mệt, anh cuối cùng mới có thể ngủ được.

Mãi đến khi tụi Bát Bát trong yên tĩnh đón ánh dương đầu tiên mà bắt đầu cuồng hót không ngừng, anh mới tỉnh lại.

Anh định nâng cánh tay lên duỗi eo, mới phát hiện tay không động đậy được. Quay đầu qua nhìn, Hạng Tây đang nằm sấp ôm lấy cánh tay anh ngủ ngon lành. Anh ngáp một cái, nâng một cánh tay duỗi người.

Lúc rút tay từ trong lòng Hạng Tây ra anh rất cẩn thận, giờ này còn chưa tới thời gian bình thường anh rời giường. Tướng ngủ của Hạng Tây rất tốt, trước đây lúc Hạng Tây ở phòng sách anh cũng chưa từng để ý, hôm nay ở gần nhìn rất rõ ràng, trên mặt cậu cũng rất sạch sẽ, không có dấu nước miếng dính đầy mặt...
Anh đưa tay nhẹ nhàng sờ lên lông mi của Hạng Tây, lại chạm vào lệ chí của cậu một cái, lúc này mới đứng dậy xuống giường.

Nếu dậy sớm vậy làm một chút cháo ăn sáng vậy... Nhưng mà cháo đậu thật sự rất khó ăn...

Tắm rửa một cái, Trình Bác Diễn quyết định đi xuống dưới lầu mua bữa sáng lên ăn, thời gian vẫn còn nhiều, không cần phải ăn cháo đậu.

Anh đi vào phòng ngủ nhìn thoáng qua, Hạng Tây đã đổi tư thế nhưng vẫn ngủ đến quên trời đất, quần áo xốc lên lộ ra một đoạn trên bụng.

Điều hòa trong phòng vẫn còn đang bật, Trình Bác Diễn đi qua lấy chăn đắp lên bụng cậu, xoay người đi ra ngoài.

Ở cổng tiểu khu cũng có quán ăn sáng, bánh bao, bánh quẩy, bắp, sữa đậu nành, bánh mì sữa rất đầy đủ, nhưng Trình Bác Diễn đều không có khẩu vị, lúc trời nóng cái gì cũng không muốn ăn.
Cuối cùng vẫn là đi bộ đến một quán trà kiểu Hồng Kông mới mở trên một con phố khác.

Chọn đồ ăn ngon, đóng gói xong, Trình Bác Diễn mang theo vài hộp đồ ăn mới vừa đi ra trà lâu chưa được vài bước, di động vang lên.

Anh lấy điện thoại ra xem, là Hạng Tây.

"Alo? Em dậy rồi?" Anh tiếp điện thoại.

"Anh đi làm rồi hả?" Trong giọng nói của Hạng Tây lộ ra vẻ sửng sốt.

"Chưa đâu." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Anh đi mua đồ ăn sáng, còn sớm nên không gọi em."

"À." Hạng Tây xem chừng là vừa tỉnh ngủ, lúc nói chuyện còn có giọng mũi: "Làm em sợ muốn chết."

"Anh đi làm thì em tự sửa soạn trở về siêu thị thôi." Trình Bác Diễn nói: "Như vậy cũng có thể hù chết em, lòng can đảm chỉ lớn bằng hạt đậu xanh trong nồi cháo đậu thôi hửm?"

"Anh đừng có thừa dịp người khác chưa tỉnh ngủ nói không lại anh, anh liền cố sức bắt nạt." Hạng Tây chậc chậc hai tiếng: "Aiz, anh muốn nghe tiếng em đi tiểu không?"
"Không nghe." Trình Bác Diễn cười cười: "Nhưng mà em tốt nhất nên chú ý đi tiểu đi, để anh phát hiện em tiểu ra bên ngoài thì em chết chắc."

"Anh mua đồ ăn sáng hả?" Hạng Tây hỏi: "Không biết có phải hôm nay dậy sớm quá hay không, em lại thấy đói lắm."

"Mua rồi, lập tức về liền đây." Trình Bác Diễn nhìn thời gian: "Sao em không ngủ thêm một chút?"

"Trời ơi, làm sao ngủ thêm được, mấy con chim đối diện nhà anh cứ như ăn kẹo stride*, trước đây em ngủ ở phòng sách đúng thật là không cảm thấy được tụi nó mấy đứa mà ôn như vậy, hôm nay xem như được lĩnh giáo." Hạng Tây buồn bực nói: "Nếu không suy xét đến quan hệ hàng xóm của anh, em đã sớm lấy thuốc cho tụi nó uống thành câm hết rồi."

(*)Ăn kẹo stride: là một hãng kẹo cao su của TQ. Trong poster quảng cáo có cậu: "Ăn kẹo Stride đơn giản là không thể dừng". Sau được cộng đồng mạng dùng để nói những người hiếu (tăng) động.
"Nếu không em vào phòng sách ngủ thêm một lát, khoảng mười phút nữa chắc là anh đi bộ về đến rồi." Trình Bác Diễn nói: "Anh về đến nhà rồi gọi em dậy."

"Em thử xem sao." Hạng Tây thở dài.

Trình Bác Diễn cúp điện thoại, nhanh chân trở về.

Lúc đến cửa nhà đã ra chút mồ hôi, anh lấy chìa khóa ra, động tác thật nhẹ mở cửa nhà.

TV trong phòng khách vậy mà đang bật, Hạng Tây không đến phòng sách ngủ, mà là đang đứng ở sô pha, nhìn TV chằm chằm, lúc anh vào nhà cậu còn không nhìn qua phía anh.

"Xem cái gì vậy?" Trình Bác Diễn thay giày, bỏ hộp đồ ăn xuống, xoay tay đi đến bên cạnh cậu.

"Trước mắt người bị bỏng đã được đưa đi bệnh viện, hiện trường chưa có phát hiện khác..." Âm thanh trong TV truyền tới.

Trình Bác Diễn ngẩn người, quay đầu nhìn TV, là hỏa hoạn đêm qua?

"Có phải đưa đến bệnh viện của các anh không?" Hạng Tây đột nhiên bắt lấy cánh tay của Trình Bác Diễn: "Có phải đưa đến bệnh viện của các anh không?"
"Phải xem là ở đâu." Trình Bác Diễn bị phản ứng của Hạng Tây làm cho sửng sốt: "Làm sao vậy?"

"Triệu Gia Diêu, là ở Triệu Gia Diêu." Hạng Tây trừng mắt nhìn anh, môi có chút trắng bệch.

- HẾT CHƯƠNG 59 -

---------------------------------

Có thể đến giữa tháng 1, sau khi thi xong, mình mới làm xong chương tiếp được. Trong thời gian này mình vẫn sẽ cố làm nhưng không đảm bảo được nha. Mọi người thông cảm giúp mình nheee. Iu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play