Gọi điện thoại được vài phút đã ngắt máy, Trình Bác Diễn nói hơi mệt, muốn xem sách một chút rồi chuẩn bị đi ngủ.

Hạng Tây cảm thấy Trình Bác Diễn là một người thần kỳ, đã vừa buồn ngủ vừa mệt rồi vậy mà còn muốn đọc sách. Cậu thuận tay lấy sách truyện của mình ra, lật chưa được hai trang đã ngáp liên miên không chịu nổi.

Vừa buông sách xuống một cái là liền lấy lại được tinh thần gấp trăm lần, vậy nên lại lấy sách qua lật ra, vừa lật đã ngáp một cái đến kém tí nữa là trật khớp hàm... Người cùng người đúng là không thể so mà!

Hạng Tây từ bỏ ý tưởng đọc sách, nằm trên giường nhắm mắt nghe TV.

Trên TV, không biết đài nào đang chiếu một bộ phim hài Hồng Kông cũ, phim này chiếu năm đó cậu đã cùng Bình thúc xem.

Bình thúc cười đến mức thở không nổi, còn cậu ngồi xổm một bên ngơ ngác không tìm được chỗ nào buồn cười, chỉ cảm thấy nhân vật trong đó rất ngốc. Cuối cùng bởi vì không cười cùng Bình thúc nên mùa đông lạnh năm ấy bị Bình thúc đuổi ra ngoài cửa đứng hơn một giờ.


Hiện tại đã cách rất nhiều năm, lại xem lại bộ phim này, cậu đột nhiên cảm thấy rất buồn cười. Nhân vật vẫn ngốc như vậy, không là càng ngốc hơn, nhưng không hiểu sao cậu lại muốn cười, nhắm mắt vừa nghe vừa cười.

Cười đến mức chính mình cũng có chút chịu không nổi.

Tâm trạng sẽ thay đổi rất nhiều chuyện, tuy rằng Hạng Tây không muốn thừa nhận tâm trạng hiện tại của cậu dù cho xem thứ ngốc như vậy cũng có thể vui vẻ thế này, nhưng vẫn phải thừa nhận cậu hiện tại thực sự là muốn cười.

Vì ngăn cản mình tiếp tục cười ngốc, cậu đổi đài, đang phát tin tuyển dụng của thành phố.

Cậu quay đầu nhìn TV, sau một loạt tin, cậu nhìn kỹ lại, phát hiện bây giờ cái gì cũng đòi hỏi bằng cấp, đến nấu ăn cũng đòi bằng cấp 3.

Còn như cậu đây đến cả bằng mẫu giáo còn không có...


Hạng Tây vẫn còn đang cân nhắc chuyện đăng ký lớp đào tạo. Cậu tự xác định vị trí của mình khá thấp, bước đầu tiên là cố gắng học một chút những thứ thông thường, có thể có thêm chút kỹ năng, không để tùy tiện ai cũng thay thế mình là được.

Ngay lúc đầu Trình Bác Diễn nói về trà với cậu, cậu còn chưa kịp hiểu, sau đó mới chậm rãi hiểu ra, ý tưởng của Trình Bác Diễn chắc là muốn để cho cậu học trà đạo?

Trà đào còn phải có bằng cấp?

Bản thân mình với cái đó có phải cách hơi xa không?

Sợi gân nào của Trình Bác Diễn bị xoắn vào nhau mà muốn cậu đi thử cái này chứ?

Cậu đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Đối với những thứ không thể nắm chắc cậu luôn hoảng sợ, dù là thử thách cậu cũng cần phải có tự tin.

Nhưng vào lúc đi làm ngày hôm sau, khi nghe Trương Hân và Vu Bảo Toàn nói chuyện phiếm với nhau, cậu lại bỗng nhiên không còn hoảng sợ như vậy nữa.


"Bây giờ kiếm được một hai vạn rất thoải mái, còn phải đặt lịch hẹn trước." Trương Hân vừa nói vừa phân loại các thẻ giá trên kệ: "Thật bội phục chị ấy, người rất chịu học."

"Cái gì vậy?" Hạng Tây vừa nghe thảo luận đến tiền là đặc biệt thích thú, lập tức lại gần hỏi một câu.

"Cô ấy đang nói một người chị họ xa, dù không học bao nhiêu, nhưng dựa vào khả năng của bản thân mà giờ có thể thoải mái kiếm một hai vạn một tháng." Vu Bảo Toàn cũng rất cảm khái: "Tôi cảm thấy cô ấy là bắt được cơ hội, làm việc đó lúc chưa có ai làm."

"Làm việc gì mà kiếm được nhiều tiền như vậy?" Hạng Tây hỏi theo.

"Giúp việc bà đẻ ở cữ." Trương Hân nói: "Trước đây làm bảo mẫu cho người ta, vừa ít tiền lại còn rất mệt. Sau này liền đi học, đừng thấy chị ấy không có bằng cấp gì, nhưng người ta chịu bỏ công sức lắm. Chăm sóc bà đẻ ở cử khoa học như thế nào, từng bộ từng bộ, tính cách lại tốt, chủ nhà đều rất thích chị ấy. Hiện tại khách của chị ấy đã đặt đến hết cuối năm luôn rồi."
"Chăm sóc bà đẻ?" Hạng Tây ngẩn người, việc này cậu không làm được.

Nhưng mà mấy câu cơ hội, không bằng cấp và chịu bỏ công sức cậu nghe lọt, dựa vào kệ hàng suy nghĩ hồi lâu.

"Nghĩ gì vậy?" Có người ở phía sau vỗ vỗ vai cậu.

Hạng Tây hoảng sợ, quay đầu nhìn lại thấy được Trương Hân, hơi ngượng ngùng cười: "Em..."

"Phấn chấn lên đi." Trương Hân cười nói: "Hôm nay Tống ca nói thử một tiệm thức ăn khác, không có số điện thoại, chúng tôi đang định bắt thăm, ai bắt được thì đi một chuyến xem xem."

"Em đi cho." Hạng Tây nói: "Khỏi bắt thăm nữa."

"Nếu đi xa lắm." Trương Hân nghĩ nghĩ, đưa tiền cho cậu: "Cậu lấy xe của tôi mà đi."

"Em lấy xe Bảo Toàn, xe nhỏ màu hồng phấn của chị em ngại đi lắm." Hạng Tây cười cười nhận tiền, hỏi mượn chìa khóa xe của Vu Bảo Toàn.
"Thuận tiện mua cho Tống ca hộp thuốc đi, anh ấy bị cảm." Trương Hân lại đưa cho cậu một tờ giấy, bên trên viết tên thuốc: "Ở trong văn phòng hắt xì cả một buổi sáng, vừa hắt xì vừa chửi."

"Được." Hạng Tây nhìn vào tờ giấy, có bốn chữ, chữ thứ nhất không biết, cậu nhanh chóng nhét giấy vào túi, chạy ra ngoài.

Khu này dân cư tập trung khá nhiều, nhưng cửa hàng thức ăn nhanh này kia đều tập trung ở một con phố khác, Hạng Tây lái xe đạp điện của Vu Bảo Toàn, lái xe đi một đường.

Hôm nay trời rất nắng, nhưng mà gió cũng nhiều, Hạng Tây phơi ngoài trời cũng không thấy nóng, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến cơ hội, chăm chỉ làm việc...

Đậu xe xong, cậu cảm thấy mình căn bản không cần nghĩ quá nhiều, Trình Bác Diễn so ra hiểu nhiều hơn cậu, cũng nhìn xa trông rộng hơn. Nếu Trình Bác Diễn đã cảm thấy cậu có thể thử, vậy cậu cứ thử xem sao, điều duy nhất cần xem xét là chăm chỉ làm việc.
Trước khi mua cơm, Hạng Tây đến một tiệm thuốc mua thuốc cho Tống Nhất.

"Mua thuốc gì?" Người bán thuốc hỏi cậu.

"Viêm mũi... tôi xem xem..." Hạng Tây cầm tờ giấy ra, định nói ra tên thuốc: "Cái gì mà...lôi định... không, tha... không, lôi tha định?"

"Lục lôi tha định?*" Người bán cười nói: "Bên này."

(*)Bên Trung có kiểu chuyển mọi thứ thành tiếng Trung á, tên thuốc tiếng Trung là 氯雷他定 -còn tiếng Anh là Loratadine nha

"Vâng, lục lôi tha định." Hạng Tây lặp lại, thuận tiện ghi nhớ, chữ này đọc là lục.

Chữ có liên quan đến thuốc đều kỳ quái quá đi, Hạng Tây cảm thấy đáng ra mình nên mua một quyển Tôi cùng ba đi hiệu thuốc mới đúng. 

Mua thuốc xong đi ra, cậu quẹo vào một quán ăn trên phố có rất nhiều món, cậu muốn tìm một quán có nhiều loại đồ ăn một chút, các món ăn cùng cơm rồi mì này kìa, nhưng hóa ra lại chỉ làm món Tứ Xuyên thôi.
Còn đang đi trên đường, vừa ngẩng đầu lên cậu đã nhìn thấy có rất nhiều người đang vây quanh lối vào một quán ăn, đồ ăn Hồ Nam? Cậu nhất thời hứng thú, nhanh chân đi qua, nhiều người như vậy, khẳng định mùi vị phải rất ngon...

"Tôi chen đấy rồi sao! Cũng không mẹ nó chen lên trước mặt bà!" Tiếng một người đàn ông rống lên truyền đến.

Hạng Tây ngẩn người, hóa ra là đang cãi nhau?

"Anh chen phía sau tôi cũng là chen." Tiếng một người phụ nữ không nhanh không chậm nói: "Tôi đứng phía trước, không có nghĩa là tôi không được nói cậu."

Giọng nói quen thuộc khiến bước chân định dời đi của Hạng Tây dừng lại, nghe có chút quen tai.

"Có chuyện gì với bà sao? Tôi đúng hay sai cần bà nói sao? Bà là mẹ tôi hay vợ tôi hả! Người đàn ông tiếp tục gào lên: "Người phía sau cũng nào có ai nói gì!"
"Không ai nói gì cũng không có nghĩa là cậu có lý." Người phụ nữ vẫn bình thản: "Tôi nếu là mẹ cậu, thì hôm nay cậu không thể ở đây chen hàng còn rống lên với người khác như vậy, là vợ thì lại càng không phải, cậu xem chừng cưới không nổi đâu."

Là chủ nhiệm Hứa.

Hạng Tây giật mình nhìn người phụ nữ vẫn luôn khí định thần nhàn tranh cãi với người đàn ông kia. Không sai, chính là mẹ của Trình Bác Diễn, là chủ nhiệm Hứa.

"Đệch con mẹ nhà bà! Bà mẹ nó có tin tôi đánh bà không?" Người đàn ông chỉ tay vào chủ nhiệm Hứa.

"Cậu nếu thật là có lý." Chủ nhiệm Hứa nhìn tên đó một cái: "Còn cần phải động thủ đánh người sao?"

Người đàn ông không nói gì, trực tiếp giơ tay lên.

"Ông làm gì!" Hạng Tây gào lên một tiếng: "Ông mẹ nó còn dám động thủ."

Hạng Tây vẫn không cảm thấy giọng mình lớn bao nhiêu, Trình Bác Diễn vẫn luôn nói với cậu, cậu cũng không có cảm giác gì. Nhưng mà hôm nay, sau khi gào lên một trận, mọi người bốn phía đều hoảng sợ mà quay đầu qua, thậm chí đến chủ nhiệm Hứa lúc quay người còn sợ đến mức cúi thấp người xuống... Xem chừng giọng mình thật sự rất bổng?
Người đàn ông cũng bị cậu gào đến mức dừng lại, Hạng Tây liền vừa chỉ vào ông ta vừa đi qua: "Ông một người đàn ông đã chen lấn còn ưỡn mặt mắng chửi người khác nữa hả?"

Nếu là trước đây gặp phải loại chuyện như này, Hạng Tây nhất định sẽ không quản, nhiều nhất là tìm một nơi mát mẻ kế bên ngồi xem náo nhiệt thôi, hơn nữa chen lấn cũng là việc cậu làm không ít.

Chỉ là hôm nay cậu nhất định phải quản, đây là mẹ Trình Bác Diễn. Hơn nữa nhìn thân hình cành khô lá úa của kẻ này, vừa nhìn đã biết là miệng hùm gan sứa, khua môi múa mép thôi chứ chỉ là một người phụ nữ, còn bị chế nhạo bị mắng, nếu muốn ra tay đã sớm ra tay rồi.

"Có liên quan rắm gì đến mày?" Người đàn ông trừng mắt nhìn cậu, đưa tay đẩy chủ nhiệm Hứa ra, đi tới chỗ cậu: "Mày mẹ nó cho mình là cái thá gì, Lôi Phong?"
Hạng Tây không nói gì, xem xét kẻ này vừa đi tới vừa xắn tay áo lên, biến áo tay ngắn thành không tay, lộ ra một mảnh hình xăm trên tay phải.

"Ông quản tôi là cái gì? Nhà tôi cũng không ai đi cãi nhau với phụ nữ, còn ông ha một người liếm chân vẽ hàng cái gì mà hàng?*" Hạng Tây nhìn ông ta, lúc nói ra những lời này, nơi khóe mắt cậu liếc thấy chủ nhiệm Hứa cầm điện thoại ra xem chừng là muốn báo nguy. Cái này là pháp bảo gia truyền? Không biết chủ nhiệm Hứa có phải cũng mở ra hình động gọi 110 hay không...

(*)Nguyên văn: 你丫一个舔脚丫子缝儿的横什么横?

Người đàn ông này thật sự không dám ra tay, nhưng mà vẫn đến chỗ Hạng Tây xô vai cậu một cái, Hạng Tây nhượng bộ một chút, ông ta cũng không phải xô thật, rồi lại xoay người định xô tiếp.

Hạng Tây biết, nếu bây giờ cậu xô lại thì với bản chất tiểu nhân của người này, cả hai có khi sẽ biểu diễn luôn một màn đẩy vai Thái Cực Quyền cho mọi người.
Ông đẩy tôi một cái, tôi đẩy ông một cái, ông lại đẩy, tôi lại đẩy. Lúc năm tuổi cậu đã không làm cái trò này nữa rồi. Muốn đánh thì đánh, không đánh thì chạy, không có nhiều bước trung gian như vậy.

Mà hành vi của người đàn ông này cuối cùng cũng khiến người vây xem bất mãn. Ngay lúc bị đẩy hai cái, Hạng Tây chuẩn bị giơ chân lên thì có vài người đến tách cậu ra, rồi bắt đầu chỉ trích.

"Cảnh sát!" Vào lúc này chủ nhiệm Hứa đột nhiên vẫy vẫy tay: "Bên này! Bên này!"

Hạng Tây ngẩn người, khi quay người lại thực sự nhìn thấy xe 110, cậu hoảng hồn, chủ nhiệm Hứa báo cảnh sát thật!

"Cậu không được đi." Chủ nhiệm Hứa kéo người đàn ông muốn bỏ đi lại: "Cậu không phải rất có lý sao, cậu đem cái lý của cậu nói cho cảnh sát nghe xem."

Hạng Tây lại hoảng hốt, chủ nhiệm Hứa quá cố chấp rồi, người kia đã muốn bỏ đi thì cứ để ông ta đi đi, vậy mà còn bắt lại?
"Cút cmn bà đi." Người đàn ông hung hăng vung tay.

Chủ nhiệm Hứa bị ông ta đẩy một cái đến lảo đảo, chân đứng không vững, bị trẹo một cái, nhất thời cau mày.

Hạng Tây vừa thấy đã nổi giận, đi đến đánh vào thắt lưng ông ta một cái. Người đàn ông không phòng bị, che eo la một tiếng. Hạng Tây bắt lấy cổ tay ông ta vặn ra sau, rồi nhấc lên, kéo đến bên phía xe cảnh sát: "Ông hôm nay hết đi được rồi!"

Hạng Tây cũng không biết hôm nay mình bị làm sao, có thể dũng mãnh như vậy, thậm chí còn quên luôn cả chuyện cứ mỗi lần thấy cảnh sát là bản thân cậu lại phải đi đường vòng.

Mãi cho đến khi kéo người đàn ông kia đến trước mặt cảnh sát, cảnh sát cau mày giáo huấn một trận, rồi đến khi để cho ông ta rời đi, Hạng Tây mới chợt phục hồi tinh thần.

Lúc nhìn thấy cảnh sát cậu thậm chí còn không thể cất bước.
"Cảm ơn nhé, cậu bé." Chủ nhiệm Hứa ở cạnh bên nói một câu.

"A... không cần... khách sáo." Hạng Tây phát hiện hình như chủ nhiệm Hứa không nhận ra cậu là ai. Còn đang nghĩ trí nhớ của chủ nhiệm Hứa cũng kém quá, vừa chuyển mắt đã nhìn thấy cảnh sát, cậu lại muốn quỳ xuống: "Chú cảnh sát... cháu có thể đi được chưa?"

"Đi đi." Cảnh sát còn hỏi vui cậu: "Cậu còn muốn cùng lên xe đi với chúng tôi hả?"

"Không, không, không, không, không." Hạng Tây nhanh chóng nói: "Cháu... nhìn theo mấy chú là được rồi."

Sau khi cảnh sát lái xe rời đi, Hạng Tây sờ lên trán mình một phen, đổ mồ hôi mà.

"Cảm ơn." Chủ nhiệm Hứa cười với cậu: "Về sau lúc giúp người khác cũng không thể nói chuyện như vậy, hung hăng quá, dễ chọc lấy phiền toái."

"A, ch... cháu sẽ chú ý, cháu thấy dì đã báo cảnh sát rồi, nên mới vội vã một chút." Hạng Tây vội vàng gật đầu, muốn nói dì ngược lại không hung hăng mà uy hϊếp luôn...
Hạng Tây muốn gọi là dì, nhưng lại cảm thấy chủ nhiệm Hứa thật sự nhìn rất trẻ, muốn gọi chị nhưng lại thấy dù có trẻ tuổi thì đây cũng là mẹ của Trình Bác Diễn, rối rắm một hồi cậu mới gọi dì.* (Chú thích cuối chương)

"Vậy cũng không nên." Chủ nhiệm Hứa cười cười.

Hạng Tây nói: "Cháu còn không nghĩ là dì sẽ báo nguy."

"Tôi sợ các cậu đánh nhau, cho nên báo cảnh sát trước, chứ để đánh rồi mới báo nguy thì cũng muộn mất." Chủ nhiệm Hứa cười cười, xoay người đến xếp hàng vào đội ngũ phía trước.

Sau khi ồn ào xong, Hạng Tây cũng không thể mặt dày mà mua cơm tại quán này về cho đồng nghiệp được, xoay người đi theo đường phía trước.

May là con phố này có đến vài quán cơm, Hạng Tây nhìn một vòng, nhìn qua đều thấy rất ngon. Vậy nên, cậu lấy menu ở một quán nói có thể đi giao cơm, chọn vài món rồi đóng hộp mang về siêu thị. (quán chịu giao cơm để sau này gọi ngta giao cho á)
Cậu vốn định gọi điện thoại cho Trình Bác Diễn, nói với anh chủ nhiệm Hứa quả là một chủ nhiệm chính trực, suy nghĩ lại lại không gọi nữa. Chủ nhiệm Hứa không nhận ra cậu, chuyện này cậu cũng chẳng giúp đỡ gì mấy...

Lúc đưa thuốc vào văn phòng cho Tống Nhất, Tống Nhất đang nằm sấp trên bàn hắt xì một cái, vừa hắt xì vừa mắng: "Tao đánh tổ tông...mày"

"Tống ca." Hạng Tây nhanh chóng đi qua để thuốc lên trên bàn: "Em mua thuốc về rồi."

"Hạng Tây hả?" Tống Nhất không ngẩng đầu lên, cúi xuống dưới tiếp tục hắt xì, sau đó phất phất tay, giọng mũi rất nặng nói: "Đi ăn cơm đi, đừng xem nữa."

Hạng Tây cười cười, đi ra văn phòng.

"Hạng Tây." Vu Bảo Toàn vừa ăn cơm vừa dựng ngón cái với cậu: "Cậu chọn quán này ngon ghê."

"Mình cũng thấy vậy." Hà Tiểu Như ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "Ngon lắm, chị Hân cũng nói về sau sẽ đặt đồ ăn ở đây."
"Số điện thoại với menu tôi đều lấy rồi." Hạng Tây để menu lên trên bàn: "Quán này chia ra hai bên, còn bán mì với bánh bao này kia nữa."

"Mình thích ăn cơm ở quán này lắm, rất mềm." Hà Tiểu Như cúi đầu vừa ăn vừa nói, rồi lại giương mắt nhìn Hạng Tây: "Cậu cảm thấy thế nào."

"Tôi còn chưa ăn mà." Hạng Tây lấy hộp cơm qua ăn hai ngụm: "Tôi ăn thấy cũng được, hay là răng cậu không tốt."

Hà Tiểu Như không nói gì, có chút ngượng ngùng tiếp tục ăn cơm.

"Hạng Tây cậu cái người này..." Vu Bảo Toàn ở bên cạnh nở nụ cười, lại nhìn nhìn Hà Tiểu Như: "Cậu gầy như vậy có phải là do chỉ thích ăn cơm mà không thích ăn đồ ăn phải không, chúng tôi đều xem đồ ăn có ngon hay không, còn cậu lại xem cơm ngon hay không."

Hà Tiểu Như cười cười, vẫn không nói gì.

Cơm nước xong, Hà Tiểu Như ra ngoài đổi cho Trương Hân đi vào ăn.
"Hạng Tây cậu cũng quá gì gì rồi." Vu Bảo Toàn vừa chùi miệng vừa vỗ vai Hạng Tây: "Cậu nói vậy làm cho Tiểu Như không nói nên lời luôn đó."

"Cậu ấy làm sao?" Trương Hân hỏi: "Bình thường Hạng Tây miệng lưỡi trơn tru lắm mà."

"Không hiểu phong tình thì chẳng liên quan gì đến trơn tru đâu." Vu Bảo Toàn nhỏ giọng nói: "Người ta nói cơm rất mềm ăn ngon lắm, hỏi cậu ta có thích hay không, cậu ta lại trả lại một cậu răng cậu không tốt phải không..."

"Hả." Trương Hân vừa nghe đã cười: "Hạng Tây cái người này... Cậu không cảm thấy được sao? Tiểu Như đối với cậu rất..."

"Không." Hạng Tây lập tức nhớ tới chiếc hộp màu hồng hình trái tim cùng với mấy viên socola bị Trình Bác Diễn ăn mất, nhanh chóng xua tay: "Em với cô ấy không..."

"Ai nói cậu với cô ấy đâu." Trương Hân chậc một cái: "Là cô ấy đối với cậu..."
"Cậu không thích cô ấy?" Vu Bảo Toàn nhìn phản ứng của Hạng Tây mà giật mình, đặt tay lên vai Hạng Tây, nhỏ giọng nói: "Đệch, cậu không thích cô ấy?"

"À." Hạng Tây bị hỏi đến đổ mồ hôi: "Tôi xem cô ấy cũng giống như cậu vậy, chỉ là.. đồng nghiệp."

"Mắt nhìn cậu cao như vậy?" Vu Bảo Toàn bắt lấy vai cậu lay lay: "Tiểu Như xinh như kia, tính cách lại tốt, cậu vậy mà lại không thích?"

Mắt nhìn sao?

Hạng Tây vẫn luôn không nghĩ đến vấn đề này, cậu trước đây căn bản cũng không nghĩ đến vấn đề thích hay không. Con gái bên cạnh cũng không phải là ít, nhưng hình như cậu đều chưa từng cẩn thận nghiên cứu vấn đề này, mãi cho đến khi...

Với Trình Bác Diễn có tính là thích hay không?

Tính sao?

Mắt nhìn vậy là cao hả?

Nếu nói Trình Bác Diễn... vậy thì đúng thật là có thể lớn tiếng nói một câu mắt nhìn cao.
Nghĩ đến điểm này, Hạng Tây nhịn không được nở nụ cười, ha ha ha ha cười ngây ngô cả nửa ngày.

"Cậu không bị làm sao đó chứ?" Vu Bảo Toàn theo dõi cậu.

"Phát bệnh." Trương Hân cười đá cậu một cái: "Cười ngây ngô cái gì, làm việc đi. Hai người buổi chiều chỉnh kệ hàng lại một chút. Không phải hôm qua nói là đã chuyển đồ dùng hằng ngày đến rồi sao, buổi chiều lúc ít người thì dọn lại một chút đi."

"Vâng." Hạng Tây gật gật đầu, cười ha ha đi ra khỏi phòng thay quần áo.

Từ sau ngày ở nhà Trình Bác Diễn làm ra socola vị cháy kia, Hạng Tây liền cảm thấy có một số việc không còn giống như trước đây nữa. Ngoại trừ tâm tình rất tốt ra, thì còn lại chính là phát hiện hóa ra Trình Bác Diễn lại bận rộn như vậy.

Trước đây không phải lúc nào cũng gặp nhau, một hai ngày mới gọi điện thoại một lần. Nhưng hiện tại cậu đột nhiên phát hiện Trình Bác Diễn thường xuyên bận rộn đến mức không tiếp được điện thoại, thời gian về nhà cũng không thể chắc chắn, ngẫu nhiên có thể về đúng giờ, còn trễ một tiếng này kia là bình thường.
Thì ra bác sĩ bận rộn như vậy.

Thứ năm Trình Bác Diễn nói tối thứ sáu cùng đi trà trang, thứ sáu lại không đi được, có ca giải phẫu nên tan ca trễ. Vậy nên nói thứ bảy đi, kết quả thứ bảy cũng không đi được, lúc nói lại chủ nhật được nghỉ có thể đi, Hạng Tây thở dài: "Xe anh chạy đến cửa siêu thị rồi lại nói cho em biết đi, hôm nay không phải anh còn trực ban hả, ngày mai có khi ngủ luôn một ngày đó."

"Tôi chưa từng ngủ cả ngày." Trình Bác Diễn cười nói: "Ngày mai tôi lái xe đến trước cửa siêu thị các em rồi sẽ gọi điện cho em."

"Vâng." Hạng Tây cười cười: "Muốn em lấy cho anh ít đồ ăn không?"

"Ăn cơm dã ngoại hửm?" Trình Bác Diễn nói: "Đợt này tôi không vận động, không thể ăn đồ ăn vặt, phải khống chế cân nặng."

"Trời ạ, mỗi ngày anh đều mệt như Tôn Tử luôn, vậy mà còn có thể khống chế cân nặng?" Hạng Tây chậc một tiếng.
"Tôi có thể khống chế cân nặng hay không, em có thể tự mình thử xem." Trình Bác Diễn cười cười: "Được rồi, không nói chuyện với em nữa, tôi còn một đống lịch bệnh cần phải viết đây, em chờ điện thoại của tôi."

Sau khi cúp điện thoại, Hạng Tây cầm di động sửng sốt hồi lâu mới đột nhiên phản ứng lại câu cuối của Trình Bác Diễn là có ý gì, nhất thời cảm thấy lửa từ trên mặt đốt cháy đến tận lồng ngực.

Phim nâng cao tinh thần tỉnh táo thoảng qua trước mặt, cậu nhịn không được nhỏ giọng mắng một câu: "Lưu manh!"

Giữa trưa chủ nhật, Hạng Tây đang ở trước cửa siêu thị giúp ông lão thu phế phẩm buộc một đóng thùng các tông thì sau lưng vang lên tiếng còi xe, cậu quay lại, thấy xe Trình Bác Diễn cùng nửa khuôn mặt anh lộ ra nơi cửa kính.

Quá đẹp trai.

Cậu đứng thẳng dậy cười với Trình Bác Diễn, nhưng lại nhớ đến câu nói ngày hôm qua, nụ cười trên mặt cũng dần bị thiêu đốt.
"Chờ em một chút!" Cậu hô lên.

Trình Bác Diễn gật đầu, đóng cửa kính xe lại.

Hạng Tây đi vào phòng của mình thay quần áo, lúc đi ra người quản lý hôm nay nhét hai bình sữa chua dùng thử cho cậu: "Đi chơi với bạn hả?"

"Vâng, đi... uống trà." Hạng Tây nhận sữa chua: "Cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì, dù sao cũng là đồ ăn thử thôi mà." Quản lý cười cười: "Còn làm mấy hoạt động tao nhã như uống trà nữa."

"Chỉ đi chơi thôi." Hạng Tây cầm lấy sữa chua chạy ra ngoài.

Hoạt động tao nhã?

Nếu không phải có Trình Bác Diễn, cậu đời này xem ra chỉ có thể tiếp xúc với hoạt động "tao nhã" duy nhất chính là xem Bình thúc ôm ấm trà làm màu thôi.

"Không phải nói đừng lấy đồ ăn rồi sao?" Trình Bác Diễn nhìn sữa chua trong tay cậu.

"Cũng không cần trả tiền, mấy người đi quảng cáo đưa vào siêu thị để ăn thử đó." Hạng Tây cười cười, đưa một bình cho anh: "Không phải anh thích uống sữa hả, sữa chua cũng có dinh dưỡng mà ha?"
"Ừm." Trình Bác Diễn uống một ngụm: "Bây giờ còn có thể chiếm được tiện nghi trong siêu thị nữa, tốt thật đó."

Hạng Tây cười ha ha một lát, chiếm tiện nghi không phải là chuyện tốt gì, nhưng cậu lại rất vui vẻ. Bởi vì cậu có công việc này, có đồng nghiệp quan hệ cũng tốt, cho nên mới chiếm được cái tiện nghi này. Chiếm tiện nghi đột nhiên lại mang đến cảm giác hạnh phúc, kiểu cảm giác của những người bình thường.

"Có phải còn thay quần áo nữa không?" Trình Bác Diễn nhìn cậu.

"Vâng." Hạng Tây gật gật đầu, uống một ngụm sữa chua.

"Lúc nãy cũng không phải mang quần áo lao động, còn đổi làm gì đâu." Trình Bác Diễn nói.

"Không phải là vì anh hả." Hạng Tây chậc một tiếng: "Hồi sáng em còn giúp đỡ đồng nghiệp, cả người đều là mồ hôi, lỡ như anh ngửi được trên người em có mùi rồi ném em vào dịch tiêu độc thì phải làm sao."
"Hiện giờ không có mùi hửm?" Trình Bác Diễn nói rồi dựa lại gần, mặt anh chạm vào tai cậu thì thầm: "Tôi ngửi xem." (xỉu up xỉu down)

Hạng Tây siết bình sữa chua, trong miệng còn đang ngậm một ngụm, lúc Trình Bác Diễn dựa tới cậu nhất thời hoảng loạn.

Xe còn chưa chạy đi!

Xe còn dừng trước cửa siêu thị!

Bên trong còn có ba đồng nghiệp!

Ở cửa còn có một ông lão thu phế phẩm đang cột thùng giấy!

Trình Bác Diễn vậy mà cứ dựa đến.

Hạng Tây rất lo lắng, nhưng không động đậy, cậu... luyến tiếc.

Cậu thích Trình Bác Diễn ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói chuyện, thích cảm giác khi hơi thở của Trình Bác Diễn lướt qua mặt và cổ, cảm giác thoải mái đến muốn duỗi người.

Môi Trình Bác Diễn khẽ chạm vào vành tai cậu.

Tay Hạng Tây nhẹ run lên một cái, tiếp vừa nhấc mắt lên đã thấy một đồng nghiệp từ siêu thị đi ra.
Đệch!

Cậu sợ đến giật người một cái, lúc định nói ra mới phát hiện trong miệng vẫn còn sữa chua, bị sặc một cái, một ngụm sữa chua phun ra, còn có một ít sữa chua bắn vào tay Trình Bác Diễn.

Tiêu rồi!

Người cuồng bệnh sạch sẽ này có khi nào ghê tởm đến mức ngất xỉu không đây!

Cậu vội vàng luống cuống tay chân muốn đẩy Trình Bác Diễn ra, lúc tay cậu đẩy qua Trình Bác Diễn cũng vừa lúc thấy được người đồng nghiệp kia, đang dựa về lại bên ghế điều khiển thì tay Hạng Tây đập vào trên mũi anh.

Bộp một tiếng.

Hạng Tây vừa nghe thấy tiếng đã ngây ngẩn cả người, giơ tay nhìn anh.

Muốn tát liền tát, tát đến xinh đẹp. Hạng Tây không hiểu sao hát trong lòng một câu.

"Muốn mắng thêm một câu nữa không?" Trình Bác Diễn bị tát một cái xém chút nữa là chảy nước mắt, cau mày che mũi.
"Hả?" Hạng Tây nhìn anh.

"Đồ lưu manh! Biếи ŧɦái!" Trình Bác Diễn bóp vào cổ nói một câu (bóp cổ để giọng trong với cao hơn á)

- HẾT CHƯƠNG 51 -

*Chú thích đoạn Hạng Tây suy nghĩ nên gọi dì hay chị

- Thật ra cái đoạn suy nghĩ đó nằm chung với câu thoại: "Cháu còn không nghĩ là dì sẽ báo nguy."

 Bởi vì đoạn trước hai người nói chuyện đều xưng 我 với 你 (như I với You) nên không cần chia vai vế, tới sau Hạng Tây mới rối rắm nên kêu chị hay dì. Mà bên tiếng Việt mình thì xưng hô khác nên mình đổi vị trí đoạn lại một chút cho thuận hơn,

*Phần Hạng Tây nói chuyện với người đàn ông với mẹ Trình Bác Diễn, có nhiều đoạn mình edit đại khái thôi chứ không chắc 100% bạn nào đọc QT rồi thấy sai thì cmt cho mình với nha.

*Và cuối cùng là mình bắt đầu đi thực tập rồi *tèn ten*, mệt xỉu :)))
Qua tuần cũng bắt đầu vào học, nên mình sẽ cố gắng để được 1 chương 1 tuần, nhưng chắc phải là 2 tuần 1 chương :

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play