Chương 14:

Vào lúc băng tuyết chưa tan, tháng giêng chưa tới, một chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra ở hậu cung.

Ở tẩm cung của Văn quý phi, một kẻ cải trang thành tiểu nội giám muốn hành thích Nhị hoàng tử Trần Án mới sắp sang tuổi thứ mười hai, may mà bị thị vệ tóm được, chỉ kinh sợ không gặp nguy.

Chiêu Vũ đế tức giận, hạ lệnh tra ra kẻ chủ mưu trong vòng ba ngày, còn định cách chức thống lĩnh lính cấm vệ Chúc Lan Đình. Các đại thần rối rít xin tha mới chuyển thành xét trừng phạt sau khi tra án rõ.

Tra hỏi một phen, kẻ hành thích này quả nhiên không phải nội quan thực. Gã có gò má cao, mặt đen, tai đỏ, người Trung Nguyên ít có gương mặt như vậy, nhìn thôi là thấy giống người Tây Bắc. Chính miệng gã tự khai là bị Huệ phi nương nương xúi giục, muốn hành thích Nhị hoàng tử, gã không quen với địa hình hậu cung nên Huệ phi nương nương dẫn hắn tới tẩm cung của Văn quý phi. Ngày đó đúng là Huệ phi có đi thăm Văn quý phi, chân trước vừa đi thì thích khách này liền tới.

Kết quả này không phải chuyện đùa, có liên quan đến Thái tử và Huệ phi nên chẳng ai dám rêu rao. Quan Đại Lý tự không thể không báo nội dung tra hỏi đúng như sự thật, nhưng hắn cũng lập tức đến tìm Nhan Tử Liêm để bàn bạc.

Chuyện hành thích hoàng tử gây nên một làn sóng dư luận xôn xao, ai cũng nghị luận về nó. Tuy nói nội dung tra hỏi là chuyện cơ mật, nhưng trêи đời nào có tường không lọt gió, rất nhanh, tin tức lan truyền nhanh chóng, người ở viện Hàn Lâm gần như đều biết. Khi Yến Tư Không biết được kết quả hỏi qua miệng của đồng liêu thì Nhan Tử Liêm đã tiến cung gặp vua.

Trong lòng Yến Tư Không như lửa đốt. Người sáng suốt cũng nhìn ra được Huệ phi nương nương không thể nào làm chuyện như vậy. Bà chỉ là một tiểu nữ nông thôn đến chữ đại còn chẳng biết, không có gia thế, tính tình còn yếu đuối trời sinh, mà nhi tử bà đã là Thái tử rồi, làm gì có Thái tử nào lại đi hành thích phiên vương.

Yến Tư Không cũng giống như rất nhiều người khác, đều nghi ngờ Văn quý phi vu oan hãm hại. Cha Văn quý phi là Binh bộ Thượng thư, có qua lại nhiều với cấm vệ hoàng cung, muốn gài một người vào cũng tựa hồ cũng không phải việc gì khó. Nhưng chuyện này chắc chắn không liên quan đến Chúc Lan Đình, Chúc Lan Đình nghiêm túc chính trực, sẽ không thể nào tự đập đá vào chân.

Yến Tư Không không hợp ở viện Hàn Lâm lâu, định buổi tối lại đến phủ Nhan Tử Liêm thăm lần nữa. Y nghĩ lúc này mẫu tử Trần Mộc chắc chắn đang rất hoang hốt lo sợ, bản thân rất muốn đến Đông cung trấn an hắn, đáng tiếc y lại chẳng làm được gì cả, trừ phi...

Yến Tư Không nghĩ tới Hiền phi, nhạc mẫu tương lai của y, bà cũng được Chiêu Vũ đế sủng ái sâu sắc. Nếu Phong Dã có thể đi cầu Hiền phi nói tốt ở trước mặt bệ hạ, chắc chắc sẽ giúp được y thêm.

Nghĩ đến Phong Dã, trong lòng Yến Tư Không căng thẳng, y đã cố gắng tránh để mình suy nghĩ đến Phong Dã, nhưng vẫn khó mà khống chế mình. Y thấy hổ thẹn khi phát hiện, so với Huệ phi, y lại đang mong đợi có cái cớ nào đó để mình đến gặp Phong Dã hơn.

Y hung hăng mắng chửi mình thật là ngu xuẩn và hồ đồ. Không nói đến hiện tại y và Phong Dã đã là tình cảnh như vậy rồi, chỉ từ chuyện Tạ Trung Nhân nói sâu xa trêи đại yến ngày hôm ấy, đã có thể nhìn ra Chiêu Vũ đế kiêng kỵ Tĩnh Viễn vương. Trước đây y hi vọng Phong Dã và y cùng ủng hộ lập Thái tử, nhưng sau khi Tĩnh Viễn vương đánh Ngõa Lạt bại thảm hại, y lại hy vọng Phong gia đừng bị cuốn vào đấu tranh đảng phái, nếu không sẽ càng bị đế nghi.

Đêm đó, Yến Tư Không đến phủ Nhan Tử Liêm gặp mặt, hỏi về vụ hành thích. Nhan Tử Liêm liên tục than thở, bảo rằng thánh nộ chính long*, lại thêm Văn quý phi khóc sướt mướt, Tạ Trung Nhân còn ở bên cạnh quạt gió thổi lửa, Hoàng thượng vốn chẳng chịu nghe. Ông và mấy vị Đại học sĩ cùng khuyên can mới kéo dài thêm được vài ngày, muốn Đại Lý Tự có thể tiếp tục điều tra vụ án này.

*Thánh nộ chính long: Vua đang cực kỳ tức giận

Yến Tư Không lại hỏi về việc tra án, Nhan Tử Liêm càng không biết làm sao, bảo rằng người nọ khăng khăng nói do Huệ phi xúi giục, chỉ sợ Văn quý phi mua được tử sĩ. Hơn nữa, Tạ Trung nhân còn định xin cho viện Đô Sát tham gia điều tra. Nhan Tử Liêm không dám thờ ơ, cũng yêu cầu Hình bộ tham gia. Vụ án đơn giản thế này mà lại muốn Tam Pháp ti thẩm tra, quả là không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì viện Đô Sát và Hình bộ lần lượt là chân tay của Tạ Trung Nhân và Nhan Tử Liêm, mà Đại Lý tự công bằng nên Tạ Trung Nhân sẽ càng nặng cân hơn trêи cái cân tiểu ly, sao Nhan Tử Liêm có thể không đuổi kịp?

Yến Tư Không cau mày nói: "Hoạn tặc này để viện Đô Sát tham gia, hành tung đáng ngờ, chẳng lẽ lão cũng tham gia chuyện này nên sợ chúng ta thầm soán cung*?"

*Soán cung: Thay khẩu cung

"Ta cũng nghi như vậy, Đình Úy đại nhân công bằng chấp pháp, muốn thuyết phục ông ấy soán cung đâu có dễ như lúc nói. Cho dù có thật sự thuyết phục được ông ấy đi chăng nữa, bây giờ Tạ Trung Nhân cũng không có khả năng để viện Đô Sát tham gia."

"Soán cung không được, vậy nếu giết thích khách thì sao? Chết là không thể thẩm tra."

Nhan Tử Liêm gật đầu: "Đây là hạ sách, nếu không có cách gì tốt hơn thì cũng chỉ có thể như vậy, trước cứ để Tam Pháp ti thẩm tra xem có thể soán cung của thích khách không đã."

Sau khi về phủ, Yến Tư Không trằn trọc cả đêm. Trong lòng y tràn đầy thấp thỏm và bất an, luôn cảm thấy chuyện này không thể an lành.

Ngày hôm sau, dự cảm của Yến Tư Không liền ứng nghiệm.

Ngôn quan thuộc phái Tạ Trung Nhân --- Khoa Lễ Cấp Sự Trung tấu lên trêи triều, nói rằng lúc đến vùng ngoại ô phía Bắc cúng tế để cầu phúc cho Hoàng thái hậu đầu năm, Thái tử Mộc lại đi hô hào rằng xuống Bắc thắp hương vì làm lễ thiên tử. Chưa kế vị đã vô phụ vô quân như thế, quả là đại nghịch bất đạo.

Một tấu chương này đã dấy lên sóng gió toàn triều, Chiêu Vũ đế giận đến run cả râu, trực tiếp triệu Thái tử ngay trêи triều, đứng đối mặt với vị Ngôn quan kia.

Thái tử Mộc kiên quyết phủ nhận, nhưng Ngôn quan lại nói chắc như đinh đóng cột, bảo rằng thị vệ thϊế͙p͙ thân của Thái tử đương nhiên bao che cho Thái tử, nhưng trong kinh đã sớm đồn đãi tứ phía về cảnh tượng ở vùng ngoại ô phía Bắc hôm đó rồi.

Trong cơ cấu tổ chức của một triều đại, kẻ gọi là Ngôn quan là chỉ Cấp Sự Trung Lục khoa và Ngự sử của viện Đô Sát. Ngự Sử bao gồm các Ngự sử cai quản mười ba đạo cùng Tuần án ở các phủ trong kinh đô, đặc biệt là chuyên giám sát tất cả các quan viên trong ngoài triều đình. Lục khoa Cấp Sự Trung thì cai quản sáu bộ, đa phần phẩm cấp của bọn họ cực thấp, nhưng đều có chung một đặc quyền là có thể "nghe đồn tấu sự", ý là chỉ nghe lời đồn là có thể dâng tấu lên mà không phải chịu trách nhiệm, lại còn được tấu mọi thứ không thuộc về khoa mình, có thể là chuyện ở phủ đạo, thậm chí còn là chuyện cung điện hoàng đế, họ đều có thể chõ miệng vào.

Phần lớn quan viên, bao gồm cả hoàng đế, đều phiền muộn vì đám Ngôn quan hay vo ve này, nhưng lại không thể không tuân chế độ tổ tiên. Huống chi, Ngôn quan là lợi kiếm, ai cũng có lúc phải dùng tới.

Dưới cơn nóng giận, Chiêu Vũ đế đồng thời hạ ngục Huệ phi và Thái tử, bảo rằng muốn điều tra kỹ cùng án hành thích.

Chuyện đã làm ầm lên đến mức này, mọi người đều rối rít suy đoán Hoàng thượng muốn phế bỏ Thái tử, cũng không ít kẻ chĩa mũi dùi sang Nhị hoàng tử, cho rằng chuyện này khó tránh khỏi liên quan đến nó. Lòng người trong triều nhất thời bàng hoàng.

Yến Tư Không nghe được tin Thái tử và Huệ phi bị hạ ngục, chân mềm đến suýt đứng không vững, phải vịn vào cánh cửa. Đứng hồi lâu, y mới sải bước như bay đến các Văn Uyên tìm Nhan Tử Liêm.

Lúc sư đồ hai người gặp mặt, sắc mặt đều tái xanh.

Yến Tư Không vội nói: "Lão sư, Tam Pháp ti có thẩm tra ra được gì không?"

Nhan Tử Liêm nặng nề lắc đầu: "Quả nhiên, Văn quý phi đó đã cấu kết với Tạ Trung Nhân. Người tấu vạch tội Thái tử ngày hôm nay chính là khoa Lễ thuộc Cấp Sự Trung." Lão cắn răng nghiến lợi nói: "Một kẻ hoạn quan, một ả đàn bà, cùng phe với nhau, muốn âm mưu soán ngôi Thái tử!"

Yến Tư Không nắm chặt quả đấm: "Tên hoạn tặc này..." Y hận không thể lột da rút gân Tạ Trung Nhân.

"Tuy bệ hạ đã hạ ngục nương nương và Thái tử, nhưng các đại thần ào ào đến can ngăn nên tạm thời an toàn. Chẳng qua..." Nhan Tử Liêm che đi hai mắt mệt mỏi: "Bệ hạ vốn không thích Thái tử, lại càng không thích Huệ phi, bằng không đã không chỉ vì đôi câu của Ngôn quan mà hạ ngục bọn họ. Đây là Thái tử của Đại Thịnh ta mà, còn ra thể thống gì đây!"

"Bây giờ nào còn quan tâm thể thống cái gì!" Yến Tư Không nói gấp: "Đúng như lời lão sư, bệ hạ không thích mẫu tử hai người bọn họ, luôn muốn lập Nhị hoàng tử. Bây giờ Hoàng thái hậu bệnh nặng kéo dài, đã không còn sức để gây áp lực với bệ hạ, sợ rằng bệ hạ sẽ mượn cơ hội để phế Thái tử."

"Đây chính là điều chúng ta lo lắng nhất." Nhan Tử Liêm mở mắt ra, từng nếp nhăn hằn sâu trêи mặt đều viết đầy dáng vẻ già nua nặng ưu tư, "Phế trưởng lập ái là đi ngược lại với lẽ thường, bệ hạ không thể hồ đồ vậy được."

"Đây là ngày đầu bệ hạ hồ đồ à?" Yến Tư Không nghiến răng nói.

Đổi lại là ngày thường, Nhan Tử Liêm chắc chắn sẽ giáo huấn Yến Tư Không phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng bây giờ trong lòng lão cũng nghĩ như vậy, chẳng qua Yến Tư Không nói ra thay lão thôi. Lão nặng nề nói: "Ta lo tiếp theo bệ hạ sẽ cho Tam Pháp ti tra hỏi nương nương và Thái tử, vậy thì còn phiền phức hơn."

Tam Pháp ti tra hỏi, chắc chắn sẽ dùng hình. Trong luật pháp Đại Thịnh, phàm là người vào ngục, cho dù có tội hay không, khai thẩm bằng mười roi trước đã là pháp uy, là răn đe. Đa phần hoàng quốc thích sẽ được miễn trừ, nhưng nếu bệ hạ đích thân hạ chiếu, ai dám thờ ơ? Mặc dù hai mẫu tử này bị ghẻ lạnh nhiều năm nhưng cũng chưa từng phải chịu đau đớn da thịt, huống chi đây là làm nhục đến bực nào.

Yến Tư Không chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, thấp giọng nói: "Huệ phi nương nương nhút nhát trời sinh, lỡ như bị hoảng sợ hay bị dẫn dụ mà nói lời gì không nên nói, Thái tử sẽ vạn kiếp bất phục."

"Đây chính là cái ta sợ." Nhan Tử Liêm nói: "Lát nữa ta sẽ tìm Đình Úy đại nhân ngay. Tình hình quan trọng thế này, nếu ông ấy không cùng chung mối thù, há chẳng phải sẽ để mặc giặc ức hϊế͙p͙ thiên tử tương lai của Đại Thịnh chúng ta sao? Có lẽ nói rõ lý lẽ với ông ấy có thể thuyết phục được."

"Mong là như thế." Yến Tư Không lại chợt nhớ đến cái gì, "Lão sư, trong buổi triều hôm nay, thế tử có phản ứng gì?"

Tất cả quan viên từ tứ phẩm trở lên đều phải vào triều sớm. Y nghe nói Phong Dã đã hồi kinh gần đây, hôm nay Ngôn quan làm nhục Thái tử, Phong Dã chắc chắn cũng ở đó.

Nhan Tử Liêm đáp: "Hắn cũng khuyên bệ hạ nghĩ lại, cho rằng Thái tử bị oan." Lão nhìn chằm chằm Yến Tư Không không chớp: "Con có cách gì à?"

"Học sinh nghĩ ra một cách, chẳng qua..." Yến Tư Không rủ mi xuống, che giấu cảm xúc trong mắt, trong lòng đã rối bời không thôi, "Bởi vì chuyện hôn sự mà con và thế tử lạnh nhạt, con đi cầu hắn chưa chắc đã thành công."

"Ài, ta lấy cớ lo thế gia đại tộc phàn nàn để khuyên bệ hạ đừng thông báo trước khi gả là phòng Tạ Trung Nhân đâm ta một đao, xúi giục bệ hạ gả Vạn Dương cho người khác, ai nghĩ tới thế tử lại quan tâm họ hàng như thế?" Nhan Tử Liêm nhìn Yến Tư Không, "Rốt cuộc con có cách gì? Chẳng lẽ con muốn Tĩnh Viễn vương xin tha cho họ?"

"Không thể." Yến Tư Không nghiêm mặt nói: "Nếu Tĩnh Viễn vương xin tha, là đổ dầu vào lửa."

Nhan Tử Liêm lập tức hiểu ra chỗ hiểm trong đó: "Không sai. Hoàng thượng kiêng dè Tĩnh Viễn vương, nếu ông ấy xin tha cho Thái tử thì vị trí Thái tử chắc chắn sẽ giữ được. Vậy ý của con là..."

"Để công chúa Vạn Dương đi cầu Thái hậu."

Hai mắt Nhan Tử Liêm sáng lên: "Kế hay. Bệ hạ dám làm thế, chắc chắn đang lừa Thái hậu. Ngày nào công chúa cũng đi thỉnh an Thái hậu, chỉ cần lén nói với Thái hậu chuyện này là sẽ không liên lụy đến Hiền phi. Bây giờ sợ rằng chỉ có Thái hậu mới có thể cứu Huệ phi nương nương và Thái tử. Mà khoan..." Lão lại lo lắng nói: "Nhưng thế tử vào cung, cấm vệ sẽ ghi chép lại, chuyện này không lừa được Hoàng thượng đâu."

"Thế tử không cần phải vào cung, chỉ cần giao thư cho Hiền phi nương nương là được, mà chuyện này thì phải lão sư ra tay. Lão sư có thể thuyết phục Chúc thống lĩnh truyền thư cho Thế tử được không? Bây giờ trong cung phòng thủ nghiêm ngặt, Chúc thống lĩnh dù bị phán tội nhưng vẫn giữ chức, chỉ có hắn mới có thể làm được."

Nhan Tử Liêm cười khổ nói: "Có cược cái mặt già này cũng phải cầu được hắn. Huống chi, Chúc thống lĩnh Chúc thống lĩnh do Thái hậu phái dạy võ cho Thái tử, ta tin rằng hắn cũng muốn giúp Thái tử. Vậy con, con có chắc cầu được thế tử không?"

Yến Tư Không lộ vẻ khó xử: "Không chắc lắm."

Nhan Tử Liêm bắt lấy tay Yến Tư Không, mắt sắc như ưng: "Tư Không, con biết lợi hại trong chuyện này, không thể không chắc, phải chắc."

Yến Tư Không chậm rãi quỳ xuống: "Học sinh, chắc chắn sẽ giải quyết hết sức mình."

Phong Dã...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play