Yến Tư Không gặp phải đồng liêu viện Hàn Lâm trước đó, họ rối rít kéo y đến hàn huyên. Y liên tục quay đầu tìm kiếm Phong Dã, nhưng lại phát hiện Phong Dã đã bị các đại thần tới chúc mừng vây xung quanh.
Một vị đồng liêu nhìn theo ánh mắt y: “Yến đại nhân, đi mau thôi, bây giờ ngươi không chen vào nổi đâu.”
Lương Tùy đắc ý nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết Tư Không và thế tử cực kỳ thân thiết à? Hai người thường xuyên uống rượu tâm sự, giờ cần gì phải tham gia tụ tập kia.”
“Nói cũng phải đấy, Yến đại nhân vốn dùng tài văn chương thuyết phục thế tử ở gia yến, lại còn xuất chinh đến Lưỡng Hồ cùng thế tử. Khi nào Yến đại nhân như diều gặp gió cũng đừng quên đám huynh đệ này.”
“Ha ha ha ha đúng vậy.”
Yến Tư Không cười gượng không đáp. Y và Phong Dã đã cố gắng tránh thân mật rõ trước mặt mọi người, nhưng trong kinh tai mắt ở khắp nơi, mọi người đã sớm biết chuyện y và Phong Dã hay qua lại. Mặc dù Nhan Tử Liêm không nói, nhưng bảo y lấy Vạn Dương cũng là để kết thành đồng minh với Phong Dã, ý nghĩa của chuyện này cũng chẳng kém gì trở thành con rể của hoàng đế.
Nhưng y sợ sẽ biến khéo thành vụng.
Vất vả lắm mới vào được cửa cung, cuối cùng Yến Tư Không cũng tìm được cơ hội chen đến bên cạnh Phong Dã, y thấp giọng nói với Phong Dã: “Thế tử, hạ quan có lời muốn…”
“Thế tử.” Triệu Phó Nghĩa vừa khéo đi tới, kéo Phong Dã ra nói: “Địch tướng quân hồi kinh báo cáo công việc, đi mau đi mau, ta dẫn ngươi đi tiếp.”
Phong Dã nhìn sang Yến Tư Không: “Yến đại nhân, trở về nói nhé.”
“Thế tử.” Yến Tư Không vội bước hai bước đuổi theo, lại lo rằng hành động quá kỳ lạ, chỉ đành phải nhìn Phong Dã đi xa, mà y cũng bị dòng người đẩy vào cửa Thái Cực, bắt đầu dàn hàng theo quần thần, cung kính chờ đợi Hoàng thượng.
Bình thường kiểu lễ nghi phiền phức thế này phải mất cả ngày mới xong xuôi. Cho đến khi màn đêm buông xuống, đại yến bắt đầu, quần thần đều đã mỏi mệt, bụng kêu ùng ục, nhưng bọn họ vẫn đứng nghiêm như trước.
Đến lúc tiếng Nội giám vang lên, Chiêu Vũ đế đích thân đỡ một phụ nhân* duyên dáng và lộng lẫy bước tới. Bà tóc tuyết búi sương, bước chân chậm chạp, có mặc áo gấm hoa phục, điểm phấn vẽ mày cũng không che được sức khỏe suy yếu của bà.
Quần thần quỳ xuống, hành đại lễ tam khấu ngũ bái*, hô to vạn tuế.
*Tam khấu ngũ bái: Lạy năm dập ba.
Chiêu Vũ đế đỡ Thái hậu lên ngai vàng điện Kim Loan, còn mình thì ngồi ở bên cạnh, ra vẻ đại hiếu.
Cho đến khi quần thần đứng dậy, Yến Tư Không mới có thể ngẩng đầu nhìn Thái hậu. Thấy mắt bà đỏ hoe mà má hóp, hít chậm thở mau, sợ rằng khó qua nổi mùa đông này.
Thái hậu run run nâng cánh tay rồi khua một cái, Đại Nội giám Vu Cát liền hô: “Bước, ngồi.”
Quần thần rối rít ngồi theo phẩm cấp, phẩm cấp càng cao thì đương nhiên càng ngồi gần ghế rồng. Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, Phong Dã chỉ tứ phẩm, song lại ngồi ở nhóm đại quan nhất phẩm.
Yến Tư Không nhìn Phong Dã mà đứng ngồi không yên, tim tựa như sắp rơi xuống. Y có phần mê say nghe Vu Cát tuyên đọc thánh chỉ ca công tụng đức, nhưng lòng bàn lại dần rịn mồ hôi.
Vu Cát đọc đến phong thưởng dành cho Phong Kiếm Bình, ban cho kim ấn tử thụ*, đai ngọc nhất phẩm, còn cả vô số châu báu và đất đai. Bởi vì chiến công Tĩnh Viễn vương vô số, chức vị lại cao quý, đã thưởng không thể thưởng hơn, nên lần ban thưởng này sợ rằng phải vắt hết não mới nghĩ ra được, tất cả đều do Phong Dã nhận thưởng thay cha.
*Kim ấn tử thụ: Con dấu hoàng kim và đai lụa tím.
Phong Dã ngẩng đầu rảo bước tới trung tâm đại điện Kim Loan, quỳ xuống nhận thưởng như đúng mực. Khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi viết đầy ngạo mạn và tự hào, quả là thiên chi kiêu tử* được bồng bế trêи mây.
*Thiên chi kiêu tử: Người có tài năng và sức ảnh hưởng.
Lương Tùy lặng lẽ chọc chọc Yến Tư Không. Yến Tư Không thoáng nghiêng mặt nhưng ánh mắt vẫn đặt trêи người Phong Dã như trước. Lương Tùy ghé vào bên tai y: “Nè, ngươi có nghe nói không?”
“Nghe nói gì?”
“Thật ra bệ hạ có triệu Tĩnh Viễn vương hồi kinh nhận thưởng.”
Yến Tư Không hơi cau mày: “Thật à? Vậy…”
Lương Tùy lắc đầu: “Không về, nói rằng phải đuổi tận giết tuyệt quân còn sót lại của Ngõa Lạt, rồi còn muốn củng cố phòng tuyến ở Đại Đồng, khó mà thoát thân.”
Yến Tư Không hơi trầm mặc, đột nhiên áp sát tai Lương Tùy, nói giọng cực kỳ nghiêm túc: “Lương huynh, nghe tiểu đệ khuyên một câu, đừng đồn đãi chuyện này nữa, cẩn thận rước họa vào thân.”
Lương Tùy kinh ngạc nhìn Yến Tư Không, chỉ thấy ánh mắt Yến Tư Không lạnh lẽo mà sắc bén, tựa như có thể xuyên thấu trong ngoài người. Hắn đột nhiên cảm thấy dựng cả tóc gáy, chợt ý thức được rằng Yến Tư Không đã sớm không còn là thư sinh nông thôn chưa rành việc đời, muốn nịnh hót hắn và Chu Mịch Tinh để kết bạn với quyền quý trước kia nữa. Hắn gật đầu trong ngơ ngác, chột dạ rời mắt đi.
Trong lòng Yến Tư Không cũng có phần nổi sóng. Y biết Lương Tùy đang xã giao với y, cho rằng y thân với Phong Dã nên sẽ biết chút nội tình, nhưng y không biết thật, cho dù có biết cũng sẽ không nói với người ngoài.
Y không cả biết chuyện này, xem ra cực kỳ cơ mật, nhưng y có thể đoán được Lương Tùy chắc chắn nghe tin từ chỗ Chu Mịch Tinh. Phụ thân Chu Mịch Tinh là phủ doãn Thuận Thiên, chỉ dụ của hoàng đế phải qua từng trạm dịch,*, mà phủ doãn Thuận Thiên là cổng chính của kinh thành, luôn luôn nhanh nhạy với các tin tức ra vào kinh sư.
*Trạm dịch: Ngày xưa đặt các trạm để truyền đưa văn thư, mỗi trạm có một chức quan coi giữ
Nghe chuyện này thì thấy chẳng có gì là không ổn, nhưng kỳ thực lại có vấn đề rất to.
Chỉ dụ này của Chiêu Vũ đế trực tiếp truyền lệnh không qua các Văn Uyên, là trung chỉ. Trung chỉ chính là chỉ hoàng đế thầm hạ lệnh, không muốn để Nội các bàn bạc và ghi chép. Yến Tư Không đoán rằng, Chiêu Vũ đế đang lo Phong Kiếm Bình không trở về, nếu hạ chỉ công khai mà Phong Kiếm Bình từ chối trước dân chúng, vậy coi như là kết thúc bất hạnh.
Mà Phong Kiếm Bình từ chối thật.
Ông nắm trong tay gần ba trăm ngàn trọng binh, quân bị đầy đủ, mới vừa đại thắng Ngõa Lạt, nổi danh bốn biển, đã là công lao to lớn uy hϊế͙p͙ bậc đế vương. Phong Dã từng nói bậy rằng chỉ cần hắn muốn là có thể khiến giang sơn đổi họ cũng không phải lời ngông cuồng, tập hợp sức cả nước sợ rằng vẫn khó chống lại quân Phong gia. Huống chi Chiêu Vũ đế còn mất cả đức lẫn hạnh, nếu Phong Kiếm Bình mà phản thì e rằng sức mạnh gấp mười lần Lương vương.
Nhưng Yến Tư Không biết Phong Kiếm Bình không mang lòng phản. Nếu ông có, đã không cần chờ đến tận bây giờ; nếu ông có, sẽ không để Phong Dã hồi kinh; nếu ông có, đã dạy nhi tử duy nhất của mình không mang lòng trung thành với Đại Thịnh. Nhưng Phong Kiếm Bình cũng không dễ bỏ binh quyền trong tay, cho nên ông sẽ không hồi kinh mạo hiểm. Đại Đồng xa kinh đô, ta thủ biên ải của ta, ngươi làm hoàng đế của ngươi, hòa bình yên ổn.
Chuyện này khó đoán như thế, hoàng đế và Phong Kiếm Bình đều không muốn để người khác biết. Nếu Lương Tùy không quản được miệng mình, sớm muộn gì cũng gây họa.
Trong đầu Yến Tư Không đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên, nghe được giọng the thé của Vu Cát: “Hôm nay, còn một chuyện vui nữa.” Hắn ho nhẹ một tiếng, kéo dài âm đuôi: “Yến Tư Không, tiếp chỉ.”
Yến Tư Không chỉ cảm thấy có hàng trăm con mắt cùng nhìn về phía y, nhưng y có thể cảm nhận được rõ ràng một đôi mắt cực kỳ nóng bỏng, song y không dám nhìn lại. Y đứng lên, sửa sang lại triều phục mới tinh, khom người bước chậm đến trung tâm đại điện, quỳ rạp xuống.
“Ý chỉ Thái hậu: Hoàng Tam công chúa Vạn Dương, tôn quý đoan trang, dịu dàng hiền thục, dung mạo như tiên, hiếu đễ trung tín, được cô* thân sủng ái, nhưng thiên nữ đã đến tuổi cập kê, cô không nâng niu được nữa, nghe tin Yến thị Tư Không, Tiến sĩ Lưỡng bảng, thị độc Thái tử, xuất chinh dẹp phản loạn mà công lao to lớn, có sắc như Từ Công, có tài như Quảng Trọng, mưu trí dũng cảm, minh đức đồn xa, lòng son dạ sắt, là nhân tài trụ cột nước ta, cùng công chúa Vạn Dương như trời đất tạo nên. Đặc ban Yến Tư Không làm Chuẩn Phò mã, thành giai nhân chi mỹ, chọn ngày lành thành hôn.”
*Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
Trêи đại điện thay nhau vang lên tiếng nghị luận, không thiếu lời hâm mộ.
Yến Tư Không vẫn quỳ rạp trêи đất như trước, chỉ nghe Vu Cát cười nói: “Yến chủ quản, Chuẩn Phò mã đại nhân, còn không tạ chỉ đi.”
Yến Tư Không vừa định mở miệng, chợt nghe thấy tiếng chân bàn va nhau, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là quỳ rầm xuống đất: “Thái hậu nương nương, Hoàng thượng, biểu muội của thần còn nhỏ còn kiêu căng, vẫn chưa hợp để thành gia lập thất, khẩn cầu thu lại thành mệnh*!”
*Thành mệnh: Mệnh lệnh đã ban
Yến Tư Không cắn môi, thân thể khẽ run.
Giọng Phong Dã không chỉ gấp gáp mà còn mang theo vài phần mạnh mẽ, dám dùng giọng gần như là ‘bức bách’ như thế nói chuyện với Thái hậu và Hoàng đế trêи đại điện khiến cả điện đều im ắng.
Chiêu Vũ đế cũng ngây ngẩn, có lẽ là không ngờ tới Phong Dã sẽ vô lễ như vậy.
Tạ Trung Nhân đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “To gan, ý chỉ Thái hậu, thành mệnh hoàng đế, há cho ngươi phản đối? Thế tử không khỏi quá…không hiểu chuyện đi.” Lão suy nghĩ lại, vẫn là không dám dùng từ quá nặng nề.
Phong Dã dập mạnh đầu: “Thần biết tội, nhưng Tịch nhi còn quá nhỏ, không thể thành thân, chưa kể Yến Tư Không còn xuất thân nghèn hèn, dòng dõi bần dân, sao xứng với Tịch nhi tấm thân ngàn vàng? Thần và phụ thân đều hy vọng Tịch nhi có thể gả vào thế gia đại tộc, thấp nhất cũng nên là dòng dõi quý tộc thư hương, cầu Thái hậu và Hoàng thượng đừng tủi thân Tịch nhi.”
Trêи mặt Chiêu Vũ đế lộ vẻ giận dữ, nhưng lão vẫn cố kiềm chế, trầm giọng nói: “Tịch nhi cũng sắp mười bảy rồi, chính là tuổi để cưới xin. Tuy Yến Tư Không xuất thân trí thức nghèo, nhưng tài mạo song tuyệt, tuổi trẻ tài cao, sau này nhất định tương lai sáng lạn. Thái hậu và trẫm đều yêu thương Tịch nhi, sao lại tủi thân nó?”
Thái hậu cũng tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng bà không mở miệng.
“Nhưng…”
Tạ Trung Nhân thâm ý nói: “Thế tử khăng khăng muốn công chúa Vạn Dương gả vào thế gia đại tộc, có phải ngại quyền lực Tĩnh Viễn vương chưa đủ lớn không?”
Yến Tư Không nghe mà kinh hồn bạt vía, đáng tiếc bây giờ y không thể ngăn Phong Dã dừng nói lại. Chiêu Vũ đế gả công chúa Vạn Dương cho y, xét từ tình cảm riêng tư thì y đúng là con rể tốt, xét từ chính trị thì Chiêu Vũ đế không thể kết thêm cho Phong gia một thông gia với thế lực khổng lồ được. Y xuất thân bần hàn, không gia không thế, quả hợp ý Chiêu Vũ đế.
Nói đến đây, Phong Dã cũng biết nói thêm gì nữa là tình hình nghiêm trọng, hắn nắm chặt thành quyền, mặt mày cứng ngắc mà tái xanh.
Chiêu Vũ đế nhìn Tạ Trung Nhân, lại nhìn sang Phong Dã u ám, vẫn có phần cố kỵ mà không thể làm gì khác hơn là nói: “Phong Dã, ngươi, ngươi lui ra đi, chuyện này có nói thêm thì chính là bất kính với Thái hậu, vô lễ với Phò mã.”
Phong Dã đờ người tại chỗ chốc lát, một ‘chốc lát’ ấy quả khiến tất cả đứng ngồi không yên, không dám thở mạnh. Cuối cùng, Phong Dã thỉnh tội, dập đầu một cái, lui về chỗ mình.
Vu Cát cũng bị dọa cho toát mồ hôi lạnh. Hắn dùng tay áo bào lau trán, khẽ run nói: “Yến, Yến chủ quản, còn không tạ ơn.”
Yến Tư Không đã quỳ trêи đất đến tê cả hai chân, lại chưa từng ngẩng đầu. Y hít sâu một hơi, cao giọng nói: “Thần, tạ thiên ân Thái hậu, Hoàng thượng.”
Chiêu Vũ đế phất tay: “Bình thân.”
Lúc này Yến Tư Không mới loạng choạng đứng dậy khỏi đất. Y ngẩng đầu, đối mặt với đôi ngươi đỏ thẫm của Phong Dã nhìn chòng chọc mình, nhắm mắt lại, cúi người thật sâu.
Chiêu Vũ đế nói vài lời muốn y phải tương kính như tân* với công chúa Vạn Dương, sau đó cho y lui xuống, tiếp theo Vu Cát tuyên bố đại yến bắt đầu.