Yến Tư Không nghe thấy tiếng Phong Dã, liền vội lao ra khỏi thư phòng. Còn chưa cả đứng vững chân, đã thấy một bóng đen đánh úp về phía mình, chớp mắt tiếp theo, y đã bị nhấc bổng tại chỗ.
"Ha ha ha ha ha, phụ thân thắng rồi, phụ thân thắng rồi---" Phong Dã ôm Yến Tư Không xoay vòng trong sân, điên cuồng cười to.
Yến Tư Không cũng tràn đầy vui mừng: "Ta cũng vừa nhận được tin xong, đang muốn vào cung, quá tốt, quá tốt rồi!"
"Phụ thân đánh tan đại quân Ngõa Lạt một trăm ngàn, lui địch sáu trăm dặm, Ngõa Lạt thất bại thảm hại, biên ải không lo mấy năm!" Phong Dã kϊƈɦ động đến vành mắt cũng ửng đỏ: "Phụ thân báo thù cho đại ca, báo thù cho ngàn vạn bách tính bị Ngõa Lạt tàn sát!"
Phong Dã cũng ôm y thật chặt trong ngực, nức nở: "Không nhi, ta rất vui, ta rất..."
Yến Tư Không cũng cay mũi: "Ta cũng vậy, ta cũng vậy."
Từ lúc Thịnh Ninh Tông bỏ vùng Hà Sáo, con dân Trung Nguyên liền bị Ngõa Lạt quấy nhiễu hơn năm mươi năm, biên ải chưa có ngày nào là yên bình. Mà Ngõa Lạt còn mạnh mẽ, thường xuyên uy hϊế͙p͙ giang sơn Đại Thịnh. Bây giờ cuối cùng Tĩnh Viễn vương cũng đánh Ngõa Lạt thất bại thảm hại, Ngõa Lạt hao tổn một trăm ngàn binh mã, tạm thời chắc chắn không có khả năng xâm chiếm Trung Nguyên lần nữa. Hòa bình mà bọn họ trông chờ đã lâu cuối cùng cũng tới rồi.
Phong Dã lau nước mắt: "Chí nguyện cả đời của phụ thân là tiêu diệt được Ngõa Lạt. Bây giờ thắng tính bằng ngày, nghiệp lớn trong tầm tay, chỉ cần thừa thắng truy kϊƈɦ, giành lại Hà Sáo, sợ rằng Ngõa Lạt cả trăm năm cũng không có sức kéo nhau trở lại."
"Đúng, ta cũng nghĩ vậy." Yến Tư Không phấn khởi nói: "Hà Sáo là vùng quân sự quan trọng, chẳng những có vị trí quan trọng, mà còn dồi dào cỏ nước, cho ra nhiều lương ngựa. Năm đó Thái tổ hoàng đế nhờ Hà Sáo mới có được thiên hạ, nếu không phải tiên đế bỏ vùng Hà Sáo, thì sao Đại Thịnh ta bị man di lấn áp đến tận đây."
"Không sai, phụ thân chắc chắn sẽ đoạt lại Hà Sáo, đến lúc ấy Đại Thịnh sẽ tái hiện lại thời hoàng kim bốn biển thái bình, uy chấn thiên hạ."
Yến Tư Không không khỏi nhớ lại thời hưng thịnh của Đại Thịnh được miêu tả trong sách. Bách tính an cư lạc nghiệp, triều bái thái bình phẳng lặng, đã là chuyện của trăm năm trước mà vẫn khiến từng thần dân Đại Thịnh hướng về không thôi.
Phong Dã vui đến mức không biết làm gì cho phải, hắn hôn Yến Tư Không mấy cái: "Ta rất hận không thể bay đến bên cạnh phụ thân, đích thân ăn mừng cho ông ấy."
Yến Tư Không cười nói: "Bệ hạ chắc chắn sẽ mở tiệc ăn mừng lớn ở kinh đô, ngươi ở đây kính ông ấy vài ly cũng được mà."
Phong Dã cảm khái nói: "Không biết cuộc đời ta còn khả năng vượt qua phụ thân không nữa." Tuy giọng hơi mang vẻ tiếc nuối, nhưng đôi ngươi sáng ngời kia lại không che đi được cái kiêu ngạo.
"Ngươi còn trẻ, thế sự biến hóa tựa gió mây, tương lai khó liệu, nhưng vô luận ra sao, ngươi sẽ trở thành người nối nghiệp Tĩnh Viễn vương, tiếp tục bảo vệ bách tính Hoa Hạ ta."
Phong Dã dùng sức gật đầu, ánh mắt rực lửa.
--------------------------------
Tin Tĩnh Viễn vương đại phá Ngõa Lạt truyền khắp kinh đô rất nhanh, cả nước vui mừng phấn khởi, gió rét mùa đông cũng không thổi tan được vui sướиɠ bao trùm, ai ai trong kinh cũng nghị luận về chuyện này, chỉ nghe có lời đồn rằng tin chiến sự giữa đêm là đề tài được chú ý nhất trong tiệm rượu quán trà.
Chiêu Vũ đế mặt rồng vui mừng, tuyên cáo với thiên hạ cửa Bắc Nguyên thắng lớn, nói rằng quốc vận Đại Thịnh đã tới, không chỉ đánh Ngõa Lạt thảm hại, mà phượng thể Thái hậu cũng có chuyển biến tốt, là phúc đức to lớn của tổ tiên, được trời xanh che chở, muốn ăn mừng trận chiến này trong đại yến thiên hạ được tổ chức vào đêm đón năm mới.
Trong một năm đây, đầu tiên là bình định phản loạn, sau là tước phiên thành công làm giàu quốc khố, cuối cùng lại có Tĩnh Viễn vương đánh Ngõa Lạt bại thảm hại. Liên tiếp các tin vui vĩ đại khiến người ta cảm thấy vận may lên cao, cũng khó trách Chiêu Võ đế lại hào ngôn "vận nước đã tới".
Ngày Chiêu Vũ đế hạ chỉ, Yến Tư Không và Phong Dã uống say tí bỉ, bọn họ đúng là rất vui.
Không còn mấy ngày nữa là hết năm, văn võ toàn triều đều bận rộn trong đống công vụ năm trước, đặc biệt bận rộn nhất là Lễ bộ và Hồng Lư Tự, bởi vì bọn họ phải chuẩn bị tiệc rượu long trọng.
Mà Yến Tư Không nhậm chức ở Lại bộ đã nửa năm, rốt cuộc cũng có vài chuyện để làm --- Vì chuẩn bị cho Kinh Sát Đại Kế đầu xuân năm sau, nên Văn Tuyển ti thiếu người làm, cực kỳ bận rộn. Mặc dù để tên Tiến sĩ lưỡng bảng, thị độc Thái tử như y làm công việc văn thư rườm rà lại thấp kém quả là dùng người không đúng chỗ, đổi lại thành người khác sợ rằng đã phất áo rời đi cũng không chịu nổi nỗi nhục này, nhưng Yến Tư Không cũng không than phiền gì, bảo y làm gì thì y làm cái đó, lại còn làm cẩn thận tỉ mỉ, không thể bắt bẻ.
Ngày hôm ấy, vất vả lắm y mới về sớm được, nghỉ ngơi một ngày cho khỏe. Vừa ra khỏi cửa cung, lại gặp phải xe ngựa Nhan Tử Liêm đang chờ y.
Yến Tư Không lên xe ngựa Nhan Tử Liêm, chắp tay nói: "Lão sư, nhiều ngày không gặp, người vẫn khỏe chứ?"
"Sắp hết năm rồi, công vụ có phần nặng nhọc hơn." Nhan Tử Liêm nói: "Con mệt mỏi như vậy, do bận rộn chuyện Kinh Sát à?"
"Vâng."
"Thế nào?"
Yến Tư Không cười khổ đáp: "Con làm hết các công việc văn thư, nay vẫn chưa nhìn ra được cái gì quan trọng, nếu có chắc chắn sẽ báo sớm với lão sư."
Nhan Tử Liêm gật đầu: "Con cần thông minh hơn, Kinh Sát Đại Kế năm sau là chuyện trọng đại."
"Học sinh hiểu." Yến Tư Không chờ Nhan Tử Liêm nói tiếp, cố tình chờ y ở đây không thể nào chỉ vì vài ba câu lời ong tiếng ve này.
"Thật ra thì hôm nay ta tìm con, là có chuyện vui muốn nói cho con."
Trong lòng Yến Tư Không có phần căng thẳng, y đã đoán được đó là gì.
Nhan Tử Liêm cười nói: "Bệ hạ bảo, phượng thể Thái hậu đã tốt hơn, người muốn tham gia đại yến, trêи đại yến sẽ đích thân ban hôn cho con và công chúa Vạn Dương."
Yến Tư Không hơi cười gượng: "Được Thái hậu đích thân ban hôn, học sinh thụ sủng nhược kinh." Chuyện nên tới thì vẫn phải tới.
"Đúng vậy, đây còn hơn cả được bệ hạ ban hôn. Trước giờ bệ hạ hiếu đễ, chắc chắn sẽ coi trọng con gấp đôi."
"Đa tạ lão sư."
"Hôm đó con phải ăn mặc đẹp chút để Thái hậu vui vẻ. Con sắp lập tức thành Phò mã, chắc chắn Kinh Sát Đại Kế sang năm không cần con bận tâm." Nhan Tử Liêm vui vẻ nói, "Thời cơ tốt thế này, hoạn tặc đến số rồi."
Trong đầu Yến Tư Không cùng hiện lên khuôn mặt của Phong Dã và Tạ Trung Nhân, y siết chặt quả đấm, trầm giọng nói: "Mong là vậy."
-------------------------------------
Sau khi về đến nhà, Yến Tư Không gọi A Lực tới: "Thế tử hồi kinh chưa?"
A Lực lắc đầu, khua tay: Nếu thế tử hồi kinh chắc chắn sẽ đến tìm công tử.
Yến Tư Không thở dài: "Ngươi đến phủ Tĩnh Viễn vương một chuyến, hỏi xem bao giờ thế tử hồi kinh."
A Lực gật đầu.
Yến Tư Không tính toán qua, chưa tới bốn ngày nữa là đến đêm năm mới, cuối năm luôn là lúc bận rộn nhất, Phong Dã ở đại doanh Cảnh Sơn đã nhiều ngày không về, y chỉ sợ Phong Dã phải đến lúc đại yến mới trở lại, y có lẽ sẽ không thể thẳng thắn chuyện hôn sự trước thời hạn.
Đều tại y ôm may mắn trong lòng rằng, có kéo dài mấy thì y nghĩ chuyện cưới xin sao cũng phải để đến sang năm. Trước đó Nhan Tử Liêm cũng nói vậy rồi, ai ngờ lại tới nhanh như thế, khiến y không kịp trở tay. Nếu Phong Dã nghe được tin y cưới trêи đại yến, chắc chắn còn tức giận hơn.
Đến tối, A Lực trở lại, mang về tin khiến y chán nản nhất --- Phong Dã quả thật phải đến đêm giao thừa mới trở về thành. Khi ấy y đã sớm ở trong cung, địa vị hai người khác xa nên không đi cùng với nhau được, chẳng biết có cơ hội nói chuyện không nữa.
A Lực lo lắng nhìn Yến Tư Không, khoa tay mua chân: Công tử sao vậy?
Yến Tư Không nhìn A Lực: A Lực, ta sắp thú thê rồi.
A Lực sửng sốt, khuôn mặt xấu xí lại chợt ngoác miệng nở nụ cười thật to, hắn kϊƈɦ động dùng sức vỗ tay, hỏi Yến Tư Không là tiểu thư nhà nào.
Yến Tư Không cười khổ đáp: "Là công chúa, công chúa Vạn Dương mà Hoàng thượng sủng ái nhất."
A Lực giật mình, hắn chần chờ chốc lát, hỏi: Đó không phải là biểu muội thế tử sao?
"Đúng vậy." Yến Tư Không lắc đầu: "A Lực, Phò mã cũng không dễ làm, huống chi người ta sắp lấy còn là biểu muội của Phong Dã, ta không biết phải đối mặt với Phong Dã thế nào."
A Lực cũng lộ vẻ khó xử, lo lắng đứng một bên.
A Lực thân là người làm duy nhất của y, dĩ nhiên biết chuyện giữa y và Phong Dã. Mặc dù Đại Thịnh không thịnh nam sắc như tiền triều, nhưng chuyện gió trăng giữa nam nhân cũng không phải chuyện ghê gớm gì, chỉ cần đừng công khai là được. Nếu là quan to quý tộc hay văn nhân tao khách làm chuyện này, nhiều nhất chỉ bị chọc là "phong lưu", không ảnh hưởng gì đến chuyện lấy vợ sinh con.
Nhưng người y sắp lấy là biểu muội của Phong Dã, chuyện này hơi có phần khó xử, huống chi thân phận công chúa tôn quý, không thể đối đãi như nữ tử tầm thường, ai dám để nàng chịu loại ủy khuất này?
Từ ngày Yến Tư Không biết được Nhan Tử Liêm đang cố gắng thúc đẩy cuộc hôn nhân này, đây liền thành độc ẩn giữa hai người, độc phát tác chẳng chóng thì chày, y cũng không biết Phong Dã sẽ phản ứng ra sao.
A Lực lại hỏi: Công tử đã nói với thế tử chưa?
Yến Tư Không lắc đầu: "Đi chuẩn bị một bộ triều phục mới cho ta, ta muốn mặc trêи đại yến."
---------------------
Đảo mắt, đã đến giao thừa.
Văn võ toàn triều, bao gồm cả quan viên ngoại thành, đều rối rít vào kinh. Giao thừa năm nào cũng tổ chức yến hội hoàng gia, nhưng năm nay long trọng hơn năm ngoái, bởi vì bữa tiệc này cũng là tiệc ăn mừng cửa Bắc Nguyên thắng lớn.
Mặc dù nhân vật chính của bữa tiệc --- Tĩnh Viễn vương vẫn còn ở Đại Đồng chấn chỉnh quân đội, củng cố phòng tuyến, không tham dự được, nhưng phong thưởng dành cho ông đã lên đường.
Tờ mờ sáng, mấy trăm tên quan viên đã đi tế trời với Chiêu Vũ đế, đứng một mạch đến trưa giữa tiết trời tháng Chạp. Cũng giống như năm ngoái, luôn có mấy kẻ già yếu không chịu nổi ngã xuống.
Yến Tư Không nhanh chóng tìm được Phong Dã đứng ở đằng trước trong đầu người nhốn nháo. Vóc người Phong Dã rất cao to, đứng trong đám quan viên kẻ già nua người ục ịch chẳng khác gì hạc trong bầy gà, vô cùng nổi bật.
Lễ tế trời kết thúc, bọn họ phải trở về cung, y nhất định phải nói với Phong Dã trước khi ban hôn ở đại yến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT