Yến Tư Không bình tĩnh đáp: "Sau khi tại hạ vào thành đã nghe được rất nhiều lời đồn đại, nói rằng đằng nào cũng là tạo phản, chi bằng quy thuận Lương vương, dẫu sao Lương vương cũng là huyết mạch hoàng gia chính thống, họ không muốn theo tướng quân làm giặc cỏ chạy loạn."
Bảo Vân Dũng quát lớn một tiếng, giận đến run tay chỉ Yến Tư Không: "Người đâu, dẫn hắn xuống, cho ta..."
"Chúa công." Dương Úy Kỳ trầm giọng nói: "Người trong tay chúng ta, không sợ hắn chạy mất, cứ nghe hắn nói đã."
"Tướng quân đã từng nghĩ, sao trong thành lại có lời đồn như vậy chưa?"
Yến Tư Không nhìn xung quanh. Tướng lĩnh bên trong phòng sợ rằng một nửa là bộ hạ cũ Quỳ Châu, có lẽ tất cả những người này đều là nhóm gian thần tham gia mưu hại thủ vệ Quỳ Châu, mở cửa nghênh địch lần đó. Dù vậy, bọn họ vẫn không một lòng với Bảo Vân Dũng, chỉ mượn gió bẻ măng thôi. Y lớn tiếng nói: "Trong thành đã sớm lẫn gian tế của Lương vương, chờ đến thời cơ chín muồi sẽ dẫn bộ hạ cũ Quỳ Châu làm phản rồi quy thuận dưới tay mình, những người còn lại thì ở đây làm mồi nhử giữ chân quân Thịnh, sợ rằng khi ngươi ta đối đầu quyết tử, Lương vương đã dẫn đại quân hạ Kim Lăng rồi!"
Lời vừa nói ra, trong phòng liền xôn xao. Lời của Yến Tư Không, không phải những người khác không đoán được mà chẳng ai dám bình tĩnh nói ra thẳng thừng như thế. Dẫu sao Lương vương đã nói sẽ liên minh với Bảo Vân Dũng, cùng gây dựng nghiệp lớn rồi, nay quân Thịnh sắp dưới thành chính là khảo nghiệm xem hai phe có tiến lui cùng nhau không, mà phe nào cũng tràn đầy ngờ vực với đối phương, chỉ một chút lửa thôi là không thể dập tắt được nữa. Thời điểm vừa căng thẳng vừa khó đoán như này, ai dám nói bậy bạ?
Nhưng Yến Tư Không lại nói ra ngay trước mặt mọi người như thế, còn thề chân thành như vậy, cứ như thể chuyện này thật sự đã xảy ra.
Bảo Vân Dũng cắn răng nói: "Ngươi đừng nói bừa, trước kia ta và Lương vương đã minh ước rồi."
"Lương vương cho tướng quân một thù* một lạng, một binh một giáp nào chưa? Lương vương biết rõ sớm muộn gì Quỳ Châu cũng bị vây công lại không vận chuyển vật liệu từ Kinh Châu giàu có và đông đúc tới tương trợ, ấy vậy còn chiêu binh nạp hiền, đúc giáp đóng thuyền, tất cả đều vì kế hoạch lớn là muốn xuống Nam. Ngoài miệng nói minh ước vậy thôi, tướng quân cũng đừng quá tin vào."
*Thù: đơn vị đo lường thời cổ của Trung Quốc, bằng lạng. Một lạng ngày xưa bằng nửa lạng bây giờ.
Sắc mặt Bảo Vân Dũng xanh trắng đan xen, vô cùng sống động. Lương vương đang chiêu binh mãi mã, nào có dư lực trợ giúp Bảo Vân Dũng, lời này nhất định đã đâm thẳng vào chỗ đau của Bảo Vân Dũng rồi.
Dương Úy Kỳ hừ lạnh nói: "Lời bàn của ngươi nhìn thì tưởng có lý, kỳ thực lại chẳng được câu nào. Bản lĩnh khích bác đến chết này nào có khác gì lòng dạ ác độc, đây rõ ràng là kế phân binh của các ngươi!"
"Đúng, các ngươi chạy từ xa tới đây khích bác liên minh ta và Lương vương, chính là muốn tách chúng ta ra rồi tới đánh. Ngươi, tên tặc nhà ngươi!" Bảo Vân Dũng đã cực kỳ muốn giết Yến Tư Không.
Không khí trong phòng chợt trở lạnh khiến người ta dựng cả tóc gáy. Phong Dã nắm chuôi kiếm thật chặt, trêи nửa mặt đã bị mũ sắt che khuất là sát ý âm lãnh được giấu đi.
Thực vậy, chẳng ai có thể lấy một chống vạn, nhưng Phong Dã biết hắn có thể phân thân trước khi Bảo Vân Dũng hạ lệnh. Nếu tình thế bắt buộc, không còn cách nào khác thì cũng chỉ có thể giết Bảo Vân Dũng. Chỉ cần Bảo Vân Dũng chết, bọn họ trái lại còn có cơ hội sống lớn nhất.
Khóe miệng Yến Tư Không ngậm ý cười, dường như còn mang theo vẻ thương hại: "Tướng quân gấp như thế là sợ chuyện bị ta nói trúng phải không?"
"Nói hươu nói vượn!"
"Lương vương cũng là con cháu Trần thị, huynh đệ họ đấu đá nhau là chuyện nhà hoàng tộc, tướng quân sao vẫn chỉ là một người ngoài. Giả sử Lương vương có thật sự soán ngôi đi chăng nữa, người đầu tiên muốn giết chính là người mưu phản. Đạo lý đơn giản như vậy, tướng quân còn muốn dối mình gạt người đến lúc nào?"
Gân xanh trêи trán Bảo Vân Dũng bắt đầu nổi lên.
"Trêи tờ giấy của tại hạ chính là để thăm dò gian tế Lương vương đã lẫn trong bộ hạ cũ Quỳ Châu, tại hạ muốn chứng minh cho tướng quân thấy. Nếu tướng quân đã bắt được người thì cứ thẩm tra là biết."
Bảo Vân Dũng và Dương Úy Kỳ nhìn nhau, khó đoán được cảm xúc trào lên khuôn mặt khi ánh mắt hai người gặp nhau trong không khí là gì. Qua tờ giấy kia, bọn họ đúng là đã tìm hiểu rõ ngọn ngành rồi bắt được vài người, nhưng miệng tên nào cũng kín, không tra được gì cả, khiến cho người ta căn bản không thể đoán ra bây giờ Yến Tư Không nói có bao phần là thật, bao phần là giả.
Tất nhiên Yến Tư Không biết bọn họ không thẩm tra ra được gì, nhưng mục đích của y đã đạt thành, vừa khiến Bảo Vân Dũng và Lương vương nảy sinh ác cảm, vừa khiến bất cứ lúc nào Bảo Vân Dũng cũng có thể truyền tin bọn họ dốc sức xông pha vào nơi nguy hiểm đến bộ hạ cũ Quỳ Châu đang bất an. Bảo Vân Dũng và bộ hạ cũ Quỳ Châu đã lên thuyền rồi, chỉ còn tên Dương Úy Kỳ là khó đối phó. Yến Tư Không lại nói: "Tướng quân, triều đình lần lượt phái hai sứ thần đến hòa đàm với tướng quân, chẳng lẽ ý đồ còn chưa rõ sao? Tấm lòng vua ta bao dung tựa biển cả, nguyện không truy hỏi chuyện quá khứ của tướng quân, nhưng lại không có khả năng dễ dàng tha thứ cho Lương vương. Chỉ cần tướng quân nghe chiêu hòa, cùng ta dẹp yên Lương vương, tướng quân tất lập được công cái thế."
Bảo Vân Dũng không bị chọc giận như vừa rồi, mà hắn nhìn Dương Úy Kì, không dám tự quyết định.
Yến Tư Không cũng nhìn về phía Dương Úy Kỳ, y biết nam nhân này mới là mấu chốt cho phép bọn họ có thể sống sót rời khỏi nơi này ngày hôm nay không, y cược dã tâm Dương Úy Kỳ, cũng cược Dương Úy Kỳ sẽ vì vinh hoa phú quý mà bán Bảo Vân Dũng và toàn bộ đội quân khởi nghĩa cho triều đình.
Dương Úy Kỳ trầm ngâm chốc lát: "Chuyện bộ hạ cũ Quỳ Châu ngầm qua lại với Lương vương, chúng ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Còn về các ngươi..."
Yến Tư Không ngắt lời hắn: "Hôm nay hai người bọn ta muốn trở về."
Bảo Vân Dũng trợn trừng mắt: "Lén lén lút lút dưới mí mắt ta, ngươi cảm thấy mình an toàn rời khỏi được à?"
"Tướng quân muốn giết chúng ta sao?"
Bảo Vân Dũng nhất thời cứng họng.
"Hay muốn giam chúng ta lại?" Yến Tư Không ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: "Không dối tướng quân, nếu hai người bọn ta không công mà về, Triệu tướng quân và quân Địch Giang sẽ hợp nhất, dĩ nhiên, tướng quân có giết chúng ta cũng như nhau cả thôi."
Bảo Vân Dũng nắm chặt quả đấm.
"Tướng quân giữ chúng ta một mạng, lỡ tương lai mà thay đổi quyết định còn có khả năng cứu vãn, ngài nói xem?" Yến Tư Không như đang hỏi Bảo Vân Dũng, song ánh mắt lại liếc sang Dương Úy Kỳ.
Mi tâm Dương Úy Kỳ nhăn lại.
"Ngày vây thành, tướng quân đoán xem, Lương vương có tới viện trợ không?"
Bảo Vân Dũng vẫn không lên tiếng như cũ.
Yến Tư Không chợt cười to ba tiếng, thanh âm ẩn chứa chút đìu hiu: "Tại hạ hâm mộ sự quyết đoán và gan dạ sáng suốt của tướng quân mới chủ động xin tới giải hòa, hy vọng tướng quân có thể quay trở lại với chính đạo, dốc sức cho triều đình, thể hiện tài năng của một chủ soái, thế nhưng tướng quân lại không chịu giác ngộ, không đi đường lớn dẫn tới ánh sáng mà lại quay về muốn qua cầu gian nan. Xem ra tại hạ phải không công trở về, chỉ là những hương thân đáng thương theo tướng quân..."
Bảo Vân Dũng cả giận nói: "Ban đầu ta cũng nghe hòa, tưởng rằng được làm quan Đại Thịnh đấy thôi, ai ngờ chưa mấy tháng đã thay quẻ, còn khiến chúng ta tiếp tục chịu đói. Không cũng chết mà phản cũng chết, ít nhất phản, chúng ta không phải đói!"
"Thứ triều đình phát xuống chính là bạc thuế trắng lóa, cái tướng quân cầm là của dân chúng vô tội như ngươi, vậy là ai chính ai tà? Tướng quân muốn dựa vào cướp đoạt để có cái ăn cả đời à? Đợi đến khi quân Thịnh thống nhất vây thành rồi, lương thảo Quỳ Châu đủ các ngươi ăn được bao lâu? Một năm? Nửa năm? Hay ba tháng?" Từng chữ Yến Tư Không nói ra đều sắc bén, câu nào cũng tru tâm người ta: "Từ một khắc tướng quân làm chủ Quỳ Châu đã là chim trong lồng rồi. Tướng quân chỉ có hai lối thoát, một là tạo phản theo Lương vương, hai là quy thuận triều đình. Lương vương đến bản thân mình còn khó giữ, tướng quân còn có cam kết của miệng vàng của đương kim Thánh thượng. Đường sống, đường chết, đã bày ra ngay trước mặt các ngươi rồi!"
Trừ Bảo Vân Dũng và Dương Úy Kỳ trong phòng ra còn có mười mấy tên quan viên khác, lúc này sắc mặt bọn chúng cũng không mấy tốt đẹp.
Yến Tư Không lui về sau vài bước, cung kính khom lưng trước chủ vị, trầm giọng: "Tướng quân nghĩ lại đi. Tại hạ, cáo từ."
"Ngươi..." Bảo Vân Dũng nhìn Yến Tư Không, rồi lại nhìn sang Dương Úy Kỳ, tỏ vẻ mình không đưa ra được quyết định có nên để Yến Tư Không đi vậy hay không.
Dương Úy Kỳ lắc đầu với Bảo Vân Dũng, đi theo y: "Nếu Yến đại nhân phải đi thì quân ta cũng không muốn để người thiên hạ giễu cợt là giặc cỏ lỗ mãng, chúng ta không cản."
"Đa tạ tiên sinh."
Dương Úy Kỳ hơi nghĩ ngợi: "Ta tiễn các ngươi."
"Tiên sinh đa lễ rồi."
----------------------------
Dương Úy Kỳ dẫn hai người Phong Dã và Yến Tư Không đến bến thuyền. Người lái đò chờ bọn họ đã năm ngày rồi.
Yến Tư Không chắp tay vái Dương Úy Kỳ thật sâu, nói: "Tiên sinh, có thể nói riêng đôi câu không?"
Dương Úy Kỳ phất tay, cho lui thị vệ.
Yến Tư Không thấp giọng: "Hôm nay tại hạ nói vậy ở nhà chính, đều là nói cho tiên sinh nghe, tiên sinh hiểu nỗi khổ tâm của tại hạ mà."
Vẻ mặt Dương Úy Kỳ không thay đổi: "Chuyện Yến đại nhân thầm liên lạc với bộ hạ cũ Quỳ Châu còn khó nói do ai chủ ý. Chờ ta điều tra rõ ràng rồi, tự có định đoạt."
Yến Tư Không nhẹ nắm cổ tay Dương Úy Kỳ, nói giọng thành khẩn: "Tiên sinh là người thông minh, trời cao biển rộng mặc chim bay, đừng để mất mình ở nơi ao sen nhỏ bé này."
Cơ thịt trêи mặt Dương Úy Kỳ hơi nhúc nhích, như thể ẩn nhẫn nỗi niềm dữ dội.
Yến Tư Không và Phong Dã lên thuyền, nghiêm túc mà cung kính chắp tay vái Dương Úy Kỳ thật sâu. Hai người nhìn ra xa hồi lâu, Yến Tư Không mới trở lại khoang thuyền, lập tức thay đổi sắc mặt, thúc giục lái đò: "Mau chèo nhanh, mau rời khỏi nơi này."
Phong Dã tháo mũ sắt đặt sang một bên, chỉ thấy trán hắn đã bóng mồ hôi, hắn thở dài một hơi: "Nguy hiểm thật, ta đã chuẩn bị kỹ sẽ chém Bảo Vân Dũng rồi."
"Cho nên chúng ta phải mau lên. Bọn chúng mà lấy lại sức, nói không chừng sẽ thật sự băm vằm chúng ta." Yến Tư Không xòe bàn tay, chỉ thấy mồ hôi đầy rẫy lòng bàn tay, sau lưng y cũng sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh. Một phen tỷ đấu vừa rồi, nhìn thì tưởng đã khuyên hòa thành công nhưng kỳ thực là sát cơ tứ phía, Bảo Vân Dũng và Dương Úy Kỳ chỉ cần nghĩ sai một lần thôi cũng có thể lấy mạng bọn họ.
Phong Dã bắt lấy tay y, dùng sức nắm, hắn cảm giác được từng cơn khẽ run rẩy của Yến Tư Không, vừa đau lòng lại vừa động tâm, trong mắt tràn đầy tán thưởng và kiêu ngạo: "Không nhi, ngươi giỏi lắm."
Ánh mắt Yến Tư Không nhìn thành Quỳ Châu đang dần xa: "Ta đã dùng hết sức lực rồi, tiếp theo phải xem Dương Úy Kỳ thôi."
"Coi như Dương Úy Kỳ không trở mặt thì liên minh Bảo Vân Dũng và Lương vương vẫn tan rã. Hai người bọn chúng cũng không phải kẻ nhìn xa trông rộng gì, vốn đã chẳng tín nhiệm nhau, nay ngươi còn làm rối lên như thế, nhất định sẽ nghi ngờ lẫn nhau."