Thái Nguyên đón trận tuyết đầu tiên. Mọi người thường nói tuyết rơi đầu mùa là điềm lành, rơi càng nhiều thì càng tốt, điềm báo năm nay ắt được mùa.
Yến Tư Không vốn chẳng quan tâm chuyện tuyết ít hay nhiều, nhưng hôm ấy, đồ nhu yếu đông do Dũng vương gửi tới vừa khéo đến Thái Nguyên, năm trăm cỗ xe ngựa vẽ một đường dài trêи nền đất trắng xóa, không ít xe bị kẹt trong tuyết, thành Thái Nguyên phải phái rất nhiều tướng sĩ ra hỗ trợ, trong ngoài thành đều náo nhiệt cực kỳ, bấy giờ Yến Tư Không mới phát hiện, tuyết hôm nay quả thực rơi rất nhiều.
Mấy ngày trước y nhọc lòng vì phải chuẩn bị đồ đông cần dùng cho tam quân, liền phái người đến tận nơi xa nhất như Phúc Châu thu mua, nhưng muốn tránh tai mắt của triều đình quả thực rất khó khăn. Ai ngờ Phong Dã chọn ngay một nhạc phụ giàu nứt đố đổ vách, vừa hô một tiếng đã giải quyết ngay nan đề của họ. Cuộc hôn nhân này quả thực lời to.
Yến Tư Không nhìn từng xe "thành ý" của Dũng vương, mãi chưa hoàn hồn lại.
Cho đến khi đằng sau truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, một người đã đứng bên cạnh y.
Yến Tư Không liếc sang, người đến là Nguyên Nam Duật, y bình tĩnh nói: "Thứ việc cần vụ nhỏ nhặt này, không cần phiền đến Khuyết tướng quân."
Nguyên Nam Duật phất tay lệnh thị vệ bên người lui xuống. Khi họ đi cả rồi, cậu mới nói.: "Tư Không, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Đệ nói đi."
"Rốt cuộc ngươi có cầu Lang vương công danh cho đại ca không?"
Yến Tư Không mặt không đổi sắc đáp: "Không."
Nguyên Nam Duật nhíu mày: "Vậy tại sao ngươi lại nói với ta ngươi sẽ đi cầu Lang vương?"
"Ta lừa đệ."
"Ngươi..."
Yến Tư Không nghiêng đầu nhìn Nguyên Nam Duật: "Đại ca nói như rồng leo mà làm như mèo mửa. Nếu cứ dùng mặt mũi hai ta cầu xin cho hắn, cầu không được, đại ca bất mãn, mà cầu được, Lang vương lại không vui. Thà đắc tội đại ca chứ đừng đắc tội với Lang vương!"
"Cho dù đại ca không thể thay thế tướng quân Trương Dung, nhưng đề bạt huynh ấy một chút cũng đỡ huynh ấy sinh oán hận, vẫn tốt hơn là không giúp gì cả!"
"Lần này giúp hắn, lần sau thì sao?" Yến Tư Không lạnh lùng nói: "Hắn cũng chẳng phải trẻ con ba tuổi, phải ăn vạ để có thứ mình muốn chứ?"
Nguyên Nam Duật nhìn y không dám tin: "Ngươi nói quá rồi, đại ca cũng không vô năng đến vậy. Hơn nữa, nếu như ngươi đã định không xin Lang vương ngay từ đầu thì tại sao còn đáp ứng ta?"
"Ta bảo đệ nói với đại ca giao việc này cho ta là để đại ca không còn làm phiền đệ nữa, cho đệ thanh tịnh, đệ còn không vui?"
"Ta thì thanh tịnh, nhưng ngươi và đại ca thì sao?" Nguyên Nam Duật thở dài: "Ngươi cũng biết đại ca xấu hổ thế nào mà, vì sao ngươi phải làm vậy với huynh ấy? Huynh ấy là ca ruột của ngươi..."
"Nếu không phải thì sao?" Yến Tư Không đột nhiên gầm lên.
Nguyên Nam Duật ngây ngẩn.
Ánh mắt Yến Tư Không sắc bén: "Nếu hắn không phải ca ruột của ta, nếu hắn nói dối thân thế của hai ta để cầu vinh hoa phú quý, ta làm vậy với hắn có phải không còn đáng trách nữa hay không?"
Nguyên Nam Duật kinh ngạc nhìn Yến Tư Không: "Việc này...Ta..."
"Kỳ thực trong lòng đệ cũng nghi ngờ chứ gì!" Yến Tư Không cười khổ: "Dù sao, kẻ biết chân tướng chỉ có ta và đại ca, còn đệ đã quên sạch hết. Không sao, ta đã không quan tâm nữa, thế nhân đều biết Yến Tư Không ta âm hiểm ác độc, không từ thủ đoạn, chỉ với những việc đại ca làm với ta vốn hắn phải đầu thân một nẻo từ lâu, nhưng bởi vì hắn là nhi tử của cha, ta sẽ không đối phó hắn. Ta đã quan tâm giúp đỡ hết lòng, còn hắn đừng hòng kiếm lợi từ ta."
Nguyên Nam Duật run rẩy thở dài: "Tư Không, trước đây ngươi từng nói muốn huynh đệ chúng ta đồng lòng, cho dù đại ca có điều không phải thật đi chăng nữa, nhưng chuyện đã qua rồi thì cứ để qua đi! Chúng ta đọc sách thánh hiền, noi đạo tôn – trung – thứ, phải đối đãi khoan dung với mọi người, người ngoài còn thế, huống chi là huynh đệ nhà mình."
Yến Tư Không cười mỉa: "Vậy thì đệ không hiểu ta, ta là kẻ có thù tất báo."
"Tư Không!"
Yến Tư Không vỗ ngực Nguyên Nam Duật: "Không cần khuyên ta nữa, trái lại ta khuyên đệ, đừng đi tìm Phong Dã. Trước đây đệ công hạ ba thành liên tiếp, Phong Dã mới nể mặt đệ mà đề bạt đại ca. Chọn tướng lĩnh có liên quan đến tính mạng của tướng sĩ và thành bại của đại quân, không thể quyết định theo cảm tính. Nếu đệ nhắc lại thì đệ đang được voi đòi tiên. Đệ cứ làm như không biết, để đại ca hận mình ta là được rồi."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả, khi nào thời tiết ấm lên, đại quân ắt phải hành động, tình hình Vĩnh Châu lại khó liệu, đệ lo lắng luyện binh cho chiến tranh còn chưa xong, đừng phí công vào mấy việc vặt này."
Nguyên Nam Duật thở dài: "Được, nhưng ta vẫn khuyên ngươi một câu, ít gây thù kết oán đi."
"Không cần lo cho ta." Yến Tư Không nhớ tới điều gì: "Được rồi, trước kia khi đệ còn ở Vân Nam luyện binh cho Trần Mộc, những tướng sĩ mà đệ đã kết giao ắt phải dùng sau này. Thừa dịp sắp cuối năm, đệ gửi chút quà cho họ."
"Ta hiểu rồi."
Yến Tư Không nheo mắt lại: "Trong đám mưu sĩ cũng có vài nằm vùng của ta. Nếu Trần Mộc liên hiệp với triều đình đối phó chúng ta thật, những người đó chắc chắn hữu dụng."
"Trước kia chúng ta dẹp loạn thổ phỉ, chiêu binh mãi mã cho hắn có thể nói là dồn hết sức lực, hắn sẽ làm vậy thật sao?"
Yến Tư Không lắc đầu: "Ta không biết, ta hy vọng nó đừng làm chuyện ngu xuẩn gì. Nhưng hiện tại Thẩm Hạc Hiên đã đến Vĩnh Châu, mà Trần Mộc mãi chưa hồi âm ta, bây giờ cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến. Nhưng hiển nhiên, tự đáy lòng Phong Dã cảm thấy Trần Mộc sẽ qua cầu rút ván nên mới vội kết thân với Dũng vương." Nói đến câu cuối, thanh âm Yến Tư Không trầm hẳn đi, bởi vì y ý thức được giọng điệu mình nghe như một oán phụ khuê phòng, quả thật mất mặt.
Nguyên Nam Duật liếc Yến Tư Không, thấy sắc mặt y bình tĩnh mà ánh mắt lại trống rỗng thẩn thơ, lòng thầm thở dài.
Hai người đang nói thì chợt thấy một chiếc xe ngựa xa hoa chầm chậm lăn bánh tới thành Nam, hướng đi của nó khác với đường xe Dũng vương vận chuyển đồ đông, có lẽ là từ Diên Châu đến, hơn nữa nhìn trang trí bên ngoài, quá nửa là xe của phu nhân.
Vì trời tuyết họ muốn mau chóng chuyển đồ đông vào thành nên thành Thái Nguyên không còn cho phép xe dân ra vào thành nữa, vậy mà xe kia lại không có ý dừng, vẫn tiến thẳng vào cổng thành nghênh ngang.
Khi Nguyên Nam Duật còn đang hiếu kỳ, Yến Tư Không đã đoán được người ngồi trong xe là ai, hơn nửa là Saren.
Quả nhiên, sau khi thấy người ngồi trong xe, tướng thủ thành chẳng dám thờ ơ, lập tức lệnh xe vận chuyển đồ đông nhường ra một con đường, để xe kia vào thành trước.
Yến Tư Không thầm nghĩ, bây giờ Phong Dã ở trong thành, không còn ở đại doanh, sẽ chẳng có lý do gì để từ chối Saren vào phủ. Nghĩ đến đây, y không nhịn nổi cười xòa, nhưng đáy mắt lại không nửa tiếu ý.
----------------------------
Sau khi Saren vào phủ, bởi vì hành xử kiêu căng, coi khinh lễ giáo nên trêи dưới toàn phủ cực kỳ đau đầu. Nhưng nàng cũng không làm chuyện gì trái lệ, cho nên Phong Dã cứ mặc nàng như thế, chẳng thèm để tâm.
Trong mắt Yến Tư Không, nàng xa xứ gả vào Phong gia, lại bị phu quân coi như không khí, còn sắp phải đón chính thê, bây giờ mãi mới được vào phủ, náo loạn một tí cũng chỉ vì thu hút sự chú ý của Phong Dã, thật là đáng thương.
Nhưng thương thì cũng chỉ vì thấy đáng thương, Saren liên tục làm phiền y, khiến y khó có thể đồng tình.
Mắt thấy lễ thành thân của Phong Dã sắp đến gần, Saren lại càng nôn nóng hơn, thậm chí còn sinh ra ý định lôi kéo Yến Tư Không làm y dở khóc dở cười. Nếu y lụy tình đến mức nhảy vào "tranh sủng" với mấy nữ nhân, vậy không bằng đập đầu chết quách cho xong.
Đáng tiếc ẩn sau khuôn mặt diễm lệ của Saren là một bộ óc không mấy thông minh lại hay ghen tị, thậm chí Yến Tư Không còn hả hê nghĩ rằng, sau này hậu cung
Phong Dã e khó thái bình đây.
Hằng ngày cái gì cần làm Yến Tư Không vẫn làm như trước, tựa như mọi chuyện chưa từng xảy ra, chẳng qua ngoại trừ bàn việc quân với Phong Dã thì đã lâu họ chưa nói chuyện với nhau, hoặc ăn với nhau một bữa cơm đã là tốt lắm. Nếu chẳng bởi Phong Dã quá cố chấp thì y đã sớm buông tay. Nếu thú thê nạp thiếu có thể khiến Phong Dã trở lại chính đạo, tuy hơi muộn, nhưng vẫn coi là viên mãn!
Còn về phần y, đã bị nữ nhi tình trường liên lụy quá lâu, nếu bóc được những gánh nặng liền thân này, dù biết bản thân sẽ máu me đầm đìa, nhưng đau dài không bằng đau ngắn.
-------------------------------------
Ngày hôm đó, trong lúc y từ nha môn hồi phủ thì vừa khéo gặp phải Nguyên Thiểu Tư bước từ quán cơm ra, hai người đối mặt.
Vị tướng bên cạnh Nguyên Thiểu Tư nói mỉa: "Thuộc hạ tham kiến Yến đại nhân."
Yến Tư Không khẽ gật đầu, nghiêng người định đi.
Nguyên Thiểu Tư lại chắn trước mặt y, nói một cách lạnh lùng: "Yến đại nhân, có thể cho ta mượn một bước nói chuyện được không?"
"Được." Yến Tư Không ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Nguyên Thiểu Tư.
Hai người đi vào góc xó xỉnh, Yến Tư Không chắp tay nói: "Đại ca có gì phân phó?"
Cơ mặt Nguyên Thiểu Tư rúm ró, hắn hạ giọng, hung tợn nói: "Bề ngoài thì ngươi tỏ ra khiêm nhường, nhưng sau lưng lại nhiều lần hại ta. Yến Tư Không, mấy năm nay ngươi dựa vào cái hai mặt này để hại chết nhiều người như vậy đúng không!"
Yến Tư Không nhìn thẳng Nguyên Thiểu Tư: "Không sai, ta chính là dựa vào cái hai mặt này để báo thù cho cha."
Sắc mặt Nguyên Thiểu Tư âm u: "Nguyên gia ta có ơn cứu mạng và nuôi dưỡng ngươi, ngươi báo thù cho cha cũng là lẽ thường tình. Chuyện thân phận của ngươi và Duật nhi là do ta vô ý, ai biết ngươi lại tới cậy nhờ Lang vương, nhưng ngươi lại vì thế mà canh cánh trong lòng, âm thầm làm khó ta, để ta mãi không được Lang vương trọng dụng. Ngươi đúng là tâm như rắn rết!"
Yến Tư Không nhíu mày: "Đại ca cảm thấy mình đại tài tiểu dụng là vì ta phá rối sau lưng ư? Đại ca theo Lang vương nhiều năm, có công lao cũng có khổ lao, bây giờ thăng làm Đô ti là hợp tình hợp lý, Lang vương cũng chưa từng bạc đãi huynh. Đại ca có từng nghĩ mình mơ tưởng quá xa vời không?"
"Nếu không phải do ngươi, Duật nhi cầu xin Lang vương thì sao đến nay ta vẫn là một Đô ti chứ?"
"Đại ca." Yến Tư Không nói chân thành: "Nếu huynh thăng chức quá nhanh sẽ không thể phục chúng, đức không xứng với vị tất có tai ương. Huynh là đại ca của Duật nhi, sao Lang vương lại không muốn đề bạt huynh chứ, nhưng cũng phải tuần tự mới được."
"Nói láo." Nguyên Thiểu Tư nghiến răng nghiến lợi: "Đừng có nghĩ ta không biết. Ban đầu Duật nhi định đi cầu Lang vương, nhưng ngươi lại thò một chân xổ vào nhận việc này, rõ ràng là ngươi trả thù riêng."
"Nếu đại ca cứ nghĩ như vậy, Tư Không cũng hết đường chối cãi." Yến Tư Không mất kiên nhẫn nói: "Hi vọng đại ca sớm ngày lập công cho Lang vương, một bước lên mây, rạng danh tổ tông, đến lúc ấy Tư Không chắc chắn sẽ thành tâm chúc mừng đại ca." Rồi y lười để ý đến Nguyên Thiểu Tư nữa, dứt khoát rời đi.
Yến Tư Không bước nhanh về phủ, một vì trời đông giá rét, không thích hợp ở bên ngoài lâu, hai vì y muốn tránh xa Nguyên Thiểu Tư theo bản năng, kẻ này làm y ghét cay ghét đắng. Nếu Nguyên Thiểu Tư không phải nhi tử của Nguyên Mão thì y đã sớm hạ độc chết gã ở bên ngoài rồi.
Có lẽ do đi quá nhanh khiến y va phải một nam tử cũng đang đi vội vã, hai người gần như va vào nhau. Rồi Yến Tư Không cảm giác ngực mình có gì đó bất thường, liền vội vàng lùi lại mấy bước, cúi đầu nhìn, phát hiện vạt áo đã xốc xếch từ bao giờ. Y chợt quay đầu muốn tìm kẻ va vào mình, chỉ thấy người nọ đã quẹo vào trong hẻm.
Y xoay người đuổi theo ngay, mà khi y chạy đến nơi, người kia đã không còn bóng dáng.
Yến Tư Không tìm liên tiếp mấy hẻm nhỏ cũng không thấy thân ảnh kẻ kia, bấy giờ y mới dừng chân lại, âm thầm đưa tay vào vạt áo, chạm thấy một tấm vải.
Y bình tĩnh rút vải ra, kéo căng. Là một bức thư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT