"Sống tựa thần tiên?" Yến Tư Không quay đầu nhìn Phong Dã, ánh mắt cơ trí mà sâu thẳm lúc sáng lúc tối dưới ánh trăng: "Trêи đời này thật sự có thần tiên sao? Cho dù có, ta cũng không muốn cưỡi mây đạp gió, hồng y vũ thường*, trường sinh bất lão."
*Hồng y vũ thường: chỉ quần áo của thần tiên.
"Vì sao?"
"Bởi vì người chính là người, người không thoát khỏi được phiền muộn và bệnh lão nên mới ảo tưởng ra một "con người" hoàn mỹ vô khiết, đó chính là thần tiên trong tưởng tượng của nhân gian. Thực tế có thần tiên hay không, người căn bản không biết, mà cho dù có thì cũng không phải thứ mà nhân loại có thể tưởng tượng ra được. Người muốn tu thành thần tiên là chỉ hy vọng "tiêu dao tựa thần tiên" mà thôi."
Phong Dã cười nói: "Suy cho cùng, ta tin thiên mệnh, nhưng không sợ quỷ thần. Nếu muốn "tiêu dao tựa thần tiên" còn phải dựa vào kiếm trong tay."
Quả nhiên, sau khi bắn hơn mười viên đạn pháo trêи cổng thành, tiếng pháo quân Thái Nguyên dừng lại, mà đại pháo Phong Thần của quân Lang vương vẫn liên tục nổ ran, tứ tung gỗ đá. Sĩ tốt giơ khiên lên, hướng về mưa tên, rồi đặt ván gỗ xuống, vượt qua thành hào bảo vệ thành.
Tiếng nổ trong thành Thái Nguyên vẫn chưa dứt, kho vũ khí tan hoang đã không còn khả năng cứu vãn, về tường thành kiên cố cao chót vót đã thành một mảnh hoang tàn.
Nhưng dù sao Thái Nguyên cũng là Thái Nguyên, mặc dù không còn đại pháo nhưng tường cao hào sâu và mấy vạn tướng sĩ đông nghịt vẫn khiến quân Lang vương không thể công lên lầu thành ngay.
Phong Dã và Yến Tư Không đứng đằng sau, nhìn các tướng sĩ nhốn nháo như cỏ dại, thây người rải rác ở khắp nơi, máu chảy thành sông, mà lòng đau xót. Tổn thất càng nhiều thì càng không thể lui, bằng không họ đã chết vô ích.
Yến Tư Không trầm giọng nói: "Đã đến lúc."
Đã đến lúc Nguyên Nam Duật xuất quân.
Lính truyền lệnh thổi kèn hai dài một ngắn, thanh âm bén nhọn xuyên qua lửa đạn, truyền vào trong đêm rõ ràng.
Chưa đầy bao lâu, Đông Nam truyền đến tiếng la giết, Nguyên Nam Duật dẫn bốn vạn tướng sĩ bất ngờ xông ra, tiến thẳng đến cửa thành Đông phòng thủ yếu kém, phát động đợt tiến công tàn nhẫn.
Yến Tư Không chạy đến bên cạnh Nguyên Nam Duật, lo âu hỏi: "Đệ có bị thương không?"
Xung quanh toàn người, Nguyên Nam Duật không muốn tỏ ra quá thân mật, song cậu vẫn không nhịn được mà nắm chặt tay y: "Ta không sao, mấy tháng không gặp, Yến đại nhân có khỏe không?"
"Đương nhiên ta khỏe." Yến Tư Không cũng cầm tay cậu, run rẩy nói: "Duật...Khuyết tướng quân cực khổ rồi."
Nguyên Nam Duật lắc đầu, vành mắt phiếm hồng: "Chỉ cần đánh
thắng, cực khổ hơn nữa có là gì. Khi nghe tin các ngươi bại trận, ta đã mất ngủ mấy đêm..."
Phong Dã vỗ vai y: "Bây giờ chúng ta đã thắng, thắng hoàn toàn." Rồi hắn cao giọng nói: "Đệ nhất hùng quan Trung Nguyên cũng chỉ thường thôi!"
Các tướng sĩ hô to: "Lang vương anh minh!"
Bảo Thái Nguyên chỉ thường thôi đương nhiên là lời ngông cuồng, bọn họ đánh suốt cả đêm, hao tổn gần nửa binh lực, từ ngày đầu Phong Dã khởi binh tới giờ chưa từng chết nhiều người như thế. Nếu Nguyên Nam Duật không đến, bọn họ có lẽ...có lẽ đã bại trận thật. May là thắng, cũng là thắng thảm.
Nhưng chỉ cần thắng thì tạm thời không phải lo binh mã và lương thảo nữa. Bọn họ tọa chủ Thái Nguyên trông về kinh sư, hiện tại lại tiến thêm một bước dài đến hoàng thành rực rỡ ấy.
Mặt trời lấp ló phơi bày thảm cảnh ác chiến cả đêm qua dưới nắng vàng, quả xứng với một bức tranh luyện ngục trần gian. Mặc dù Yến Tư Không đã quen với chiến trường, nhưng y vẫn cảm thấy khó chịu như nghẹt thở, song hy sinh cho chiến thắng vẫn tốt hơn là giá đắt phải trả khi thất bại.
Yến Tư Không cũng cảm thấy khó tin: "Với tính tình của hắn, khi phá thành, cho dù không tự sát để tạ ơn quân thì cũng phải chờ chúng ta tới bắt hắn, mắng chửi vài câu rồi lấy cái chết thủ tiết, hắn lại bỏ thành chạy mất ư?"
Phong Dã nheo mắt lại: "Có lẽ Uông Muội thuyết phục được hắn. Nhưng vô luận ra sao, kẻ này không trừ, lòng ta bất an. Phái trinh sát điều tra cho ta."
"Vâng."
"La Nhược Tân xử trí thế nào?" Yến Tư Không hỏi.