Phong Dã lệnh Tào Vũ tiếp cận Chu Khắc. Ban đầu hai người không vừa mắt nhau, nhưng qua vài tuần chí chóe tự dưng lại sinh ra cảm giác anh hùng luyến tiếc anh hùng, thậm chí còn uống rượu cùng nhau.
Chu Khắc được hậu đãi ở doanh như khách quý, được dùng thuốc tốt, ăn uống toàn của ngon. Người này thô mãng và ngay thẳng, chưa từng được ai lễ kính như vậy, huống hồ đối phương còn là Lang vương danh chấn thiên hạ nên đương nhiên rất lấy làm cảm động, song hắn là người trung nghĩa, không muốn làm phản tặc, cho nên khi nhìn thấy Phong Dã hắn luôn tỏ ra mất tự nhiên, trái hẳn với vẻ ngoài thô kệch.
Trong lúc Tào Vũ dưỡng thương, Phong Dã có phái trinh sát đi dò la tin tức. Nhi tử độc nhất của La Nhược Tân – La Văn, năm nay hai mươi tuổi, là một kẻ bê bối, ngày ngày quanh quẩn bên hoa thơm bướm lượn, thường xuyên vung tiền như rác vào mỹ nhân, bên ngoài việc xấu nhiều khôn kể, người ở Thái Nguyên ai cũng biết. La lão tướng quân tiền triều chiến công hiển hách, đánh trêи lưng ngựa giành được phú quý vô tận và tước vị truyền đời, đến đời La Nhược Tân, tuy không rạng danh như bậc cha chú, song vẫn biết tròn biết méo, còn xuống đến đời La Văn thì lụi bại hoàn toàn, quả thực khiến người ta thấy mà chỉ biết thở than.
Sau khi biết nhược điểm của La Văn, Yến Tư Không lập tức lệnh A Lực liên lạc với người Xà Chuẩn. Mạng lưới tình báo của Xà Chuẩn trải rộng khắp thiên hạ, mà nơi dễ kiếm được tình báo nhất chắc chắn là đầu đường xó chợ và tiệm rượu quán trà. Bọn họ cần nhờ Xà Chuẩn tìm một nữ nhân như Dạ Ly, nắm thóp vị cậu ấm La gia này.
Rất nhanh, người Xà Chuẩn có tin, bọn họ đã bỏ ngàn lượng bạc trắng để mua một hoa khôi lầu Yêu Nguyệt. Đây là cái giá khá đắt, là chi phí một ngày của tam quân mười vạn tướng sĩ, nhưng nếu có thể diệt trừ Thẩm Hạc Hiên, kết thúc sớm trận chiến này thì có trả nhiều hơn nữa cũng đáng.
Hoa khôi lầu Yêu Nguyệt chính là đại mỹ nhân Tích Anh khiến La Văn thần hồn điên đảo. Nghe nói nữ nhân này không chỉ xinh đẹp, mà còn rất thủ đoạn và tâm cơ, bằng không đã không hai bảy hai tám tuổi rồi vẫn ngồi vững vị trí hoa khôi, nhưng nàng tự biết mình không còn trẻ nữa, sớm có ý định rời đi. Người của Xà Chuẩn hứa hẹn sau khi chuyện này thành công sẽ đưa nàng rời khỏi Thái Nguyên, nàng mới đồng ý mạo hiểm.
Yến Tư Không và Phong Dã chỉ nhắc điều kiện có vậy, họ cũng không biết nàng định làm gì, dù sao họ không hiểu La Văn bằng nàng nên cũng vô pháp hiến kế cho nàng, tất cả dựa hết vào trí thông minh của nàng vậy.
Được săn sóc ở đại doanh Lang vương một tháng, vết thương của Chu Khắc về cơ bản đã khỏi, Phong Dã hết lòng tuân thủ hứa hẹn, tặng cho hắn một con ngựa tốt để hắn có thể trở về Thái Nguyên bất cứ lúc nào.
Yến Tư Không hiểu Thẩm Hạc Hiên, kỳ tài kinh thế đỗ Tam Nguyên trăm năm khó gặp ở Đại Thịnh, nhập quan cùng mình, đều là Hàn Lâm, đồng môn một thầy, nhưng tiểu nhân bội bạc rành đời như y lại liên tục thắng hắn, trong lòng hắn đã không cam lòng mười năm, nay được cơ hội phân cao thấp, hắn sẽ không bỏ qua.
Kẻ tên Chu Khắc này dùng ra sao, hiện tại Yến Tư Không vẫn chưa thể nói rõ, trái lại y muốn xem xem Thẩm Hạc Hiên định dùng người này thế nào, nhưng Phong Dã diễn kịch một tháng nay chắc chắn có tác dụng lớn.
Sau khi Chu Khắc trở về Thái Nguyên, quả nhiên bị Thẩm Hạc Hiên hạ ngục ngay lập tức, phạt tội chống đối quân lệnh và ngại thông đồng với địch, hiện đang giam hắn vào nhà lao để bí mật thẩm tra.
Yến Tư Không yên lặng chờ tin tức, nhưng tin nhận được trước lại là một phong thư của Trần Mộc.
Trong mật thư vẫn xen lẫn ám ngữ ước định giữa hai người, vì vậy Phong Dã mới giận y, và y phải dịch phần mật hiệu cho Phong Dã, song y cũng giữ lại vài chỗ, vì vốn sử dụng mật hiệu là để ổn định Trần Mộc, bí mật giữa hai người càng nhiều thì trông lại càng thân thiết. Nhưng y cũng không khỏi phòng bị Phong Dã, nhất là Trần Mộc ôm suy nghĩ không nên có với mình, bất cứ lúc nào cũng có thể rước lửa giận của hắn, cho nên Phong Dã không nắm rõ hết tất cả phần mật hiệu.
Đọc xong thư, Yến Tư Không toát mồ hôi lạnh, hiện đã đốt thư mà mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Trong thư, Trần Mộc nói Thẩm Hạc Hiên gửi cho mình một lá thư, bảo rằng hắn thân làm trưởng hoàng tử, nên ứng thiên thụ mệnh, Thẩm Hạc Hiên nguyện máu chảy đầu rơi, giúp hắn vào kinh đô. Chỉ cần Trần Mộc suất binh đến đây, hắn chắc chắn mở rộng cửa thành chào đón, nhưng Thẩm Hạc Hiên cho rằng Phong Dã có ý đồ xấu, tuyệt không dám dẫn sói vào nhà.