Từ sau trận Thái Nguyên đã hơn tháng, hai bên đều chưa có động thái lớn gì, không phải luyện binh thì là dưỡng dân.
Đối với Thẩm Hạc Hiên mà nói, ưu thế và chỗ dựa lớn nhất của họ chính là thành Thái Nguyên. Người đời đều biết kỵ binh tinh nhuệ Phong Lang của quân Phong gia kiêu dũng thiện chiến, ai trong số họ cũng có thể lấy một địch mười, là kỵ binh duy nhất vùng Trung Nguyên ngang tài ngang sức với kỵ binh quái vật ʍôиɠ Cổ. Chiến tranh đương nhiên phải tránh mũi nhọn, không ai lại muốn giao phong chính diện với quân Phong Lang, cho nên, nếu quân Phong gia không lộ nhược điểm thì Thái Nguyên tuyệt đối không thể xuất binh, cố thủ chính là thắng lợi lớn nhất.
Mà đối với quân Phong gia mà nói, bọn họ hi vọng nhất là dụ được Thái Nguyên rời thành xuất chiến, đáng tiếc, trải qua vụ La Nhược Tân bí mật đánh úp đại doanh địch rồi bị phục kϊƈɦ, hơn nữa có Thẩm Hạc Hiên trấn thủ Thái Nguyên, muốn quân Thái Nguyên rời thành khó như lên trời.
Yến Tư Không vắt óc nhiều ngày, mãi vẫn chưa nghĩ ra được thượng sách, lại thêm gần đây ngủ không ngon, đầu óc ngày càng thiếu nhanh nhạy.
Giữa mùa hè rất khó dưỡng thương, miệng vết thương Phong Dã đang khép lại nên lúc nào cũng cảm thấy ngứa ngáy, nửa đêm đều vô thức muốn gãi. Yến Tư Không đành phải nắm tay hắn cả đêm, thấy có động tĩnh là lập tức dậy ngay, ngăn Phong Dã đang ngủ gãi vết thương, cứ nhiều lần một đêm như thế thành ra y mất ngủ.
Phong Dã không rõ nguyên do, nhưng thấy Yến Tư Không ngày càng tiều tụy liền nghĩ rằng y bận rộn nhiều việc, vết thương chưa lành đã bắt đầu xử lý quân vụ.
Kỳ thực những chuyện cần phải xử lý sau khi thua trận đều đã được sắp xếp ổn thỏa, bây giờ trong thành sóng êm biển lặng chưa có gì phải đáng hao tâm, chỉ là hiện tinh thần tướng sĩ sa sút, không còn hùng hổ như lúc xuất binh.
Phong Dã thấy thành Thái Nguyên đã tháng chưa có động tĩnh gì liền không vờ bệnh nặng nữa, mà sau khi xuống giường, ngày nào cũng ra ngoài đi lại, thị sát từng doanh để các tướng sĩ an tâm hơn.
Đang trong lúc hai người vẫn chưa nghĩ ra được thượng sách đối địch, lại mắt thấy tướng sĩ không còn chí chiến đấu như xưa thì Nguyên Nam Duật lại mang đến cho họ một tin tốt. Cậu dẫn quân tấn công chớp nhoáng, liên tiếp đánh hạ hai thành Bình Lương và Phượng Tường.
Nghe được tin vui này, Phong Dã cực kỳ cao hứng, ngớt lời khen Nguyên Nam Duật.
Yến Tư Không cũng chợt cảm thấy phiền muộn trong lòng dịu đi, tựa như mây đen thua trận bao trùm trêи bầu trời Thái Nguyên tan biến đi phần nào: "Khuyết tướng quân thật có bản lĩnh, hai trận thắng này rất quan trọng." Nghĩ đến thiếu niên trước đây bướng bỉnh ham chơi nay đã thành một dũng tướng mà lòng y cảm khái vạn phần, nếu Nguyên Mão dưới suối vàng biết được, ông chắc chắn sẽ mừng lắm!
Phong Dã cười ha hả: "Không sai, không hổ là huynh đệ tốt của ta, ta..." Lời đến miệng đột nhiên dừng, sau khi liếc Yến Tư Không hắn lại nuốt trở vào mà xúc động: "Trước đây...Hắn dẫn ta rời kinh đô, dọc đường liên tục tránh quan binh truy bắt. Tuy thúc thúc cho ta hai ngàn quân Phong gia, nhưng hắn mới là người bồi bạn với ta những giây phút nguy nan nhất. Mấy năm nay, hắn chưa từng làm ta thất vọng."
Trong lòng Yến Tư Không chua xót, y ném nỗi khó chịu đó đi, nói : "Bây giờ những phủ xung quanh thành Thái Nguyên gần như đã nằm hết trong lòng bàn tay ta, chúng ta có thể dễ dàng cắt đứt đường lương thực của chúng."
"Nhưng lương thực trong thành Thái Nguyên sung túc, bọn họ có thể chèo chống được một đến hai năm, còn chúng ta thì không thể chịu đựng lâu như vậy."
"Lương thảo trong quân còn đủ dùng nửa năm nữa. Năm nay mùa màng không tốt, thu hoạch không được là bao, ta tính, ăn đến tết không thành vấn đề, nhưng năm sau thì khó nói."
"Cho nên chúng ta chỉ còn nửa năm nữa." Phong Dã lo lắng nói: "Nếu trong vòng nửa năm mà không công hạ Thái Nguyên, đại quân sẽ phải rút về Đại Đồng."
Trong lòng Yến Tư Không buồn bực, y rất muốn hỏi Phong Dã định bao giờ thì nối dõi cho Phong gia. Thân làm nhi tử duy nhất của Phong gia, hắn không thể để huyết mạch Phong gia đoạn tuyệt từ đây, sớm muộn gì cũng có ngày hắn phải ân ái với một nữ nhân, phải sinh hạ một đứa con nối dòng nối dõi.
Yến Tư Không không muốn suy nghĩ thêm, bởi vì ý nghĩ của y không quan trọng, quan trọng là...Phong Dã không thể dưới gối vô nhi, quân Phong gia không thể không ai nối nghiệp.
Yến Tư Không hít sâu một hơi: "Ngươi không định cùng phu nhân...Phong tướng quân e ngày ngóng đêm mong."
Phong Dã lạnh nhạt nói: "Làm sao? Ngươi rất hy vọng ta chung phòng với nàng à?"
"...Không phải."
"Vậy thì là sao?"
Yến Tư Không thấp giọng đáp: "Phong Dã, ta hy vọng Phong gia ngươi con cháu đầy đàn."