Chương 1:

Từ sau trận Thái Nguyên đã hơn tháng, hai bên đều chưa có động thái lớn gì, không phải luyện binh thì là dưỡng dân.

Đối với Thẩm Hạc Hiên mà nói, ưu thế và chỗ dựa lớn nhất của họ chính là thành Thái Nguyên. Người đời đều biết kỵ binh tinh nhuệ Phong Lang của quân Phong gia kiêu dũng thiện chiến, ai trong số họ cũng có thể lấy một địch mười, là kỵ binh duy nhất vùng Trung Nguyên ngang tài ngang sức với kỵ binh quái vật ʍôиɠ Cổ. Chiến tranh đương nhiên phải tránh mũi nhọn, không ai lại muốn giao phong chính diện với quân Phong Lang, cho nên, nếu quân Phong gia không lộ nhược điểm thì Thái Nguyên tuyệt đối không thể xuất binh, cố thủ chính là thắng lợi lớn nhất.

Mà đối với quân Phong gia mà nói, bọn họ hi vọng nhất là dụ được Thái Nguyên rời thành xuất chiến, đáng tiếc, trải qua vụ La Nhược Tân bí mật đánh úp đại doanh địch rồi bị phục kϊƈɦ, hơn nữa có Thẩm Hạc Hiên trấn thủ Thái Nguyên, muốn quân Thái Nguyên rời thành khó như lên trời.

Yến Tư Không vắt óc nhiều ngày, mãi vẫn chưa nghĩ ra được thượng sách, lại thêm gần đây ngủ không ngon, đầu óc ngày càng thiếu nhanh nhạy.

Giữa mùa hè rất khó dưỡng thương, miệng vết thương Phong Dã đang khép lại nên lúc nào cũng cảm thấy ngứa ngáy, nửa đêm đều vô thức muốn gãi. Yến Tư Không đành phải nắm tay hắn cả đêm, thấy có động tĩnh là lập tức dậy ngay, ngăn Phong Dã đang ngủ gãi vết thương, cứ nhiều lần một đêm như thế thành ra y mất ngủ.

Phong Dã không rõ nguyên do, nhưng thấy Yến Tư Không ngày càng tiều tụy liền nghĩ rằng y bận rộn nhiều việc, vết thương chưa lành đã bắt đầu xử lý quân vụ.

Kỳ thực những chuyện cần phải xử lý sau khi thua trận đều đã được sắp xếp ổn thỏa, bây giờ trong thành sóng êm biển lặng chưa có gì phải đáng hao tâm, chỉ là hiện tinh thần tướng sĩ sa sút, không còn hùng hổ như lúc xuất binh.

Phong Dã thấy thành Thái Nguyên đã tháng chưa có động tĩnh gì liền không vờ bệnh nặng nữa, mà sau khi xuống giường, ngày nào cũng ra ngoài đi lại, thị sát từng doanh để các tướng sĩ an tâm hơn.

Đang trong lúc hai người vẫn chưa nghĩ ra được thượng sách đối địch, lại mắt thấy tướng sĩ không còn chí chiến đấu như xưa thì Nguyên Nam Duật lại mang đến cho họ một tin tốt. Cậu dẫn quân tấn công chớp nhoáng, liên tiếp đánh hạ hai thành Bình Lương và Phượng Tường.

Nghe được tin vui này, Phong Dã cực kỳ cao hứng, ngớt lời khen Nguyên Nam Duật.

Yến Tư Không cũng chợt cảm thấy phiền muộn trong lòng dịu đi, tựa như mây đen thua trận bao trùm trêи bầu trời Thái Nguyên tan biến đi phần nào: "Khuyết tướng quân thật có bản lĩnh, hai trận thắng này rất quan trọng." Nghĩ đến thiếu niên trước đây bướng bỉnh ham chơi nay đã thành một dũng tướng mà lòng y cảm khái vạn phần, nếu Nguyên Mão dưới suối vàng biết được, ông chắc chắn sẽ mừng lắm!

Phong Dã cười ha hả: "Không sai, không hổ là huynh đệ tốt của ta, ta..." Lời đến miệng đột nhiên dừng, sau khi liếc Yến Tư Không hắn lại nuốt trở vào mà xúc động: "Trước đây...Hắn dẫn ta rời kinh đô, dọc đường liên tục tránh quan binh truy bắt. Tuy thúc thúc cho ta hai ngàn quân Phong gia, nhưng hắn mới là người bồi bạn với ta những giây phút nguy nan nhất. Mấy năm nay, hắn chưa từng làm ta thất vọng."

Trong lòng Yến Tư Không chua xót, y ném nỗi khó chịu đó đi, nói : "Bây giờ những phủ xung quanh thành Thái Nguyên gần như đã nằm hết trong lòng bàn tay ta, chúng ta có thể dễ dàng cắt đứt đường lương thực của chúng."

"Nhưng lương thực trong thành Thái Nguyên sung túc, bọn họ có thể chèo chống được một đến hai năm, còn chúng ta thì không thể chịu đựng lâu như vậy."

"Lương thảo trong quân còn đủ dùng nửa năm nữa. Năm nay mùa màng không tốt, thu hoạch không được là bao, ta tính, ăn đến tết không thành vấn đề, nhưng năm sau thì khó nói."

"Cho nên chúng ta chỉ còn nửa năm nữa." Phong Dã lo lắng nói: "Nếu trong vòng nửa năm mà không công hạ Thái Nguyên, đại quân sẽ phải rút về Đại Đồng."

Yến Tư Không trầm mặc gõ bàn: "Nhất định có cách."

Lúc này, thị vệ báo: "Lang vương, có..." Hắn liếc trộm Phong Dã, muốn nói lại thôi.

Phong Dã nhíu mày: "Chuyện gì mà ấp a ấp úng?"

"...Saren phu nhân tới."

"Ai?" Phong Dã không hiểu nói.

Yến Tư Không ngẩn ra. Y cúi đầu, uống một ngụm trà che giấu cảm xúc, song tay cầm tách trà lại hơi run lên.

"Saren phu nhân." Thị vệ lặp lại một lần nữa.

Bấy giờ Phong Dã mới hiểu ra, là nữ nhi Nadakhan, thiếp của hắn, hắn xém quên mất người này.

Phong Dã nổi giận: "Ai đưa nàng tới!" Nhưng hỏi mấy lời này đúng là dư thừa, ngoài Phong Trường Việt ra thì ai dám chưa bàn bạc với hắn đã đưa thị thiếp của hắn tới Diên Châu? Ngoài Phong Trường Việt ra thì còn ai gấp hắn sinh con đẻ cái nữa?

Thị vệ quỳ trêи đất, không dám nói lời nào.

Yến Tư Không đặt chén trà xuống, nhỏ giọng nói: "Đã tới thì không thể đưa về, trước kia ngươi đã đồng ý với Phong tướng quân rồi."

Phong Dã sa sầm mặt: "Cho nàng vào."

Chỉ chốc lát sau, thị vệ dẫn một người mặc phục sức ʍôиɠ Cổ đi tới. Nàng mắt hạnh mày rậm, mũi cao môi dày, ngũ quan xinh đẹp hút mắt, mái tóc đen dài được chải chuốt phức tạp, vóc người cao gầy mà ngực to eo nhỏ, toàn thân toát ra vẻ đẹp dã tính, so với nữ tử Trung Nguyên, trông nàng đậm đà chất phong tình nước ngoài.

Yến Tư Không thầm cảm thán, quả là một mỹ nhân man dại diễm lệ.

Nàng chính là con gái Nadakhan bộ tộc Chahar – Saren. Nàng tò mò nhìn xung quanh, ánh mắt bạo dạn mà suồng sã, cuối cùng mới rơi trêи người Phong Dã. Nàng nhíu mày nói: "Ngươi là Lang vương đấy à?"

Phong Dã lạnh lùng nhìn nàng.

Saren đi lại trong phòng, rồi nhìn về phía Yến Tư Không: "Còn ngươi là Yến đại nhân?"

Yến Tư Không đứng dậy chắp tay: "Tham kiến Saren phu nhân."

Saren nhún vai, lại nhìn Phong Dã: "Sao Lang vương không nói gì? Thấy ta quá đẹp hay sao?"

Yến Tư Không thấp giọng nói: "Phu nhân, Lang vương là phu quân của ngài, không thể vô lễ như thế."

Saren khẽ hừ: "Hắn là phu quân của ta, là nam nhân của ta, ta nói thế nào với nam nhân của ta không tới phiên ngươi lắm miệng."

Yến Tư Không khom người: "Vâng."

Phong Dã đứng lên: "Ngươi đã gả làm thiếp cho ta thì phải theo lễ nghi người Hán, thay y phục và trang sức này đi."

Saren cười đáp: "Cả đời ngươi ở đây nhìn nữ tử Trung Nguyên vẫn chưa thấy chán à? Ta không muốn thay."

Phong Dã nheo mắt lại.

Yến Tư Không nói: "Lang vương, đây là lần đầu phu nhân tới đây, vẫn chưa thích nghi được với khí hậu, không bằng tạm thời để phu nhân theo tập tục quê nhà, từ từ rồi quen. Hơn nữa, phu nhân ăn mặc khác với nữ tử Trung Nguyên vẫn xinh đẹp, cũng có thể cho các tướng sĩ thấy tộc Chahar qua lại thân thiết với Đại Đồng."

Phong Dã hờ hững nói: "Được rồi, tùy ngươi vậy."

Saren lớn mật quan sát Phong Dã, không hề có chút ngượng ngùng hay rụt rè như nữ nhân người Hán. Nàng cười: "Đa tạ Lang vương."

Phong Dã phân phó: "Bố trí cho phu nhân ở trong thành."

"Lang vương ở đại doanh ngoài thành, tại sao lại để ta ở trong thành?" Saren nói.

"Quân có quân quy, trong doanh vô nữ."

"Ta không phải nữ nhân bình thường, mà đại doanh này cũng không phải có mỗi cái lều lớn đây." Saren nhướn mày cười: "Đến cả các tướng sĩ còn được vào thành tìm vui, Lang vương trẻ tuổi nhiệt huyết chẳng lẽ lại thanh tâm quả ɖu͙ƈ à?" Rồi nàng liếc Yến Tư Không, ra vẻ đã hiểu: "À, ta quên mất, trong doanh Lang vương có Yến đại nhân, còn cần gì nữ nhân nữa?"

Yến Tư Không yên lặng đứng một bên.

Phong Dã nheo mắt lại: "Ta bảo ngươi ở Diên Châu, đừng để nói đến lần thứ ba."

Saren cười lạnh: "Được, ta đây...à, thiếp cáo lui." Nàng cười liếc Yến Tư Không, xoay người tiêu sái rời đi.

Sau khi Saren theo thị vệ rời đi, trong doanh yên ắng kỳ lạ.

Yến Tư Không do dự, rồi nói: "Nữ nhân này xinh đẹp thật, nhưng tính tình quá suồng sã và ngang ngược, nên tìm người dạy nàng lễ nghi người Hán...để biết cách phụng dưỡng phu quân."

Sắc mặt Phong Dã âm trầm: "Không cần, cứ để nàng ở Diên Châu, nếu nàng dám gây chuyện gì ảnh hưởng tới ta, ta lập tức đuổi nàng về Đại Đồng."

Yến Tư Không không nói gì.

Phong Dã nhìn y: "Vừa nãy nàng làm nhục ngươi, ngươi có giận không?"

Yến Tư Không cười đáp: "Sao ta lại đi chấp nhặt với nữ tử chứ?"

"Ừ, không phải để ý tới nàng." Phong Dã nói: "Chúng ta tiếp tục bàn chính sự."

Yến Tư Không nhìn Phong Dã, muốn nói lại thôi.

Phong Dã nhíu mày: "Ngươi còn muốn nói gì?"

Trong lòng Yến Tư Không buồn bực, y rất muốn hỏi Phong Dã định bao giờ thì nối dõi cho Phong gia. Thân làm nhi tử duy nhất của Phong gia, hắn không thể để huyết mạch Phong gia đoạn tuyệt từ đây, sớm muộn gì cũng có ngày hắn phải ân ái với một nữ nhân, phải sinh hạ một đứa con nối dòng nối dõi.

Yến Tư Không không muốn suy nghĩ thêm, bởi vì ý nghĩ của y không quan trọng, quan trọng là...Phong Dã không thể dưới gối vô nhi, quân Phong gia không thể không ai nối nghiệp.

Yến Tư Không hít sâu một hơi: "Ngươi không định cùng phu nhân...Phong tướng quân e ngày ngóng đêm mong."

Phong Dã lạnh nhạt nói: "Làm sao? Ngươi rất hy vọng ta chung phòng với nàng à?"

"...Không phải."

"Vậy thì là sao?"

Yến Tư Không thấp giọng đáp: "Phong Dã, ta hy vọng Phong gia ngươi con cháu đầy đàn."

Phong Dã trầm mặc một hồi: "Nếu ngươi là nữ nhân thì tốt rồi."

Yến Tư Không cười khổ.

Phong Dã nhìn chăm chú Yến Tư Không: "Có lời này ta muốn nói thật với ngươi! Thù lớn phụ thân chưa trả, giờ ta không có ý sinh con nối dõi, nếu ta thắng mới dám để lại huyết mạch, giả sử ta thua thì đây là tội lớn tru di cửu tộc, còn nói gì đến đèn nhang."

"...Lang vương cân nhắc chu toàn."

Phong Dã thở dài, ngồi xuống ghế, khẽ bụm vết thương, thở hổn hển.

Yến Tư Không vội vàng đi tới, lo lắng nói: "Sao vậy? Vết thương lại đau à? Có cần ta gọi đại phu không?"

"Bị thúc thúc làm phát bực." Phong Dã liếc y: "Còn nữ nhân kia, và cả ngươi nữa."

"Ta..."

"Ta không cho phép ngươi nhắc lại chuyện này nữa, bất kể ngươi có ý định gì." Phong Dã nói dứt khoát: "Vô luận ngươi cảm thấy áy náy với ta vì chuyện Tịch nhi, hay là muốn thăm dò ta."

"Được."

Chương 2:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play