Chương 4:

Chuyện bất đắc dĩ nhất trêи đời này có lẽ là không muốn làm mà không biết làm sao. Vô luận là Phong Dã hay Trần Mộc, Yến Tư Không bây giờ đều không muốn cộng sự cùng, nhưng nếu từ bỏ vì trắc trở thì đó không phải chuyện Yến Tư Không y cần làm. Yến Tư Không y đã phải làm chuyện gì, thì cho dù núi cao nước hiểm, gai góc đầy đường cũng sẽ không khuất phục.

Một đứa trẻ mười chín tuổi, y vẫn lo được.

Ngày hôm sau, Yến Tư Không coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Y dịch dung sơ qua bằng cách dán bộ râu giả mà Nguyên Nam Duật chuẩn bị cho y đến gặp Trần Mộc.

Sau khi tỉnh rượu, Trần Mộc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Hai người gặp mặt vẫn lễ nghĩa chu toàn như trước, chỉ là trong lòng đều thầm tính toán riêng.

"Đêm qua tiên sinh có ngủ ngon không?" Trần Mộc vừa nói, vừa lén quan sát vẻ mặt Yến Tư Không.

"Rất ngon, rượu điện hạ cho không chỉ ngọt mà còn an thần."

"Vậy là tốt, mười hai thị vệ tiên sinh mang tới đều đã được con sắp xếp ổn thỏa ở dịch quán, hai gã thϊế͙p͙ thân thì được an bài trong vương phủ lân cận."

"Điện hạ đúng là chu đáo, thần cảm kϊƈɦ khôn cùng." Mặc dù miệng nói vậy nhưng từ lúc vào phòng đến khi ngồi xuống Yến Tư Không chưa từng đưa mắt nhìn Trần Mộc, giọng điệu có phần lạnh nhạt, y muốn cho Trần Mộc biết rằng y không vui.

Quả nhiên Trần Mộc lo lắng.

Yến Tư Không chủ động nói: "Đêm qua Tề phu nhân đã biết thân phận thật của ta, liệu có vấn đề gì không?"

"Tiên sinh yên tâm, nàng biết nặng nhẹ, mà con cũng đã đặc biệt nhắc nhở, nàng không dám nói lung tung đâu."

"Vậy thì tốt."

Trần Mộc lại ân cần nói: "Nghe nói trêи đường đến Trung Khánh tiên sinh gặp phải sơn phỉ, có phải bọn man di Đô Chưởng không?"

"Nghe dân bản xứ miêu tả, chắc là chúng."

"Đô Chưởng cực kỳ hung bạo và giảo hoạt, tiên sinh trở ra được toàn thân thực là vạn hạnh." Trần Mộc nói: "Nếu tiên sinh thông báo trước, con đã phái người đi đón tiên sinh."

"Làm phiền điện hạ, chuyến này ta lén tới đây cũng là hành động bất đắc dĩ." Yến Tư Không nói: "Điện hạ có thể nói rõ tình hình Vân Nam cho ta được không?"

Trần Mộc gật đầu, không hề nghĩ lâu mà nói thẳng, hắn kể tường tận tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ của quân dân Vân Nam và các phủ đạo xung quanh. Sở dĩ hắn nói cẩn thận như vậy, một là muốn cho Yến Tư Không hiểu rõ tình hình trợ giúp hắn cho dễ, hai là thể hiện với Yến Tư Không hắn chưa từng lơ là việc học, cũng chưa từng ăn chơi hưởng lạc, mà vẫn luôn âm thầm chuẩn bị lực lượng chiến đấu.

Yến Tư Không thấy Trần Mộc nắm rõ tình hình như lòng bàn tay thì trong lòng rất vui mừng. Y vẫn luôn cho rằng Trần Mộc là đế tài, điều này có liên quan đến thiên phú của Trần Mộc và được dạy dỗ từ y, thật sự không còn ai thích hợp hơn nó. Nhưng chính bởi nó là người thực hiện lý tưởng cho y nên y mới tức giận khi nó sinh ra cái suy nghĩ hoang đường như thế.

Trần Mộc nói xong liền lẳng lặng nhìn Yến Tư Không.

Yến Tư Không thuận miệng khen, nịnh bợ Trần Mộc, Trần Mộc rất lấy làm vui vẻ.

"Vô luận là tài lực hay binh lực, điện hạ chuẩn bị vẫn còn yếu kém, nếu lúc này để lộ ý đồ thực sự của chúng ta, triều đình chỉ cần điều một nhánh binh mã từ phủ đạo nào đó xung quanh là có thể dễ dàng diệt gọn."

"Quả thực là vậy, hiện tại con chỉ dám thầm trưng binh*, nếu không nhờ trước đó đã giải quyết quan viên Trung Khánh thì chuyện này nhất định không lừa được."

*Trưng binh: kêu gọi nhập ngũ

"Theo luật, hộ vệ trong phủ phiên vương không được vượt quá hai trăm, điện hạ có cẩn thận thế nào đi nữa cũng không lừa được lâu."

"Vậy phải làm sao?"

"Tìm một lý do để Tiền tổng đốc và Hầu tổng binh tới trưng binh."

"Tiền Phi Đồng và Hầu Danh sớm đã là người của con, chuyện này không thành vấn đề, nhưng trưng binh phải có sự chấp thuận và phát bạc của triều đình nữa."

"Chỉ cần không yêu cầu bạc từ triều đình và có một cái danh thích hợp là ta có thể tiền trảm hậu tấu*. Vùng đất hoang sơ nghèo nàn này nằm ngoài tay với của triều đình, hơn nữa hiện tại mắc loạn Lang vương và nước Kim, triều đình đang sứt đầu mẻ trán không quản được ta đâu."

*Tiền trảm hậu tấu: hành động trước, báo cáo sau.

"Cái danh thích hợp?"

"Đúng, chúng ta phải tiêu diệt Đô Chưởng."

Trần Mộc nhíu mày: "Tiên sinh mới đến có thể không biết sự lợi hại của tộc Đô Chưởng. Bộ lạc này ẩn náu trong núi lớn, tổ tiên chúng có thể là người của triều đại trước, tuy Thái tổ hoàng đế thống nhất thiên hạ nhưng Đô Chưởng vẫn mãi không quy thuận triều đình, đã thế còn ngang tàn bạo ngược, không sao đàm phán nổi. Bọn chúng đều là những kẻ giỏi bắn tên, giỏi leo trèo, linh hoạt như khỉ, lại quen với địa thế núi non, không nơi ở cố định, rất khó tróc nã. Triều đình cử binh tiêu diệt bảy lần đều tổn thất nặng nề, dần dần không còn ai quan tâm nữa."

"Đô Chưởng rất hay xuống núi quấy nhiễu, cướp bóc bách tính, hung tàn bạo ngược, lòng tham không đáy, há lại bỏ mặc không quan tâm. Chính bởi không trừ hết đám khỉ hoang hung tàn này, bách tính mới khổ không tả xiết, phải bỏ ruộng, chuyển nhà, có kẻ dứt khoát làm thổ phỉ, để rồi nạn trộm cướp Vân Nam mới hoành hành như thế. Chỉ cần chúng ta tiêu diệt Đô Chưởng là có thể giết gà dọa khỉ những sơn phỉ khác, đồng thời cũng đem lại cho bách tính ấm no. Hơn nữa, lấy nó làm lý do, trưng binh cũng danh chính ngôn thuận."

Trần Mộc thở dài: "Nói thì dễ, nhưng với binh lực trước mắt...Không, trước đây còn phái nhiều binh lực hơn mà vẫn diệt không hết."

"Đó là bởi vì ta không tới đây." Yến Tư Không bình tĩnh nói: "Ta tới rồi, ngày chết của đám man phỉ này đã đến."

"Tiên sinh định diệt Đô Chưởng thế nào?"

"Đô Chưởng hoạt động chính ở núi Áp Chủy, giờ ta cứ dời toàn bộ bách tích ở chân núi Áp Chủy đi trước."

Trần Mộc kinh ngạc: "Nhưng hơn vạn người ở đó đấy."

"Hơn vạn người này ngày nào cũng sống trong sự sợ hãi cướp bóc và sát hại của Đô Chưởng, chỉ cần địa phương động viện, sau khi dời bọn họ đi thì triệu tập tất cả nam giới đủ tuổi nhập ngũ, giảm thuế cho người nhà, lấy bổng ngân để nuôi dưỡng."

"...Sau đó thì sao? Hầu Danh chỉ có thể triệu tập nhiều nhất hai vạn binh mã."

"Không cần nhiều như thế, chúng ta trưng binh để tranh giành thiên hạ, chứ không phải diệt một đám khỉ hoang."

"Lão sư có tính toán gì không?"

"Chờ đến đầu xuân, khi trời khô vật hanh." Ánh mắt Yến Tư Không lạnh lùng: "Ta muốn đốt núi."

"Ngoài diệt Đô Chưởng ra, ta làm vậy một là để trưng binh, hai là bảo vệ thái bình cho bách tính, ba là chấn nhϊế͙p͙ những sơn phỉ tản mạn khác. Khi ấy ta chỉ cần phái người đi thuyết hàng, bọn chúng không dám chống đối, từ đó tăng thêm binh lực cho chúng ta. Nếu kế này thành, thần dự tính trong tay điện hạ phải có ít nhất sáu vạn binh mã."

Trần Mộc rầu rĩ: "Tiên sinh, trước đây cũng từng dùng hỏa công diệt Đô Chưởng rồi, nhưng đầu tiên là Đô Chưởng không nơi ở cố định, đốt rất khó đúng chỗ, trái lại còn uổng những tướng sĩ vô tội ra đi trong biển lửa. Chết một nhóm man phỉ, gió xuân thổi tới lại tái sinh. Thứ hai, nếu muốn đốt núi, phạm vi lớn nhất định sẽ liên lụy đến bách tính dưới chân núi."

"Cho nên mới phải dời bách tính đi, muốn đốt phải đốt toàn bộ núi Áp Chủy, tiêu diệt Đô Chưởng trong một lần."

Trần Mộc bị con ngươi lãnh khốc và ngôn từ lớn mật của Yến Tư Không làm kinh hãi.

Yến Tư Không nhìn Trần Mộc, nói tiếp: "Đối phó với đám khỉ hoang này đương nhiên tấn công phải tổn thất nặng nề, hơn nữa không có khả năng nhổ cỏ tận gốc, chỉ cần có cá lọt lưới là nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, chỉ hỏa công mới có thể nhất lao vĩnh dật*."

*Nhất lao vĩnh dật: Làm một mẻ, khỏe suốt đời.

Trần Mộc trầm mặc không đáp. Bốn năm nay hắn tai nghe mắt thấy vô số Đô Chưởng hung tàn bạo ngược đã gieo trong lòng hắn một sự kiêng kỵ với bộ lạc này, mặc dù Yến Tư Không dự định như thế nhưng trong lòng hắn vẫn không nắm chắc.

"Dùng thủ đoạn bình thường thì không được, như lời điện hạ nói, Đô Chưởng không nơi ở cố định, phái sĩ tốt đi đốt khả năng đốt chưa sạch man phỉ đã đốt chết chính mình. Muốn đốt phải đốt cả núi, chân núi thì đặt binh canh gác diệt sạch cá lọt lưới, khiến Đô Chưởng không còn nơi để trốn, đuổi tận giết tuyệt!"

Không phải bởi vì bị Đô Chưởng cướp bóc, suýt bị giết chết mà Yến Tư Không hận đám man phỉ này. Y biết rõ muốn thay đổi vùng đất Vân Nam nghèo đói phải xóa bỏ nạn trộm cướp, muốn xóa bỏ nạn trộm cướp phải tế sống cường đạo mạnh mẽ nhất, hung tàn nhất đất này.

Trần Mộc nói: "Tiên sinh định đốt thế nào?"

Yến Tư Không cười lạnh: "Điện hạ biết đèn Khổng Minh không?"

Trần Mộc ngẩn người.

"Mặc dù điện hạ chưa từng đi tuần bao giờ, nhưng tết trung thu chắc cũng đã thấy trêи trời. Triều đình có lệnh trong thành không được phép thả đèn Khổng Minh cũng là bởi dễ gây hỏa hoạn."

"...Đèn trời." Trần Mộc lẩm bẩm nói, mưu kế của Yến Tư Không khiến hắn dựng lông tơ.

"Năm nay Vân Nam không có tuyết nên mùa xuân sẽ hanh khô cực kỳ, chỉ cần chờ một ngọn gió Nam thả hơn mấy ngàn đèn trời lên núi Áp Chủy, hỏa hoạn tất lan nhanh như cỏ mọc, đốt trụi núi Áp Chủy không còn một ngọn cỏ non."

Trần Mộc hít sâu: "Kế này của tiên sinh, rất điên cuồng."

"Có thể sống trong sự tiêu diệt của hai triều đại, tộc Đô Chưởng này quả thực phi thường. Đối phó với địch phi thường như vậy, điện hạ cảm thấy có gì không ổn sao?"

"...Không có." Ánh mắt Trần Mộc trở lạnh: "Vậy nghe tiên sinh, con lập tức đi tìm Tiền Phi Đồng và Hầu Danh."

"Điện hạ hẵng khoan." Yến Tư Không nói: "Cứ coi như chúng ta đã giải quyết xong nạn trộm cướp, có được binh mã, nhưng hiện thiếu ngân thiếu lương chẳng khác nào trứng chọi đá. Vân Nam giàu mũ giáp, nhưng ít nhất phải "cống" năm mươi vạn lượng bạc trắng mới đủ cho chúng ta xuất binh vùng Trung Nguyên, hợp binh với Lang vương."

Trần Mộc gật đầu: "Con hiểu."

"Những thứ này còn thiếu nhiều lắm, chúng ta vẫn cần gom góp nhiều quân lương hơn." Yến Tư Không nhìn Trần Mộc: "Phủ đạo xung quanh Vân Nam tổng cộng có năm vị thân vương, trong đó có Lễ vương, Thành vương, Ngô vương trong nhà có quận chúa đang tuần cập kê. Nếu điện hạ có thể kết thông gia với một vị trong đó, thì binh mã, lương thực sẽ sung túc."

Trần Mộc sầm mặt: "Tiên sinh bảo con lấy người nào thì con lấy người đó, chỉ sợ bọn họ không muốn gả nữ nhi cho con."

"Điện hạ yên tâm, khi nào điện hạ dấy binh ở Vân Nam, phối hợp với Lang vương, thanh thế rung trời, bọn họ tất phải ra quyết định. Chỉ cần là người thông minh, thức thời, nhất định sẽ chọn điện hạ."

Trần Mộc đứng lên, lạnh lùng nói: "Vậy nghe tiên sinh!"

Yến Tư Không thầm thở dài.

Trần Mộc đi tới cửa rồi, lại xoay người lại: "Tiên sinh, con chỉ mới chuẩn bị bốn năm, lực lượng yếu kém, một khi khởi binh sẽ không còn đường quay đầu nữa, tiên sinh thật sự tin tưởng Lang vương có thể giúp con nhập chủ kinh sư sao?"

Yến Tư Không đứng dậy, chắp tay nói: "Trông thiên hạ này chỉ có Lang vương mới có thể giúp điện hạ đoạt lại ngôi vị vốn phải thuộc về người. Ngày Lang vương chinh phục Đại Đồng cũng chính là ngày chúng ta dấy binh."

Trần Mộc thấp giọng nói: "Tiên sinh đã từng nghĩ, nếu Lang vương giúp con lên ngai vàng thì con nên đặt Lang vương ở đâu chưa?"

Yến Tư Không biết Trần Mộc không dễ lừa nên chỉ có thể đáp cẩn thận mà không rõ ý: "Đến ngày điện hạ quân lâm thiên hạ, điện hạ muốn đặt hắn ở đâu thì đặt ở đó, còn không, điện hạ chỉ có thể ở cái vùng thôn quê nghèo đói này suốt phần đời còn lại."

Trần Mộc thầm nắm chặt tay: "Được!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play