Phong Dã vạch tung chiếc áo lỏng lẻo của Yến Tư Không, để lộ hơn nửa lồng ngực trắng như tuyết. Hắn cắn cái cổ nhỏ dài đó, hút mạnh, bàn tay to lớn cũng giao du trêи làn da khô ráo trơn mềm.

Yến Tư Không túm lấy tóc Phong Dã, gầm nhẹ: “Phong Dã, dừng tay!”

Phong Dã ngẩng đầu, hai mắt đỏ sậm, hắn dứt khoát bắt lấy hai cổ tay Yến Tư Không, dùng đai lưng buộc lại. Yến Tư Không chưa hết sốt, toàn thân vô lực, giãy dụa mấy lần đều không có ích gì, chỉ đành mặc Phong Dã trói tay y lại. Y tuyệt vọng mà bi phẫn, giận đến run cả người: “Cái tên Phong Dã ngu xuẩn nhà ngươi, mắt ngươi đã mù tâm ngươi còn mù hơn, đến cả người sớm chung tối đụng với ngươi là ai mà ngươi cũng không biết sao!”

“Đương nhiên ta biết, y trong sáng lương thiện, tâm cao chí xa, tuổi nhỏ đã có cốt khí lấy thân báo quốc, chắc chắn không xấu xí như ngươi!” Đầu ngón tay Phong Dã lướt trêи lồng ngực Yến Tư Không, cuối cùng ấn mạnh vào tim y: “Tim của y cũng không bẩn như ngươi.”

Yến Tư Không nghiến răng nghiến lợi: “Ta có thể kể lại năm đó ta và ngươi bên nhau…”

“Ngươi và y cùng ăn cùng ngủ, không giấu nhau chuyện gì, ngươi cho rằng chỉ dựa vào nó là có thể lừa được ta tiếp ư?” Phong Dã lạnh giọng nói: “Từ lần đầu ta và ngươi gặp gỡ, ta đã có cảm giác ngươi không giống y, Khuyết Vong mới chính là người năm đó. Huống hồ ta còn từng hỏi ngươi còn nhớ lời hứa năm đó của chúng ta hay không, vậy mà ngươi lại quên mất.”

“Ta không có quên, giờ ta…”

“Câm miệng!” Phong Dã bóp mặt Yến tư Không, u ám nhìn y: “Ngươi không xứng nói ra, đó là lời ước hẹn giữa ta và y, ông trời có mắt, cho dù y đã quên, y vẫn tới bên cạnh ta, vượt mọi chông gai với ta, kiến công lập nghiệp với ta.”

Yến Tư Không chỉ cảm thấy vạn tiễn xuyên tâm cũng không sánh bằng nỗi đau thấu tâm can này. Chí lớn hẹn ước ở chuồng ngựa Quảng Ninh đến giờ y vẫn chưa từng quên một chữ, mà giờ đây, ở trước mặt Phong Dã, y lại không xứng nhắc tới?

Phong Dã cúi người, từ từ đè lên người Yến Tư Không: “Năm đó ta nghe răm rắp lời ngươi mới bị ngươi dễ dàng lợi dụng, bây giờ ngươi rơi vào tay ta rồi, ta cũng phải tận dụng cho thật tốt. Ta muốn ngươi nhìn ta bễ nghễ trước thiên hạ, ta muốn ngươi nhìn ta xoay vần càn khôn, và ta cũng muốn ngươi dùng hết tất cả của ngươi, để lấy lòng ta.”

“Ngươi…”

Phong Dã lại lấp kín môi y, dùng nụ hôn lỗ mãng và nồng nàn để ngăn cản âm thanh sắp phát ra khỏi miệng đó. Hắn xé tan y phục cản trở, hạ từng vết gặm cắn tím xanh trêи lồng ngực trắng ngần, bàn tay duỗi vào trong tiết khố, càn rỗ đùa bỡn nơi mềm mại kia.

“Phong Dã!” Yến Tư Không bị hắn trêu chọc đến run người, y nghiêm giọng nói: “Ngươi là người hay súc sinh, đường đường là thế tử Tĩnh Viễn vương sao có thể làm chuyện bỉ ổi bực này?”

Phong Dã cười khỉnh, hai mắt bị ɖu͙ƈ vọng xâm nhiễm trở nên cuồng vọng mà tràn ngập dã tính: “Thế tử Tĩnh Viễn vương đã sớm chết theo Phong gia rồi, ta của ngày hôm nay chỉ là một thằng phản tặc, không bì được với Phò mã đại nhân trêи thông thiên văn dưới tường địa lý. Luận về bỉ ổi, ta bằng ngài thế nào được.” Hắn giật phăng tiết khố, tấm lá chắn cuối cùng trêи người Yến Tư Không biến mất.

Mái tóc dài óng ả của Yến Tư Không xõa tung làm bật thân thể thon dài càng trắng ngần như tuyết, hai tay y bị trói, vành mắt ửng đỏ, co người trong vô lực. Bộ dáng yếu đuối mà tuyệt diễm ấy khơi dậy hết thảy ɖu͙ƈ vọng điên cuồng cuồn cuộn trong thân thể Phong Dã.

Phong Dã tách chân của y ra, nhìn y run rẩy dưới người mình mà đáy lòng nổi lên kɧօáϊ cảm vặn vẹo.

Yến Tư Không nức nở: “Ngươi ta dầu gì…cũng từng thân thiết, xin đừng làm vậy với ta.”

Phong Dã cúi người, khẽ cắn vành tai Yến Tư Không, dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói ra những lời tàn nhẫn nhất: “Ta cứ muốn làm vậy với ngươi đấy.”

Yến Tư Không nhắm mắt lại, mặt xám như tro tàn.

Phong Dã ngậm môi Yến Tư Không, liên tục giày vò cánh môi đỏ bừng ấy, cho đến khi người dưới thân bị hôn đến nghẹt thở, hắn mới chuyển xuống ngực, mở miệng ngậm viên anh đào trắng nhạt rồi ɭϊếʍ láp hung hăng. Một tay khác thì không ngừng di chuyển xuống dưới, cảm nhận da thịt ấm áp và trơn nhẵn dưới lòng bàn tay, cho dù là run rẩy không thôi cũng khiến máu trong hắn sôi sùng sục.

Ba năm qua, không ngày nào hắn không nhớ người này, yêu cũng được, hận cũng đành, Yến Tư Không thuộc về hắn, hắn rơi từ núi cao xuống vực sâu tuyệt vọng, hắn mất hết tất cả, thống khổ ngày đêm, hắn nhất định phải cho Yến Tư Không nếm thử!

Hắn tách đôi chân dài của Yến Tư Không ra, tay bôi thuốc cao xâm nhập vào bờ ʍôиɠ mềm dẻo.

Yến Tư Không khó chịu vặn vẹo cơ thể, tay bị trói chặt che mặt lại, y bằng lòng mình không tỉnh lại cũng không muốn tỉnh dậy đối mặt với tất cả nơi đây.

Phong Dã đưa ngón tay vào hành lang chật hẹp, đồng thời cúi người ɭϊếʍ hôn cổ Yến Tư Không, lời lẽ thốt ra đều sỉ nhục y cực hạn: “Vừa chặt vừa nóng…Còn nhớ năm đó ngươi quấn lấy eo ta, cầu ta chọc sâu hơn không? Thực ra ngươi sinh ra là để nam nhân ‘làm’, không có ta ai thỏa mãn được ngươi?”

Yến Tư Không cắn môi dưới, nhắm chặt hai mắt, coi như bản thân không nghe, không thấy. Nhưng ngón tay càn quấy bên trong thành thịt, cái cảm giác khó chịu mà quỷ dị kia, bảo y trốn tránh thế nào?

Phong Dã lại đút thêm một ngón nữa, tùy ý ra vào trong nhục huyệt, hắn nhìn Yến Tư Không bởi vì thẹn mà đỏ hồng cả hai má, trong lòng thích thú cực kỳ, giễu cợt: “Vì báo thù mà ngươi có thể bò lên giường của ta, nếu đổi lại là người khác, có lẽ ngươi cũng sẵn lòng nhỉ!”

Yến Tư Không siết chặt cơ thể, chỉ hận lỗ tai không thể siết chặt cùng.

Phong Dã rút ngón tay, tách hai chân Yến Tư Không ra thật to. Đối lập với Yến Tư Không bị lột sạch không còn một mảnh vải che thân, y phục trêи người hắn vẫn hoàn chỉnh, hắn chỉ lấy ƈôи ȶɦịt đã cương cứng ra, miệng nhỏ trêи đỉnh khẽ hé mở: “Ngươi đã chẳng biết xấu hổ, cái gì cũng có thể hy sinh, vậy ta liền cho ngươi từ nay về sau chỉ có thể hầu hạ dưới khố Lang vương ta!” Lời còn chưa dứt, eo cường tráng của hắn đã thúc vào, ƈôи ȶɦịt to dài dữ tợn cứ vậy đâm thẳng vào tiểu huyệt mềm mại không chút thương tiếc.

Hạ thân Yến Tư Không đau nhức kinh khủng, tiếng thốt lên đầy đau đớn lập tức bị y dùng tay bịt lấy, khóe mắt y ngân ngấn nước, thân thể run bần bật.

Trong nháy mắt đâm vào thành thịt, Phong Dã chỉ cảm thấy thú tính trong người được phóng thích hoàn toàn, hơn nữa còn là một con mãnh thú đã đói bụng quá lâu. Đây là thân thể hắn mong nhớ ngày đêm, là người hắn nhất định phải có, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì với ngươi này, hắn sẽ làm với người này tất cả những chuyện mà hắn muốn!

Hắn hơi rút côn thịt, rồi lại lần nữa đỉnh vào, Yến Tư Không đang ốm nên nhiệt độ cơ thể quả nhiên cao hơn bình thường, kɧօáϊ cảm khi được thành thịt ‘vỗ về’ quả khiến hắn không nhịn được gầm nhẹ. Mặc cho người dưới thân run rẩy cỡ nào, hắn vẫn tiếp tục đâm mạnh vào lần nữa.

Yến Tư Không cắn môi đến bật máu cũng quyết không để phát ra âm thanh. Y co người lại theo bản năng lại bị Phong Dã nâng hai chân đặt lên vai, hạ thể bại lộ sạch trước kiếm thịt dữ tợn, huyệt thịt liên tục bị giày vò tàn nhẫn.

Phong Dã dùng ngón tay cạy hàm răng Yến Tư Không, vừa ra sức kéo ra đưa vào, vừa tàn nhẫn nói: “Kêu ra đi, tốt nhất để cả đại doanh nghe thấy đi, ta muốn tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết Phò mã đương thời Yến Tư Không chỉ là một nam sủng dưới khố Phong Dã ta.”

Yến Tư Không cắn ngón tay của Phong Dã, hai mắt trợn trừng, đôi ngươi đỏ ngầu lộ ra oán hận thật sâu.

Ánh mắt kia khiến Phong Dã đau lòng như cắt, đồng thời cũng kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng chinh phạt của hắn hơn, hắn không rút tay về mà cứ để Yến Tư Không cắn như vậy, chỉ có đau nhức như thế mới có thể giúp hắn hạ ngoan tâm. Yến Tư Không cắn càng mạnh, hắn đâm vào thân thể Yến Tư Không càng hăng, thân thể Yến Tư Không bị đâm mà liên tục thúc về trước, run rẩy như lá rơi trong gió.

Phong Dã như con dã thú không biết mệt mỏi, điên cuồng trút khát vọng lên con mồi. Yến Tư Không bị hắn dày vò dần mất lực, đau đớn cũng dần chết lặng theo, kɧօáϊ cảm kỳ lạ ngủ đông đã lâu từ từ thức tỉnh sâu tiềm thức. Đã ba năm chưa làm chuyện này, y gần như quên mất Phong Dã từng điên cuồng trêи giường ra sao, bây giờ chúng nó ập tới như sóng biển, xâm nhập vào tứ chi bách hài, song mặc cho toàn thân rã rời, y vẫn muốn dùng ý thức còn sót lại để bụm miệng, không muốn bản thân phát ra bất kỳ âm thanh sỉ nhục nào.

Mồ hôi trêи mặt Yến Tư Không đan cài cùng nước mắt, mái tóc đen dài tán loạn như hoa anh túc đua nhau khoe hương, vết xanh hồng trải rộng trêи da thịt trắng ngần như cờ quân đánh dấu chủ quyền, cho Phong Dã quyền chinh phạt trắng trợn trêи lãnh thổ của riêng.

Phong Dã lật thân thể Yến Tư Không lại, để y nâng cao ʍôиɠ giống như một con chó, côn thịt to dài nổi đầy gân xanh mạnh bạo chen vào nhục động ửng đỏ và ướt đẫm, hắn cao cao tại thượng ra lệnh: “Kêu ra, kêu ra đi.”

Yến Tư Không vùi mặt vào nệm, ý thức đã rời rạc, chỉ biết nhỏ giọng khóc nức nở, đi kèm với đó là vẻ mặt mê loạn trong đau đớn thi thoảng bộc lộ ra, nhưng điều đó không đủ để thỏa mãn Phong Dã.

“Kêu ra.” Phong Dã nắm ƈôи ȶɦịt của Yến Tư Không, ra sức vuốt ve, đồng thời cũng dùng tốc độ nhanh hơn để đâm lưỡi kiếm vào mật huyệt khiến hắn điên đảo, hắn ép Yến Tư Không cùng trầm luân với hắn: “Kêu ra đi, để ta nghe thấy tiếng rêи của ngươi, để cho người thiên hạ nghe thấy đi, kêu đi!”

Cái hông mạnh mẽ của Phong Dã liên tục đập vào bờ ʍôиɠ mềm dẻo của Yến Tư Không vang lên từng tiếng bôm bốp, song những tiếng kia đã đủ ɖâʍ loạn rồi. Cả trước và sau Yến Tư Không đều bị tập kϊƈɦ, thân thể y run rẩy không ngừng, những tiếng rêи rỉ vì kiếm nén ấy thi thoảng lại lọt vào tai Phong Dã như xuân dược, thế nhưng hắn vẫn muốn nhiều hơn.

Hắn rút ƈôи ȶɦịt ra, bế Yến Tư Không đã mềm như bùn nhão từ trêи giường dậy, bản thân cũng đứng lên. Yến Tư Không như choàng tỉnh từ cơn mê, vì sợ bản thân rơi xuống nên y ôm chặt cổ Phong Dã theo bản năng. Hai chân y vắt trêи đôi tay chắc khỏe của Phong Dã, còn hai tay hắn thì nâng lấy ʍôиɠ y, khi y còn chưa kịp phản ứng, hắn đã dùng tư thế đứng đó thúc thẳng lên trêи.

“A–” Thân thể Yến Tư Không trầm xuống, độ sâu chưa từng đạt trước đây đẩy y vào tình cảnh đáng sợ, kɧօáϊ cảm cực hạn ập tới như bão lũ khiến y không kiềm được mà kêu lên.

Phong Dã cắn vành tai Yến Tư Không: “Kêu, kêu ra đi! Gọi tên của ta đi!” Cánh tay khỏe khoắn của hắn bế chắc người Yến Tư Không, côn thịt cứng rắn không ngừng đỉnh lên phía trước.

“Phong…Dã…” Yến Tư Không khàn giọng: “Không muốn…”

“Không được phép không muốn.” Đôi ngươi thú tính của Phong Dã ngập tràn ɖu͙ƈ vọng trầm luân vô tận: “Ta cho, ngươi phải muốn hết.”

Ý thức Yến Tư Không đã bên bờ tan tác, song y vẫn yếu ớt kiềm nén tiếng rêи rỉ trong miệng, mặc cho Phong Dã ngày càng mạnh bạo hơn. Thống khổ và sảng kɧօáϊ song hành tựa như mây cao và địa ngục luân phiên, y tựa như mất sạch mọi giác quan, cứ để mặc cho Phong Dã hành hạ.

Đêm hôm đó, Yến Tư Không không biết Phong Dã bắn vào cơ thể y bao lần, cũng không biết mình lúc nào thanh tỉnh, lúc nào mê man. Y từng khóc, từng cầu xin, cuối cùng vẫn chỉ có thể chìm nổi với Phong Dã trong bể ɖu͙ƈ vô tận. Gương mặt bị cừu hận và ɖu͙ƈ vọng ăn mòn của Phong Dã lúc sáng lúc tối trước mặt y, cuối cùng trở thành ký ức y khó quên cả đời…

—————————————–

Đêm đó qua đi, Yến Tư Không sốt mấy ngày không giảm, thậm chí còn bắt đầu nói mớ.

May mắn trong quân doanh có một vị nửa thần y là Nguyên Nam Duật chăm chỉ sắc thuốc thượng hạng vài ngày qua, còn không ngừng ở bên giúp y xoa bóp cơ thể để hạ nhiệt, cuối cùng Yến Tư Không mới hạ sốt.

Sau khi tỉnh lại, y vẫn không tỉnh táo, có lẽ phải nghỉ ngơi vài ngày nữa mới có sức để xuống giường.

Một đêm điên cuồng ấy đến giờ nhớ lại y vẫn còn sợ hãi, Phong Dã nhục mạ và cố ý trả thù khơi dậy trong y lòng oán hận, đồng thời cũng làm y đau thấu tim gan.

Đến ngày hôm nay y không còn muốn thanh minh cho bản thân mình nữa, y rốt cuộc hiểu rằng từ cái khắc hai người chia tay ba năm trước đây, bọn họ đã thực sự ân đoạn nghĩa tuyệt, bây giờ Phong Dã xuất hiện trước mặt y không phải là người cưng chiều y đủ điều khiến y không muốn rời xa, khiến y nhớ nhung khắc khoải, khiến y mong nhớ ngày đêm nữa, hắn chỉ là Lang vương, vẻn vẹn chỉ là Lang vương. Thế nên, y có phải Yến Tư Không thật hay không có gì quan trọng?

Mà y cuối cùng cũng có thể buông tay Phong Dã. Y từng lừa gạt, lợi dụng Phong Dã, Phong Dã cũng từng vô tình với y, ở trong lòng y hai bọn họ đã hòa, từ nay về sau y với Phong Dã không thẹn mà cũng chẳng có tình. Như Phong Dã nói, thế tử Tĩnh Viễn vương đã sớm chết, tim của hắn đã sớm chết theo đó rồi, giờ cần gì phải tự chuốc phiền toái? Cần gì phải đau đớn khôn nguôi?

Y sớm biết đời này y không nên say đắm một ai, chỉ biết thêm phiền phức. Cứ vậy là tốt nhất, nếu y không phải chịu cái phiền phức này, không còn Phong Dã nữa, trái tim này mới trở thành hòn đá cứng cáp chân chính.

Y vẫn còn Duật nhi, y vẫn còn chí chưa toại của mình, mạng y không đáng một đồng, nhưng chỉ cần y còn một hơi thở, y sẽ không dừng lại, bằng không, y đã sống vì gì?

Khi Nguyên Nam Duật đến thăm y, ánh mắt cậu nhìn y khó giấu né tránh.

Yến Tư Không đã thức tỉnh từ trong cơn thống khổ tột cùng, y bình tĩnh nói: “Đệ không cần phải né tránh, muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi!”

Nguyên Nam Duật định chẩn mạch cho y, lắc đầu: “Ta không muốn hỏi chuyện của các ngươi, nhưng hắn quá thô bạo, ngươi…” Cậu lắp bắp nửa ngày vẫn không biết nên hỏi sao.

“Không cần chẩn.” Yến Tư Không rút tay về: “Ta tự chẩn rồi, không có gì đáng ngại.”

“Ngươi cũng biết y thuật?”

“Da lông mà thôi.” Yến Tư Không giễu cợt: “Đệ ở kinh thành từng nghe nhiều lời đồn về ta như vậy, lẽ nào chưa từng nghe nói ta với Lang vương đoạn tụ à?”

Nguyên Nam Duật trầm mặc một hồi: “Mới đầu ta không coi là thật, nhưng theo Lang vương mấy năm thì đã sớm đoán ra, mỗi lần hắn nhắc tới ngươi luôn là…”

Yến Tư Không cũng không quan tâm đằng sau cái ‘luôn là’ là gì, tất cả không còn liên quan đến y nữa: “Ta là kẻ không từ thủ đoạn, đây đã tính là gì.”

Nguyên Nam Duật không khỏi giận dữ: “Ngươi đúng là…”

“Lớp da này mê hoặc thế tử Tĩnh Viễn vương năm ấy thần hồn điên đảo, giờ vẫn là lớp da này khiến bệ hạ bằng lòng gả ái nữ cho ta.” Yến Tư Không cười khẩy: “Dưới da là xương trắng ba tấc, mà con người chỉ thấy được vẻ bề ngoài, ta không đạt được mục đích sẽ không tiếc tất cả, chỉ là một lớp da không dùng thì cũng phí.”

Lồng ngực Nguyên Nam Duật phập phồng kịch liệt, cậu nói không nể nang: “Ngươi tự xưng là thông minh mà lại hành sự bất chính, sớm muộn gì cũng bị chính mình hại. Lẽ nào ngươi không hiểu đạo lý ác giả ác báo sao?”

“Ha ha ha.” Yến Tư Không cười to ba tiếng, che giấu đắng cay trong lòng: “Không cần ‘sớm muộn’, ta không biết đã gặp biết bao báo ứng rồi, nhưng ông trời vẫn để ta sống tiếp, hẳn có việc chưa thành đang chờ ta.”

Nguyên Nam Duật lắc đầu thất vọng.

Cửa trướng bị hất tung, Phong Dã sải bước đến, nét mặt hắn lạnh lùng, nhìn chằm chằm Yến Tư Không.

Yến Tư Không cũng nhìn lại hắn, ánh mắt băng lãnh.

Phong Dã nói: “Khuyết Vong, ngươi lui xuống trước đi.”

Nguyên Nam Duật đáp: “Lang vương, đừng làm khó y, y mới khỏi bệnh.”

“Ta biết rồi, ngươi lui đi.”

Nguyên Nam Duật do dự, đứng dậy rời đi.

Phong Dã ngồi xuống trước giường Yến Tư Không, cẩn thận nhìn khuôn mặt mới vừa hồng hào lại, so với mấy hôm trước tái nhợt thì hôm nay đã tốt hơn rất nhiều, hắn giễu cợt: “Đúng là ngươi nên lợi dụng lớp da này cho thật tốt, như vậy ngươi ở bên người khác mới dễ chịu được.”

“Ở bên ngươi, ta dễ chịu sao nổi.” Yến Tư Không thờ ơ nói.

“Không dễ chịu thì cũng là ngươi tự tìm.” Phong Dã cười nhạt: “Năm đó ta tốt với ngươi, vậy mà ngươi lại lấy ta ra làm đá lót chuồng.”

“Vậy thì sao?” Yến Tư Không nhếch môi cười: “Ngươi tự nguyện mà.”

Phong Dã nguy hiểm nheo mắt lại, không những không giận mà còn cười: “Đúng, là ta tự nguyện, trách thì trách ta trẻ tuổi vô tri, ngây thơ ngu xuẩn, đáng tiếc ngươi không lừa được ta nữa, bây giờ còn rơi vào tay ta.”

“Ừ, đúng.” Yến Tư Không không nhanh không chậm đáp: “Không có ta, ngươi cho rằng mình mất bao nhiêu binh mã mới có thể công thành Hà Sáo?”

“Có ngươi hay không, mất bao nhiêu binh mã, ta cũng phải nắm được Hà Sáo.” Phong Dã nắm cằm Yến Tư Không: “Có ngươi thì dễ dàng hơn nhiều.”

“Tới giờ ngươi cảm thấy ta vẫn còn muốn giúp ngươi?”

“Giúp ta?” Phong Dã cười ha hả: “Giúp ta? Đúng là trò cười thiên hạ. Ngươi làm tất cả chỉ vì chính ngươi, ngươi muốn lợi dụng ta để nắm quyền, lợi dụng ta để nâng đỡ Trần Mộc lên ngôi, sau đó nắm trong tay thiên hạ. Ta chỉ là quân cờ của ngươi, Trần Mộc cũng chỉ là quân cờ của ngươi.”

Yến Tư Không nhìn gương mặt trào phúng của Phong Dã, trong lòng vẫn không kiềm được mà âm ẩm đau, song nét mặt y bình tĩnh không gợn sóng, y đáp: “Không sai, đây là cái ta muốn, cũng là cái ngươi muốn.”

“Ta muốn gì không tới phiên ngươi chỉ tay năm ngón.” Phong Dã kiêu căng nói: “Ta chỉ muốn ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi một chén canh. Nhưng nếu ngươi dám trù tính đùa bỡn ta lần nữa…” Vẻ mặt hắn biến đổi, âm trầm nói: “Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

Yến Tư Không im lặng nhìn Phong Dã. Vẻ mặt uy hϊế͙p͙, lãnh khốc và tàn nhẫn ấy vốn chỉ khi đối mặt với kẻ thù, vậy mà bây giờ hắn lại dùng nó để đối mặt với y…Y liên tục nhắc nhở mình đừng quan tâm nữa nhưng vẫn không nén được bi thương như sóng dồn.

Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào y trở nên mềm yếu như thế?

Phong Dã nhìn sắc mặt Yến Tư Không dần tái nhợt mà trong lòng thầm căng thẳng, hắn mấp máy môi, đột nhiên cởi giáp nhẹ trêи người xuống, rồi bắt đầu cởi y phục.

Yến Tư Không nghiêng người về sau, run rẩy nói: “Ngươi…”

Phong Dã liếc y: “Yên tâm, ta không chạm vào ngươi.”

“Ngươi muốn làm gì.”

“Ngủ.” Phong Dã cởi áo khoác xuống, bò lên giường. Mặc cho Yến Tư Không phản kháng, hắn ôm y vào lòng.

Yến Tư Không cứng đờ trong vòng tay Phong Dã, không dám động đậy chút nào. Đến giờ y vẫn không quên hình ảnh Phong Dã khi thú tính bộc phát, y thật sự sợ hãi.

Phong Dã khẽ dí chóp mũi vào mái tóc đen dài của y, muốn nói gì đó nhưng lại không nói thành lời. Hắn chỉ ôm như vậy, tựa như núi lở đất mòn cũng không buông tay.

Yến Tư Không dựa lưng vào lồng ngực ấm áp và dày rộng của Phong Dã, trong lòng trăm cảm xúc ngổn ngang. Y từng được ôm trong vòng tay này không biết bao lần, y từng cho rằng đây là nơi an toàn nhất thế gian, y từng khẩn cầu thời gian dừng lại chỉ vì muốn tìm kiếm chút an lòng trong cái ôm này chốc lát, nhưng hôm nay, nơi này chỉ còn lại mưa gió lạnh như băng.

Thế gian này không còn nơi cho Yến Tư Không y an ổn nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play