Bái biệt Triệu Phó Nghĩa, Yến Tư Không lại đến sơn trang Lăng Vụ. Nhưng y không lên núi, mà trực tiếp đến chuồng dưới chân núi.
Người trông chuồng ngựa được y đối đãi tốt nên thấy y thì rất là cung kính.
Yến Tư Không ném cho gã một túi bạc vụn như thường lệ, sau đó đi đến chuồng ngựa sâu nhất bên trong. Chuồng con ngựa kia vừa lớn lại vừa sạch, được xây bằng gỗ thượng hạng, sơn son đỏ thắm mới sơn lên trong bóng đêm vẫn cực kỳ tiên diễm.
Yến Tư Không vào chuồng ngựa, con tuấn mã to lớn đỏ rực như lửa đang đưa lưng về phía y uống nước.
"Túy Hồng." Yến Tư Không khẽ gọi.
Đó chính là ngựa tốt tuyệt trần mà Phong Dã giành được từ tay Chiêu Vũ đế trong lễ săn xuân - Túy Hồng.
Lúc Phong Dã còn nhậm chức ở đại doanh Cảnh Sơn, vì sợ Túy Hồng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của các chiến mã khác nên vẫn luôn để nó ở sơn trang Lăng Vụ, thời điểm vượt ngục đương nhiên không thể cưỡi con Mã vương Thiên Sơn bắt mắt này. Ba năm nay, toàn do Yến Tư Không chăm sóc nó.
Yến Tư Không từng lên núi tìm Phong Hồn, nhưng tìm khắp núi vẫn không thấy bóng dáng con sói lớn kia đâu, e rằng đã rời đi cùng Phong Dã. Vì vậy, Túy Hồng trở thành thứ duy nhất Phong Dã để lại cho y.
Lỗ tai Túy Hồng run lên, hiển nhiên là nghe thấy âm thanh nhưng nó không thèm để ý.
Yến Tư Không đi tới, vuốt ve sống lưng chắc khỏe và thon dài của nó, cảm nhận từng múi cơ nhấp nhô như núi cao vời vợi, tràn trề sức mạnh áp đảo kinh người.
Yến Tư Không dùng ngón tay vuốt ve cái bờm thô dày của nó: "Giận à?"
Ngoài Phong Dã ra, Túy Hồng không cho người khác cưỡi. Mấy ngày qua y bận rộn không thể phân thân, đã hơn tháng không đến gặp nó, lâu rồi nó chưa có chạy nên cảm thấy bực bội muốn chết.
Cái tính này giống ai vậy?
Sói Phong Dã nuôi giống như hắn, ngựa Phong Dã nuôi cũng giống hắn, Yến Tư Không không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng nhớ lại thuở ban đầu khi y đặt tên cho Túy Hồng, nụ cười của y dần biến mất.
Khi ấy, Phong Dã vẫn tuần nông nổi, khí khái ngất trời, cuồn cuộn trong ngực là tráng chí hiên ngang, ì ầm trong ngươi là non sông vạn dặm, tựa như thời gian vô tận mặc ta rong ruổi vì lý tưởng, tựa như hái sao kéo trăng, chèo thuyền vượt thác, không gì không làm được.
Nhưng bảy năm trôi qua, tất cả đã hoàn toàn thay đổi.
Ai không hy vọng mình là thiếu niên cả đời.
Yến Tư Không nhẹ nhàng dựa trán lên mình Túy Hồng mà nhắm hai mắt lại. Nhịp tim mạnh mẽ của nó đập thình thịch, thình thịch khiến y cảm thấy da tay mình khẽ rung rung, sống động như thế.
Y tháo dây cương, phóng người lên ngựa, cưỡi Túy Hồng chạy khỏi chuồng, thỏa chí băng băng trêи đồng cỏ mênh ʍôиɠ.
Y vẫn không quên lần đầu cưỡi Túy Hồng, cái tốc độ đó khiến sắc mặt y trắng bệch, nhưng chỉ cần đằng sau được dựa vào lồng ngựa dày rộng mà ấm áp, y liền yên lòng quên hết mọi nguy hiểm trêи thế gian.
Bây giờ gió dữ rít gào như những con dao đang lăng trì thân thể, mà sau lưng lại chỉ là một khoảng không trống rỗng.
Y vẫn luôn có được rồi mất đi thê thảm, cuối cùng chỉ còn y ở lại với bơ vơ.
-----------------------------------
Về đến nhà, bước chân Yến Tư Không như đi trêи tầng không. Người thường không khống chế được Túy Hồng nên lần nào nó chạy là lại cảm giác mình mất đi nửa cái mạng.
Bây giờ trời đã về khuya, tuy rằng uể oải không thôi, nhưng y vẫn còn chuyện quan trọng cần phải làm. Y đến đình viện ba năm y chưa từng đặt chân, gõ cánh cửa ba năm y chưa bao giờ chạm.
Thanh âm Vạn Dương mơ hồ vang lên: "Ai đấy?"
"Ta."
Trong phòng nhất thời yên ắng, một lát sau, ánh nến bùng lên, Vạn Dương mở cửa. Nàng khoác áo khoác, mái tóc dài tùy ý thõng xuống vai, nét mặt không tô son điểm phấn lại càng động lòng người. Bấy giờ đôi mắt đẹp của nàng lấp lánh, hiển nhiên là khẩn trương: "Ngươi muốn làm gì?"
Yến Tư Không chắp tay: "Ta có chuyện muốn cầu điện hạ."
Vạn Dương do dự: "Vào đi."
Bước vào, Yến Tư Không đóng lại cửa. Vạn Dương lui về sau mấy bước, hai nàng dùng sức nắm chặt góc bàn, trừng mắt đề phòng Yến Tư Không: "Ngươi muốn làm gì?"
"Điện hạ yên tâm, ta không dám bất kính." Yến Tư Không nói thẳng: "Điện hạ muốn cứu Phong Dã không?"
Vạn Dương cả kinh: "Ngươi, ngươi nói gì?"
"Nếu điện hạ muốn cứu Phong Dã thì giúp ta một chuyện!"
"Nói rõ."
"Tuy rằng trong lòng bệ hạ cố kỵ Phong Dã, nhưng Trác Lặc Thái còn khiến bệ hạ trằn trọc bất an hơn, cho nên bây giờ phần nhiều binh lực đều tập trung hết ở Liêu Đông, nơi Hồ Quảng đã có tướng quân Lưu Cảnh Bình triệu tập đại quân đến bình định."
"Mặc dù binh lực mà tướng quân Lưu Cảnh Bình nắm trong tay kém xa với Liêu Đông, nhưng ta có thành kiên, núi hiểm và doanh lương. Trước đây Phong Dã liên tục đắc thắng là bởi vì không đánh trêи nước, đến cả một chiến thuyền tử tế hắn cũng không có nên chắc chắn đánh không lại thủy sư Lưu tướng quân, cho nên ta đoán, hắn sẽ chuyển sang đánh Hà Sáo." Yến Tư Không nói suy đoán của mình cho Vạn Dương.
Vạn Dương suy tư một hồi: "Ngươi nói không phải không có lý, nhưng như vậy phụ hoàng sẽ càng kiêng kỵ huynh ấy hơn, ngươi định...cứu huynh ấy thế nào?"
"Ta định xin chỉ thỉ của bệ hạ, đích thân mang binh đi bình định."
Vạn Dương trợn trừng mắt hạnh: "Ngươi? Ngươi điên rồi à? Biểu ca ta mười bốn tuổi đã mang binh, vang danh thần tướng trời sinh, một thư sinh như ngươi có thể bình cái gì?"
"Người thiện chiến không đánh mà thắng, ta không phải đi đánh nhau với hắn, mà ta muốn đi chiêu hàng."
Vạn Dương nhíu hàng mày lá liễu: "Chiêu hàng...Ngươi trở mặt với biểu ca mà còn đòi đi chiêu hàng?"
"Ta cũng từng thân thiết với hắn, trông khắp triều đình và dân gian không ai hiểu rõ hắn hơn ta, trêи tay ta có ngựa yêu của hắn, và còn có cả...người."
"...Ta? Ngươi muốn cầu ta cái gì?"
"Ta muốn cầu điện hạ..." Yến Tư Không yên lặng một hồi: "Giả bộ mang thai."
Vạn Dương biến sắc, chỉ vào Yến Tư Không, run giọng nói: "Ngươi..."
"Thứ nhất, bệ hạ sẽ càng tin tưởng ta hơn, thứ hai, Phong Dã nghĩ đến chuyện này ít nhất sẽ không vừa thấy mặt đã giết ta, thứ ba, điện hạ không phải bị bệ hạ và nương nương càu nhàu nữa."
Vạn Dương nghiến răng nói: "Ngươi thật to gan, đến cả huyết mạch của hoàng thất mà ngươi cũng dám làm giả. Nếu bị điều tra ra, ngươi chịu không nổi đâu!"
"Đứa trẻ này họ Yến không phải họ Trần, chẳng lấy được một điền một mẫu nào của Trần gia. Hơn nữa, chỉ cần bệ hạ phối hợp là chuyện này sẽ thiên y vô phùng*." Mục đích thực sự của Yến Tư Không là lo chuyện hoạn quan bại lộ, y không thoát tội được, giả sử Chiêu Vũ đế có ý định tha cho y cũng khó mà phục chúng, nhưng nếu Vạn Dương "mang thai" rồi thì sẽ bảo đảm hơn. Chỉ là bây giờ y không thể nói với Vạn Dương, bằng không Vạn Dương rất có thể sẽ làm hỏng chuyện.
*Thiên y vô phùng: Áo tiên không thấy vết chỉ khâu
"Thiên y vô phùng? Ngươi muốn kiếm đứa bé ở đâu?"
"Điện hạ không cần phải quan tâm chuyện này, đến hạn ta sẽ sai người ôm một đứa trẻ sơ sinh tới, điện hạ thích thì giữ ở bên người, không thích thì Yến gia cũng không phụ bạc nó."
Vạn Dương cúi đầu, hàm răng cắn chặt môi dưới, trong lòng cực kỳ băn khoăn.
"Điện hạ, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để cứu Phong Dã."
"Mặc dù ngươi nói rất có lý, nhưng ngươi quá gian xảo, ta không biết trong hồ lô của ngươi rốt cuộc bán thuốc gì, ta luôn cảm thấy..." Vạn Dương hơi nheo mắt lại: "Ngươi còn giấu ta chuyện gì đó. Mấy ngày nay ngươi đi sớm về khuya, rốt cuộc bận việc gì?"
Yến Tư Không cười khổ: "Ngày nào trời chưa sáng ta chẳng phải lên triều, đêm khuya thì còn việc công phải làm nữa, không đi sớm về khuya mới kỳ quái thì đúng hơn."
"Nếu ngươi...có thể gặp biểu ca thật thì ngươi nắm chắc bao nhiêu phần thuyết phục được đầu hàng?"
"Chỉ có ba phần."
"Chỉ có ba phần?"
Yến Tư Không than thở: "Dầu gì Phong Dã cũng là người cứng rắn, trong lòng hắn nung nấu huyết hải thâm cừu, sao có thể từ bỏ ý đồ. Nhưng bây giờ Tạ Trung Nhân đã bị hạ ngục, chỉ cần đẩy tất cả lên đầu hoạn quan, để Phong Dã báo được đại thù thì chuyện này còn có khả năng xoay thời chuyển thế."
Vạn Dương cười nhạt: "Ta thấy rõ rồi, Tạ Trung Nhân vừa mới vào ngục, ngươi đã gió chiều nào theo chiều ấy. Yến Tư Không, ngươi đúng là kẻ..." Lời sỉ nhục lởn vởn bờ môi, nàng lại do dự có nên nói ra không.
Yến Tư Không lại vẫn bình tĩnh đáp: "Điện hạ nói đúng, như vậy ta càng phải ra sức dẹp loạn Lang vương, đến ngày hoạn quan sụp đổ, chỉ có mình ta là không phải chôn cùng."
Vạn Dương cả giận nói: "Tùy ngươi! Nhưng nếu việc này bại lộ, ta sẽ không cầu tình cho ngươi đâu!"
Yến Tư Không cúi người thật sâu: "Đa tạ điện hạ."
------------------------------------------
Tạ Trung Nhân bị giam đến ngày thứ ba, Triệu Phó Nghĩa liền liên hợp với đám trọng thần Mạnh Đạc tố cáo lão ngay trêи buổi chầu, liệt kê đủ mọi hạng tội, nhắm thẳng vào việc tàn cục Liêu Đông ngày hôm nay đều do lão và Hàn Triệu Hưng một tay gây nên, đồng thời cũng nhắc đến tổng binh tiền nhiệm trước Hàn Triệu Hưng bị hai người bọn chúng bày mưu ép rời chức và thủ vệ Quảng Ninh Nguyên Mão bị mưu hại cướp công. Nhưng hai chuyện này đã qua nhiều năm, khó thể kiểm chứng, mà ở trong bằng chứng phạm tội chồng chất của hai người thì chẳng bình thường chút nào.
Cuộc luận tội này hung hăng tưởng chừng như áp đảo, nhưng hoạn quan cũng đã sớm chuẩn bị trước. Bây giờ Tạ Trung Nhân bị giam, hoạn quan thực sự đã bước đến ranh giới giữa sự sống và cái chết, để bảo vệ mình đương nhiên phải liều chết vật lộn, mà đám người Mạnh Đạc thì cứ cắn mãi không buông.
Mà chuyện Vạn Dương mang thai ba tháng tựa như một hòn đá bị ném xuống biển động dữ dội, thậm chí còn chẳng gây nổi bọt sóng nào, nhưng quân cờ quan trọng Yến Tư Không đã lặng lẽ rút lui.
Trong lúc hai phái đấu đá túi bụi, Triệu Phó Nghĩa chính thức khởi hành đến nhậm chức ở Liêu Đông để chống lại man di Bắc kỳ cho Đại Thịnh đang bấp bênh sóng gió. Mà không lâu sau cũng truyền đến tin tức, Phong Dã quả nhiên như y đoán, sau khi dùng thần tích bách chiến bách thắng uy danh thiên hạ xong, liền bỏ lại Giang Nam giàu có, dẫn binh về phía Tây Bắc.
Mà Chiêu Vũ đế đang sứt đầu mẻ trán lại càng phụ thuộc Yến Tư Không, chỉ mỗi chuyện xử trí Tạ Trung Nhân mà ba phen mấy bận tìm Yến Tư Không thương nghị. Yến Tư Không bảo Tạ Trung Nhân ở trong ngục viết một phong thư trước, đó là khuyên Hàn Triệu Hưng làm gián điệp cho Triệu Phó Nghĩa, lấy công chuộc tội.
Khả năng phong thư này có hiệu quả rất thấp, chỉ là Chiêu Vũ đế niệm tình Tạ Trung Nhân hầu hạ nhiều năm, đã thế còn già như vậy rồi nên không đành lòng giết lão, vậy mới muốn mượn cơ hội giữ cho lão một con đường sống.
Yến Tư Không biết phong thư này đến tay Triệu Phó Nghĩa sẽ có kết quả như nào, cũng biết ngày nào Chiêu Vũ đế cũng tức giận chuyện quân sự đã sinh lòng sợ hãi, kiên trì không được bao lâu. Cho nên lần nào thương nghị với Chiêu Vũ đế, y cũng đều yên lặng bước đến gần hơn, y đang chờ, chờ khi Chiêu Vũ đế sức cùng lực kiệt, hao mòn hết sự thương hại đối với Tạ Trung Nhân.
Mãi đến một ngày, Chiêu Vũ đế nói một câu: "Trẫm mệt rồi, triều đình u ám như thế có còn là triều đình của trẫm nữa hay không? Cứ thế mãi, không cần man di phản tặc tới cướp giang sơn của trẫm nữa..."
Yến Tư Không biết thời cơ đã đến, liền quỳ lạy trêи đất, thành khẩn nói rằng: "Thần nguyện phân ưu cho bệ hạ."
"Ngươi muốn phân ưu thế nào?" Chiêu Vũ đế nói một cách yếu ớt.
Yến Tư Không không nói gì. Ở nơi Chiêu Vũ đế không thấy được, nét mặt y tràn đầy lạnh lẽo.
Trăm phương ngàn kế, không từ thủ đoạn, chính vì ngày này.
Chương 10:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT