Chương 8:

Yến Tư Không giục ngựa cả đêm đến đại doanh Cảnh Sơn, tìm được Triệu Phó Nghĩa đang gấp gáp chỉnh quân, muốn hắn trước khi đi liên hợp với Mạnh Đạc, Thái Trung Phồn và Phùng Sấm cùng tố cáo Tạ Trung Nhân, mà tấu chương tố cáo Yến Tư Không đã nghĩ sẵn cho họ rồi.

Thủ phụ Nội các Vương Vấn Ngữ tại chức ba năm, chính tích bình thường, không nắm thực quyền, chức thứ phụ do Đại lý tự khanh Mạnh Đạc tạm thời nắm giữ. Thái Trung Phồn từng vì Vương Sinh Thanh hãm hại mà bị giáng chức, sau vụ Vương Sinh Thanh rời đi bởi vì Tân Biên Sử bắt đầu được trọng dụng. Lúc Yến Tư Không vẫn còn ở Lại bộ đã âm thầm triệu hắn về kinh, người này chính tính nổi bật, dám nói dám làm, dưới sự cân nhắc của đám Mạnh Đạc bây giờ đã thăng làm Tả Đô Ngự sử của viện Đô Sát, lại thêm môn sinh của Nhan Tử Liêm như Phùng Sấm, Chương Mẫn và đám quan viên tri thức Giang Nam, kết hợp với các võ tướng như Triệu Phó Nghĩa và Chúc Lan Đình, hiện đã tạo thành lực lượng nòng cốt đối đầu với đảng hoạn quan.

Triệu Phó Nghĩa lật đọc tấu chương thì rất là kinh ngạc: "Những chuyện này là thật à?"

"Đương nhiên." Yến Tư Không nghiêm mặt nói: "Ta dành nhiều năm để thu thập các bằng chứng phạm tội của lão, đây chẳng qua là một phần trong đó thôi. Chuyện này chỉ có thể một mình tướng quân làm, bởi vì mấy vị đại nhân kia cực kỳ khinh thường ta nên sẽ không tin tưởng ta. Tướng quân và chư vị trọng thần cứ tập trung tố cáo lão không làm tròn trách nhiệm, chuyên quyền và kết bè kết cánh, quy hết nỗi khổ Liêu Đông lên đầu lão, đó chính là nơi bệ hạ thống hận lão nhất." Yến Tư Không trầm giọng nói: "Mấy ngày nữa tướng quân phải đến nhậm chức ở Liêu Đông, nếu không trừng trị được hoạn tặc sẽ không thể khai báo với quân dân Liêu Đông, tướng quân phải ép bệ hạ quyết đoán lên."

Triệu Phó Nghĩa trịnh trọng gật đầu, cất tấu chương đi: "Đây chỉ là một phần? Sao không liệt kê hết tội của lão ra cho bệ hạ, một kϊƈɦ chế địch?"

"Chúng ta phải tạo ra một cái bẫy."

"Cái bẫy?"

"Bây giờ Tạ Trung Nhân đang ở trong tròng, chư vị đại nhân tố cáo lão, hoạn quan chắc chắn phải ra tay, nhất thời bên nào cũng cho là mình đúng, tranh cãi nảy lửa, bệ hạ sẽ không biết tin ai thế rồi lại do dự."

"Đúng thế, làm vậy chẳng phải sẽ để chó hoạn quan có cơ hội xoay mình à?" Triệu Phó Nghĩa nhìn Yến Tư Không khó hiểu, không biết rốt cuộc y đang trù tính gì.

"Sau đó, chúng ta lại tặng lão...một cú trí mạng nữa." Yến Tư Không nở nụ cười âm lãnh: "Trong tay ta còn rất nhiều bằng chứng lão và hoạn quan tham ô, sưu cao thuế nặng, mưu hại trung lương, giết người bừa bãi, hϊế͙p͙ đáp dân lành. Muốn luận tội tay chân lão, một đao này có thể đâm cả bọn chúng luôn."

Triệu Phó Nghĩa tỉnh ngộ: "Không sai, nếu làm vậy hoạn quan ốc còn không mang nổi mình ốc, bệ hạ cũng sẽ không tin tưởng đám tội thần này nữa. Nhưng những bằng chứng đó phải giao cho vị đại thần nào? Nhất định phải tìm một người đức cao vọng trọng..."

"Ta." Yến Tư Không không chút do dự nói.

Triệu Phó Nghĩa trợn trừng hai mắt: "Ngươi? Ngươi tố cáo hoạn quan?"

"Ta cùng một giuộc với hoạn quan, để ta trở mặt vạch trần, xả thân tố cáo mới có khả năng giành được sự tin tưởng của triều đình và dân gian." Con ngươi Yến Tư Không lóe sắc lạnh, quanh thân tỏa ra sát khí bốn phương: "Ta không chỉ tố cáo chúng, mà ta cũng tố cáo chính mình, vì có vài chuyện ta cũng tham gia vào, không thể thoát tội."

"Chuyện này..." Triệu Phó Nghĩa nhíu chặt mày: "Vậy chẳng phải lấy đá đập chân mình sao? Nếu bệ hạ muốn trừng phạt hoạn quan, ngươi định thế nào?"

"Nhận tội đền tội."

"Vậy sao được!"

"Mấy tội có liên quan đến ta không đáng chết, hơn nữa ta là Phò mã, bệ hạ sẽ không giết ta."

"Coi như không giết ngươi, thì việc ngươi bắt tay với hoạn quan cũng đủ khiến ngươi sống dở chết dở rồi! Giả dụ hoạn quan xẻ đàn tan nghé, trong triều tất náo động không thôi, thế lực khắp nơi rục rịch nổi dậy, không biếtn sẽ là cục diện thế nào." Triệu Phó Nghĩa vỗ vai Yến Tư Không: "Tư Không, ngươi nên có hành động, không thể chôn cùng hoạn quan được, hơn nữa, ngươi còn phải rửa oan cho Nguyên tướng quân."

"Tướng quân yên tâm, sao ta lại đi chặn đường sống của mình." Yến Tư Không nói: "Sau khi ta "tử đạn" hoạn quan, thỉnh tướng quân làm giúp ta hai việc."

"Ngươi cứ nói."

"Như đã nói lần trước, hi vọng tướng quân viết một tấu chương, tấu chân tướng cuộc chiến Quảng Ninh với bệ hạ. Chuyện này đã qua mười bảy năm, muốn kiểm chứng rất khó, ta lo rằng chỉ dựa vào lời của mình ta không đủ để phục chúng."

"Ngươi cứ việc yên tâm."

"Chuyện thứ hai..." Yến Tư Không mấp máy môi: "Thỉnh tướng quân tiến cử ta đi đánh dẹp phản quân, lấy công chuộc tội."

Triệu Phó Nghĩa giật mình: "Cái gọi là phản quân..."

"Tiểu Lang vương Phong Dã."

Triệu Phó Nghĩa biến sắc: "Giới quan văn như ngươi mà lại muốn đi bình định? Ngươi cũng biết Phong Dã liên tục công thành nhổ trại, chưa từng thất bại mà."

Yến Tư Không hỏi ngược lại: "Tướng quân cho rằng ai sẽ lĩnh binh đi bình định?"

"Đương nhiên là Lưu tướng quân Lưu An Bình, ông ấy sẽ sắp xếp quân đội đến Hồ Quảng. Chỉ cần đại quân vừa đến, Phong Dã không giỏi thủy chiến, chắc chắn thất bại."

"Với góc nhìn của tướng quân, Phong Dã sẽ ở đó chờ Lưu tướng quân sao?"

Triệu Phó Nghĩa trầm mặc.

"Tướng quân lĩnh binh nhiều năm, nhiều lần lập chiến công, là danh tướng đương thời. Tướng quân hẳn phải hiểu rõ chiến cuộc hơn ta." Yến Tư Không nhìn chằm chằm mắt Triệu Phó Nghĩa, khẽ nói: "Nếu tướng quân là hắn, ngài sẽ đi đâu?"

Triệu Phó Nghĩa thở dài: "Hà Sáo."

Yến Tư Không gật đầu: "Hà Sáo. Muốn viện trợ Hà Sáo chỉ có thể điều binh từ hai nơi, một là Đại Đồng, hai là Trung Nguyên, Đại Đồng đã không còn là Đại Đồng thời Tĩnh Viễn vương, giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, Địch tướng quân lại bỏ mình nơi Thái Ninh, Dự Châu còn khả năng chống lại phản quân của Phong Dã à?"

Triệu Phó Nghĩa lại trầm mặc một hồi nữa, chỉ biết lắc đầu nói: "Sợ rằng...không thể."

"Khi ta và Phong Dã còn là chí hữu, rất hay đàm binh cả đêm, lại từng kề vai chiến đấu ở Kinh Châu, ta cực kỳ hiểu cách mang binh của hắn." Yến Tư Không tiến lên một bước, lấy nó để tạo áp lực lên Triệu Phó Nghĩa: "Tướng quân cho rằng, trong cuộc bình định loạn Lang vương này còn có người thích hợp hơn ta sao?"

Triệu Phó Nghĩa xoay người sang chỗ khác, hiển nhiên không thể gật bừa, lại không cách nào bác bỏ: "Chuyện này quan trọng, không chỉ liên quan đến tính mạng của ngươi, mà còn liên quan đến an nguy Đại Thịnh ta, ta không thể đồng ý với ngươi ngay được."

"Tướng quân sợ ta đánh không lại hắn à?" Yến Tư Không trầm giọng nói: "Ta nhất định sẽ lấy hòa làm chủ, đẩy hết cái chết của Tĩnh Viễn vương lên người Tạ Trung Nhân, sau đó để bệ hạ đặc cách cho hắn, ta nắm rất chắc có thể thuyết phục được hắn đầu hàng."

Triệu Phó Nghĩa chần chờ: "Phong Dã cứng rắn cuồng ngạo, không phải hạng dễ nhằn."

"Không sai, nhưng khiến hắn có một chút khả năng đầu hàng chỉ có mình ta, không phải sao?"

Hai hàng mày kiếm của Triệu Phó Nghĩa nhíu chặt: "Chuyện này để ta xem xét đã."

"Ngựa Phong Dã vẫn còn ở sơn trang Lăng Vũ cách nơi này không xa, ta đích thân nuôi nó ba năm, ngoại trừ Phong Dã ra, nó chỉ nhận mình ta, nó chính là lễ gặp mặt tốt nhất."

Triệu Phó Nghĩa hiển nhiên từng nghe nói việc này, hắn nhìn chằm chằm Yến Tư Không: "Tư Không, giả sử dùng hết thủ đoạn, hắn vẫn không hàng, bất chấp tạo phản thì sao?"

Yến Tư Không nheo mắt lại: "Vậy ta đây liền quyết sống mái với hắn trêи sa trường."

Triệu Phó Nghĩa hít sâu một hơi: "Trong trận đánh Lương vương năm đó ta biết ngươi dùng binh khó lường, nhưng việc lĩnh binh không thể đặt ngang hàng với bày mưu tính kế. Phong Dã lớn lên ở quân doanh, mười một tuổi tham chiến, mười bốn tuổi mang binh đã vang danh thiên hạ, ngươi sợ rằng...không phải đối thủ của hắn."

Yến Tư Không ưỡn ngực, hơi cất cao âm lượng: "Tướng quân thân đến Liêu Đông, Địch tướng quân chết trận, Lưu tướng quân lại ở Hồ Quảng xa xôi, ta dám vọng ngôn một câu, ngoại trừ ta ra, không ai có thể bình loạn Lang vương."

Triệu Phó Nghĩa mím chặt môi, trong lòng đấu tranh không ngừng.

"Tướng quân à." Yến Tư Không lại nài nỉ: "Nếu không thể xuất binh, ta lập công chuộc tội thế nào được? Ta sợ mình sẽ bị giáng chức đến vùng man hoang nào đó mất."

Triệu Phó Nghĩa thở dài: "Được rồi, ta đáp ứng ngươi."

Yến Tư Không che giấu mừng rỡ cuồn cuộn trong lòng và dã tâm sôi trào trong con ngươi mà cúi người thật sâu: "Đa tạ tướng quân đã thành toàn."

Triệu Phó Nghĩa viễn chinh ở Liêu Đông, Chúc Lan Đình thì một lòng muốn lập Trần Mộc, một ngày nào đó, y sẽ giúp Phong Dã tranh giành Trung Nguyên, để Trần Mộc vào kinh làm hoàng đế bù nhìn, vậy thiên hạ sẽ nằm gọn trong túi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play