Sau khi Địch tướng quân chết trận ở Thái Ninh, Hàn Triệu Hưng lui quân về xuôi. Rất khó nói cái chết của Địch tướng quân có phải do Hàn Triệu Hưng cố tình gây ra hay không, nhưng trong kinh đã có lời đồn đãi, khi Địch tướng quân bị vây, Hàn Triệu Hưng không cho quân cứu viện, huống hồ Hàn Triệu Hưng thân là thống soái tối cao của Liêu Đông, lệnh Địch tướng quân xuất binh đến Thái Ninh đương nhiên là mệnh lệnh của hắn.
Địch tướng quân vừa chết, ba chục ngàn binh mã mang từ Dự châu đến tất cả đều trở thành bộ hạ của Hàn quân .
Mấy năm nay có vẻ Hàn Triệu Hưng đang nung nấu ý định bắt chước Phong Kiếm Bình. Phong Kiếm Bình dùng võ để ngồi lên vị trí thống lĩnh quân Đại Đồng và Tổng đốc, hắn cũng tống cổ hai vị Tổng đốc, buộc Chiêu Vũ đế phong hắn làm Tổng đốc. Phong Kiếm Bình có quân Phong gia, hắn liền chỉnh binh, lập nên đội kỵ binh tinh nhuệ nhất Liêu Đông, lấy danh quân Hàn gia.
Có người thầm nghị luận, có phải hắn muốn noi theo kết cục giống Phong Kiếm Bình không.
Yến Tư Không lại không cho là vậy. Phong Kiếm Bình vì công cao cái chủ mới ngậm oan bỏ mình. Hàn Triệu Hưng hắn xứng sao?
Mười bảy năm qua, hắn đã chẳng hề tiến bộ lại vẫn ngu xuẩn và ác độc như trước. Sở dĩ Phong Kiếm Bình trở thành Tổng đốc, nắm tước Thân vương là bởi vì ông chịu được, sở dĩ Phong Kiếm Bình có quân Phong gia là bởi vì ông nuôi nổi. Binh Tây Bắc ai cũng dũng mãnh, không kém binh Liêu Đông là bao. Nuôi quân không chỉ có ăn no mặc ấm, phát bổng đúng hạn, mà còn phải biết trấn giữ. Kẻ bất tài như Hàn Triệu Hưng, nếu không có Tạ Trung Nhân thì sớm đã chết không biết bao nhiêu lần.
Trong triều vẫn còn đại thần chính trực, họ nhau nhao dâng thư khuyên Chiêu Vũ đế nên đổi tướng. Nỗi đau bảy châu Liêu Bắc, đến nay nhớ lại vẫn còn đau nhức lông da.
Nhưng đám hoạn quan vẫn cứ cắn không nhả vụ Hàn Triệu Hưng từng giúp Quảng Ninh chống lại mười vạn đại quân của Trác Lặc Thái, lại thêm lâm trận đổi soái là tối kỵ binh gia, Chiêu Vũ đế thiếu mưu bất quyết, mỗi lần do dự là đa phần sẽ không muốn rước phiền toái nên cứ vậy thờ ơ.
Trong triều lại rối loạn, tối tăm.
Ở trong mắt Yến Tư Không, y thật hối hận khi đã tặng Chiêu Vũ đế thần dược Xiêm La để lão thành ra "phát huy năng lực" trêи giường rồng.
Mấy ngày sau, Triệu Phó Nghĩa đích thân tìm đến cửa, hắn gắt gỏng muốn Yến Tư Không thuyết phục Chiêu Vũ đế đổi soái. Mấy năm nay hai người càng lúc càng xa, sự tán thưởng dành cho y từng ánh lên trong mắt Triệu Phó Nghĩa dần trở nên khó hiểu, cuối cùng, biến thành chán ghét.
Yến Tư Không vẫn cung kính với hắn như trước.
Triệu Phó Nghĩa không phải kẻ lỗ mãng, nhưng suy cho cùng vẫn bản tính võ tướng, hắn giận đến mức đạp lộn bàn ngay tại chỗ, chỉ vào mặt Yến Tư Không, mắng to: "Yến Tư Không, coi như Triệu mỗ ta có mắt như mù nên đã nhìn lầm ngươi. Ngươi có tài mà vô đức, gió chiều nào theo chiều ấy, giang sơn Đại Thịnh ta sẽ hủy trong tay đám gian nịnh các ngươi!"
Yến Tư Không không nhanh không chậm đáp: "Triệu tướng quân, Hàn tổng đốc dù sao cũng từng dùng một thành nhỏ Quảng Ninh chống lại danh tướng mười vạn đại quân của nước Kim, tại sao các ngươi cứ khinh bỉ hắn như thế? Năm đó chỉ mình Quảng Ninh Trác Lặc Thái đã không bước qua được, bây giờ trước Quảng Ninh còn có Mật châu và sông Hoàng vắt ngang, coi như Hàn tổng đốc giỏi thủ không giỏi công thì hắn làm suy yếu quân Trác Lặc Thái cũng thừa sức mà."
"Không thể nào!" Triệu Phó Nghĩa lạnh lùng nói: "Hàn Triệu Hưng chưa từng thắng quân Kim, chỉ nghe tên Trác Lặc Thái hắn đã sợ mất mật!"
Yến Tư Không vờ khó hiểu: "Sao Đại tướng quân lại nói vậy? Trận chiến Quảng Ninh là trận đại thắng ghi mãi vào sử xanh mà?"
"Chiến thắng Quảng Ninh vốn không phải công lao của Hàn Triệu Hưng!" Triệu Phó Nghĩa căm phẫn mà bật thốt.
Yến Tư Không biết thời cơ đã đến liền tiếp tục truy hỏi: "Tướng quân nói vậy là sao?"
Khuôn mặt Triệu Phó Nghĩa hơi vặn vẹo, bàn đã lật cả rồi, hắn cũng chẳng quan tâm: "Năm đó ta phụng chỉ mang binh đi viện Quảng Ninh, Thủ vệ Quảng Ninh là Nguyên tướng quân Nguyên Mão dẫu có chết vẫn không lùi, thề phải tồn vong cùng thành trì, đã mang quân dân toàn thành chống lại giặc Kim mới bảo vệ được Liêu Đông, bảo vệ cửa vào biên giới phía Bắc Đại Thịnh ta. Ông ấy là công thần xứng đáng với trận đánh Quảng Ninh nhất, vậy mà lại bị Hàn Triệu Hưng bày mưu hại chết!"
Yến Tư Không nghe mà máu nóng sôi trào, toàn thân run rẩy theo.
Triệu Phó Nghĩa đỏ cả cổ hét: "Hàn Triệu Hưng là tên cẩu tặc vô lương, là một hoạn quan có ƈôи ȶɦịt! Liêu Đông sẽ chết trong tay hắn! Đại Thịnh sẽ chết trong tay hắn!"
Yến Tư Không bật dậy, lớn tiếng nói: "Vậy tại sao năm đó ngươi không nói?!"
Triệu Phó Nghĩa giật mình, phẫn hận và dữ tợn trong mắt Yến Tư Không làm hắn khó hiểu.
"Năm đó ngươi biết Nguyên Mão bị oan, biết Tạ Trung Nhân, Cát Chung và Hàn Triệu Hưng mưu hại trung lương, Nguyên Mão bị giam ba ngày đã bị định tội xử trảm, chết trước hàng ngàn hàng vạn bách tính Quảng Ninh khóc lóc vì ông ấy bị oan." Yến Tư Không bước từng bước tới gần Triệu Phó Nghĩa, hai mắt y hằn máu: "Tại sao ngươi không nói?"
Triệu Phó Nghĩa dại cả da đầu, liên tục lảo đảo lui về sau, run giọng nói: "Ngươi...ngươi là ai? Sao ngươi lại biết..."
"Sao ta lại biết à?" Yến Tư Không xoay người mở ngăn tủ dưới giá sách ra, cẩn thận lấy một vật ra khỏi ngăn gỗ u ám, đặt lên trêи bàn.
Triệu Phó Nghĩa nhìn kỹ, đó là bài vị của Nguyên Mão!
Triệu Phó Nghĩa nhìn bài vị, rồi lại nhìn Yến Tư Không, sắc mặt trắng bệch.
Yến Tư Không gằn từng chữ: "Ta là nghĩa tử của Nguyên Mão."
Triệu Phó Nghĩa đường đường là đại tướng quân nhất phẩm, thống soái quân Cảnh Vệ kinh thành, thế mà lại quỳ rầm xuống trước bài vị của Nguyên Mão, nhất thời lệ nóng tuôn trào: "Nguyên tướng quân, Nguyên lão đệ à, năm đó tôi yếu kém, không dám kêu oan cho ngài. Mười bảy năm qua, tôi...tôi dằn vặt lắm..."
Yến Tư Không ngẩng đầu nhìn trời, trừng lớn hai mắt vì không muốn nước mắt chảy xuống.
Đã nhiều năm vậy rồi, rốt cuộc cũng có người rõ chân tướng bằng lòng nói ra, nếu không nửa đêm tỉnh mộng, y hẵng hoài nghi rằng nửa đời trước của mình chỉ là một giấc mơ.
Triệu Phó Nghĩa dùng bàn tay dính đầy nước mắt sờ lên bài vị của Nguyên Mão, rồi lại tựa như bị bỏng mà rụt tay trở về. Hắn che mắt, vai run run.
Yến Tư Không liền đi tới, quỳ trước mặt Triệu Phó Nghĩa.
Triệu Phó Nghĩa kinh ngạc nhìn y.
"Tướng quân." Yến Tư Không nức nở: "Năm đó tướng quân chỉ là một tiểu tướng, cứu không được cha ta, bo bo giữ mình không có gì đáng trách, Không tuyệt không có ý chỉ trích. Nhưng hôm nay tướng quân có thể nói ra chân tướng, Không vô cùng cảm kϊƈɦ."
Triệu Phó Nghĩa vội vàng đỡ y: "Tư Không, đã nhiều năm vậy rồi, vụ án của Nguyên tướng quân vẫn luôn canh cánh trong lòng ta, nhưng nhìn hoạn quan ngày càng...mạnh mẽ, ta..." Hắn xấu hổ nói: "Ta vẫn là một kẻ nhu nhược!"
"Tướng quân đừng tự trách, bảo vệ mình dưới quyền hoạn quan đã là không dễ, lão sư ta ôm hận ra đi, phụ tử Phong gia hàm oan chịu ngục, bọn họ đều là chỗ dựa để ta báo thù, nhưng ta không nhờ cậy được, thế nên ta..." Yến Tư Không thấp giọng nói: "Ta chỉ có thể chịu nhục, tham sống sợ chết, không diệt hoạn tặc, thề không bỏ qua!"
"Ngươi..." Triệu Phó Nghĩa dùng sức vỗ vai Yến Tư Không: "Ngươi biết co biết dãn, tất thành đại khí."
"Tướng quân, ta biết rõ muốn tiêu diệt hoạn quan phải ra tay từ bệ hạ, cho nên ba năm nay ta vắt óc tìm kế, tất cả chỉ trông chờ vào thời khắc này. Chỉ cần Hàn Triệu Hưng bại, Tạ Trung Nhân cách cái chết không còn bao xa!"
Triệu Phó Nghĩa kinh ngạc nói: "Ngươi sớm có kế hoạch rồi?"
Yến Tư Không đỡ hắn từ dưới đất dậy: "Tướng quân nghe ta nói tỉ mỉ."
Y nói quyết định của mình cho Triệu Phó Nghĩa, bao gồm cả chuyện sau khi Triệu Phó Nghĩa đảm nhiệm chức thống soái Liêu Đông sẽ cùng đề cử Chúc Lan Đình làm thống soái quân Cảnh Vệ. Đương nhiên, mưu đồ của y và Chúc Lan Đình không chỉ có vậy, còn cả việc lập Trần Mộc nữa, nhưng hiện tại y sẽ không nói chuyện này cho Triệu Phó Nghĩa.
Nghe hết mấy lời của Yến Tư Không, vẻ mặt Triệu Phó Nghĩa chấn động. Đây là kế sách tỉ mỉ và lãnh khốc xiết bao, phải mất bao nhiêu năm ẩn nhẫn làm nền, trơ mắt nhìn máu người vô tội chảy thành sông mới có thể chờ được đến ngày hôm nay --- thời cơ lật đổ Tạ Trung Nhân.
Triệu Phó Nghĩa nắm chặt quả đấm, không hổ là chủ soái quả quyết sát phạt trêи chiến trường, hắn bình tĩnh nói: "Ta quả thực muốn tới Liêu Đông. Trông cả Đại Thịnh lại không có người tài hữu dụng, mà ta đã từng giao đấu với Trác Lặc Thái, ta nguyện xin đi giết giặc Liêu Đông, cố thủ Bắc kỳ, nhưng ta không dám tự tiến cử mình, sợ bệ hạ đem lòng sinh nghi."
"Tướng quân lo đúng chỗ rồi. Bệ hạ sẽ không dễ dàng đồng ý đổi soái, nếu tướng quân xin đi giết giặc, ắt sẽ bị bệ hạ và Tạ Trung Nhân hoài nghi, chỉ khi Hàn Triệu Hưng thất bại, tướng quân mới có thể gánh vác trọng trách này."
Triệu Phó Nghĩa gật đầu: "Ta đến Liêu Đông, Chúc Lan Đình đúng là người hoàn hảo cho vị trí thống soái Cảnh Vệ quân, hắn cũng muốn mau chóng cho đám hoạn quan ra bã rồi."
"Tướng quân nắm binh quyền Liêu Đông, Chúc thống lĩnh nắm binh quyền Cảnh Vệ, vậy là chúng ta đã chặn hết đường sống của Tạ Trung Nhân. Đến lúc ấy, coi như bệ hạ còn niệm tình xưa thì cũng không tha được lão."
Triệu Phó Nghĩa nheo mắt lại: "Đến ngày chó hoạn quan vạn kiếp bất phục, ta nhất định phải lập đàn rượu ngon, uống tế lão ba ngày ba đêm."
Yến Tư Không ưỡn ngực, lại trịnh trọng quỳ trước Triệu Phó Nghĩa.
"Tư Không, mau đứng lên."
Triệu Phó Nghĩa chìa tay muốn nâng dậy, nhưng Yến Tư Không lại không chịu đứng lên. Y thê lương nói: "Không còn một chuyện muốn cầu nữa, xin tướng quân hãy đáp ứng ta."
"Ngươi nói đi."
"Đến ngày đó rồi, xin tướng quân xứng danh cho cha ta." Khuôn mặt như bạch ngọc của Yến Tư Không tràn đầy bi thương: "Cả đời Không mong không gì hơn chuyện này."
Triệu Phó Nghĩa đỡ Yến Tư Không dậy, trịnh trọng nói: "Ta lấy tính mạng thân gia ra thề, nhất định sẽ trả lại trong sạch cho Nguyên tướng quân!"
"Đa tạ tướng quân!"
---------------------------------------------
Đương Hạ Chí, hai tin tức giáng một đòn mạnh lên vương triều Đại Thịnh.
Một là đất Thục chợt xuất hiện một đám quân phản loạn, trong một thời gian ngắn đã tụ tập rất nhiều bạo dân và giặc cỏ vật lộn vì hạn hán, trong nháy mắt họ từ một anh nông dân chỉ biết vung cuốc vung cày trở thành một người lính biết cầm đao múa thương. Bọn họ quân kỷ nghiêm minh, kiêu dũng thiện chiến, một đường công thành nhổ trại, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, như đá lăn núi cao, từ đất Thục nghiến sạch Hồ Nam. Đất Tương* mới hồi phục từ cuộc phản loạn Lương vương, vốn không có sức đánh trả, phản quân đã thế không thể đỡ.
*Đất Tương: Tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.
Mà tướng lĩnh quân phản loạn, chính là Tiểu Lang Vương vượt ngục tử lao, bặt vô âm tín ba năm - Phong Dã.
Hai là Hàn Triệu Hưng thất bại không ngoài dự đoán. Quân Trác Lặc Thái khí thế bừng bừng, đánh bại liên tiếp hai thành Mật châu, ép Hàn Triệu Hưng lui về sông Hoàng. Quân Hàn gia của Hàn Triệu Hưng và binh Địch tướng quân mang từ Dự châu đến, bởi vì chủ soái không đủ uy mà thất bại tan tác, đánh một trận Mật châu tổn thất hai vạn người.
Yến Tư Không đã sớm lường được Hàn Triệu Hưng sẽ bại, nhưng cái khiến Yến Tư Không không lường trước được là trình độ vô sỉ của Hàn Triệu Hưng --- Không ngờ hắn lại đầu hàng Trác Lặc Thái!
Nghe tin này mà trong lòng Yến Tư Không ngũ vị tạp trần. Hàn Triệu Hưng xem như là hoàn toàn lôi Tạ Trung Nhân vào địa ngục, vốn y phải vui vẻ, nhưng khi tưởng tượng đến một tên súc sinh đê tiện bỉ ổi, tham sống sợ chết như thế đã hại chết cha y, đệ đệ y, và mấy trăm ngàn quân dân Liêu Đông, y liền hận không thể róc thịt lột da gã hàng nghìn vạn lần để trả giá song vẫn không đủ để chuộc đại tội thiên cổ kia.
Loạn trong giặc ngoài, vương triều Đại Thịnh sừng sững hai trăm năm trời, nhất thời lung lay như sắp đổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT