Yến Tư Không ôm lồng ngực đang rỉ máu, ánh mắt Phong Dã coi y thành kẻ thù khiến y đứt từng khúc ruột khúc gan, y run giọng nói: "Hiện tại ta...không có thời gian giải thích, chúng ta phải rời đi ngay."
Phong Dã oán hận: "Yến Tư Không, đời này ta hối hận nhất chính là đã từng tin ngươi."
Xà Chuẩn lôi Phong Dã từ dưới đất dậy, Phong Dã trở tay muốn đánh lại nhưng bây giờ lại lực bất tòng tâm, cứ vậy bị Xà Chuẩn kéo ra khỏi nhà tù.
"Phụ thân ---" Phong Dã dùng sức giãy giụa, cố gắng vươn tay về phía Phong Kiếm Bình. Đôi mắt chưa khép lại kia như đang tố cáo nỗi oan và sự không cam lòng của ông.
Xà Chuẩn quát: "Yến Tư Không làm tất cả để cứu ngươi, nếu ngươi là một nam nhân thì sống sót báo thù cho phụ thân ngươi đi!"
"Hắn làm tất cả cũng vì chính hắn!" Phong Dã gào thét điên cuồng, cùi chỏ đập mạnh vào ngực Xà Chuẩn, đầu vai phải hướng về phía trước, thoát khỏi sự kiềm chế của Xà Chuẩn, lại nhào về phía Phong Kiếm Bình.
Xà Chuẩn giận xanh mặt, giơ tay lên định đánh nhau, lại bị ánh mắt Yến Tư Không ngăn cản.
Phong Dã dùng sức ôm cha mình, cảm nhận nhiệt độ còn sót lại của cơ thể dần tiêu tan, sau đó mới vươn tay, run rẩy che mặt Phong Kiếm Bình, khẽ khàng vuốt mắt ông xuống. Con ngươi hắn cuồn cuộn gió bão không có dấu hiệu ngừng, vào thời khắc này, thế tử Tĩnh Viễn vương xuất thân cao quý, cuồng ngạo bất ngam, trẻ con chưa hết, giờ đây tâm thân nhuốm máu đỏ, tựa như thế tử Tĩnh Viễn vương đã hoàn toàn chết rồi, kẻ còn sống, con ngươi không còn nhiệt độ nữa. Hắn chảy nước mắt, khẽ thủ thỉ: "Phụ thân, Lang nhi của người sẽ báo thù cho người, kẻ phụ Phong gia ta tất vạn kiếp bất phục!"
Trong lòng Yến Tư Không run rẩy.
Phong Dã chỉnh lại vạt áo và đầu tóc cho Phong Kiếm Bình, để ông ngồi dựa vào tường, rồi hắn quỳ xuống, dập đầu ba cái, sau đó đứng lên, nắm chặt song quyền, ép mình quay gót rời đi.
Yến Tư Không nắm chặt bức thư máu Phong Kiếm Bình để lại, nhét vào trong ngực, cũng vội dập đầu ba cái, trong lòng thầm thì: "Điện hạ, Yến Tư Không tôi chắc chắn không phụ lời căn dặn của người."
Xà Chuẩn thúc giục: "Đi mau!"
Đoàn người chạy ra phía ngoài, thân thể Phong Dã gầy yếu, muốn đi phải vịn tường. Xà Chuẩn liền trực tiếp lệnh thủ hạ đỡ hắn. Bọn họ xuyên qua nhà giam u ám, chạy lên mười bậc thang, còn chưa về phòng trực đã nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài. Xà Chuẩn nói: "Ta mở đường, các ngươi không cần lo cho ta, xông ra con đường trong kế hoạch."
Yến Tư Không nhìn y phục trêи tay, đó là trang phục của lính canh, vốn y định đưa Phong Kiếm Bình mặc. Y ném nó cho Xà Chuẩn: "Thay cái này có thể giấu mình."
Xà Chuẩn thay y phục rất nhanh, chạy lên trêи.
Mấy người nấp mình ở phía dưới, nghe thấy Xà Chuẩn lừa đám lính đến cửa vào khác, cho đến khi bên trêи không còn động tĩnh nữa, bọn họ mới chạy lên.
Lửa ở phòng chứa củi đang yếu dần, phần lớn quân Cấm Vệ đã bị triệu tập đến Chiếu ngục, trong sân chỗ nào cũng có người tuần tra, đã không thể ra ngoài.
"Con mẹ nó..." Thủ hạ Xà Chuẩn nói: "Không được thì cứ xông vào đi!"
Yến Tư Không nhíu mày do dự, nếu không bởi vì Phong Kiếm Bình và Phong Dã làm mất thời gian thì bây giờ chắc bọn họ đã ra ngoài trước khi lửa được kiểm soát, hiện tại thì muộn rồi, nhưng xông vào chẳng khác nào chịu chết.
"Không cần." Phong Dã lạnh giọng nói: "Chờ đấy."
"Chờ...chờ cái gì?"
Vừa dứt lời, trêи đất đột nhiên vang lên tiếng nổ cực lớn, kèm theo đó là ánh lửa bập bùng, điều này đã đẩy buổi đêm định trước không thể nào yên tĩnh lên mức càng cao trào và nguy hiểm hơn.
Đó là --- súng ống!
Giá súng ống đắt đỏ, số lượng rất ít, trừ đại chiến ra thì khi chiến rất khó được trang bị, súng trong thành được quản lý cực kì nghiêm ngặt, còn phải kiểm tra nhà kho theo định kỳ, muốn trộm một khẩu súng ống căn bản khó như lên trời.
Ở kinh, nơi được trang bị súng duy nhất chỉ có quân Cảnh Vệ của Triệu Phó Nghĩa, nhưng không thể nào là hắn, trừ phi là --- quân Phong gia.
Ở lễ săn xuân trước đây, hai ngàn quân Phong gia Phong Kiếm Bình mang từ phủ Đại Đồng về hầu như đã bị diệt sạch toàn quân, nhưng vẫn có vài kẻ đào tẩu được, vẫn luôn bị triều đình truy bắt, lâu ngày cũng không còn tin tức gì nữa. Nhưng kẻ có thể mang súng đến, có thể liều mạng cướp ngục, sợ chỉ có bọn họ!
Chỉ là, bọn họ vốn có thể phối hợp trong ngoài nhưng Phong Dã lại chẳng nói câu nào, là bởi vì không tin tưởng y sao...
Yến Tư Không cảm thấy cõi lòng lạnh giá khôn cùng, nhưng bây giờ lại không có thời gian quan tâm nhiều đến thế, y thúc giục: "Nhanh, thừa dịp loạn chạy đi!"
Uy lực súng ống không thể khinh thường, nửa hoàng thành đã bị đánh thức. Công khai dùng súng ống dưới chân thiên tử quả to gan lớn mật, Yến Tư Không có thể tưởng tượng ra rất nhiều quân Cấm Vệ đang chạy về phía Chiếu Ngục, quân Phong gia tới cướp ngục này chắc chắn phải là một nhóm tử sĩ.
Bọn họ thừa dịp loạn chạy ra khỏi phòng trực, tiếng súng và kiếm qua lại không dứt bên tai, trong sân tiếng hò hét hô giết thấu tận trời, mấy người che chở cho Phong Dã chạy trốn theo con đường trong kế hoạch bọn họ. Tuy rằng phần lớn nhóm người đều bị súng ống thu hút sự chú ý nhưng bọn họ vẫn bị phát hiện ra hành tung, gặp bao vây rất nhanh.
Xà Chuẩn mang đám thủ hạ còn lại chạy tới, cả đám vừa giết vừa lui, bọn họ muốn lui về phía cửa phụ dùng để vận chuyển phân và nước tiểu ở Chiếu Ngục, chỗ đó cách xa đại viện nhất, trong ngoài cửa đều bốc mùi tanh tưởi khó ngửi nên ít có người đến, bây giờ ngựa chắc đang chờ ngoài cửa rồi.
Đương lúc bọn họ sắp lui đến mép sân thì một nhóm Cấm Vệ tràn vào, đồng thời dẫn quân Phong gia đánh giết còn có một người quen --- Tiết bá.
Yến Tư Không không biết Tiết bá trốn ra ngoài thế nào, sợ rằng lúc Chiêu Vũ đế hạ chỉ xét nhà lão đã bỏ trốn. Lão đã năm mươi, bây giờ cả người đẫm máu, mặt như la sát, so với quản gia hiền lành luôn tươi cười với mọi người trước kia tưởng chừng như hai người.
"Tiết bá!" Phong Dã gọi.
"Thế tử đi mau!" Tiết bá gào lớn: "Bọn tôi cắt đuôi, thế tử đi mau ---"
Xà Chuẩn vừa giết địch, vừa hổn hển mắng: "Ngươi đã có viện quân, sao không nói cho chúng ta biết!"
Phong Dã lạnh lùng nói: "Ta không tin các ngươi."
"Mẹ nó, ngươi..." Xà Chuẩn tức đến vung kiếm chém ngã một tên Cấm Vệ, vọt tới trước cửa phụ nằm ở mép sân, chịu đựng mùi tanh tưởi đánh văng cánh cửa, quát: "Đi!"
Phong Dã dùng tay không đoạt kiếm của một gã Cấm Vệ, chém liên tục mấy người, thở hồng hộc nói: "Tiết bá, mau đi theo ta!"
"Thế tử đi trước đi!" Tiết bá giết đỏ con mắt, quát: "Đi mau!"
Yến Tư Không đánh lui vài tên cấm vệ nhưng vòng vây vẫn không ngừng thu hẹp lại, bọn họ dần bị bức đến trước cửa. Tiết bá nghiến răng, đẩy đám Phong Dã ra ngoài cửa, dũng cảm gào to: "Cả đời tôi theo điện hạ và thế tử, chết cũng không hối! Thế tử, báo thù cho chúng tôi!"
Tiết bá đóng cửa sau lưng bọn họ.
"Tiết bá ---" Phong Dã trừng hai mắt đỏ thẫm, gào to.
Tiếng hò hét, tiếng chém giết, tiếng tróc xương trầy da nhao nhao ập vào màng nhĩ, người nghe mà lông tóc dựng đứng. Họ chỉ cách nhau một bức tường lại chẳng khác nào xa nhau như trời với đất.
Xà Chuẩn dắt một con ngựa tốt đến, thúc giục: "Mau lên ngựa!"
Phong Dã liên tục quay đầu nhìn về phía cánh cửa kia, môi cắn bật máu.
Yến Tư Không đẩy hắn về phía con ngựa, lạnh lùng nói: "Đi nhanh lên, chỉ có ngươi sống, bọn họ mới không chết uổng phí!"
Phong Dã hung tợn nhìn chằm chằm y, kéo dây cương định lên ngựa, nhưng dưới chân lại mất lực, mãi cũng không lên nổi. Bị nhốt, tra tấn và giày vò gần nửa năm đã khiến hắn cực kỳ yếu ớt, cả đường chém chém giết giết liền tiêu hao hết sức lực cuối cùng của hắn.
Yến Tư Không quỳ nửa người, mặc cho đầu gối chìm trong bùn đất lầy lội hôi thối, y nâng chân Phong Dã lên, nhấc hắn lên ngựa, bản thân cũng nhảy lên ngựa theo, nắm lấy dây cương, khẽ quát: "Đi!"
Đoàn người phóng
ngựa phi nhanh, chạy thẳng đến thành Nam, nhưng chẳng được lâu đằng sau đã có một đám Cấm Vệ đuổi kịp.
Phong Dã vô lực nằm trêи ngựa, xương sườn nhô ra, nhìn rõ từng đốt, sợ rằng đã gầy mất nửa người. Yến Tư Không nhớ lại lồng ngựa dày rộng mà y từng dựa vào, nhớ lại sự hăng hái của hắn, cũng nhớ lại bộ dáng nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt kia, mũi nhất thời chua xót.
Trêи đường rút lui, Xà Chuẩn đã chuẩn bị ổn thỏa từ sớm. Khi bọn y đi qua một gốc cây cổ thụ, người mai phục ở trong các cửa hàng gần đó liền đốt thuốc nổ, một tiếng đoàng vang trời, nửa đường phố bị nổ cho tan tành, đám Cấm Vệ đuổi theo ở phía sau nhao nhao bỏ ngựa rời đi.
Giữa đường bọn họ bỏ ngựa, trốn vào một nhà dân bỏ hoang, đó là đường ngầm nối với ngoài thành mà Xà Chuẩn thầm chuẩn bị nhiều năm trước. Xuyên qua đường ngầm này, bên ngoài có người tiếp ứng, đến lúc ấy hơn nửa là Phong Dã đã an toàn.
Đến được đường ngầm rồi, Xà Chuẩn trừng mắt với Phong Dã: "Ta đưa ngươi rời thành, ngoài thành tự có người chi viện, giờ ngươi cứ dưỡng thương trước, chờ khi qua nguy hiểm thì cầm tiền đi đường đã chuẩn bị cho là có thể rời đi."
Trong lòng Yến Tư Không là đủ mọi cảm xúc đan xen, y nói giọng khàn khàn: "Xà Chuẩn, để ta và hắn nói riêng hai câu."
Xà Chuẩn cau mày: "Đừng kéo dài lâu."
Xà Chuẩn và mấy tên thủ hạ lui ra ngoài, Yến Tư Không hít sâu một hơi: "Phong Dã, ngươi ta từ đây, sợ rằng...vĩnh biệt."
Đôi ngươi Phong Dã chằng chịt tơ máu.
"Ngươi không tin ta, ta cũng không nhất định phải giải thích, ngươi ta cầu về cầu, đường về đường, cuối cùng là..." Yến Tư Không hít một hơi sâu, ép nước mắt trở về: "Cuối cùng là vô duyên."
Phong Dã nắm chặt thành quyền: "Nếu ngươi muốn ta tin ngươi, thì bây giờ, đi với ta."
Yến Tư Không lắc đầu: "Ta chỉ có thể tiễn ngươi đến đây, ta phải ở lại."
Phong Dã trố tròng mắt sắp nứt: "Ngươi luyến tiếc đêm đại hôn của ngươi chứ gì?"
"Đúng, ta không bỏ được những gì ta khổ cực giành lấy." Yến Tư Không nức nở: "Ta cứu ngươi ra ngoài chính là tình cảm cuối cùng..."
"Ngươi cứu ta là vì chính ngươi!" Phong Dã gào đến lạc giọng: "Vì để ta trở về Đại Đồng, dẫn binh đánh tặc, báo thù giúp ngươi!"
Yến Tư Không lòng đau như cắt, y bước từng bước tới trước mặt Phong Dã, trong mắt ngấn lệ: "Trêи đời không ai hiểu ta, ta cũng không hiếm lạ gì. Phong Dã, ngươi đi đi, sống cho tốt, bây giờ ngươi ta...ân đoạn nghĩa tuyệt."
Phong Dã sôi trào máu nóng, vừa hận vừa đau, chỉ cảm thấy ruột gan đứt từng khúc.
Xà Chuẩn đẩy cửa vào, vội la lên: "Truy binh tới rồi, ngươi cần phải đi!"
Yến Tư Không lau nước mắt khẽ rơi: "Ngươi dẫn hắn đi trước, ta cắt đuôi cho."
"Một mình ngươi không trốn thoát được đâu, ngươi đi mau thôi!"
"Nếu để bọn họ phát hiện ra đường ngầm, vậy chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ à? Ngươi mau dẫn hắn đi đi."
"Nam Ngọc!" Xà Chuẩn lạnh lùng nói: "Nếu ngươi gặp nguy hiểm, ta còn cứu hắn làm gì nữa?"
Yến Tư Không nắm vai Xà Chuẩn, nghiêm mặt nói: "Ta thề sẽ trốn được, ngày nào hoạn tặc không chết, ta sẽ sống đến ngày đó, các ngươi đi mau."
Xà Chuẩn nghiến răng, dặn dò thủ hạ: "Thề chết bảo vệ Yến đại nhân." Nói xong liền túm Phong Dã, đi về phía đường ngầm.
Phong Dã quay đầu nhìn Yến Tư Không, trong mắt là tuyệt vọng vô tận. Yến Tư Không đau xé lòng, không kiềm chế nổi mà xông lên, y nắm tay Phong Dã, nước mắt như mưa: "Phong Dã, sống sót, ngươi phải sống sót!"
Phong Dã há miệng, gần như không phát ra được âm thanh nào, nhưng vẫn khó khăn, gắng gượng dùng khẩu hình nói ba chữ: Đi theo ta.
Yến Tư Không lắc đầu, Phong Dã nắm chặt lấy tay y, y đành phải dùng sức cậy tay Phong Dã ra, mắt thấy trong mắt Phong Dã tràn đầy thống khổ và ý hận mà tim chẳng khác nào bị vạn kiếm lăng trì.
Xà Chuẩn dẫn Phong Dã nhảy xuống đường ngầm, Yến Tư Không rút bội kiếm ra, lau nước mắt, lặng lẽ rời khỏi sân. Đây là khu nhà dân lộn xộn, đông đúc và nghèo nàn nhất kinh thành, đường nhỏ như ruột dê đan xen chằng chịt, người chưa quen với địa hình, qua hai khúc cua là có thể lạc đường, mà bọn họ sớm đã thuộc lòng bản đồ. Lúc rất nhiều Cấm Vệ tràn vào, bọn họ vừa dẫn Cấm Vệ rời khỏi lối vào đường ngầm, vừa tùy thời chạy trốn.
Chiếu Ngục bị cướp, thức tỉnh kinh thành vào giờ Dần. Số lượng quân Cấm Vệ đuổi theo bọn họ vượt ngoài dự đoán Yến Tư Không, vậy nên y và thủ hạ của Xà Chuẩn quyết định phân binh chạy trốn, còn lại tất cả đều do ý trời. Dưới ánh trăng mờ ảo, Yến Tư Không và truy binh đuổi nhau trong con ngõ hẻm tối tăm u ám .
Mặc dù Yến Tư Không nắm rõ địa hình như lòng bàn tay nhưng truy binh thực sự rất nhiều, đã thâm nhập vào mọi đường tắt khiến y gần như không biết trốn đi đâu. Y phát giác được bản thân đã bị bao vây, nếu bị bắt, tất cả sẽ đi tong.
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng lạ, Yến Tư Không xoay người, vung kiếm định đâm, lại nhờ ánh trăng mà thấy được một kẻ áo đen có phần quen mắt.
Người này...Người này là!
"Ngươi là ai?" Yến Tư Không hạ thấp giọng hỏi: "Vì sao lại theo dõi ta hết lần này tới lần khác ?"
Người này chính là kẻ áo đen xuất hiện trong đêm gặp Dạ Ly, sở dĩ nhận ra là bởi vì thân hình người này cao to khỏe khoắn, không phải thể trạng bình thường.
Người nọ không nói gì mà ném cho y một bộ trang phục hàng ngày.
Yến Tư Không đón y phục, vẫn còn mùi xà phòng, chắc là y phục bách tính phơi ngoài , y không hiểu hỏi: "Sao ngươi lại giúp ta? Rốt cuộc ngươi là người phương nào?"
Người nọ trầm mặc một hồi, rồi lên tiếng: "Rốt cuộc ngươi là người tốt hay người xấu?"
Yến Tư Không ngẩn người, thanh âm kia mơ hồ làm y thấy quen thuộc, nhưng lại căn bản không nhớ ra là ai. Trí nhớ y cực tốt, nhớ kỹ là nhớ kỹ, không nhớ rõ chính là không nhớ rõ, hiếm khi rơi vào cảm giác mơ hồ như vậy.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân của Cấm Vệ, đột nhiên người nọ nhảy lên, thân thể bay lên cao, đạp lên mái hiên ung dung như cưỡi gió.
Trong lòng Yến Tư Không thầm cảm thán, võ công giỏi.
"Ở đây!" Cấm Vệ hô lớn, đuổi theo người nọ, nhất thời, cả đám truy binh bị dẫn theo.
Yến Tư Không nhanh chóng thay tranh phục đêm, ném bội kiếm đi, thừa dịp loạn mà trốn khỏi ngõ tối, chạy về phía cửa ngầm ngoài phủ y.
Trong lòng y loạn như ma, đã không còn suy nghĩ người áo đen bịt mặt kia rốt cuộc là ai, tất cả trong đầu đều là đôi mắt oán hận của Phong Dã trước phút chia ly...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT