Vụ Tĩnh Viễn vương mưu phản lập tức dấy lên triều đình một làn sóng lớn, thiên hạ vì thế mà chấn động.
Tiếng chỉ trích xôn xao khắp triều đình phố xá, trong lúc mỗi người nói một kiểu, chân tướng sự thật đã như khói sóng biển khơi mênh ʍôиɠ, đằng sau lớp sương mù âm u rốt cuộc ẩn giấu thứ kinh khủng như thế nào, ai cũng không dám vọng đoán.
Chiêu Vũ đế đã hạ chỉ Tam Pháp ti thẩm án này. Ngôn quan chó săn, cũng là thủ hạ của Tạ Trung Nhân bắt đầu điên cuồng cắn xé. Chỉ trong vài ngày, chúng liệt kê ra đủ loại tội của Phong Kiếm Bình, ngoài ám sát và mưu phản, còn có nhiều đại tội khác như tham ô, sưu cao thuế nặng, chuyên chế, thiện quyền, cắt xén quân lương, chiếm đoạt đồng ruộng, dung túng tướng sĩ ức hϊế͙p͙ dân lành.
Đây là con đường cốt lõi để mưu hại một quan viên, hễ thân ở trong triều thì ai cũng đều quen thuộc.
Chương Ngự Sử trước đây từng tuần án ở Đại Đồng thẳng tay bác bỏ, bảo rằng những tố cáo này không có chứng cớ xác thực, Phong Kiếm Bình ở Đại Đồng được bách tính kính yêu sâu sắc, quân dân hòa hợp.
Nhan Tử Liêm đích thân ra trận, dẫn các quan giới trí thức ra khẩu chiến với bọn chúng, cũng cầu xin Chiêu Vũ đế nhìn rõ mọi việc, rằng phụ tử Phong gia bị oan.
Chiêu Vũ đế lại chẳng hề nhẫn nại, bãi triều từ sớm, để lại đám quan viên hai mặt nhìn nhau.
----------------------------
Ngày nào Yến Tư Không cũng sống trong dày vò, lo lắng thám thính và chờ đợi tin tức của phụ tử Phong gia, mà tình hình lại cực kỳ bất lợi, chỉ riêng chuyện quân Phong gia xuất hiện ở bãi săn sơn hải đã khiến Phong Kiếm Bình có trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Tuy rằng Nhan Tử Liêm nhắc nhở y không nên kϊƈɦ động làm bừa nhưng sao y có thể không làm gì đây. Y liền tìm Xà Chuẩn, nếu như phụ tử Phong gia thật sự bị định tội, vậy y cũng chỉ còn lại một đường ra.
Thời điểm Xà Chuẩn thấy y, vẻ mặt cũng nghiêm trọng không kém: "Sao chuyện lại thành ra như vậy? Phong gia thật sự tạo phản ư?"
"Bọn họ bị hãm hại." Yến Tư Không nhìn Xà Chuẩn, ánh mắt thâm trầm: "Tên chó hoàng đế kia vốn kiêng kỵ Phong gia từ lâu, lại thêm Tạ Trung Nhân ngấm ngầm hạ quỷ kế, chúng ta gặp chiêu phá chiêu, mấy lần hóa giải mối nguy, không nghĩ tới đến cuối lại..."
Xà Chuẩn nghiến răng nói: "Dân gian đa phần không tin Tĩnh Viễn vương sẽ tạo phản. Bây giờ lòng người bàng hoàng, tên hôn quân và chó hoạn quan kia đều đáng chết."
"Ta từng bàn mưu với Phong Dã bức vua thoái vị, nâng đỡ Thái tử lên ngôi..." Yến Tư Không nắm chặt quả đấm, giọng căm hận: "Thế nhưng Tĩnh Viễn vương lại lòng son dạ sắt, sao cũng không chịu làm phản thần. Nếu ông ấy biết lão hoàng đế chó má mà ông ấy thần phục đã sớm muốn xử lý ông ấy từ lâu, liệu có ân hận bản thân lúc đầu đã làm sai không?"
Xà Chuẩn nặng nề thở dài: "Nếu dụng tâm vạch kế, ra tay vào lễ săn xuân, hiện tại sợ rằng tất cả đã nằm trong lòng bàn tay Phong gia."
Trong lòng Yến Tư Không dấy lên tuyệt vọng và hối hận khôn tả. Phong gia để lỡ cơ hội nắm quyền thiên hạ trời cho, sau đó liền bị rắp tâm đẩy xuống vách núi, rơi thẳng vào địa ngục sâu hoắm.
Xà Chuẩn nhìn Yến Tư Không gầy gò, mặt mày tái nhợt, thấp giọng nói: "Ta nghe nói ngươi bị thương trong lễ săn xuân , vết thương của ngươi chắc vẫn chưa khỏi phải không?"
Yến Tư Không chẳng quan tâm đến vết thương của mình, y vồ lấy Xà Chuẩn, nói giọng khàn khàn: "Xà Chuẩn, ngươi phải giúp ta."
"Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?"
"Vụ mưu phản sợ rằng chúng ta không thể cứu vãn, hiện tại chỉ cầu có thể giữ mạng bọn họ thôi. Nhưng nếu...Nhưng nếu lão chó hoàng đế kia muốn nhổ cỏ tận gốc..." Yến Tư Không run rẩy nói: "Ta tuyệt đối không thể nhìn Phong Dã chết."
"Ngươi định..."
"Nếu cùng đường bí lối, ta muốn cướp ngục."
Xà Chuẩn kinh hãi: "Đó là Chiếu Ngục đấy! Kẻ bị giam đều là tội phạm nghiêm trọng, là nhà tù kiên cố nhất thiên hạ."
"Ta biết, cho nên ta cầu ngươi, Xà Chuẩn, chỉ có ngươi mới có thể làm được." Yến Tư Không nắm chặt tay Xà Chuẩn.
Xà Chuẩn đẩy y ra, nghiêm mặt nói: "Chiếu Ngục tường đồng vách sắt, canh phòng nghiêm ngặt, quan binh luân phiên ngày đêm, canh gác tầng tầng lớp lớp. Đừng nói là một người, mà có là chim cũng không làm gì được!"
Yến Tư Không im lặng, chợt khuỵu hai gối xuống, quỳ trêи đất.
Xà Chuẩn trừng to hai mắt: "Ngươi..."
Yến Tư Không ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Xà Chuẩn, ngươi ta quen biết đã mười năm, ta chưa từng cầu ngươi cái gì. Bây giờ ta chỉ cầu ngươi chuyện này thôi, xin giúp ta cứu Phong Dã ra, ta có thể cho ngươi toàn bộ, dù cho có phải đánh đổi cả tính mạng này ta cũng không tiếc."
"Yến Tư Không!" Lửa giận hừng hực thiêu đốt nơi đáy mắt Xà Chuẩn: "Đúng, ngươi ta quen biết đã mười năm, cho dù là khổ nhất, khó nhất, thời điểm đồng sinh cộng tử, ngươi cũng chưa từng thực sự chấp nhận ta. Bây giờ ngươi vì Phong Dã mà đến cả mạng sống cũng không cần. Nếu có ngày ta ngàn cân treo sợi tóc, ngươi sẽ quan tâm đến sống chết của ta chứ?"
"Nếu có ngày đó, ta cũng sẽ dốc toàn lực cứu ngươi."
"Ngươi sẽ không." Xà Chuẩn không còn dáng vẻ bất cần đời như ngày thường nữa, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thương tâm, hắn run giọng nói: "Ta vẫn cho rằng trời sinh ngươi đã bạc tình, trong lòng ngươi, báo thù nặng hơn tất cả, bất luận là ai cũng không thể tiến vào đáy lòng ngươi. Ta có thể trở thành người ngươi tin tưởng nhất đã thỏa mãn lắm rồi, nhưng hóa ra ngươi cũng biết động tình, hóa ra ngươi cũng có thể vì người khác mà bỏ mặc tất cả, chỉ là người đó lại không phải ta!"
Yến Tư Không kinh ngạc nhìn Xà Chuẩn. Hơn mười năm trước, bọn họ nương tựa vào nhau để sống. Những lần bị bắt nạt, bị bức bách, rồi cả những lần ngàn cân treo sợi tóc đều có người này vượt qua cùng y. Xà Chuẩn đúng là người đáng tin hiếm có mà y có được trêи đời này, nhưng y quả thực chưa bao giờ để Xà Chuẩn vào trong lòng, không phải không bằng lòng, mà là y không dám.
Y vẫn không quên lời "Sát tinh" mà Nguyên Thiểu Tư mắng y năm đó. Tất cả những người y quan tâm nhất tựa như cuối cùng đều khó tránh đen đủi.
Xà Chuẩn cười khổ hai tiếng, khi hắn không còn sức để che giấu nữa, liền hận không thể phát tiết hết tất cả những bất mãn và đè nén trong lòng ra: "Nam Ngọc, ta coi ngươi là huynh đệ duy nhất, vậy ngươi coi ta là gì?"
"Ta cũng coi ngươi là huynh đệ." Giọng Yến Tư Không có phần nghẹn ngào: "Thế nhưng ta...ta không muốn có huynh đệ thêm nữa. Ta sợ mình thực sự là một sát tinh, ta tan cửa nát nhà hai lần, những người thân cận với ta đều không được chết tử tế. Ngay cả Phong Dã, ta cho rằng hắn thân là thế tử Tĩnh Viễn vương, mệnh định sẵn sẽ cường ngạnh hơn ta, không nghĩ tới...Xà Chuẩn, làm huynh đệ ta, có gì tốt chứ?"
Xà Chuẩn yên lặng nhìn Yến Tư Không, nhìn thống khổ và yếu đuối trêи mặt y, đó là Yến Tư Không đã lâu hắn chưa từng thấy. Thời gian tựa như chảy về hai năm trước, bọn họ vật lộn vì một miếng cơm, vì một nơi để ở, họ ɭϊếʍ láp vết thương cho nhau, bởi vì trêи đời này, ngoại trừ nhau ra, không còn ai quan tâm đến sống chết bọn họ nữa. Yến Tư Không như vậy, từ khi trở nên cường đại đã bao bọc mình bên trong lớp vỏ ngoài cứng cáp rồi, sẽ không còn xuất hiện nữa.
Đây mới là người hắn từng quen, là người tên "Nam Ngọc" đó.
Xà Chuẩn nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi. Hắn nắm bả vai Yến Tư Không, nâng y từ trêи đất dậy: "Không có gì tốt cả, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, ai bảo năm đó ngươi ngủ ngoài trời cùng ta nơi đầu đường xó chợ, sống nương tựa vào nhau như hai con chó hoang làm gì."
Yến Tư Không thê lương nhìn Xà Chuẩn.
Xà Chuẩn than thở: "Muốn cướp ngục e phải trả cái giá khổng lồ, cũng không phải chuyện có thể thành một sớm một chiều, ngươi nhất định phải cho ta đủ thời gian."
Xà Chuẩn nở nụ cười châm biếm: "Có lẽ kiếp trước ta nợ ngươi nên kiếp này phải chơi liều đến vậy."
"Ta sẽ nghĩ cách lấy bản vẽ của Chiếu Ngục và tên của tất cả các thủ vệ."
Xà Chuẩn gật đầu: "Ta thì lại có rất nhiều thứ phải điều tra, ngươi phải chuẩn bị kỹ bạc, chuyện này cần không ít người góp sức."
"Ta hiểu."
Xà Chuẩn nhìn sâu Yến Tư Không: "Ngươi phải biết, ta không nắm chắc hoàn toàn, dù sao đó cũng là Chiếu Ngục được canh phòng nghiêm ngặt nhất thiên hạ. Coi như chúng ta đưa được người ra khỏi Chiếu Ngục thì cũng phải rời thành, coi như có ra khỏi thành thì cũng phải thoát khỏi truy binh, coi như hắn chạy trốn được, ngươi vẫn có thể bị bại lộ bởi chuyện này."
"Ta không quan tâm nhiều đến vậy, ta sẽ gửi một mật thư đến phủ Đại Đồng. Bây giờ trấn thủ Đại Đồng là huynh kết nghĩa của Phong Kiếm Bình, phải bảo hắn phái binh tiếp ứng ngoài thành, ngăn cản truy binh."
Xà Chuẩn lắc đầu: "Nam Ngọc, vì báo thù mà ngươi sắp đặt hơn mười năm, nhọc nhằn khổ sở mới đi được đến ngày nay. Lần này có khả năng ngươi sẽ mất hết tất cả."
"Chỉ cần Phong Dã sống, ta có thể làm lại."
Chỉ cần Phong Dã sống, y bằng lòng đánh đổi mọi thứ, y tuyệt đối không để Tạ Trung Nhân cướp đi người thương của y thêm nữa, bằng không Yến Tư Không y chịu nhục từ năm mười ba tuổi đến giờ đã sống uổng!
Chẳng qua, căm hận và không cam lòng trong lòng y lúc này đã đủ thiêu đốt toàn bộ vương triều Đại Thịnh.
Chương 30:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT