Chương 17:

Gần về cuối năm, Yến Tư Không cũng sắp phải chuẩn bị dọn sang nhà mới, mặc dù y không muốn chuyển nhưng nơi này do Hoàng thượng ban cho, giờ kéo dài thêm sẽ khó tránh khỏi nhiều người lắm miệng.

Chẳng qua, dọn sang rồi, sau này sẽ khó gặp mặt Phong Dã. Tôi tớ trong phủ khoảng hai mươi ba mươi, lắm người nhiều mắt, Phong Dã cũng không còn có thể đột ngột xuất hiện trong phủ y nữa. Tuy rằng hai người có nhiều chính sự phải bàn bạc với nhau, nhưng nhìn thêm một cái, nói thêm một câu mới có thể an ủi nỗi tương tư trong lòng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Yến Tư Không liền nói cho Phong Dã nơi đặt linh vị của phụ mẫu, hẹn lấy tát nước thành băng trêи cửa nhà Yến phủ cũ làm tin, đêm khuya hôm ấy chính là thời điểm bọn họ bí mật gặp mặt.

Dời sang nhà mới đương nhiên phải ăn mừng, huống chi sang năm Yến Tư Không còn cưới Hoàng nữ, trong nháy mắt có thể nói là phất đầu ngọn gió, người được mời tham gia tiệc hơn trăm người, người tặng lễ còn nhiều đến mức tưởng chừng như muốn giẫm nát cả bậc cửa.

Tạ Trung Nhân vẫn lễ nghĩa chu đáo như trước, mang lễ lần trước Yến Tư Không trả về tặng lại cho y nguyên xi. Yến Tư Không sớm đoán được chiêu này của lão, dứt khoát nhận, nếu y không nhận thì những người khác cũng không xứng nhận. Huống chi tình hình lần này khác với lần trước, thứ nhất y đúng là có tin mừng đáng chúc, thứ hai y muốn để Tạ Trung Nhân thấy được lần roi mềm trước kia có bao nhiêu hiệu quả.

Yến Tư Không bận rộn đón tân khách, chỉ chốc lát sau, thị vệ gác cổng chợt thông báo Nhan Tử Liêm tới, y liền vội vàng ra cổng hoan nghênh. Đương nhiên là y gửi thiệp mời đến Nhan Tử Liêm, nhưng với địa vị của Nhan Tử Liêm bình thường sẽ không đích thân đến, tặng lễ mọn đã là cho đủ mặt mũi rồi, đích thân dự tiệc đơn giản là muốn nghị sự với y.

Yến Tư Không cung kính nghênh đón ân sư của mình, Nhan Tử Liêm và các tân khách hàn huyên vài câu liền mượn cớ cùng Yến Tư Không rời khỏi đám người, vào trong thư phòng.

Cài cửa thư phòng lại, Yến Tư Không nói nhỏ: "Lão sư, khắp phủ đều là tai mắt của Tạ Trung Nhân, con đã để A Lực canh gác ở bên ngoài nhưng chúng ta không thể ở lâu."

Nhan Tử Liêm vội la lên: "Chúng ta đã không gặp nửa tháng, tên nhóc nhà con sao lại không có tin tức gì? Phong tướng quân có dự định gì chưa? Tạ Trung Nhân tìm con bàn chuyện gì?"

Yến Tư Không không dám giấu diếm, nói rõ đầu đuôi.

Nói xong, sắc mặt Nhan Tử Liêm càng khó coi: "Hôm đó con đề nghị với ta, ta chỉ lo rằng Phong tướng quân sẽ không đồng ý."

"Con đã thương lượng với thế tử, chỉ cần có thể điều động hai ngàn tinh binh Phong gia vào bãi săn..."

"Không được." Giọng nói Nhan Tử Liêm nghiêm nghị: "Nếu không có Phong tướng quân và Triệu Phó Nghĩa hiệp lực thì tất cả đều phí công. Yến Tư Không, các con là nghé con mới đẻ không sợ hổ, vẫn còn bị bệnh nóng nảy chạy loạn tìm thầy, không ngờ các con lại muốn gạt Phong tướng quân hành động, còn định lôi kéo Thái tử vào? Con không biết nghĩ cho mình sao?"

Đây là lời cay nghiệt nhất mà Nhan Tử Liêm từng nói với y, nhưng câu nào cũng đều có lý. Những ngày qua đầu óc y đã tỉnh táo hơn, biết việc này vốn hung hiểm vạn phần, nếu thiếu sự giúp đỡ chỉ sợ rằng sẽ thật sự tự chui đầu vào rọ.

Chẳng qua, một khi Chiêu Vũ đế hạ thánh chỉ cắt giảm quân bị Đại Đồng sẽ không còn khả năng vãn hồi nữa. Bọn y một là bị động chờ suy yếu, chờ giẫm đạp, cuối cùng bị tiêu vong; hai là liều chết đánh cược một lần.

Yến Tư Không thấp giọng nói: "Lão sư dạy rất đúng, nhưng trước mắt chúng ta phải làm sao?"

"...Ta chọn ngày đích thân đến gặp Phong tướng quân." Nhan Tử Liêm nặng nề nói: "Tư Không, nếu không nắm chắc hoàn toàn, ta tuyệt đối đừng hành động bừa. Cho dù có phải giải trừ quân bị, điều binh, chúng ta vẫn còn hi vọng sống, nhưng "chuyện này" một khi thất bại, thì chính là vạn kiếp bất phục."

"Học sinh hiểu."

Nhan Tử Liêm hít sâu một hơi: "Về phần Tạ Trung Nhân, ta đã sớm đoán được mục đích lão tìm con, cái lão nói cũng không phải lời đe dọa, thái độ bệ hạ ngày càng lạnh lùng với ta, ta rõ hơn bất kì ai, nhưng nếu Đại học sĩ Nội các biến thành nịnh thần yêu ngôn hoặc chủ, phụ họa hùa theo, triều đình này còn khả năng cứu chữa sao?"

"Lão sư không cần lấy lòng bệ hạ, nhưng cũng không thể không phòng bệ hạ gây bất lợi với lão sư."

Nhan Tử Liêm thản nhiên cười: "Ta đã sớm không để ý đến sinh tử vinh nhục, chẳng qua con nói đúng, chuyện này không thể không phòng. Tạ Trung Nhân muốn lợi dụng ân oán giữa con và Phong Dã để ly gián chúng ta, không bằng chúng ta tương kế tựu kế, diễn một màn hay."

"Lão sư có tính toán gì không?"

"Nếu để Tạ Trung Nhân cho rằng con và Phong Dã đã thủy hỏa bất dung, con đoán xem lão sẽ thế nào?"

Yến Tư Không trầm ngâm: "Có lẽ lão sẽ lợi dụng chuyện này để giật dây con ra đề, đồng thời mua chuộc Lưu Ngạn là có thể vượt qua được Nội các, rồi từ bệ hạ khâm định kết quả khảo hạch, như thế, lấy Kinh Sát không hợp cách làm lý do để gây khó dễ Tĩnh Viễn vương là có thể danh chính ngôn thuận cắt giảm phần lớn quân bị Đại Đồng."

"Không tệ, bệ hạ chậm chạp không hạ thánh chỉ, cũng chậm chạp chưa cho Kinh Sát Phong tướng quân, một là lo lắng Phong tướng quân không phục, hai là lo lắng người trong thiên hạ không phục, nhưng nếu dựa vào Kinh Sát, ngài ấy sẽ có lý do, lý có sai thì cũng vẫn là lý, chỉ cần có lý là đủ rồi."

"Vậy chúng ta phải tính toán thế nào?" Yến Tư Không thấy bộ dáng nắm chắc của Nhan Tử Liêm, biết chắc chắn lão đã có cẩm nang diệu kế, nhưng y vẫn không hiểu Nhan Tử Liêm định làm gì.

"Trước tiên con và thế tử diễn một tuồng kịch, tuồng vui này phải có khả năng lấy giả loạn thật, về sau nếu Tạ Trung Nhân tới tìm con, con liền giả ý khuất phục, nhưng con phải để lão biết con chỉ muốn trả thù Phong gia, tuyệt đối không dám phản bội ta, bằng không lão nhất định sẽ sinh nghi."

"Học sinh hiểu." Trêи chốn quan trường, tình sư đồ được coi như tình thông gia, là một mối quan hệ chặt chẽ, kiên cố hơn cả đồng hương. Bởi vì văn nhân có truyền thống tôn sư trọng đạo, kính sư như kính cha, nên tiến sĩ cùng năm đều được coi là học sinh của quan chủ khảo năm đó, sau khi làm quan cũng hơn nửa sẽ theo phe của lão sư, ít có ngoại lệ, cho nên nếu Yến Tư Không vì ân oán cá nhân mà phản bội lão sư của mình thì chính là đại nghịch bất đạo, không ai dễ tin.

"Sau đó, phần đề đã được Nội các kiểm tra vẫn còn trong tay Lưu Ngạn, Tạ Trung Nhân chắc chắn sẽ thuyết phục Lưu Ngạn bóp méo đề cùng con. Con liền lấy lý do sợ bị ta phát hiện, chỉ cho họ đổi đề không cho nói bóng gió. Sau khi đổi, Tạ Trung Nhân sẽ lén nộp đề cho bệ hạ để bệ hạ phê chuẩn, rồi trực tiếp gửi Phong tướng quân."

"Như vậy, chẳng lẽ Phong tướng quân sẽ dùng phần đề có ý định làm khó đó làm khảo hạch?"

Nhan Tử Liêm lạnh giọng nói: "Trước đó ta sẽ vạch tội Lưu Ngạn không qua Nội các phê duyệt đã tự đổi đề."

Trong lòng Yến Tư Không trùng xuống, y không ngờ tới Nhan Tử Liêm lại lớn mật đến thế.

Hành động lần này của Nhan Tử Liêm chính là một con dao trần trụi, là cứng đối cứng, là đối sách không có hạ sách. Bởi vì nếu thật sự đi bước đó, người Nhan Tử Liêm vạch tội không phải Lưu Ngạn, mà là Hoàng đế.

Phóng mắt trông thiên hạ, ai có quyền không qua Nội các đã dám hạ ý chỉ? Không thể nghi ngờ chỉ có Hoàng đế, không được Hoàng đế cho phép thì có cho Lưu Ngạn một trăm lá gan, gã cũng không dám ngang nhiên vượt quyền. Nhưng hành động lần này của Hoàng đế lại vi phạm luật pháp của Đại Thinh, vi phạm tổ chế và pháp lý sẽ khó có kẻ dưới phục tùng. Tạ Trung Nhân và Lưu Ngạn chỉ sợ không nghĩ đến Nhan Tử Liêm đã điên cuồng đến mức dám khiêu chiến với Hoàng đế, thậm chí đến chính Hoàng đế cũng không nghĩ tới lão dám làm vậy.

Một khi Nhan Tử Liêm làm vậy, Chiêu Vũ đế chắc chắn sẽ bỏ xe giữ tướng, trị tội Lưu Ngạn, cũng không thể thừa nhận là mình biết pháp mà phạm pháp, cũng chắc chắn sẽ xấu hổ không thôi vì cái chủ ý ngu ngốc của Tạ Trung Nhân. Nhưng đồng thời, Nhan Tử Liêm trong lòng lão sợ rằng khó mà khoan dung.

Yến Tư Không nặng nề nói: "Lão sư, hành động lần này chỉ sợ rằng được một mất mười."

"Nếu Phong tướng quân có thể qua được Kinh Sát, thì chuyện giải trừ quân bị còn có khả năng cứu vãn, ít ra sẽ không có cớ dựa vào Kinh Sát mà bệ hạ trị tội ông ấy." Nhan Tử Liêm trầm giọng nói: "Tình hình gian nan trước mắt căn bản không quan tâm nổi đến cái "được", chỉ là đang cố gắng giảm bớt cái "mất" của chúng ta."

"Nhưng nếu lão sư thật sự công khai chỉ trích bệ hạ, coi như bệ hạ có nén giận lần này, sau cũng chắc chắn sẽ làm khó." Mặc dù Chiêu Vũ đế là hạng người vô năng ngu ngốc, không quả quyết nhưng người này lại cực kỳ để ý mặt mũi. Năm đó y nắm đúng điểm này mới lợi dụng án Tân Biên Sử để xử lý thứ phụ Nội các Vương Sinh Thanh. Giờ Nhan Tử Liêm vạch tội Lưu Ngạn quả thực chẳng khác nào đúng trước mặt quần thần và người trong thiên hạ giáng cho Hoàng đế một bạt tai, con thỏ bị ép còn cắn người huống chi là Cửu Ngũ Chí Tôn.

Nhan Tử Liêm lẫm liệt nói: "Thế thì sao, con và ta đều biết không thể ngồi chờ chết, bệ hạ đã bị Tạ Trung Nhân mê hoặc hoàn toàn, chúng ta đã bị đảng hoạn quan làm cho không còn bước để lui. Ta đã nói, ta đã sớm không còn quan tâm đến vinh nhục sinh tử, chỉ cần có một tia hi vọng, ta sẽ không ngại thử một lần."

Yến Tư Không thở dài nặng nề: "Kế của lão sư đúng là đáng để thử một lần, học sinh chỉ là lo cho lão sư...Nếu ý lão sư đã quyết, học sinh đương nhiên phối hợp hết sức mình." Mặc dù kế này hung hiểm nhưng đao thương đằng sau bọn y còn sắc bén hơn, lùi thêm bước nữa sẽ khai tràng phá bụng, chết không chỗ chôn.

Nhan Tử Liêm gật đầu: "Muốn thành công, mỗi bước đi phải cẩn thận không chút sơ hở mới có thể lừa được Tạ Trung Nhân. Trước con cũng từng nói, hoa khôi Dạ Ly ở các Đinh Lan là tai mắt của Tạ Trung Nhân cài vào chốn kỹ viện, con với nàng vốn có qua lại, người này có thể lợi dụng."

"Học sinh đang có ý này." Yến Tư Không nói: "Nàng chính là mỹ nhân tri kỉ của Đại công tử phủ doãn Thuận Thiên Chu Mịch Tinh, Chu Mịch Tinh từng suýt chút nữa nạp nàng làm thϊế͙p͙, học sinh cũng có kết thân với Chu Mịch Tinh, cũng đã nghĩ kĩ vở kịch này phải diễn như thế nào, lão sư cứ việc yên tâm." Đây có lẽ là cơ hội chiến đấu cuối cùng của bọn y, y nhất định phải làm cho bằng được!

Nhan Tử Liêm hơi thở dài, lão trầm ngâm một lúc rồi nói: "Chuyện giữa con và thế tử ta vốn không tiện hỏi đến, nhưng tư tình dễ gây họa nhất, bây giờ trong thành cũng không ít tin đồn hai người các con đồng tính, mặc dù phần lớn mọi người không tin nhưng cũng không phải chuyện gì tốt, điểm này, con phải có chừng mực."

"...Học sinh hiểu."

Chương 18:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play