Chương 10:

Ngày hôm sau, Yến Tư Không đến Đông cung giảng bài cho Thái tử, lại gặp phải Chúc Lan Đình đang hướng dẫn Thái tử bắn cung.

Trần Mộc thấy y, mặc dù vẫn là mặt mày hớn hở, nhưng không còn nhảy nhót giống như trước, trải qua chuyện mẫu phi chịu oan tự sát, trong một đêm nó đã trưởng thành hơn rất nhiều, nó gật đầu với Yến Tư Không đang hành lễ: "Tiên sinh không cần đa lễ."

Yến Tư Không lại chắp tay với Chúc Lan Đình: "Chúc thống lĩnh, hạ quan vẫn chưa có cơ hội tạ ơn Chúc thống lĩnh.

Cái y chỉ là chuyện Chúc Lan Đình truyền tin cho Hiền phi để cứu Thái tử và Huệ phi. Hai người ngầm hiểu nhau, Chúc Lan Đình cũng đáp lễ: "Yến chủ quản khách khí rồi, là chuyện ta nên làm."

Yến Tư Không cười: "Võ nghệ điện hạ ngày càng tinh tiến, không thể không kể công Chúc thống lĩnh."

"Yến chủ quản giảng văn, tại hạ giảng võ, đều vì điện hạ, đây là bổn phận kẻ làm thần, không dám kể công." Chúc Lan Đình khách khí.

Yến Tư Không vẫn muốn lôi kéo người này mà chưa thể thành công, một là chức vị hai người khác biệt lớn, rất khó chạm mặt; hai là cũng không có cơ hội thích hợp. Tính tình Chúc Lan Đình nghiêm túc, nếu lôi kéo làm quen quá, trái lại còn biến khéo thành vụng, chỉ có thể tìm cơ hội lần sau.

Trần Mộc khua cung trong tay: "Tiên sinh, gần đây con vẫn luôn luyện bắn tên, con nghe nói rằng phụ hoàng định tổ chức lễ săn Đông."

"Hình như có nghe nói, điện hạ oai hùng như vậy, chắc chắn có thể giành được sự chú ý trong lễ săn Đông."

"Săn Đông khó hơn săn Xuân nhiều, những con vật dễ săn bắn đến đông đều khó thấy dấu vết." Trần Mộc đứng thẳng lưng, vươn hai cánh tay thon dài kéo trường cung ra. Một mũi tên bắn ra, trúng ngay hồng tâm.

Yến Tư Không vỗ tay kịch liệt, vui vẻ nói: "Điện hạ quả khiến thần nhìn với cặp mắt khác xưa!"

Trần Mộc cười: "Nếu ta săn được con thú dữ nào đó, mọi người cũng sẽ nhìn ta với cặp mắt khác xưa."

Yến Tư Không biết Trần Mộc rất muốn thể hiện mình, vô luận là trước mặt Chiêu Vũ đế hay trước mặt quần thần, bởi vì bản thân nó trước đây quá yếu đuối.

Trần Mộc khách khí nói với Chúc Lan Đình: "Hôm nay vất vả cho Chúc thống lĩnh rồi, Chúc thống lĩnh trở về nhé."

Chúc Lan Đình rời đi.

Hai người tới thư phòng, Trần Mộc vẫy lui tất cả mọi người như trước.

Yến Tư Không hỏi: "Gần đây điện hạ có cẩn thận với thức ăn hàng ngày không?"

"Người cứ yên tâm, trước khi ăn con đều thử độc trước, dưới gối cũng giấu dao găm." Trần Mộc hừ lạnh: "Ngày nào con cũng chuyên cần luyện võ nghệ, nếu có người muốn ám sát con thật cũng không dễ dàng như vậy đâu."

"Vậy thần yên tâm rồi."

Trần Mộc nói nhỏ: "Nghe nói phụ hoàng quyết tâm muốn cắt giảm quân bị Đại Đồng, là thật sao?"

Vẻ mặt Yến Tư Không lập tức nghiêm lại: "Là thật, chúng ta đang phát sầu vì chuyện này đây."

Trần Mộc than thở: "Con cho rằng Tĩnh Viễn vương hồi triều là phụ hoàng có thể tin tưởng ông ấy, bằng không, bằng không sao ông ấy lại trở về chứ."

"Tấm lòng trung thành của Tĩnh Viễn vương không thể nghi ngờ, nhưng bệ hạ...tự bệ hạ có suy tính thôi!"

Trần Mộc liếc xéo Yến Tư Không: "Tiên sinh cần gì phải nói tránh con, trong lòng người không nghĩ như vậy mà!"

Yến Tư Không cười khổ, thấp giọng nói: "Thần cho rằng đằng sau chuyện này không thể thiếu Tạ Trung Nhân quạt gió thổi lửa."

"Lão ta quạt gió thổi lửa cũng phải cần phụ hoàng có lửa trước." Trần Mộc lạnh lùng nói: "Phụ hoàng thấy Tĩnh Viễn vương ủng hộ việc lập ngôi con nên sợ không thể nhẫn nại thêm."

"Chắc chắn cũng có nguyên nhân này, nhưng điện hạ cũng không thể để lộ ra trước mặt người ngoài." Yến Tư Không nhắc nhở.

"Yên tâm đi." Trần Mộc vồ lấy tay Yến Tư Không: "Bây giờ tiên sinh là người duy nhất mà con tin tưởng, con chỉ nói thật với mình người."

"Thần cực kỳ vinh hạnh." Yến Tư Không chần chừ: "Đã như vậy, thần muốn hỏi điện hạ một câu, điện hạ có thể trả lời thật lòng không?"

"Tiên sinh, thỉnh nói."

"Về chuyện Huệ phi nương nương..."

Trần Mộc hơi biến sắc.

Yến Tư Không không nhịn được nhìn xung quanh, mặc dù không có ai nhưng vẫn không tự chủ hạ thấp âm lượng: "Điện hạ có bất mãn gì với bệ hạ không?"

Trong con ngươi Trần Mộc lóe lên tia âm lãnh, nó nắm tay Yến Tư Không, bất giác nắm chặt. Yến Tư Không chợt phát hiện thiếu niên này đã thực sự trưởng thành rồi, lực tay không nhỏ đâu.

Trần Mộc bình tĩnh lại rất nhanh, yết hầu nó lên xuống, mở miệng nói: "Ông ấy vừa là cha vừa là vua, ta không dám, cũng không nên bất mãn, nhưng..." Nó nhìn chằm chằm Yến Tư Không, ánh mắt tuôn trào hận ý: "Nhưng mười mấy năm qua, hai mẫu tử ta bởi vì ông ấy mới phải chịu đủ mọi khi dễ, giờ mẫu thân cũng chết vì ông ấy, ta không tha thứ cho ông ấy nổi."

Sau khi nói xong, trong mắt Trần Mộc lại hiện lên đôi phần sợ hãi, dù sao từng chữ nó nói ra đều là đại tội chém đầu.

Yến Tư Không nắm lại tay Trần Mộc, vỗ về: "Suy nghĩ của điện hạ là lẽ thường, thần hiểu."

"Sao tiên sinh lại hỏi chuyện này?" Trần Mộc có phần bất an nhìn Yến Tư Không.

Yến Tư Không cười nhạt: "Thần cho rằng điện hạ nói ra sẽ thoải mái hơn." Giả sử chuyện cắt giảm quân bị không thể vượt qua thuận lợi, chỉ sợ rằng Phong Kiếm Bình sẽ không ngồi yên chờ chết, một phần vạn, chỉ là một phần vạn chuyện có biến, y đang muốn thử dò xem Trần Mộc có ngoan tuyệt đến mức vì muốn làm Hoàng đế mà không ngại tất cả không.

Hiện tại y đã biết trong lòng Trần Mộc hận Chiêu Vũ đế, chẳng qua là bị đạo hiếu trong lễ giáo ràng buộc nên không dám thể hiện ra mà thôi.

Đây là chuyện tốt.

----------------------

Mấy ngày sau, khi Yến Tư Không đang khêu đèn tĩnh tư thì chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động. Y rất quen với âm thanh này, chắc chắn là Phong Dã tới, chẳng qua âm thanh hôm nay không khỏi hơi lớn đi...

Y vừa đứng dậy thì Phong Dã đã đẩy cửa vào, ập theo đó còn là mùi rượu nồng nặc.

"Phong Dã." Yến Tư Không vội đỡ hắn: "Ngươi uống rượu? Làm sao?"

Phong Dã lê bước chân nặng nề vào phòng, đặt ʍôиɠ ngồi xuống ghế, sắc mặt âm trầm, không nói một lời.

"Ngươi uống nhiều thế này rồi còn chạy đến tìm ta." Yến Tư Không không lo lắng nói: "Trêи đường không ai thấy chứ."

"Hôm nay bão cát lớn, trêи đường không có ai." Phong Dã mở miệng. Khác hẳn với sắc mặt ửng đỏ và ánh mắt trống rỗng của hắn, thanh âm của hắn cực kỳ bình tĩnh không khác ngày thường là mấy.

"Ngươi sao vậy?" Yến Tư Không rót cho hắn chén nước.

"Ta và phụ thân cãi lớn một trận." Phong Dã nhận chén nước, trực tiếp dội thẳng lên mặt, rồi dùng bàn tay to lớn lau đi, vẻ mặt tràn đầy tức giận.

Yến Tư Không lại lấy khăn vải, lau nước đọng trêи người hắn, đồng thời hỏi: "Vì sao?"

"Vì sao? Ngươi nói xem là gì? Còn vì sao nữa!" Phong Dã nói hết câu cuối đã thành nghiến lợi nghiến răng.

Yến Tư Không trầm mặc, phụ tử Phong Dã cãi nhau chỉ có thể là Phong Dã chất vấn Phong Kiếm Bình không nên trở vể để giờ đây đưa Phong gia vào thế nguy, mà đương nhiên Phong Kiếm Bình sẽ cực kỳ tức giận, cho rằng Phong Dã ngang ngạnh, bất trung bất hiếu.

Yến Tư Không dịu dàng lau làn da trơn bóng của hắn: "Điện hạ là người trung nghĩa, không thể cân nhắc lợi hại, được mất."

"Chuyện này há chỉ đơn giản là lợi hại, được mất?" Phong Dã cắn răng nói, "Nhẹ thì quân phí Đại Đồng cắt giảm mạnh, vô số tướng sĩ vào sinh ra tử, tận trung vì nước theo chúng ta sẽ bị vứt bỏ không nể tình, nặng thì gốc rễ Phong gia lung lay. Hiện tại quả thực người là dao thớt, ta là thịt cá. Nếu ông ấy kiên trì không trở lại thì làm sao chúng ta bị người ta nắm thóp như thế."

Yến Tư Không nâng mặt Phong Dã lên, nói khẽ: "Phong Dã, đừng tiếp tục dây dưa với những chuyện đã xảy ra rồi nữa, trước mắt chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, vượt qua nan quan. Nếu triều đình đồng ý chỉ cắt giảm tám vạn quân bị, như vậy lật trang này đi là tất cả lại vui vẻ."

"Lỡ như... Không thể thì sao?" Phong Dã lo lắng nói: "Cứ coi là tám vạn thật thì phụ thân ta có thể chấp nhận, chỉ sợ rằng Tạ Trung Nhân thừa cơ muốn đánh trọng thương Phong gia ta."

Yến Tư Không nói: "Đây quả thực là điều chúng ta lo lắng nhất, nhưng ta tin điện hạ sẽ không ngồi chờ chết đâu."

Phong Dã lắc đầu: "Bây giờ ông ấy đang cho rằng ta hành động nóng nảy nên không muốn nói với ta bất kỳ chuyện gì, ta căn bản không biết ông ấy có tính toán gì không."

"Ta đoán điện hạ chỉ đang do dự, ngươi là thế tử của ông ấy, là người ông ấy tin tưởng nhất trêи đời này, nếu ông ấy quyết ý thì chắc chắn sẽ bàn bạc với ngươi."

Phong Dã nhắm mắt lại, suy tư nói: "Vậy ngươi có suy đoán gì không?"

"Mấy ngày qua ta lúc nào cũng suy nghĩ về chuyện này." Yến Tư Không cầm tay Phong Dã,

nhẹ nhàng vuốt ve vết chai dày trêи lòng bàn tay khiến người khác an tâm của người nọ: "Như ta đã nói, nếu nhường tám vạn quân bị còn có khả năng bảo toàn, còn nhiều thời gian, nhưng nếu không được...Chúng ta nhất định phải chuẩn bị đối sách sớm."

"Đối sách gì?" Phong Dã nhìn chằm chằm Yến Tư Không, ánh mắt sáng rực.

Yến Tư Không ɭϊếʍ môi: "Phong Dã, ngươi biết ta hành động lớn mật mà điên cuồng, ngươi thật sự muốn nghe sao?"

"Ngươi là hạng người gì, ta rõ ràng nhất, nói đi." Phong Dã lạnh nhạt nói. "Nói không chừng ngươi ta không mưu mà hợp."

Yến Tư Không khẽ vuốt mặt Phong Dã: "Có một cách có thể vất vả một lần mà giải quyết hết tất cả những rắc rối của chúng ta, lại không để Phong gia mang tiếng xấu phản nghịch thiên cổ trêи lưng."

"Nói."

Đôi ngươi Yến Tư Không lóe tinh quang sắc bén: "Bức vua thoái vị, nâng đỡ Thái tử đăng cơ."

Phong Dã hít sâu một hơi, thanh âm trầm thấp: "Ngươi nghĩ đúng cái ta đang nghĩ."

Yến Tư Không cũng hít một hơi thật sâu, thanh âm có phần run rẩy: "Nếu điện hạ đồng ý, chuyện này rất có triển vọng."

"Phụ thân ta..." Phong Dã cau mày nói: "Ta không biết nữa, hiện tại ta thậm chí còn không dám đề cập với ông ấy."

"Điện hạ rời triều đã ba mươi năm, thiếu cảnh giác với những âm mưu tranh đấu, trong lòng ông ấy vẫn luôn nhận mình có công, cho rằng bệ hạ không thể không nể mặt mũi nên hiện tại đương nhiên ông ấy sẽ không đồng ý." Ánh mắt Yến Tư Không âm trầm, "Chỉ khi nào cắt giảm quân phí Đại Đồng vượt quá khả năng chấp nhận của ông ấy, sẽ không còn giống vậy nữa." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play