Chương 3:

Yến Tư Không lén đi tìm Xà Chuẩn.

Y lo ngộ nhỡ Phong Dã không thể rời khỏi kinh thành, như vậy chắc chắn sẽ cản trở hành động Tĩnh Viễn vương, cho nên y muốn để lại một đường lui đằng sau cái đường lui của Phong Dã để bảo đảm sự an toàn cho hắn.

Lúc gặp y, Xà Chuẩn cũng không lấy làm bất ngờ, nhưng vẫn không tránh khỏi bỡn cợt: "Hiếm khi gặp Yến đại nhân, chẳng phải ngươi bảo rằng tốt nhất chúng ta không nên gặp mặt à? Vì tiểu thế tử nhà ngươi, cái gì ngươi cũng sẵn lòng nhỉ."

"Ngươi biết tại sao ta tới tìm ngươi." Những lời này không hẳn là câu hỏi, ngữ điệu của Yến Tư Không rất chắc chắn.

"Đương nhiên, cả triều đều đang suy đoán rốt cuộc Tĩnh Viễn vương có hồi kinh không. Nếu ông ấy không về..." Xà Chuẩn híp mắt lại: "Đó chính là mang lòng Tư Mã Chiêu*, ngươi đến tìm ta không phải vì sợ Phong Dã bị nhốt ở trong kinh làm con tin à?"

*Ngụy Đế Tào Mao từng nói: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy", về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.

"Ngươi có thể giúp ta không?" Yến Tư Không hỏi thẳng.

Xà Chuẩn trầm giọng đáp: "Ngươi định mưu phản thật à?"

Yến Tư Không hời hợt đáp: "Nếu ta định thế thì sao?"

Xà Chuẩn hít sâu một hơi: "Ta ngày càng không hiểu ngươi. Chẳng lẽ ngươi không hiểu, trước đây ngươi toàn hành động trong thầm lặng mới được nhiều lần đắc thủ như thế, nếu thật sự tham gia mưu phản, chỉ bằng một chủ quản lục phẩm nho nhỏ như ngươi có thể gây ra sóng gió gì chứ?"

Yến Tư Không ngạo nghễ nói: "Mưu trí của ta kết hợp với binh lực Phong gia có thể lật đổ thiên hạ."

"Nhưng chuyện này quá nguy hiểm, chỉ cần một chút sơ suất thôi, chẳng những ngươi đừng hòng báo thù nữa mà cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ nổi."

"Nhưng nếu thành, hoạn quan sẽ mặc ta xử trí."

Hai người trừng mắt nhìn đối phương, âm thầm đọ sức. Họ đều muốn tìm ra chút do dự trong mắt nhau nhưng lại chẳng phát hiện ra kẽ hở nào.

Cuối cùng, vẫn là Xà Chuẩn thỏa hiệp, hắn cười lạnh: "Ngươi vẫn luôn là một kẻ điên."

Yến Tư Không cười âm u: "Kẻ trộm gà trộm chó thì đáng chém, kẻ trộm quốc gia thì làm vương làm hầu, ta đã dám làm chuyện rớt đầu, chuyện này cũng không nằm ngoại lệ, ngươi sợ sao?"

"Ta thì sợ gì." Xà Chuẩn hừ nói: "Thỏ khôn có ba hang, ta luôn có cách giữ mạng mình. Giả sử thành thật, có phải tiểu thế tử nhà ngươi nên phong hầu cho ta không?"

"Một lời đã định."

"Nói đi, muốn bảo ta làm gì."

"Phong Dã nói rằng trong lần hồi kinh mấy năm trước, hắn đã để lại đường lui cho mình, khi nào gặp chuyện không may sẽ lập tức rời thành ngay, nhưng ta lo cho hắn, ta muốn ngươi cũng chuẩn bị một phen để bảo đảm hắn có thể rời kinh thuận lợi, bất kể dùng cách gì."

Xà Chuẩn nhún vai: "Ngươi tìm đúng người rồi, ta đã sớm đào một đường kim thiền thoát xác bí mật cho mình, nối thẳng với một căn nhà ngoài thành, nơi đó có dự trữ sẵn ngựa tốt và phí đường. Nhưng khoảng cách từ mật đạo này đến chỗ phủ Tĩnh Viễn vương không tính là gần, chắc khoảng nửa thành."

"Đến lúc ấy thì tùy cơ ứng biến, ngươi vẽ vị trí mật đạo đó cho ta."

Xà Chuẩn xoay người vào phòng ngủ. Chỉ chốc lát sau, hắn cầm một tấm da trâu to chừng bàn tay, giao cho Yến Tư Không.

Yến Tư Không nhìn thoáng qua đã nhớ kỹ trong lòng, trả lại da trâu cho hắn.

"Nếu Phong Dã đi, ngươi làm sao bây giờ?"

"Hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng ta và Phong Dã đã trở mặt, chỉ cần không bại lộ là tạm thời an toàn. Ta ở kinh phối hợp tác chiến với hắn thì chuyện lớn sẽ thành." Yến Tư Không nhìn Xà Chuẩn: "Đến lúc đó, ta cần ngươi và thủ hạ của ngươi truyền tin cho chúng ta."

Xà Chuẩn nở nụ cười bất cần đời: "Xem ra ta sắp lập công lớn rồi, phong Hầu chắc không đủ đâu!"

"Chỉ cần thành công, ta đảm bảo ngươi hưởng vinh hoa phú quý bất tận cả đời!"

Xà Chuẩn cười ha hả, nhưng trong mắt lại chẳng lấy một ý cười: "Nếu không thành, ta sẽ không để ngươi liên lụy ta."

Yến Tư Không bình tĩnh đáp: "Yên tâm đi."

Hai người lại bàn bạc kỹ càng vài chi tiết. Để bảo đảm không chút sai sót, Yến Tư Không muốn nói chuyện này với Phong Dã. Mặc dù Phong Dã không hiểu sao lại coi Xà Chuẩn như kẻ thù, nhưng Xà Chuẩn cực kỳ đáng tin, thêm một đường lui sao cũng chẳng phải chuyện xấu.

--------------------------------

Một trận mưa thu một hồi rét mướt, kinh thành đã mưa tầm tã mấy ngày, cho dù đang vào giữa trưa, sắc trời cũng vẫn mịt mờ u ám, cái lạnh tựa như có thể thấm vào xương, trông còn khϊế͙p͙ người hơn cả trời đông giá rét.

Yến Tư Không liên tục hay tin khắp nơi truyền đến, phiên vương nào đã khởi hành, phiên vương nào sắp về kinh, mà bởi vì mãi không nghe tin Tĩnh Viễn vương nên lời đồn càng thêm ầm ĩ, đã đồn đến mức giật gân, khiến người nghe không khỏi bàng hoàng.

Bây giờ phiên vương khắp nơi phải cấp tốc về kinh ngay lập tức, Chiêu Vũ đế đã triệu cần vương, chẳng lẽ bọn họ có cách không tuân lệnh? Chuyện này vừa ép Phong Kiếm Bình hồi triều, vừa chuẩn bị tốt để đối phó với việc Phong Kiếm Bình dấy binh. Mưu lược như vậy, tâm cơ như thế, quả khiến người ta sợ rùng mình.

Yến Tư Không cảm thấy bản thân đã đánh giá thấp Tạ Trung Nhân, tên chó hoạn quan này không chỉ biết gièm pha nịnh hót, bênh che bè cánh, chuyên quyền vét của, lão còn giỏi giở trò hơn, cũng khó trách đã nhiều năm mà đến cả Nhan Tử Liêm cũng mãi không đấu lại được lão.

Thời gian đang trôi qua từng ngày trong những hồi lo nghĩ, Yến Tư Không chờ quả thực ăn ngủ không yên, liền lệnh A Lực thầm đi thông báo với Tiết bá, bảo Phong Dã nhanh chóng gặp y, thứ nhất y muốn thám thính xem Tĩnh Viễn vương có hành động gì không, thứ hai y muốn nói mật đạo của Xà Chuẩn với Phong Dã.

Nhưng Phong Dã lại mãi không tới tìm y, chỉ sợ rằng đang thầm bận thu xếp tài sản, bố trí cho vài người họ ngoại và rất nhiều người làm. Nếu Phong Dã đào tẩu, những người này cũng chỉ có thể nghe mệnh trời.

Thẳng đến khi thánh chỉ đã ra được nửa tháng, Phong Dã mới lẻn vào phủ Yến Tư Không trong một hôm khuya khoắt.

"Phong Dã!" Yến Tư Không vội ra nghênh đón. Thấy sắc mặt hắn trắng bệnh, ánh mắt âm u, trong lòng có dự cảm cực kỳ xấu: "Sao giờ ngươi mới đến tìm ta, ta..."

"Phụ thân muốn về kinh." Phong Dã cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ này ra khỏi miệng.

Yến Tư Không đờ đẫn, khí lạnh từ dưới lòng bàn chân xông thẳng lên tận gáy: "Cái...cái gì?"

"Ông ấy đã lên đường rồi." Phong Dã trầm giọng nói: "Ông ấy bảo rằng Phong gia trung lương ba đời, tuyệt không làm nghịch thần, phải về kinh lấy chính trực chứng minh lòng trong sạch."

"Quá hồ đồ!" Yến Tư Không mất khống chế hét lớn. Y cảm thấy trái tim mình chẳng mấy mà nảy đến tận họng, đại não cũng trống rỗng theo.

Ánh mắt Phong Dã nhìn chằm chằm mặt đất không nơi tiêu cự: "E rằng...Do chúng ta quá lo lắng thôi. Phụ thân ta là Tổng đốc Đại Đồng, còn là người có chiến công hiển hách, ai làm hại ông ấy chắc chắn sẽ bị người trong thiên hạ chửi rủa."

Hai chân Yến Tư Không như nhũn ra mà ngồi trêи ghế. Hơn nửa ngày, hai người không nói lời nào.

Trong phòng nghe được cả tiếng kim rơi, sự im ắng khiến người ta nghẹt thở kéo dài một lúc lâu, Yến Tư Không mới chậm rãi hoàn hồn từ trong khϊế͙p͙ sợ và thất vọng to lớn, y bình tĩnh lại: "Bây giờ nói gì cũng đã thành chuyện vô bổ rồi, nếu điện hạ đã lên đường hồi kinh thì chúng ta phải tính toán kỹ cho việc ông ấy hồi kinh!"

Y cảm thấy mình như đang sa vào một cái động không đáy, dự cảm mọi thứ nằm ngoài kiểm soát cực kỳ đáng sợ, mặc dù đây chỉ là suy đoán của y, nhưng cho tới giờ y đã quen chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, làm vậy suy xét sự tình mới toàn diện hơn.

Tuy rằng y phẫn hận sự ngu trung của Phong Kiếm Bình, nhưng y cũng biết trêи đời này không có mấy kẻ bề tôi đại nghịch bất đạo như y, không biết xấu hổ như y, cũng không mấy kẻ có thể giúp thiên hạ ổn định và hòa bình lâu dài như ông ấy. Y là một kẻ dã tâm chưa đạt được mục đích là sẽ không chừa thủ đoạn nào, y kính nể Phong Kiếm Bình, mặc dù từ đáy lòng y cho rằng Phong Kiếm Bình đã đi nhầm một bước lớn.

Phong Dã nhìn Yến Tư Không, dùng sự kiên định để che giấu sợ hãi trong tròng mắt: "Không nhi, ta sẽ không để phụ thân gặp chuyện."

Yến Tư Không kiềm chế hai chân như nhũn ra, y bước về phía Phong Dã, khẽ vỗ tay hắn, an ủi: "Ta biết, ta nghĩ quá nhiều, lúc nào cũng nghĩ theo hướng tiêu cực, có lẽ chúng ta lo chuyện không đâu thôi."

Phong Dã cười gượng, ôm y vào lòng: "Phong gia ta còn ba trăm ngàn quân ở Đại Đồng, há có thể lung lay dễ dàng? Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, nhất định đánh đâu thắng đó."

Yến Tư Không hít một hơi sâu, cũng ôm chặt lấy hắn. Y đè nén nỗi sầu lo trong lòng, khẽ "ừ" đáp lại.

Chương 4:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play