Mấy ngày sau, trêи buổi lâm triều có kẻ ngang nhiên chất vấn Phong Dã, bảo rằng tại sao Phong Kiếm Bình mãi không lên đường hồi kinh báo cáo công việc.
Người này cũng không phải kiểu hoạn quan gì, cũng không thuộc phái Nhan Tử Liêm, chỉ là một tên Ngự sử viện Đô Sát tính tình nóng nảy, thích ăn to nói lớn, ngày thường cũng toàn vớ người nào mắng người đó.
Vẻ mặt Chiêu Vũ đế khác thường, nhưng lão vẫn giả mù sa mưa trách tội Lại bộ, hỏi rằng có phải Lại bộ thất trách nên không kịp báo Phong Kiếm Bình không.
Lưu Ngạn đương nhiên không nhận, đổ vấn đề lên đầu Phong Dã.
Phong Dã tường thuật lại tình hình Đại Đồng đúng mực, cho rằng Đại Đồng vẫn nguy cơ tứ phía như trước. Hắn nói chắc như đinh đóng cột, quả thật khó mà phản bác.
Chiêu Vũ đế lại hỏi Phùng Sấm đang tạm giữ chức Thượng thư Binh bộ rằng, Đại Đồng có phải như Phong Dã nói không.
Phùng Sấm mới nhận chức Thượng thư, hắn chưa từng đến Đại Đồng tuần án*, sao có thể đáp trả được, ngay tức khắc bèn tránh nặng tìm nhẹ, nói vượn nói hươu.
*Tuần án: chức quan đi tuần các nơi để xét xem các quan cai trị dân làm sao
Ngự sử không tha, trách rằng Phong Dã nói quá, Phong Kiếm Bình không quan tâm đến khảo hạch Kinh Sát, từ chối không về kinh, sợ rằng lòng không thần phục.
Hai người càng cãi càng hăng, trong chốc lát liền chuyển sang thế giương cung bạt kiếm.
Bấy giờ, Nhan Tử Liêm mới đứng dậy, lấy tấu chương Phong Kiếm Bình ra, nói rằng mới vừa nhận được, không kịp truyền lên ngự tiền.
Tấu chương kia tỏ bày tha thiết, nói rõ nguy hiểm ở Đại Đồng quả thực vẫn chưa được giải trừ, thỉnh cầu Hoàng thượng tạm chuyển từ hồi kinh báo cáo công việc sang dùng sơ tấu trình bày, lấy lý do gần như y hệt với Phong Dã.
Ngôn từ trong tấu chương khẩn khoản thiết tha, khiến người ta khó mà phân biệt nặng nhẹ trong chốc lát, Chiêu Vũ đế hỏi Nhan Tử Liêm phải giải quyết việc này thế nào.
Nhan Tử Liêm cho rằng có thể phái một Ngự sử tuần án đến Đại Đồng trước, xem lời Phong Kiếm Bình nói có phải thật hay không, nhưng đề nghị này lại bị đảng hoạn quan phản đối.
Chiêu Vũ đế do dự, sau cùng vẫn đồng ý.
Ngự sử đương nhiên phải do Nhan Tử Liêm chọn, tình hình trong lúc tuần án ra sao do Nhan Tử Liêm quyết định.
Đêm khuya, hai người gặp mặt. Phong Dã bị chọc tức, lại còn bị Nhan Tử Liêm bức ép trêи triều nên sắc mặt cực kỳ âm u.
Yến Tư Không chỉ đành khuyên nhủ: "Phái Ngự sử đến Đại Đồng tuần án, đi đi về về tốn ít nhất cũng phải một tháng, chí ít Tĩnh Viễn vương không phải lo lắng chuyện Kinh Sát trong khoảng thời gian này."
"Nhưng sau đó thì sao? Làm vậy há chẳng phải càng dễ bị Nhan Tử Liêm khống chế hơn à?"
"Nhưng kéo dài được hơn tháng đã là hết cách của cách rồi." Yến Tư Không than thở: "Phong Dã à, tuy ta cũng cũng không quen với cách làm của lão sư, nhưng ông ấy nói không sai, điện hạ có muốn bỏ mặc cũng không có khả năng."
"Ý ngươi là phụ thân phải tham gia loại đấu đá này à?" Mày kiếm Phong Dã nhíu chặt: "Phụ thân không muốn bị bất kỳ ai lợi dụng."
"Tất cả mọi người đều rình rình Tĩnh Viễn vương nắm binh quyền trong tay, cho dù điện hạ cẩn thận thế nào đi nữa cũng không quản nổi nhiều người lắm miệng."
Phong Dã nắm chặt thành quyền, hắn nheo mắt nhìn về Yến Tư Không: "Ngươi cũng rất hy vọng phụ thân theo phái trí thức phải không? Như vậy sẽ giúp đỡ được ngươi báo thù."
Yến Tư Không giật mình, biến sắc: "Ngươi có ý gì?"
"Ngươi là tiến sĩ Lưỡng Bảng, còn cần hỏi ta có ý gì à?" Phong Dã lạnh nhạt nói: "Lão sư nhà người làm gì cũng bàn bạc với ngươi, tại sao ngươi lại không biết gì về chuyện này hết?"
Yến Tư Không đứng lên, lạnh giọng nói: "Phong Dã, ta chưa bao giờ hy vọng Phong gia ngươi bị cuốn vào chuyện tranh đấu này. Đúng, ta từng nghĩ nếu Phong gia báo thù giúp ta thì chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh, nhưng ta còn không muốn ngươi rơi vào nguy hiểm hơn. Trong mắt ngươi, ta thâm độc đến mức tính toán cả ngươi à?"
"Lẽ nào ngươi chưa từng tính toán ta sao?" Phong Dã cũng đứng lên, nhìn y đầy đe dọa: "Trong vụ của Cát Chung, ngươi lợi dụng ta giỏi lắm đó thôi."
Yến Tư Không há hốc miệng, chỉ cảm thấy cổ họng bị bóp nghẹn khó thốt nên thành lời, trêи mặt còn nghẹn ứ hơn, y mất sức rất lớn mới khe khẽ đáp: "Nhưng ta sẽ không hại ngươi."
Phong Dã nhìn bộ dáng run rẩy của Yến Tư Không, tâm tình trong con ngươi rất phức tạp.
Yến Tư Không hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy run cả người, y chậm rãi ngồi xuống ghế: "Phong Dã, nếu ngươi đã không tin tưởng ta như vậy thì còn tới tìm ta làm gì? Giữa chúng ta...rốt cuộc là gì?"
Phong Dã yên lặng nhìn y.
Yến Tư Không cười khổ: "Ngươi nắm mãi ta không buông, không phải bởi vì yêu thích ta, chỉ là không cam lòng mà thôi. Ngươi không cam lòng ta từng lợi dụng ngươi, lừa gạt ngươi, hại ngươi mất mặt...Cần gì phải vậy? Ngươi không thấy mệt sao?"
Phong Dã nghiến răng nói: "Là ai một tay tạo nên cục diện ngày hôm nay?"
"Là ta." Yến Tư Không cười giễu: "Là ta, ta đã làm, ta nhận. Nhưng ta cũng đã nói, ta chắc chắn không hại ngươi. Nếu ngươi không tin câu này thì sau đừng tới tìm ta bàn chuyện nữa. Có lẽ ta còn cái xác này khiến ngươi nhớ mãi không quên. Ngươi đã đến rồi, ta cũng chuẩn bị sẵn cái gối, coi như là trả lại ngươi, đủ chưa?"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Phong Dã cả giận nói: "Từ lúc nào đến phiên ngươi chỉ trích ta? Ngươi bày cái vẻ đáng thương này để mê hoặc ai nữa?"
Yến Tư Không nhìn Phong Dã không dám tin, khoang mũi chua xót, tim đau đến thắt lại, y khẽ cắn môi dưới, trong mắt xám xịt một màu: "...Không dám."
Phong Dã thở hổn hển, nhưng khi thấy dáng vẻ tâm tàn ý lạnh của Yến Tư Không, lời trách móc đã đến miệng vẫn không thốt ra.
Yến Tư Không rủ mắt, nói giọng khàn khàn: "Như vậy chỉ dằn vặt lẫn nhau thôi, cần gì phải khổ như thế chứ?"
Phong Dã nắm chặt hai quả đấm, đúng thế, sao phải khổ như thế chứ? Nếu hắn rộng lượng và phóng khoáng quên sạch sành sanh người này, hắn tội gì phải dằn vặt lẫn nhau, ngay cả bản thân hắn cũng coi thường chính mình.
Nhưng người này...
Phong Dã bước chầm chậm, đi tới trước mặt Yến Tư Không, nâng cằm y lên.
Đôi mắt ửng đỏ và con ngươi không giấu vẻ đau thương của Yến Tư Không khiến tim hắn đập nhanh không ngớt, hắn thoáng do dự, mở miệng nói: "Chuyện này, ta không nên hoài nghi ngươi tùy tiện."
Yến Tư Không ngẩn ra, trong con ngươi lờ mờ hơi nước, trông càng yếu ớt và đáng thương. Phong Dã hít sâu một hơi, nghĩ thầm, sợ rằng mình đã trúng cổ độc của người này rồi.
"Hôm nay ta bị người ta hợp sức tấn công ở trêи triều...Ta không nên giận lây ngươi." Phong Dã dịu dàng xoa nhẹ gò má y.
Yến Tư Không im lặng một hồi, rồi nói: "Nhưng ngươi dựa vào tài biện luận đã không phụ sự kỳ vọng của điện hạ dành cho ngươi."
"Phụ thân ở Đại Đồng xa xôi, ta đương nhiên phải biết gánh vác."
Yến Tư Không gật đầu.
Phong Dã ôm Yến Tư Không vào lòng, cảm thán: "Không nhi, ngươi bảo rằng trêи đời này chỉ có mình ta làm chỗ dựa, ta ở kinh thành, chẳng phải chỉ có mình ngươi thôi sao?"
Yến Tư Không ôm đáp lại Phong Dã, dán lên bờ ngực dày rộng của hắn, nghe được tiếng tim mạnh mẽ tràn trề, y chậm rãi nhắm hai mắt lại. Dù cho đã trải qua nhiều trắc trở như vậy rồi, cái ôm của Phong Dã vẫn là nơi cho y cảm giác an toàn nhất trêи đời này.
-----------------------------------------
Ngự Sử tuần án mà Nhan Tử Liêm chọn lên đường từ lúc mặt trời chưa cả mọc. Kinh Sư và Đại Đồng cách nhau hơn sáu trăm dặm, hành quân cần mất hơn mười ngày, nhưng đi nhanh thì có thể mấy ngày là đến. Theo Hoàng chỉ, Ngự sử phải dùng tốc độ nhanh nhất để đến Đại Đồng.
Một thời gian sau, thư Phong Kiếm Bình đưa đến tay Phong Dã. Trong thư, ông đã suy tính kỹ càng, quyết định phò tá Thái tử. Thứ nhất, nếu ông không làm vậy, Nhan Tử Liêm sẽ không dễ để ông qua ải Kinh Sát Đại Kế. Thứ hai, hai vị hoàng tử đã trưởng thành hơn, thế cục trong triều bởi vì chuyện lập ngôi mà rối ren triền miên, ông không còn khả năng để sống chết mặc bây nữa, sớm muộn gì cũng phải đưa ra lựa chọn, vậy không cần phải chậm chạp làm gì thêm.
Phong Dã và Yến Tư Không đều đã lường trước được kết quả này, không chỉ Nhan Tử Liêm đang bức bách Phong Kiếm Bình, mà tình hình cũng đang thầm thúc đẩy, nếu liên thủ với Nhan Tử Liêm từ đây, thì chuyện đánh tan bọn hoạn quan trong tầm tay.
Nếu ý đã quyết, bước tiếp theo phải tìm thời cơ thích hợp để tỏ lòng trung thành với Thái tử, mà sinh nhật của Thái tử sắp đến, cơ hội này cũng là hạ bút thành văn.
Phong Dã và Yến Tư Không đã bàn bạc cả rồi, họ sẽ chọn món quà hậu hĩnh để tặng cho Trần Mộc, hành động này để chiêu cáo với thiên hạ ý của Phong gia.
Yến Tư Không nửa vui nửa buồn, vui vì được Phong gia trợ giúp, ghế Thái tử của Trần Mộc sẽ khó lật đổ hơn; buồn vì có ngày Phong gia xuống nước, Phong Dã sẽ rơi vào minh thương ám tiễn, không thể làm thế tử nhàn hạ như trước nữa.
Quà mừng sinh nhật Phong Dã tặng liền truyền khắp cả kinh đô, các triều thần chưa quyết định theo phe Thái tử hay Nhị hoàng tử giờ lại càng thêm khó quyết.
Nhan Tử Liêm rất hài lòng, lão chọn một ngày kề gối nói chuyện với Phong Dã và Yến Tư Không thật lâu, bàn từ chuyện đại nghĩa quốc gia sang khí tiết tướng sĩ, rồi đến cả dân tâm mênh ʍôиɠ, bộc bạch quyết tâm diệt trừ đảng hoạn quan. Mặc dù hai người có bất mãn với cách làm của lão, nhưng cũng không thể kính nể chí lớn cứu quốc cứu dân kia.
Không lâu sau, Nhan Tử Liêm triệu Ngự Sử tuần án về.
Kết quả không phải nói nhiều, Nhan Tử Liêm chủ động xin cho Phong Kiếm Bình tạm không về kinh báo cáo công việc.
Hành động này gây ra không ít lời phản đối trong triều, không chỉ đến từ đám hoạn quan mà Chiêu Vũ đế cũng không vui, nhưng cũng không tránh được, chỉ đành đồng ý để Phong Kiếm Bình tiếp tục trấn thủ Đại Đồng
Mà rốt cuộc nửa năm sau, khảo hạch quan viên địa phương và kinh thành đã gần như hoàn tất. Ai thăng đã thăng, ai đi đã đi, hai phái hoạn quan và trí thức đều tổn thất không nhỏ trong lần Kinh Sát này, quan viên vì đấu đá đảng phái này mà bị giáng hoặc truất hơn tám mươi người, rất nhiều vị trí quan trọng phải thay máu, hai bên lại chẳng được cái gì tốt, nhưng ép được Văn Hựu Trì rời khỏi xem như là thắng lợi lớn nhất của phái quan viên tri thức.
Đến đây, Kinh Sát Đại Kế rầm rầm rộ rộ, giấu kiếm diếm đao cuối cùng cũng kết thúc.
--- Hoàn quyển 4 ---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT