Yến Tư Không định bàn bạc với Nhan Tử Liêm về chuyện khảo hạch Phong Kiếm Bình, nhưng Nhan Tử Liêm lại tỏ thái độ khác thường, chối khéo rằng công vụ bận rộn, không rảnh gặp y.
Mới đầu y nghĩ rằng Nhan Tử Liêm không rảnh thật, nhưng sau hai ba lần, y mới phát hiện ra Nhan Tử Liêm đang cố tình né tránh.
Yến Tư Không suy nghĩ cả một ngày, mơ hồ đoán được ý định Nhan Tử Liêm, nhưng không dám nói. Vì vậy y quyết định chọn một buổi sáng Nhan Tử Liêm vừa rời triều, trực tiếp đến các Văn Uyên chào hỏi.
Để tránh nghi ngờ, Yến Tư Không đã rất lâu không tới các Văn Uyên gặp Nhan Tử Liêm, nhưng nếu không làm vậy thì sợ rằng không thấy nổi mặt Nhan Tử Liêm.
Nhan Tử Liêm thấy y cũng chẳng cảm thấy bất ngờ gì, chỉ gật đầu: "Theo ta vào."
Vừa vào phòng, Yến Tư Không liền ra vẻ sứt đầu bể trán: "Sao lão sư lại tránh học sinh? Học sinh đã làm sai điều gì ạ?"
"Con thật sự không đoán được tại sao ta tránh không gặp con sao?" Nhan Tử Liêm nhìn chằm chằm Yến Tư Không không chớp.
Yến Tư Không hít sâu một hơi: "Có phải...sợ con đi cầu người vì chuyện Tĩnh Viễn vương không?"
"Con biết là tốt."
"Lão sư..."
"Không cần nhiều lời." Nhan Tử Liêm phất tay: "Kinh Sát Đại Kế là đại kế của đất nước, hơn hai trăm năm từ lúc Thái tổ hoàng đệ đến nay chưa từng bỏ nhỡ, bây giờ Đại Đồng không gặp chiến sự, Phong tướng quân vẫn không hồi kinh báo cáo chính là kháng chỉ, văn võ toàn triều ai cũng rõ như ban ngày cả rồi, con muốn ta phải làm sao đây?"
Yến Tư Không cung kính khom người, giọng dần bình tĩnh hơn: "Lão sư, trước đây mấy chục bộ lạc lớn nhỏ vùng ʍôиɠ Cổ có Ngõa Lạt cường đại xưng tôn, chúng còn kìm hãm lẫn nhau, bây giờ Ngõa Lạt suy bại, những bộ lạc lớn nhỏ này rất có khả năng tập hợp lại lần nữa, tiếp tục quẫy nhiễu vùng biên cương. Đại Đồng không có chiến sự nhưng vẫn nguy cơ khắp nơi như trước."
"Tư Không..."
"Đây là một chuyện." Yến Tư Không ngắt lời Nhan Tử Liêm: "Lão sư nghe con nói hết. Thứ hai, lão sư và con đều ngầm hiểu rõ Tĩnh Viễn vương sẽ không hồi kinh, nếu ép ông ấy hồi kinh, thậm chí là hạ chỉ thúc giục, chẳng may biến khéo thành vụng, sợ rằng là điều lão sư không muốn thấy nhất."
Nhan Tử Liêm trầm giọng nói: "Con đang muốn nói Phong tướng quân sẽ phản à?"
"Học sinh không dám nói vậy." Yến Tư Không đáp: "Học sinh cũng không biết Tĩnh Viễn vương sẽ ứng phó ra sao."
Nhan Tử Liêm vuốt râu nói: "Là Phong Dã bảo với con Phong tướng quân chắc chắn không hồi kinh à?"
"Chuyện này còn cần thế tử nói sao? Tĩnh Viễn vương lề mề không hành động đã là đáp án rồi."
Nhan Tử Liêm híp mắt lại.
"Thứ ba..." Yến Tư Không nhìn xoáy vào Nhan Tử Liêm, y đoán rằng ý sau này mới là lời Nhan Tử Liêm muốn nghe: "Có Tĩnh Viễn vương ở đây còn giữ được chân đảng hoạn quan từ xa, khiến bọn chúng có chỗ cố kỵ. Bằng không, thiên hạ này đã sớm bị bọn chúng tác oai tác quái."
Nhan Tử Liêm chầm chậm nâng chén trong tay, uống một ngụm trà: "Lời này có lý thật, nhưng Phong tướng quân vừa là Tổng binh vừa là Tổng đốc, một tay nắm giữ quân chính, ba trăm ngàn trọng binh của Đại Đồng, cách kinh chỉ có hơn sáu trăm dặm, con cho rằng bệ hạ có thể để mặc ông ấy được bao lâu? Nếu lần này ông ấy không chịu về kinh báo cáo công việc, chẳng phải sẽ làm người ta đứng ngồi không yên sao?"
"Nếu ông ấy hồi kinh báo cáo công việc." Yến Tư Không nhìn thẳng vào mắt Nhan Tử Liêm, con ngươi sáng quắc: "Sẽ ra sao?"
Nhan Tử Liêm mím môi, không nói lời nào.
"Phong gia trung lương ba đời, lòng mang báo quốc, nhật nguyệt chứng giám, chẳng lẽ lão sư cũng không tin Tĩnh Viễn vương sao?"
Nhan Tử Liêm nói sâu xa: "Tư Không, ta là tướng một nước, quyết định há lại dựa vào hỉ ác lòng người? Phong tướng quân nắm giữ trọng binh trong tay, nhưng lại chỉ biết bo bo giữ mình. Nhiều năm qua đảng hoạn quan làm loạn triều cương, ức hϊế͙p͙ trăm họ, ông ấy không nghe không hỏi. Dĩ nhiên, trước đây Ngõa Lạt mạnh mẽ, ông ấy ở Đại Đồng xa xôi, cho dù có muốn cũng vô lực, nhưng giờ đây Ngõa Lạt đã phá thành, sao Phong tướng quân có thể ngồi yên bỏ mặc lần này được chứ?"
Yến Tư Không thầm nghĩ, y quả nhiên đoán đúng, cái Nhan Tử Liêm muốn là Phong Kiếm Bình giúp đỡ mình! Y trầm giọng nói: "Học sinh cho rằng, Tĩnh Viễn vương cũng không phải ngồi yên bỏ mặc. Đúng như lời của lão sư, ông ấy hữu tâm vô lực thật. Ví như lần Thái tử vào ngục hàm oan, tuy rằng học sinh có đi cầu thế tử, nhưng nếu không có Tĩnh Viễn vương thầm mớm lời, thế tử cũng không có khả năng đồng ý với con. Phong gia chắc chắn muốn phò tá Thái tử."
"Thầm mớm lời?" Nhan Tử Liêm chậm rãi nói: "Thầm mớm lời sao không để quần chúng biết Thái tử có ba trăm ngàn binh Đại Đồng góp sức? Mặc dù Văn Hựu Trì tạm lui, nhưng Tạ Trung Nhân vẫn đang ở triều, Văn quý phi vẫn được sủng ái, ngôi vị Thái tử vẫn như trăng trong nước, có thể tan biến bất cứ lúc nào. Thế lực Thái tử đơn bạc, cứ thế này mãi sợ rằng sẽ ngày một nhiều người nghiêng theo cánh hoạn quan."
Yến Tư Không hít một hơi khí lạnh, thấp giọng nói: "Lão sư nói...có lý." Trước đây khi thầm bàn bạc với Nhan Tử Liêm, y đã nghe ra Nhan Tử Liêm bất mãn với thái độ bo bo giữ mình của Phong Kiếm Bình, chẳng qua trước đó không làm gì được, nhưng bây giờ Nhan Tử Liêm nắm cơ Kinh Sát, lão thân là Đại học sĩ Nội các, là người duy nhất có thể biến chuyện này từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không, nhưng lão cũng đưa ra điều kiện của mình --- muốn Phong Kiếm Bình theo phe trí thức.
Yến Tư Không chưa bao giờ dám đánh giá thấp vị lão sư này của mình. Bốn mươi năm trước, Nhan Tử Liêm là Trạng Nguyên bảng vàng, dựa vào sắc xảo và thủ đoạn hơn người, lão vượt mọi chông gai, sát nhập Nội các, chen lách vượt lên mọi Các thần, ngồi vững ghế Đại học sĩ hơn chục năm trời, đấu đá với đám hoạn quan đến sông trào gió nổi, đồng thời cũng lo liệu chuyện nước nhà ra tròn ra vuông. Y giả bộ trước mặt Nhan Tử Liêm nhiều năm, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, bị Nhan Tử Liêm nhìn ra thái độ của mình dành cho Phong Dã và Phong gia.
Nhan Tử Liêm lợi dụng chuyện này ra chiêu cực kỳ sắc bén, y nhớ lại đủ chuyện xảy ra từ hồi Kinh Sát đến nay, thậm chí không tài nào phán đoán nổi Nhan Tử Liêm lên kế hoạch dùng Kinh Sát để bức ép Phong Kiếm Bình theo phái mình từ khi nào. Gừng càng già càng cay, y chỉ cảm thấy sống lưng phát rét.
Nhan Tử Liêm liếc Yến Tư Không, thấy sắc mặt y tái nhợt, liền dịu giọng hơn: "Tư Không, vi sư già rồi, chẳng biết khi nào đại nạn tới, mình chết hay rút lui, ta cũng không thể để hoạn quan tiếp tục ăn mòn giang sơn Đại Thịnh ta, ta muốn trừ hại cho đất nước, giúp Thái tử ngồi vững ngôi vị, chuyện lớn này không có sự giúp đỡ của Phong tướng quân thì không thể thành được."
Yến Tư Không thầm nghiến răng: "Học sinh hiểu, học sinh sẽ truyền lời đúng như vậy."
Nhan Tử Liêm gật đầu hài lòng.
Thời điểm Yến Tư Không rời khỏi các Văn Uyên, dù mặt trời ngoài phòng treo cao rực rỡ nhưng y vẫn cảm nhận được cái lạnh rùng mình.
Phong Kiếm Bình không muốn mình bị cuốn vào đấu tranh giữa các đảng phái, cũng bởi binh quyền của ông quá chú ý, phải khiêm tốn mới bảo vệ được mình. Nhưng nước lũ vẫn luôn đẩy mọi người về phía trước, đúng như lời Nhan Tử Liêm, Phong Kiếm Bình có muốn bỏ mặc cũng không có khả năng.
Yến Tư Không cũng không hy vọng Phong gia tham gia loại đấu đá này vì quá nguy hiểm, vốn Phong gia chỉ cần người khôn giữ mình, tương lai vô luận là ai đăng cơ thì Phong gia vẫn tiếp tục trấn thủ biên cương giúp Tân hoàng, chỉ khi xuống nước rồi, bản thân nhất định phải liều mạng nhấn chết chìm đối phương, mình mới bình an lên bờ được.
Cái Nhan Tử Liêm muốn chính là kéo Phong gia xuống nước, chống lại đảng hoạn quan cùng mình. Không thể không nói, bước đi này cực kỳ tuyệt vời, nhưng là cái y không muốn thấy nhất.
Yến Tư Không dừng chân lại, nhịn không được mà ngẩng đầu. Mặt trời chói chang làm y không khỏi híp mắt lại, y cảm thấy bản thân dần hôn mê, cái lạnh vì sợ hãi và lo âu không ngừng chui từ dưới lòng bàn chân lên, tựa hồ phải chui vào tứ chi bách hài của y mới thỏa mãn dừng lại.
Sắc mặt Yến Tư Không cũng rất khó coi: "Mấy ngày qua ta liên tục cầu kiến, ông ấy mãi không chịu gặp mặt ta, ta đã loáng thoáng đoán được rồi..."
"Lão ta còn nói gì?"
"Chỉ mấy lời này thôi, ý đã rất rõ ràng rồi, chỉ khi điện hạ tỏ thái độ, ông ấy mới ra mặt dập tắt chuyện Kinh Sát."
Phong Dã nghiến răng: "Mẹ kiếp, giờ cũng chỉ có mình lão mới giúp được phụ thân."
"Không sai, Lưu Ngạn đã đến cầu ông ấy, chẳng mấy mà bệ hạ sẽ phát giác được chuyện này, nếu sơ tấu điện hạ đến được kinh thành, thì mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay đúng như ông ấy muốn."
Sơ tấu của các quan viên ngoài thành phải được đưa qua từng trạm dịch, khi đến kinh phải vào Nội các trước, để quan Các cho ra phiếu nghĩ*. Tuy quan Các không thể giữ sơ tấu mà không trình lên Thánh duyệt, nhưng bao giờ trình vẫn do quan Các, nhất là Đại học sĩ có thể quyết định kéo dài thêm vài ngày sẽ ra sao, nhưng vài ngày là đủ để lời đồn ngập tràn khắp phủ Tĩnh Viễn vương.
*Các đại thần viết kiến nghị/lời phê lên một tờ giấy rồi dán ở trêи tấu chương được gọi là "phiếu nghĩ".
Phong Kiếm Bình mãi không lên đường hồi kinh, Ngôn quan chắc chắn đã rình như hổ vồ, kéo dài thêm ngày nào cũng đều nguy hiểm khôn cùng. Nhan Tử Liêm nhìn đúng điểm này mới kéo dài không gặp Yến Tư Không, cho đến khi bọn họ không còn cách nào khác.
"Khốn nạn..." Phong Dã hung ác gầm: "Tên lão sư của ngươi quả thực còn âm hiểm hơn cả bọn bị thiến! Vài ngày trước còn cùng thương lượng kế sách với chúng ta, bây giờ mới qua được vài ngày đã qua cầu rút ván, đánh chủ ý lên Phong gia chúng ta."
Yến Tư Không trầm giọng nói: "Ta đã bảo ông ấy là Đại học sĩ Nội các, vạn sự lấy quốc gia làm trọng, ông ấy dùng cách này bức điện hạ quả thực âm hiểm, nhưng cũng không có gì là đáng trách."
"Bây giờ phải làm sao?" Phong Dã nắm chặt thành quyền: "Phụ thân không thể cuốn vào loại tranh đấu này."
Yến Tư Không than thở: "Phong Dã à, bây giờ ngươi hẳn nên nghĩ ra một bức thư, gấp gáp vượt tám trăm dặm dâng đến tay điện hạ, để điện hạ quyết định."
"Ngươi không có cách gì à?" Phong Dã nghiến răng nói: "Ngươi không phải thông minh nhất sao?"
Yến Tư Không lắc đầu mệt mỏi: "Ta chỉ là một chủ quản nho nhỏ ở Lại bộ, Nhan Tử Liêm là sư phụ ta, ta quả thực không nghĩ ra cách gì khác." Trước khi gặp mặt Phong Dã, y đã vắt trán suy nghĩ rất lâu mà vẫn không ra cách gì tốt. Nếu Phong Kiếm Bình không muốn đeo trêи lưng loại tội danh "bất thần" "ý đồ mưu phản", thì nhất định phải làm cho chuyện hồi kinh báo cáo này trôi qua một cách bình yên, mà bây giờ chỉ có mình Nhan Tử Liêm mới có thể làm được.
Phong Dã đỡ trán, hắn cũng biết bây giờ không còn cách gì khác, cũng không thể mạo hiểm mà từ chối không về triều, hắn hãy còn ở kinh, có ngày gặp chuyện không may thì hậu quả khó lường được. Hắn trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Chuẩn bị bút mực cho ta."
Yến Tư Không tự tay mài mực, bày giấy cho Phong Dã.
Phong Dã ngồi trước đống giấy tờ, cầm bút một hồi, mới bắt đầu viết thư.
Yến Tư Không đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn, nhìn chân mày nhíu chặt và đôi ngươi rầu rĩ của người nọ, trong lòng tràn đầy bứt rứt.
Viết xong xuôi, Phong Dã cất thư vào trong ngực, hắn nhìn Yến Tư Không: "Nếu phụ thân từ chối không về triều, ngươi cảm thấy sẽ ra sao?"
Yến Tư Không sầm mặt: "Phong Dã, ta không muốn suy đoán chuyện này."
Phong Dã cũng không hỏi nữa, hắn đứng lên, ánh mắt kiên nghị: "Chuyện phải tới không thể tránh được, cứ để phụ thân quyết định đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT