Chương 22:

Chu Mịch Tinh này tính tình trượng nghĩa, quan hệ rất rộng, cũng có đôi phần tài tình, nhưng bởi vì cuộc sống xa hoa, ham mê nữ sắc nên sao vẫn chỉ là một tên "quần áo là lụa". Song kể từ lúc si mê danh kỹ Dạ Ly ở các Đinh Lan, vị công tử nổi danh trụy lạc ở kinh thành này lại kiềm chế đi không ít, không còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nữa.

Chẳng qua, trước đây Chu Mịch Tinh muốn cưới Dạ Ly về làm tiểu thϊế͙p͙ thứ tư của hắn, sau đó bị cha hắn nửa đêm đánh đuổi khỏi phủ, còn làm rầm rộ một tràng cười như điên.

Yến Tư Không đã sớm biết nguồn gốc của Dạ Ly, thầm mừng cho Chu đại nhân không cho nàng vào cửa, bằng không Tạ Trung Nhân mà cài một quân cờ bí mật bên người phủ doãn Thuận Thiên, tay sẽ càng duỗi càng dài.

Ngay khi Dạ Ly chầm chậm bước vào phòng cùng với một đám cô nương khác, mới đầu Phong Dã chẳng để ý bất kỳ ai, nhưng cuối cùng ánh mắt vẫn rơi trêи người Dạ Ly, vẻ mặt có phần tìm tòi nghiên cứu.

Chu Mịch Tinh nhìn theo ánh mắt Phong Dã, trong lòng thầm mừng, vội nháy mắt với Dạ Ly, bảo nàng phục vụ Phong Dã.

Phong Dã hồi kinh đã hơn hai năm, người muốn nịnh nọt hối lộ hắn nhiều như cá lội qua sông. Từ chữ tranh, châu báu đến mỹ nhân nổi danh, hắn vẫn luôn không động dầu muối*. Nếu ai có thể làm vừa lòng hắn, vậy quả thật đã đốt cao hương**.

*Không động dầu muối (油盐不进): Hình dung không thèm quan tâm, con người cố chấp.

**Đốt cao hương: thành kính thắp hương thần phật, ví dụ như cám ơn ai đó một cách chân thành...

Dạ Ly hiểu ý nở nụ cười, mang chúng nữ thi lễ với người đang ngồi, rồi đến chỗ Phong Dã. Bước chân kia dập dờn sinh tư* khiến lòng người rạo rực.

*Diêu dệ sinh tư: Phong thái khoan thai, dáng vẻ thướt tha.

Yến Tư Không lại biết Phong Dã đang nhìn cái gì, Phong Dã chắc chắn đã phát hiện Dạ Ly biết võ công. Kỳ thực bọn họ cũng không phải gặp mặt lần đầu, chẳng qua lần đó Phong Dã bắt y phải rời đi, còn Dạ Ly thì đang ngồi gảy đàn.

Dạ Ly khom người với Phong Dã, dịu dàng nói: "Tiểu nữ tham kiến thế tử."

Phong Dã gật đầu, nói sâu xa: "Dạ Ly cô nương."

Dạ Ly ngồi xuống bên cạnh Phong Dã, đồng thời cũng nở nụ cười câu hồn với Yến Tư Không: "Yến đại nhân, đã lâu không gặp."

Yến Tư Không chắp tay nói: "Đã lâu không gặp, Dạ Ly cô nương vẫn ngát sắc hương*."

*Gốc là "bất giảm phương hoa": vẫn trẻ đẹp như xưa.

Dạ Ly che miệng cười: "Dạo gần đây tiểu nữ có vinh dự được đọc tập thơ của Yến đại nhân, nhưng tiểu nữ tài hèn học ít, khó mà hiểu được hết ý tựa thái sơn của Yến đại nhân, liệu rảnh rỗi có thể xin chỉ giáo một chút được không?"

"Không dám nhận, Yến mỗ chỉ là u lan tự huân*, nào đâu ra ý tựa thái sơn gì. Nhưng nếu nhờ vậy mà được ngâm thơ rượu với Dạ Ly cô nương, đó quả khiến người ta hâm mộ."

*U lan tự huân: Đóa lan chốn vắng vẻ tỏa hương.

Mọi người trêи bàn đều cười ha hả, rối rít trêu chọc Yến Tư Không.

Phong Dã nhàn nhạt nói: "Dạ Ly cô nương thích thơ của Yến Phò mã như vậy, chắc chắn sẽ chê kẻ võ phu như ta không hiểu phong lưu thơ rượu nhỉ?" Hai chữ "Phò mã" đó bị hắn gằn vừa nặng vừa rõ ràng.

Yến Tư Không không biến sắc.

Dạ Ly không hổ là người từng thấy nhiều cảnh đời, nàng không chút hoảng hốt, chỉ che miệng khẽ cười, làm nũng: "Ai không biết thế tử anh hùng trẻ tuổi, văn võ song toàn, còn mang phong thái người trời. Bình thường thế tử bận rộn ở đại doanh Cảnh Sơn, đừng nói tới đây mà hồi kinh cũng ít, các tỷ muội nghe nói hôm nay có thể thấy chân dung của thế tử đã ầm ĩ tranh giành muốn tới đó."

Chu Mịch Tinh cười nói: "Há chỉ có nữ nhân, chúng ta được thấy mặt thế tử cũng là rạng danh cửa nhà."

"Ha ha ha, đúng thế đúng thế."

Lương Tùy thêm lời nịnh hót: "Trước đây, thế tử và Yến hiền đệ là hai vị công tử tuấn tú nổi danh nhất kinh thành. Bây giờ Yến hiền đệ đã là Chuẩn Phò mã, cũng không biết vị thiên kim khuê nữ nào mới có thể may mắn được gả làm thê thế tử đây."

Phong Dã chỉ cười không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn lạnh như băng.

Dạ Ly thấy được Phong Dã không vui, lại vội giảng hòa: "Tiểu nữ vụng về, nguyện gảy một khúc góp vui cho các vị đại nhân."

"Được!"

Vũ nhạc hòa quyện, trêи bàn lại bắt đầu cụng ly đổi chén, có không ít kẻ thiển cận vội tới mời rượu Yến Tư Không, sao cũng không tránh khỏi họ mở miệng chúc tụng y và công chúa Vạn Dương cầm sắt hòa hài*, loan phượng tề minh**. Không cần quay đầu lại, Yến Tư Không cũng có thể cảm giác được ánh mắt Phong Dã như lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào y.

*Cầm sắt hòa hài = loan phượng tề minh: Vợ chồng hòa thuận

Rượu quá tam tuần, chúng viên quan tao khách ngày thường đạo mạo nghiêm trang dần dần lộ ra bộ mặt thực, ôm mấy nữ tử kia chàng chàng thϊế͙p͙ thϊế͙p͙.

Yến Tư Không đã sớm gặp mấy cảnh này, tất nhiên phải diễn trò theo hoàn cảnh, vừa nói vừa cười với cô nương đẫy đà bên cạnh. Chẳng qua y cực kỳ tỉnh táo, vẫn luôn thầm quan sát Phong Dã. Hôm nay Phong Dã hùng hồ dọa người như thế, chỉ sợ sẽ không uống một lát rồi biết điều về nhà, chuyện này không hợp với cá tính của hắn.

Trong lúc mọi người uống đến hỗn loạn, Phong Dã đột nhiên lảo đảo đứng dậy. Tửu lượng Dạ Ly cực tốt, nàng liền đứng dậy muốn đỡ hắn.

Phong Dã lại đẩy nàng ra, nói không rõ: "Tới, người đâu!" Thân hình hắn cao lớn, lảo đảo vài bước đã thấy sắp ngã xuống.

Yến Tư Không vội đứng dậy, đỡ eo Phong Dã, lại không nghĩ rằng, Phong Dã đột nhiên ôm y vào lòng, sau đó túm tóc y, ép y phải ngẩng đầu, chợt hôn lên môi y!

Yến Tư Không trợn to hai mắt, bất ngờ xảy ra quá nhanh khiến đầu óc y trống rỗng.

Mọi người trêи bàn cũng ngây người, tiếng trao ly chợt dừng, tất cả đều nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt.

"Chao ôi, chao ôi." Chu Mịch Tinh nói to: "Tới, người đâu." Hắn cũng không biết gọi người đến làm gì, chẳng qua tình cảnh này quá lúng túng, hắn cũng không biết phải làm sao.

Người hầu vẫn luôn thủ bên cạnh vội vàng bước lên đỡ Phong Dã. Phong Dã khẽ cắn phạt môi Yến Tư Không một cái mới buông y ra, nhưng cũng đẩy người hầu đó ra, đánh giá Yến Tư Không từ trêи cao, nói không rõ: "Hả, Yến Phò mã à?" Hắn nhìn sang Dạ Ly bên cạnh, giọng cực kỳ bỡn cợt , cười xấu: "Hai người các ngươi, đều...trang phục trắng, Yến Phò mã còn mặt đẹp như tranh, ta nhìn lầm mất rồi, ha ha ha ha ha---"

Sắc mặt Yến Tư Không tái xanh, y không nghĩ tới Phong Dã lại lớn gan làm bậy như thế.

Chu Mịch dẫn đầu cười gượng theo: "Ha ha ha ha, xem ra thế tử uống, uống đến hoa mắt* rồi."

*Nguyên gốc là uống đẹp (hát mỹ): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ uống say đến choáng váng hoa mắt.

"Đúng, thế tử uống đến hoa mắt rồi, ha ha ha---"

Mọi người cười to theo.

Phong Dã nhìn Yến Tư Không từ trêи cao: "Ta...muốn đi vệ sinh, Yến Phò mã có thể hạ mình đỡ ta không?"

Yến Tư Không bình tĩnh nhìn Phong Dã, yết hầu khẽ động, im lặng một hồi, y đỡ Phong Dã: "Thế tử, thỉnh."

Mọi người đều nhìn ra Phong Dã đang có ý làm nhục Yến Tư Không, chẳng qua không nghĩ tới Phong Dã lại dùng thủ đoạn này. Chu Mịch Tinh biết hôm nay biến khéo thành vụng, sợ rằng còn đắc tội với cả hai người, lại nhất thời chẳng biết làm sao, chỉ có thể dặn dò: "Chuẩn bị một phòng tốt cho thế tử nghỉ ngơi."

Yến Tư Không đỡ Phong Dã rời khỏi tiệc rượu, mấy tên người hầu thì hộ tống trái phải trước sau, cho dù Phong Dã chỉ bị ngã một cái hay trầy da một chút, bọn họ cũng không chịu trách nhiệm nổi.

Đỡ Phong Dã vào phòng, Yến Tư Không khẽ nói với mấy người hầu kia: "Lui xuống đi."

"Chúng ta cứ ở ngoài, đại nhân có thể dặn dò bất cứ lúc nào."

"Cút cho ta." Phong Dã đột nhiên gầm nhẹ

hung ác.

Đám người hầu bị dọa cho hết hồn, vừa cáo lỗi vừa lui ra ngoài.

Cánh cửa vừa đóng lại, Phong Dã liền mất sạch vẻ say. Hắn tóm lấy eo Yến Tư Không, dùng sức ngăn chặn bờ môi y, hung hăng hút ʍút̼ rồi giày xéo.

"Phong...Dã..." Yến Tư Không định đẩy Phong Dã ra, nhưng gần như không tài nào nhúc nhích dưới sự giam cầm đó, y cũng không dám ồn ào quá mức ở đây.

Phong Dã vừa hôn y, vừa cởi y phục y, giọng giễu cợt: "Sao thế, Yến Phò mã?"

Trong mắt Yến Tư Không khó nén khỏi tức giận, y tự biết mình đuối lý nên chỉ nhẫn hết lần này tới lần khác, nhưng Phong Dã lại ngày càng ép người quá đáng, hôm nay còn hôn y trước mắt của mọi người, cũng không biết cái cớ vụng về kia có lừa được người không, nếu để truyền ra lời lưu ngôn phong ngữ* nào đó, chẳng biết sẽ ảnh hưởng hai người thế nào nữa? Y đẩy cằm Phong Dã ra, nghiến răng nói: "Ngươi điên rồi à? Ngươi chắc hẳn không uống nhiều phải không, ngươi giả bộ đúng không!"

*Lưu ngôn phong ngữ: Lời đồn đãi, bịa đặt mang ý xấu

"Giả hay thật thì có khác gì nhau?" Phong Dã bỡn cợt: "Chẳng phải ngươi chính là kiểu nửa thật nửa giả như vậy à?"

Yến Tư Không nhìn chòng chọc Phong Dã không rời: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Phong Dã toét miệng cười, mập mờ nói nhỏ: "Ta muốn "làm" ngươi đó."

"Phong Dã!" Yến Tư Không run rẩy nói: "Ngươi hoang đường như thế, sớm muộn cũng gặp chuyện."

"Ta hoang đường?" Phong Dã ha ha cười to: "Ta hoang đường? Hoạt thiên hạ chi đại kê*, kẻ miệng đầy dối gian, giỏi tính kế như ngươi mà lại dám nói ta hoang đường? Ngươi sắp cưới biểu muội ta rồi, nhưng vì Thái tử, ngươi vừa quay đầu là có thể thề độc với ta ngay, ngươi không hoang đường sao? Ngươi thật vô sỉ!"

*Hoạt thiên hạ chi đại kê: nhấn mạnh chuyện vô cùng tức cười, mang ý châm chọc

Yến Tư Không bi ai nhìn Phong Dã, dưới cái say đầy cuồng vọng của hắn rõ ràng là thống khổ cực kỳ, y thấy mà lòng cũng thắt lại.

"Tương lai ngươi thành thân rồi..." Phong Dã dùng ánh mắt dò xét mặt mày Yến Tư Không, nói giọng khàn khàn: "Có phải sẽ thề non hẹn biển, nói lời ngọt ngào với muội ấy không? Sẽ chứ nhỉ, ngươi luôn biết nói gì có thể khiến người ta vui vẻ nhất mà. Muội ấy chắc chắn sẽ mê luyến ngươi, giống như ta vậy."

Yến Tư Không cắn môi, trong lòng dạt dào chua xót.

Phong Dã trợn con mắt đỏ thẫm: "Yến Tư Không, ngươi biết không? Muội ấy là...biểu muội duy nhất của ta, mà ta lại ghen tị đến mức muốn giết muội ấy."

Yến Tư Không chỉ cảm thấy cơn đau nhức chèn ép phổi đến nghẹt thở, y khẽ vuốt ve mặt Phong Dã: "Phong Dã, không phải ta biện minh, nhưng kiếp này trong lòng ta chỉ có mình ngươi."

Phong Dã băn khoăn nhìn Yến Tư Không, giọng điệu tràn đầy thống hận: "Nhưng ngươi sắp làm em rể ta."

Yến Tư Không rủ mắt, y đờ đẫn chốc lát, đột nhiên kéo vạt áo Phong Dã, ngửa đầu chặn môi hắn, hôn thô bạo.

Cái hôn này đã hoàn toàn bùng lên ngọn lửa cuồng nhiệt trong cơ thể Phong Dã, hắn ôm Yến Tư Không, cánh tay dài vung lên, nội lực mạnh mẽ quét sạch đồ trà trêи bàn xuống, Yến Tư Không bị đặt lên trêи.

Hai người như hai con dã thú đói khát, gặm cắn làn da của đối phương, giằng xé y phục của đối phương. Bọn họ đều biết, có dùng nhiều từ mấy cũng chỉ rạch nhau chồng chất vết thương, chỉ có thân cận bằng da thịt mới có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, quên hết mọi thống khổ và giằng xé, vào giờ khắc này chỉ đắm chìm trong không gian và thời gian của nhau.

Yến Tư Không nói không rõ: "Ngươi từng bảo, trêи trời dưới đất đều bên cạnh ta..."

"Đúng, đúng." Phong Dã nắm hai chân thon dài của Yến Tư Không, điên cuồng chinh phạt, tựa như chỉ có đi sâu vào như thế mới có thể thăm dò trái tim Yến Tư Không.

Yến Tư Không nở nụ cười cay đắng, kɧօáϊ cảm trong người tập kϊƈɦ như mưa rào, nhưng y cũng cảm nhận được bản thân đang ngập trong tuyệt vọng. Hai người quấn quýt nhau thật chặt, họ không muốn bỏ lỡ một giọt mồ hôi nào, một chút ấm áp nào của đối phương. Trái tim bọn họ đã xa nhau quá rồi, họ muốn liều mạng kéo thân thể gần lại, cho dù có cùng bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng cũng vẫn ngọt như đường*.

*Nghĩa gốc là cam chi như di: ngọt như đường, như ăn mật, ý chỉ cam nguyện chịu khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play