*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Kim Thư tức giận đến mức khuôn mặt đều thay đổi: “Không cần các người đuổi, tự tôi có chân tự biết đi. Nhưng mà lời tôi muốn nói chính là, chuyện tôi chưa từng làm thì ai cũng đừng hòng ép buộc tôi thừa nhận.”
“Chắc chắn tôi sẽ điều tra ra rõ ràng xem thử rốt cuộc chuyện này là ai đang hãm hại tôi, cũng sẽ trả lại trong sạch cho chính tôi.”
Sau khi ném ra những lời này, Tô Kim Thư xoay người, lạnh lùng kiêu ngạo và bướng bỉnh xoay người rời đi.
Trong nháy mắt khi cô đẩy cửa ra ngoài, hình như còn có thể nghe thấy giọng điệu cười nhạo và châm chọc của Giám đốc Lý truyền đến từ phía sau: “Người trẻ tuổi bây giờ thật sự là càng ngày càng không có liêm sỉ, quả thực chính không có là đạo đức, ghê tởm!”
Tô Kim Thư cắn chặt môi, cuối cùng vẫn là buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay cầm cửa, đi ra ngoài.
Lâm Thúy Vân vừa nhìn thấy Tô Kim Thư, cô lập tức bật dậy giống như một con cá chép: “Kim Thư, thế nào rồi?”
Sắc mặt Tô Kim Thư không tốt lắm: “Chúng ta đi thôi.”
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Lâm Thúy Vân lập tức phản ứng lại.
Cô ấy xoay người đi về phía văn phòng làm việc của giám đốc.
Tô Kim Thư tay mắt lanh lẹ mà kéo cô ấy lại: “Thúy Vân, đừng đi!”
“Cậu nói cho mình biết, lão già hồ đồ kia thật sự tính đuổi việc cậu rồi?”
“Mình phải chứng minh sự trong sạch của mình, đây là quan trọng nhất. Bây giờ xông vào tranh luận với ông ta, đơn giản chính là lãng phí vỡ mồm”
“Nhưng.”
Lâm Thúy Vân có chút khó chịu.
Cô ấy cũng không biết bây giờ cô ấy nên an ủi Tô Kim Thư thế nào nữa.
“Chúng ta đi thôi!”
Tô Kim Thư kéo Lâm Thúy Vân xoay người đi về phía cửa lớn của bệnh viện.
Tô Kim Thư cũng được xem như hoa khôi của bệnh viện rồi.
Lúc cô đi đến khiến cho không ít náo động.
Phần lớn người ở bệnh viện đều biết cô.
Hôm nay, xảy ra loại chuyện này, cô lại xuất hiện ở bệnh viện, dọc theo đường đi có không ít người đều nhận ra cô, có rất nhiều người đang chỉ trỏ sau lưng cô, khe khẽ nói nhỏ.
Tô Kim Thư không xem là chuyện gì cả.
Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, loại xem thường nào loại ấm ức gì mà cô chưa từng chịu chứ?
Cô cũng không đến mức bởi vì chút chuyện này mà xoắn xuýt trong lòng.
Nhưng ngược lại Lâm Thúy Vân có tính tình tiểu thư thì lại không chịu nổi.
Cô ấy hung thần ác sát mà quay đầu lại: “Người nhiều chuyện mới nói huyên thuyên sau lưng người khác, có bản lĩnh thì đến trước mặt tôi đây này, tôi với cô tâm sự một hồi!”
Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư sửng sốt, cả hai đều quay đầu lại nhìn qua.
Liếc mắt một cái liền thấy được một cô gái trẻ tuổi với mái tóc dài rất thanh tú đứng ở đó, hai tay vắt phía sau lưng “Cô là… Liễu Minh Hoa?”
Tô Kim Thư biết cô ấy.
Cô ấy là cô hộ sĩ nhỏ bên cạnh Nhan Thế Khải Lần trước, lúc Nhan Thế Khải tặng cho cô vé xem phim, cô ấy cũng ở đó, còn muốn tác hợp cho bọn cô nữa.
“Vi sao cô lại tin tôi?” Bây giờ Tô Kim Thư không dám tùy tiện tin tưởng người khác nữa.
“Tôi…”
Lời nói của Liễu Minh Hoa còn chưa nói xong, mắt sắc của Lâm Thúy Vân nhìn thấy sau lưng cô ấy có giấu một tờ giấy.
Hình như là tờ rơi hay gì đó.
Hình như trong hình chính là người họ Tô nào đó!
“Trong tay cô là thứ gì đó?”
Lâm Thúy Vân một bên vừa hỏi, người đã tiến lên đoạt lấy thứ đồ kia, Liễu Minh Hoa bị dọa sợ một trận.
Chỉ là cô ta cũng không có giấy dụa, mà là phối hợp đưa thứ đồ này cho Lâm Thúy Vân.
“Kim Thư, cậu xem đây là cái gì!” Sắc mặt Lâm Thúy Vân thay đổi.
Tô Kim Thư đi qua nhìn một cái, lúc này mới phát hiện bức ảnh được đăng trên trang web kia, thế mà lại bị người ta in ra thành tấm áp phích nhỏ.
Ánh mắt sắc bén của Lâm Thúy Vân trừng mắt nhìn Liễu Minh Hoa: “Là cô làm?”
Liễu Minh Hoa sợ tới mức vội vàng lắc đầu: “Không phải tôi. Là vừa rồi tôi đi ngang qua phía dưới bảng thông báo của bệnh viện thì nhìn thấy có dán mấy thứ này trên đó, nên tôi đã xé xuống.
Ánh mắt của Lâm Thúy Vân rất hung hăng, Liễu Minh Hoa bị trừng đến mức kinh hồn táng đảm: “Thật sự là như vậy?”
Tô Kim Thư có chút bất đắc dĩ mà nở nụ cười, cô đưa tay ra kéo cô ấy lại: “Cậu đừng làm người ta sợ. Phía sau tấm áp phích này còn dán giấy báo tuyên truyền của bệnh viện, vừa thấy chính là tờ tuyên truyền bị kéo xuống theo.”
Chẳng qua là, sau khi nói xong, cô lại có ỳ: “Vì sao người khác đều hoài nghi tôi, mà cô thì lại tin tưởng tôi?”
Liễu Minh Hoa dường như là rất do dự.
Cô ta cắn môi, rối rằm nửa ngày mới lên tiếng: “Thật ra, thật ra thì ngày đó, tôi cũng ở trong biệt thự của Vương Tiến Phát, tôi đã nhìn thấy Vương Tiến Phát muốn hiếp cô…”
“Cô nói cái gì?”
“Hôm đó tôi cũng là bị bạn gọi đến cho đủ nhân số.
Bạn tôi nói bên kia có rất nhiều phú nhị đại, có thể đi nhìn thử xem có thể câu được con rùa vàng nào hay không, Tôi không muốn đi, nhưng mà lại bị cưỡng ép kéo đi Sau đó đi rồi thì mới biết được nó tối tăm rối loạn như vậy, lúc tôi đang chuẩn bị rời đi thì vừa đúng lúc nhìn thấy có người nâng cô từ trên xe xuống, đưa vào trong biệt thự.
Toàn bộ quá trình tôi đều nhìn thấy hết, tôi biết cô là bị ép buộc thôi.
Lúc ấy, thiếu chút nữa tôi đã bị một tên phú nhị đại trong đó uống say khướt khiếm nhã, là bạn của cô chạy tới, anh ta mới dừng tay lại”
Vừa nói đến chuyện ngày đó, Liễu Minh Hoa vẫn là có hơi kinh hồn chưa ổn định được.
Ánh mắt Tô Kim Thư sáng rực lên: “Cô đã nhìn thấy toàn bộ quá trình rồi, có thể làm chứng cho tôi được hay không?”
Liễu Minh Hoa gật đầu: “Bác sĩ Tô, chỉ cần cô nguyện ý, lúc nào tôi cũng có thể.”
Dừng một chút, cô ấy ngại ngùng mà cười cười: “Bác sĩ Tô, chúng ta có thể làm bạn bè được không?”
“Đương nhiên.”
Sau khi hai người để lại phương thức liên hệ, Tô Kim Thư cười nói: “Sau khi chuyện này giải quyết xong, chúng †a đi ăn cơm cùng nhau đi.”
“Được.”
Chờ tới khi rời khỏi bệnh viện, Lâm Thúy Vân nhìn lướt qua dã Thư, cô ấy ghen tị mà lầm bầm: “Kim Thư, mình cảnh cáo cậu, kết giao.
bạn bè thì mình không phản đối. Nhưng nếu quan hệ cậu và cô ta mà dám tốt hơn mình, mình sẽ…”
Cô ấy uy hiếp, còn bày ra một động tác cắt cổ.
Tô Kim Thư nở nụ cười: “Yên tâm đi, vị trí của quả ớt nhỏ cậu ở trong lòng mình vĩnh viễn không ai có thể thay thế được.”
Lúc này Lâm Thúy Vân mới cảm thấy thỏa mãn mà gật đầu: “Xem như cậu thức thời.”
Chưa đi được mấy bước, cô ấy lại bắt đầu cân nhắc: “Tuy rằng Liễu Minh Hoa là một nhân chứng, nhưng mà lực thuyết phục không đủ.
Mấy ngày nay, mình sẽ nghĩ biện pháp phối hợp với Nhan Thế Khải cùng tìm ra bàn tay phía sau màn, chỉ có tìm được bàn tay phía sau màn phía sau màn thì mới có thể tìm được đầy đủ video, chứng minh rằng cậu là trong sạch.”
Nhắc tới Nhan Thế Khải, trong lòng Tô Kim Thư áy náy một trận: “Gần đây đàn anh bề bộn nhiều việc, bằng không… Vẫn là đừng làm phiền anh ấy”
“Nói bậy bạ cái gì đó? Anh ta có thể bận bao nhiêu được chứ, cho dù có thật sự bận đi nữa, chuyện của cậu cũng rất quan trọng.
Là cậu không biết đó thôi, hôm nay lúc nghe nói cậu đã xảy ra chuyện, anh ta đã ném người bệnh đầy phòng mà lao ra ngoài. Cậu còn khách khí với anh ta nữa?”
Áy náy trong lòng Tô Kim Thư càng sâu hơn.
Cô không biết phải giải thích với Lâm Thúy Vân như thế nào về chuyện đã xảy ra ở rạp chiếu phim nữa.
Cô đã làm tổn thương Nhan Thế Khải.
Cô thật sự không có mặt mũi gặp anh ấy nữa.