Sau khi hôn lễ kết thúc, hai người trở lại biệt thự Tây Kinh. Nhìn thấy chiếc vương miện sáng đến mù hai mắt trước mặt, Thẩm Tô Khê bất chợt nhớ tới món quà Giáng sinh bị cô phá hỏng còn đang ở Bích Hải Loan.
Cô lẳng lặng dò hỏi: "Chiếc vương miện anh tặng em lần trước á, nếu có một ngày nó bị rớt mất một viên kim cương thì có sửa được không anh?"
Giang Cẩn Châu nghiêng đầu nhìn cô.
Cô đã thay váy cưới ra từ sớm, máy sưởi đang bật, cô chỉ một bộ váy liền cổ đứng.
Anh quen thuộc tìm được khóa kéo bên sườn váy, vừa kéo xuống vừa nói: "Không sao, anh đưa cho em chiếc mới."
"......"
Thẩm Tô Khê không hài lòng với thái độ có lệ này, cô đẩy tay anh ra, đồng thời nhìn anh với ánh mắt "Chờ thêm một phút thì người anh em của anh sẽ chết hả", cô nói: "Không được, đó là quà anh tặng, đương nhiên em phải giữ gìn cẩn thận."
Giang Cẩn Châu: "......"
Vậy lúc trước ai làm nó hư?
"Rớt mất một viên thôi mà, có thể sửa được."
Thẩm Tô Khê trầm tư: "Vậy nếu vấn đề không chỉ là rớt một viên thì sao?"
Giang Cẩn Châu nhướng mày.
"Nếu nó bị... bôi thêm chút keo nữa thì sao?" Thẩm Tô Khê nhìn vẻ mặt anh, cô cẩn thận dò hỏi: "Còn không cẩn thận làm keo dính một vòng?"
"......"
"Đã vậy còn là keo 502?"
"......"
Cảm nhận hơn 1,6 triệu Euro bay nhảy trong lòng, giọng nói Thẩm Tô Khê càng lúc càng thiếu tự tin, đặc biệt là khi đối diện với bộ dạng cười như không cười của anh, cô không nhịn được cơn chột dạ.
Cô nắm chặt tay Giang Cẩn Châu, kéo lên eo mình: "Anh tiếp tục đi."
Câu chuyện vương miện này cô tạm cho nó vào quên lãng vậy.
"Không vội." Anh nhàn nhạt nói.
Nói vậy mà thật, vừa dứt lời, cánh tay Giang Cẩn Châu thật sự buông xuống.
Vẻ mặt Thẩm Tô Khê phẳng lặng: "Anh không vội thì em vội, được không."
Khóe miệng Giang Cẩn Châu lập tức cong lên: "Em vội cái gì?"
"......"
Thẩm Tô Khê nghèn nghẹt, không hiểu sao cô nhìn ra ý tứ trong ánh mắt anh như đang nói "Chờ thêm một phút thì người anh em không tồn tại của em sẽ chết hả".
Cô bỗng chốc vểnh môi, gãi ống tay áo anh, dáng vẻ vô cùng ủy khuất: "Hôm nay vừa mới kết hôn mà anh đã trở nên lạnh nhạt sao? Chẳng lẽ nhan sắc của em không gợi nổi tà niệm trong anh?"
Như là cố ý, khi nói lời này, ngón tay cô không ngừng vuốt v e yết hầu anh.
"......"
Ánh mắt Giang Cẩn Châu lóe lên, anh cười nói: "Chắc em có chút hiểu lầm đối với định lực của anh."
Thẩm Tô Khê: "?"
Anh nằm tay cô, đè cô xuống.
Đường đột vậy sao.
Chờ đến khi cô hoàn hồn, váy trên người đã bị lột s@ch.
Người cũng bị đưa lên giường.
Xúc cảm lan truyền khắp toàn thân, tiếng hô hấp cùng nhịp tim đập đan chéo vào nhau, vang vọng khắp không gian yên tĩnh.
"Tắm trước đã." Cô vặn mình.
Giang Cẩn Châu kéo hai tay cô lên đ ỉnh đầu: "Làm xong rồi tắm."
"......"
Da mặt Thẩm Tô Khê tuy rằng bình thường rất dày nhưng lúc trên giường cô cũng ít nhiều giữ lại được bộ dạng thẹn thùng của phụ nữ.
Cô nghẹn đỏ mặt: "Vậy anh tắt đèn trước đã."
Giang Cẩn Châu mắt điếc tai ngơ, vừa dịu dàng hôn cô, vừa thăm dò thân mật hơn.
Thẩm Tô Khê giơ tay làm bộ muốn tắt đèn lại bị anh mạnh mẽ ngăn cản.
Ánh mắt cô di chuyển, thoáng nhìn sang gương lớn toàn thân ở một góc, nó phản chiếu tất cả động tĩnh trên giường.
???
Là ai? Kẻ tàn ác nào đã đặt gương ở chỗ này?
Thẩm Tô Khê từ bỏ giãy giụa, cô nhắm nghiền hai mắt, từ cánh môi bật ra những thanh âm trầm thấp không kiềm chế được.
Trong bóng tối, cô nghe thấy có người nói: "Tô Khê, mở mắt ra nào."
Giọng điệu của anh không giấu được ý cười.
Cô không mở! Giang Cẩn Châu có chết cô cũng không mở mắt.
"Mở mắt đi." Anh hôn khóe môi cô: "Anh tắt đèn rồi."
Rèm cửa không che được hết ánh sáng, có ánh vàng cam mỏng manh len lỏi vào phòng, tạo nên khung cảnh mông lung mơ màng.
Thẩm Tô Khê hé mắt, qua hàng nước mắt ươn ướt, cô nhìn thấy dáng người gầy nhưng rắn chắc của anh hiện lên trên mặt gương.
Hình ảnh giao h0an si mê đan vào nhau không nhìn rõ, nhưng rất khó bỏ qua.
"......"
Cô vẫn nên mở mắt thì hơn.
-
Tuần trăng mật của hai người vừa kết thúc thì Giang Cẩn Châu phải đi công tác ở nước ngoài 2 tuần.
Trong lúc ấy, Thẩm Tô Khê về Bắc thành trước, sau đó Triệu Lăng lại gọi cô sang Ngu thành ở mấy ngày.
Ban đầu, cô cùng Triệu Lăng tận hưởng những ngày sống chung trong sung sướng, cả ngày chỉ lo đi dạo phố, đi spa...
Cho tới một ngày nọ, trên bàn ăn, Triệu Lăng giả vờ lơ đãng nói: "Khê Khê à, con với Cẩn Châu dự đinh khi nào sẽ có em bé?"
Thẩm Tô Khê nghe hai tiếng "lộp bộp" trong lòng, theo bản năng cô quay đầu sang, thấy ghế ngồi trống rỗng, cô mới ý thức được hiện thực sầu thảm, rằng "Giang rụt rè không ở đây, không ai có thể giúp cô đánh lạc hướng".
Cô cố gắng lựa lời: "Mẹ, chuyện này không vội, huống hồ việc ở công ty cũng đang rất nhiều, chờ thu xếp ổn thỏa rồi lại nói."
Triệu Lăng tùy tiện đáp một tiếng.
Thẩm Tô Khê tưởng bà đã tạm thời từ bỏ ý định giục cô sinh con, nào ngờ hôm sau, bà kéo cô đến trung tâm hoạt động cho mẹ và bé.
Đối mặt với hai mẹ con trong phòng, Thẩm Tô Khê cuống quít nói: "Mẹ, con tới nơi này không thích hợp."
Sau khi ném cho cô một ánh mắt "Con cũng biết con tới không thích hợp sao", Triệu Lăng mới cười tủm tỉm: "Khê Khê, con đừng nghĩ nhiều, mẹ không có ý đó."
"?"
"Mẹ chỉ dẫn con tới cảm nhận một chút những sinh mệnh bé bỏng thôi."
"......"
Ngài không cần làm vậy!
Buổi tối, Thẩm Tô Khê kể chuyện này cho Giang Cẩn Châu nghe.
"Em hỏi anh, chuyện này anh nghĩ thế nào?" Đôi mắt cô híp lại nguy hiểm, rất có bộ dáng "Nếu anh cũng thúc giục thì ngày mai em sẽ đi đổi cha cho đứa nhỏ tương lai".
Sau một khoảng lặng, Giang Cẩn Châu nói: "Tùy theo ý em."
Thẩm Tô Khê lúc này mới hài lòng gật đầu: "Vậy nếu mẹ nhắc lại chuyện này thì em phải trả lời thế nào?"
Cũng không thế nói là cô chưa dành đủ thời gian cho mình nên chưa muốn có em bé được.
Giang Cẩn Châu mím môi, sau đó bỗng nhiên đùa một câu: "Khi nào có thời gian anh nhờ người cấp cho giấy chứng nhận giả."
Thẩm Tô Khê không rõ, sau đó nghe thấy anh nói: "Chứng minh chất lượng t1nh trùng của anh không tốt."
".....?"
Nếu không phải giờ này hai người cách nhau một đại dương, Thẩm Tô Khê thật sự muốn đá anh một cái.
Giang Cẩn Châu đùa xong thì vội vàng an ủi cô: "Chuyện này em không cần lo, anh sẽ nói chuyện với mẹ."
Cũng không biết Giang Cẩn Châu nói gì, Triệu Lăng quả thật không nhắc tới việc sinh con nữa.
Nhưng Thẩm Tô Khê không yên lòng nổi, qua mấy ngày cô liền trở về Việt thành.
Không ai trông chừng bên cạnh, giờ giấc sinh hoạt của cô lại bắt đầu lộn xộn, bệnh dạ dày lần nữa phát tác.
Nhưng lần này cô không dám tìm đường chết nữa, đành ăn cơm trắng uống canh suông qua ngày.
Có lúc nửa đêm, thật sự không nhịn được nữa, cô mới tròng đại bộ quần áo vào người rồi ra cửa.
Người ở khu biệt thự Tây Kinh đều là người vô cùng giàu có, trong đó còn có người quen biết với Giang Cẩn Châu, hôm tổ chức hôn lễ người đó cũng tới dự.
Cho nên, anh ta liếc mắt một cái liền nhận ra bóng người lén la lén lút kia chính là Thẩm Tô Khê, sau đó nhìn thấy cô gọi một chiếc taxi ở ngoài cổng khu biệt thự.
Ngay lập tức, máu hóng drama của anh ta bùng phát.
Anh ta hớn hở mở nhóm chat "Rồng bay trong sóng" ra.
Rồng 1: "Mau dậy đi dậy đi!"
Rất nhanh đã có người trả lời: "Anh lại hóng ra được dưa gì sao?"
Rồng 1: "Người thừa kế Giang thị vướng vào thị phi ly hôn, rốt cuộc không biết là do bản tính thất đức hay là nhân cách biến dạng!"
Rồng 2 (Cao Duệ): "?"
Rồng 3 (Trần Kỳ): "???"
Rồng 1: "Người thừa kế Giang thị lúc trở về chắc hẳn đầu tóc xanh đến kinh người."
Qua hai phút.
Rồng 2 (Cao Duệ): "Tạm thời không nói tới cái khác."
Rồng 3 (Trần Kỳ): "Cậu tự cầu phúc cho bản thân trước đi."
......
Rồng 11: "Cố lên! Thượng đế luôn bên ta!"
Rồng 1: "?"
Trần Kỳ tri kỷ chụp màn hình số thành viên nhóm qua cho người kia: "Giang thiếu của chúng ta còn ở đây đó."
"......"
Bây giờ thu hồi còn kịp hay không?
Đã quá hạn thu hồi...
Anh ta lập tức nhắn tin riêng cho Trần Kỳ: "Nhóm chúng ta dành cho người chưa lập gia đình, vì sao cậu ta vẫn ở còn trong đó?"
Trần Kỳ: "Cậu ấy không tự thoát thì thôi, bọn tôi sao dám kick ra?"
"......"
Trần Kỳ: "Dám nói giỡn về vợ người ta, tôi thấy cậu chắc là không muốn sống nữa. Bây giờ chạy đi giải thích với Giang Cẩn Châu đi, biết đâu cậu ấy thương xót thưởng cho cái chết toàn thây."
"......"
Sau khi Giang Cẩn Châu nhìn thấy mấy tin này, anh không chút do dự đá chú rồng trẻ người ngây dại này ra lãnh cung, sau đó mới bắt đầu nghi hoặc đêm hôm khuya khoắt Thẩm Tô Khê ra ngoài làm gì.
Anh dĩ nhiên tin tưởng cô mười phần, nhưng anh không yên tâm đám người Tần Mật.
Thế nên anh đẩy nhanh tiến độ công việc mà trở lại Việt thành sớm hơn một ngày so với dự kiến.
Vốn định cho cô một bất ngờ, nào ngờ vừa về đến liền bắt gặp cảnh tượng Thẩm Tô Khê đón taxi ngoài cổng, anh liền bảo tài xế đuổi theo.
Xe chạy một mạch đến nội thành.
Chờ tới khi cô rẽ vào một quán thịt nướng lề đường, Giang Cẩn Châu không còn gì để nói nữa.
-
Bị bắt gặp tại trận, sắc mặt Thẩm Tô Khê khẽ hoảng hốt, nhưng cô khôi phục lại như cũ rất nhanh.
Dọc đường về hai người giằng co một phen.
Đến nhà, Thẩm Tô Khê bỏ mặc Giang Cẩn Châu, cô đi thẳng vào phòng ngủ, còn đóng cửa lại.
Hồi lâu không thấy cô ra tới, Giang Cẩn Châu thở dài đi tới trước cửa phòng ngủ, anh duỗi tay mở cửa. Không mở được.
"......"
"Tô Khê." Anh gõ gõ cửa phòng: "Em ra trước đã."
"Em không ra." Tiếng nói của cô không quá rõ ràng.
Giang Cẩn Châu bất đắc dĩ nói: "Em mở cửa đi, có chuyện gì chúng ta nói rõ với nhau."
Cánh cửa chậm rãi mở ra.
Thẩm Tô Khê từ từ bước tới chỗ anh, đầu cô gục xuống.
Ánh mắt Giang Cẩn Châu chuyển đến đôi chân trần của cô, anh ôm cô lên trên giường rồi mới hỏi: "Sao lại khóa cửa?"
Thẩm Tô Khê cắn môi: "Không phải vì em không nỡ để anh tự nhốt mình trong phòng, âm thầm giận dỗi hay sao."
Cô mất tự nhiên dời tầm mắt: "Em chỉ đành nhốt tạm bản thân thôi."
Giang Cẩn Châu sửng sốt, rồi bật cười ra tiếng.
Thẩm Tô Khê lầm bầm: "Có gì buồn cười đâu?"
"Anh không giận."
"Hừ." Cô hiển nhiên không tin: "Em biết em có bệnh dạ dày, em nên nghe lời anh, ít động tới mấy thứ kia."
Giang Cẩn Châu nghe cô chậm rãi nói: "Nhưng anh phải tin em, lần này em không có ăn thật."
Giọng cô nhỏ xíu: "Em có gọi mấy món nhưng em thật sự chỉ nhìn thôi, không ăn một miếng nào hết.:
Giang Cẩn Châu bị phương thức "giải tỏa cơn thèm trong mơ" của cô chọc cười.
Thẩm Tô Khê bất mãn vỗ vai anh: "Anh đừng cười được không? Em đã bệnh thành như vậy, anh còn chê cười em.".
||||| Truyện đề cử:
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
"Anh không cười." Giang Cẩn Châu ngừng cười, anh hôn khóe môi cô: "Lần sau đừng ra đường một mình muộn như vậy. Nếu muốn ăn đến thế thì anh dẫn em đi."
"Vậy tối mai đi liền nha."
"......"
-
Không ai nhắc lại dưa bở chuyện Giang Cẩn Châu ly hôn nữa, rất nhanh đã có tin tức mới xuất hiện.
Chính là việc Trần Kỳ làm cha.
Trần Kỳ cũng không ngờ mình sẽ giẫm lên con đường "chưa kết hôn đã có thai" này.
Trong 8 tháng ngắn ngủi, bọn họ sắp xếp thỏa đáng các chuyện kết hôn sinh con trọng đại.
Ngày tổ chức tiệc đầy tháng, Thẩm Tô Khê cùng Giang Cẩn Châu đều đến dự.
Nhân lúc Thẩm Tô Khê đang đi vệ sinh, Trần Kỳ ôm em bé tới ngồi xuống cạnh Giang Cẩn Châu, nụ cười trên mặt từ ái như Đức Phật Di Lặc.
Giang Cẩn Châu thấy thế chỉ cười nhạt.
Trần Kỳ đang đắm chì trong hào quang tình thương của cha nên không để ý mà lo hỏi: "Hai người kết hôn đã lâu như vậy, còn chưa định có em bé sao?"
Giang Cẩn Châu liếc bạn tốt một cái: "Sinh con là một dự án đầu tư có lộ trình không phù hợp với tình hình hiện tại của bọn tôi."
Trần Kỳ cạn lời, qua một lúc lâu mới nói: "Đừng nói trước, không chừng sang năm sau con của cậu đã biết đứng dậy rồi."
Giang Cẩn Châu nhướng mày: "Sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn."
Những lời này dĩ nhiên Thẩm Tô Khê không biết.
Cho dù biết cô cũng không phản ứng gì đặc biệt. Nói thật, cô không tính sinh con trước 30 tuổi.
Nhưng có một số chuyện không phải cô nghĩ là sẽ làm được.
Hai tháng sau, Thẩm Tô Khê ngẩn người trong nhà vệ sinh nhìn que thử thai hết một tiếng.
Tới khi cô ném cái que thử hai vạch kia tới trước mặt Giang Cẩn Châu, khuôn mặt anh cũng cứng đờ suốt một phút.
Cuối cùng, anh mới thốt ra một câu--
+
"Ngoài ý muốn tới rồi."