Trước khi chuyển ngành học, Thẩm Tô Khê ở phòng hai người. Bạn cùng phòng là sinh viên ngành xã hội điển hình, theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn, suốt ngày nói mấy lời âu yếm sến súa ngọt rụng răng.

Mà cô ấy cho rằng, lời ngọt nhất chính là, ''Trăng đêm nay thật đẹp''.

Có nét ái muội mơ màng của Nhật Bản.

Trong lớp cảm thụ văn học, giảng viên đùa rằng, lúc tỏ tình quan trọng là đối phương không thể quá ''thẳng'', nếu không bầu không khí lãng mạn tới mấy cũng không thể cứu vãn nổi.

Thẩm Tô Khê không chắc mình có bao nhiêu tế bào lãng mạn trong người, nhưng tế bào văn học thì đã được Thẩm Thanh mưa dầm thấm lâu bồi dưỡng không ít.

Cho nên khi thanh âm của Giang Cẩn Châu vang lên từ phía sau, trong đầu cô lập tức nhớ tới những lời này.

Cô không biết lúc Natsume Souseki dịch ba chữ ''I love you'' thành ''Trăng đêm nay thật đẹp''(*), ông có tâm trạng thế nào. Cô chỉ biết, khi nghe thấy bốn chữ kia, trái tim cô không ngừng đập mạnh.

Trong tiếng Nhật, trăng (tsuki) phát âm tương tự với yêu (suki).

Tựa như uống một ly vang đỏ thơm lừng, xộc thẳng vào phổi, nhưng lại không thể say, mà chỉ là hơi men vương vấn nhè nhẹ.

Đêm nay rất đẹp.

Đẹp ở đâu?

Là đêm không trăng, hay là cô?

Mưa vẫn còn rơi, nước đọng trên mái hiên, phản chiếu ánh đèn mờ ảo nơi góc phố, dây thường xuân xanh mướt bám theo bức tường gạch xây lộn xộn.

Cũng trong khoảnh khắc đó, trong lòng Thẩm Tô Khê đã có đáp án. Anh đang nói cô.

Lời tiếp theo của anh đã khẳng định đáp án trong lòng cô.

''Tô Khê, đêm nay rất đẹp.''

Có lẽ anh ngốc thật, nhưng thị lực không tồi.

Cánh môi Thẩm Tô Khê khẽ run: ''Anh thích em mặc như vậy không?''

Giang Cẩn Châu nhìn cô, ánh mắt nặng trĩu nhưng kiên định.

''Bởi vì là em.''

Thẩm Tô Khê tự động bổ não thành ''Bởi vì là em, anh đều thích''.

Trái tim không an phận lại nhảy lên vài nhịp.

Chó đầu đàn của cô, đêm nay sao lại biết tán tỉnh thế này?

Lặng im một lát, đèn hành lang chợt tắt.

Gió ngừng rồi lại nổi lên, Giang Cẩn Châu nghiêng mình, chắn cơn gió cho cô, ánh đèn một lần nữa sáng lên theo bước chân của anh.

Đèn ở khu nhà Thẩm Tô Khê là đèn cảm ứng bằng tiếng bước chân, di chuyển thì đèn sáng, đứng yên thì đèn tắt.

Thẩm Tô Khê theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa nhìn liền không thể rời mắt.

Nước mưa thấm ướt áo sơ-mi, bó sát vào cơ thể anh, phác họa bóng hình vai rộng eo thon. Cúc áo đã gỡ mấy nút, để lộ xương quai xanh tinh xảo rõ nét, lồng ngực nam tính phập phồng.

''?''

Không chỉ biết tán tỉnh, còn rất...

Quyến rũ.

Thẩm Tô Khê đột nhiên nhớ lại tiểu thịt tươi trong quán bar mà cô đã bỏ lỡ đêm nay.

Mấy năm quen biết Tần Mật, cô nhiễm không ít thói hư tật xấu, vừa tra vừa háo sắc, nhưng ít nhất cũng chưa đến nỗi đánh mất nhân tính, loại chuyện nhân lúc cháy nhà đi hôi của này, cô làm không được.

Không vượt qua được tường rào đạo đức trong lòng, nhưng đôi tay Thẩm Tô Khê đã run như mắc chứng parkinson. Cô sợ mình thật sự làm ra chuyện không bằng cầm thú, cho nên vội vàng giấu móng vuốt ngo ngoe rục rịch ra sau lưng

Tay còn chưa kịp di chuyển, Thẩm Tô Khê thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Giang Cẩn Châu.

Anh tới gần, mang theo một chút ẩm ướt, anh nâng tay lên, cổ tay áo khẽ sượt qua da thịt cô, lành lạnh, khiến cô run lên, nhưng không né tránh.

Kỳ lạ thay, rõ ràng là lạnh, nhưng lần đầu tiên, cô cảm nhận được độ ấm trên người anh.

Lòng bàn chân giống như giẫm trên bông, mềm mại, có cảm giác không chân thật.

Gáy bị nắm lấy, giữa trán truyền đến xúc cảm ướt át tê dại.

Chỉ một chút, rồi biến mất.

Thẩm Tô Khê sửng sốt.

Đôi mắt ươn ướt của cô bắt gặp đôi mắt trầm ổn của anh.

Qua một lúc không có động tĩnh, ánh đèn lại tắt.

Thẩm Tô Khê bất động thanh sắc mà rũ mắt xuống, áo khoác không biết đã trở về trên vai cô từ lúc nào, những hạt mưa đọng trên áo, như những viên lưu ly chôn vùi dưới đáy biển.

''Anh muốn lên ngồi một lát không?''

Giọng nói của cô vang lên rõ ràng giữa không gian yên ắng.

Cô nói lời này cũng không có ý gì khác.

Chỉ là cái hôn vừa rồi, cũng đủ khiến trái tim lay động. Như cơn gió xuân lướt qua, đẩy lùi mùa đông lạnh lẽo, chỉ còn những đóa hoa đào và hồ nước trong veo.

Tiếng mưa rơi tí tách, có mùi nước hoa thoang thoảng mờ ám.

Giọng nói của người đàn ông cũng hơi ngập ngừng: ''Có tiện không?''

Đương nhiên--

Không tiện rồi.

Làm cái gì, làm thế nào, đánh nhanh thắng nhanh?

Thẩm Tô Khê dùng tia lý trí cuối cùng còn sót lại mà nói: ''Thôi quên đi, hôm nay muộn quá, lái xe về không an toàn.''

Dù sao thì, đi đêm nhiều ắt sẽ gặp ma.

Lệnh đuổi khách vừa thẳng thắn vừa vô tội, Giang Cẩn Châu hơi buồn cười, sau đó anh nghe thấy cô nói tiếp.

''Mấy hôm trước em còn đọc được tin có người lái xe về giữa đêm mưa, lốp xe bị trượt, va vào hàng rào bên đường bị lật xe, não anh ta văng đầy đất.''

''......''

Giang Cẩn Châu cực kỳ muốn lấp miệng cô lại.

Thẩm Tô Khê nói lên lầu lấy dù cho anh, nhưng anh từ chối.

Cô đứng trên bậc thang, nhìn xe của anh lao vào màn mưa, dừng đèn đỏ vài giây, chiếc xe biến mất giữa mưa gió mịt mù.

Lúc đi ngang qua phòng 602, Thẩm Tô Khê nhìn nhiều thêm vài lần.

Mấy hộp giấy trước nhà vẫn y như cũ, người bên trong còn chưa trở về.

Thẩm Tô Khê định sút một cái, nhưng nghĩ nghĩ lại, cô rút chân về.

Hôm nay thời tiết thật đẹp, cô không thèm so đo với hạng người tầm thường.

Tắm rửa xong xuôi, Thẩm Tô Khê duỗi tay lau gương, hai má cô vẫn còn ửng đỏ, một phần là do nóng, một phần còn lại, có lẽ chính cô tự biết rõ.

Lần đầu tiên cô gặp Giang Cẩn Châu là mùa đông năm cuối cấp III, sương mù khói bụi cỏ cây đều chuyển mình quá nhanh, bọn họ chỉ là hai đường ray giao thoa ở một đoạn ngắn, rồi lại chia lìa.

Bảy năm sau gặp lại, vào một mùa xuân, sau khi mùa đông giá lạnh tối tăm nhất trôi đi, dường như mọi thứ trở thành lẽ đương nhiên.

Ngay cả câu mà cô học từ Trương Ái Linh. ''Anh cũng ở đây sao?''

Ngay cả câu mà cô nghe thấy anh nói. ''Ở bên nhau đi.''

Không hề có cảnh tượng tỏ tình như thông thường, thậm chí chẳng có nổi một câu ''Anh thích em''.

Chỉ có một lần ngoài ý muốn như thế, cỏ cây tươi đẹp đã nở rộ trên quãng đường chung đôi của bọn họ.

Có lẽ anh thỏa mãn hai chữ ''ấm áp'' mà cô khao khát, cũng có lẽ, cô vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ rạng ngời của cậu thiếu niên bảy năm trước.

Vậy thì ở bên nhau đi.

Những tháng ngày yêu đương, không hề có chút ái tình mập mờ nào.

Nhưng đêm nay thì khác.

Kể từ lúc anh đứng trên lầu nhìn xuống cô, kể từ lúc anh cúi mình, che chắn gió mưa cho cô.

Không so đo dáng vẻ tùy hứng của cô.

Anh nói cô xinh đẹp.

Anh hôn cô.

Anh đột nhiên ném một viên đá, khuấy động mặt hồ yên ả của cô, gợn lên từng đóa bọt sóng.

Đêm nay rất đẹp.

Thẩm Tô Khê nhớ lại lời của anh.

Trước giờ chưa một ai nghiêm túc khen cô như vậy, mà không hề có ý nghĩ gì khác.

Vừa sạch sẽ vừa thành kính.

Thẩm Tô Khê vốc nước lạnh lên mặt, khi hơi ấm tan bớt, cô dùng khăn lông lau mặt, chậm rãi dùng mỹ phẩm dưỡng da.

Cô ngồi trên mép giường sấy tóc, điện thoại có cuộc gọi đến.

Ngoài dự đoán, người gọi là Thẩm Thanh.

Lần đầu tiên bà gọi đến muộn như vậy.

Bởi vì lo lắng, Thẩm Tô Khê vội vã bấm nghe máy, còn chưa kịp gọi ''mẹ'' một tiếng, đầu kia đã gào lên một trận.

Thẩm Tô Khê gấp đến nỗi nhảy xuống giường, cất cao âm lượng: ''Mẹ, làm sao vậy? Trời tối rồi đừng làm con sợ.''

''Ai đấy?'' Thẩm Thanh ợ một cái.

''......'

Rồi, lại uống say.

''Con gái của mẹ đây.'' Thẩm Tô Khê đi qua đi lại: ''Mẹ đang ở đâu vậy?''

Thẩm Thanh tựa hồ qua một lúc mới nhớ ra mình có con gái: ''Là con à.'' Bà quên mất tên con mình.

''Bên cạnh mẹ có ai không?''

Bên cạnh Thẩm Thanh quả thật có người, người nọ nói vào điện thoại: ''Tô Khê, dì là Lâm Nam, cháu đừng lo quá, dì sẽ chăm sóc mẹ cháu.''

Lâm Nam là bạn đồng nghiệp của Thẩm Thanh tại cơ quan, quan hệ không tồi.

Thẩm Tô Khê vội vàng nói lời cảm ơn, đầu kia có tiếng nỉ non lầm bầm.

Cô mở to âm lượng, là hàng ngàn tiếng ''Tô Khê''.

Ngập ngừng một lát, Thẩm Tô Khê nhờ dì Lâm chăm sóc mẹ mình cẩn thẩn. Trước khi cúp máy, cô nghe thấy Thẩm Thanh mơ mơ màng màng nói: ''Khê Khê, con là đầu quả tim của mẹ, đừng để bị đám đàn ông giả vờ đạo mạo đó vấy bẩn.''

Trước khi về Việt thành, bà cũng nói như vậy.

Thẩm Tô Khê sửng sốt, Thẩm Thanh lại nói tiếp: ''Đừng tìm mấy kẻ văn nhã, không có gì tốt.''

Một câu nói lập tức khiến trái tim cô nguội lạnh.

Tâm trạng vui vẻ đêm nay tan phân nửa.

Không thèm sấy tóc nữa, cô tựa vào đầu giường, ăn không ngồi rồi tắt mở công tắc đèn.

Trong bóng tối, màn hình điện thoại chợt sáng lên.

Là thông báo hoàn trả tiền từ ngân hàng.

Không lâu sau, có tin nhắn gửi đến.

''Đừng gửi tiền tới nữa.''

''Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cô.''

Thẩm Tô Khê nhìn màn hình chằm chằm, cho đến khi chuông điện thoại kéo ý thức cô lại.

Giọng nói của Tần Mật vang lên ở đầu kia: ''Đêm khuya không ngủ được sao, còn có thời gian tiếp điện thoại của tao?''

''......?''

''Cút đi.''

Tần Mật cười cười: ''Nóng giận như vậy, ai chọc mày hả?''

Phỏng chừng cũng chỉ có thể là Giang Cẩn Châu, không biết sau khi mang người đi đã làm cái gì.

''Cậu ta đánh mày?'' Tần Mật hỏi.

Thẩm Tô Khê bị trí tưởng tượng của bạn tốt làm cạn lời, nói thêm một chữ ''cút''. Nhưng trong lòng cô đã thoải mái đi không ít, quên béng cả cuộc gọi vừa rồi, ngón tay cô cuốn lọn tóc, khóe miệng không kiềm chế được nét cười: ''Anh ấy hôn tao.''

''......?''

Tần Mật đơ vài giây rồi mới hỏi lại: ''Hôn ở đâu? Chỉ hôn không làm sao?''

Trả lời cô là một giọng nói kiêu ngạo khác thường: ''Hôn trên trán.''

Tần Mật: ''......''

''Quen nhau ba tháng nhưng chỉ hôn trán, còn phấn khích như vậy.'' Tần Mật cười nhạo: ''Hai người là tình huynh đệ sao, còn trong sáng hơn cả Plato(*).''

Tình yêu Plato (Platonic love) là tình yêu thuần khiết không tình dục, vượt qua ham muốn về thể xác.

Thẩm Tô Khê chỉ nghĩ bạn tốt đang ghen tị: ''Dục cầu bất mãn nên tới đây ghen ghét với tao hả?''

''Sao có thể.'' Tần Mật nằm trên giường cười khúc khích, sau đó nhỏ giọng: ''Tao đang ở giường khách sạn đây.''

Tần Mật mở camera, lướt một vòng xung quanh. Thẩm Tô Khê thấy bóng người mờ mờ, không nhịn được chửi tục một tiếng.

Tần Mật còn đang cười: ''Tiểu thịt tươi 18 tuổi, thể lực rất tốt, đã được bảy lần rồi.''

''......''

Thẩm Tô Khê nhẹ giọng: ''Mày tới khách sạn khi nào?''

Tần Mật còn chưa nhận ra bạn tốt đang đào hố lừa mình, cho nên nghiêm túc trả lời: ''Nửa tiếng trước.''

Chưa ăn qua thịt heo cũng đã thấy heo chạy.

Thẩm Tô Khê bật cười: ''Nửa tiếng mà bảy lần? Chị Mật yêu ơi, chị đang đi gieo giống sao.''

''......''

Phim hành động nam nữ, không cần kể cũng biết chuyện gì xảy ra.

Thẩm Tô Khê ngẫm nghĩ, quả thật cái hôn trán kia chẳng đáng là bao.

Vốn cảm thấy mình ăn được sơn hào hải vị, ngờ đâu chưa kịp tận hưởng hết đã có người khoe ra một bàn vàng ngọc, sơn hào hải vị của mình bỗng chốc hóa thánh cháo loãng.

Thức ăn vô vị, nhưng bỏ thì tiếc.

Tần Mật đổi đề tài khác: ''Giang Cẩn Châu không có phản ứng gì khác thường sao?''

''Không có.'' Thẩm Tô Khê kéo một nửa rèm cửa, nhìn tia sáng bên ngoài, đột nhiên cảm thấy lồng ngực quặn thắt.

Trầm mặc gần một phút, cô mới mở miệng: ''Tao muốn chia tay.''

Sau khi cô buông một lời nhẹ nhàng khó giải thích được, đầu bên kia ''a'' một tiếng, rồi không có động tĩnh gì nữa.

Gọi điện qua wechat, Thẩm Tô Khê cho rằng đường truyền mạng không tốt, nhưng màn hình biểu thị vẫn đang trong cuộc gọi.

''Thế nhưng mày mới là người có phản ứng.'' Cô thoải mái nói.

Tần Mật hỏi lại: ''Mày muốn tao phản ứng thế nào? Chẳng lẽ ra sức khuyên nhủ, hay là chúc mày chia tay vui vẻ?''

Giữa không gian yên lặng, động tĩnh nhà kế bên truyền đến rõ ràng hơn hẳn, có tiếng ghế bị va đập, cùng tiếng nói xì xào.

Thanh âm vang lên không ngừng.

Tiếng rên cũng càng rõ hơn.

Chung cư này đã cũ, vách tường mỏng, mỗi âm thanh truyền qua giống như bị phát loa, nghe rõ mồn một, lại là phim hành động nam nữ.

Thẩm Tô Khê cảm thấy phiền, vùi đầu vào chăn bông, không thèm nói lời nào.

Tần Mật vẫn tiếp tục bên đầu kia điện thoại: ''Tô Khê, tao không can thiệp quyết định của mày. Nhưng mà... Thứ mà mày thật sự muốn là gì, mày có rõ không?''

Nhà bên vẫn chưa dừng lại, Thẩm Tô Khê khó chịu không thôi, cô nhặt sào phơi đồ đập vào vách tường một cái.

''Đm làm gì mà chịch mãi thế? Có cho ai ngủ không? Tinh lực dư dả như vậy thì chúng ta so kéo co còn hơn.''

Cách vách an tĩnh một lúc, sau đó càng ra sức hăng say hơn.

''?''

''......''

Được, muốn làm gì thì làm đi.

Chuyện ngẫu nhiên gặp Giang Cẩn Châu ở quán bar, Tần Mật cũng không dự trù được.

Sau khi trò chuyện với Thẩm Tô Khê, tiếng vòi sen trong phòng tắm cũng vừa lúc dừng lại.

Cô nhìn lướt qua cửa kính phòng tắm, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng đàn ông đang vuốt mái tóc ướt.

Trước khi cửa mở ra, cô thu hồi ánh mắt, tìm avatar của Giang Cẩn Châu, gõ một đoạn tin nhắn thật dài, do dự không gửi đi.

Cuối cùng, cô xóa sạch, chỉ nhắn lại ba chữ lời ít ý nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play