Giang Cẩn Châu biết rõ "bà nội" mà Thẩm Tô Khê nhắc đến là người bà máu mủ ruột thịt của cô.
Anh không biết nhiều về gia đình Thẩm Tô Khê lắm, chỉ biết mẹ cô là mẹ đơn thân, còn cha thì chính bản thân cô cũng chưa gặp qua bao giờ.
Mà Thẩm Thanh hẳn cũng không nói cho cô biết gì về cha ruột.
Nếu vậy, sao cô có thể nhận ra bà nội của mình?
Dưới bóng đêm lạnh lẽo, đôi mắt cô đẫm nước, giống như có lớp màn chắn vô hình, ngăn lại khoảng cách giữa anh và cô.
Khiến anh cảm thấy, cả đời này có lẽ mình cũng không thể chạm vào được trái tim cô.
"Anh có yêu em không?" Thanh âm của Thẩm Tô Khê đã nghẹn ngào.
Ngón tay cô nắm chặt góc áo anh không buông.
Như thể chỉ khi cô làm vậy mới nhận được đáp án mình mong muốn.
Giang Cẩn Châu hơi ngừng lại, anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh yêu em."
Anh không phải mẫu người hay nói những lời âu yếm thế này, nhưng nếu cô muốn nghe, anh nói bao nhiều lần cũng không thấy thừa.
Anh nâng niu khuôn mặt cô, vén lại những sợi tóc mái đã ướt nhẹp, lòng bàn tay anh khẽ xoa hai má cô.
Rồi anh ôm cô nằm xuống sofa, hai tay ôm cô thật chặt.
Hơi ấm trên cơ thể anh truyền đến người cô, giúp cô lần nữa có được dũng khí để nói tiếp.
"Mẹ em không biết, thật ra em đã từng nhìn thấy cha rồi, còn gặp cả người nhà của ông ấy." Cô ngừng một lúc lâu: "Trên ảnh chụp."
"Mẹ em chưa bao giờ nguyện ý nhắc tới ông ấy trước mặt em, tất cả những gì em biết, những gì từng qua đi giữa ông ấy và mẹ, em chỉ tình cờ nghe được."
Thẩm Tô Khê ngập ngừng, giống như cô đang tìm kiếm hồi ức, cũng giống như cô đang đấu tranh với chính mình.
"Mẹ em là sinh viên đại học A, còn ông ấy... Cha em là giảng viên của bà. Sau khi em biết chuyện này, em giấu mẹ đổi nguyện vọng đại học thành ngành ngôn ngữ ở đại học A."
Lúc ấy, cô biết tên của ông, còn biết cả nơi làm việc.
Chỉ nhiêu đó cũng đủ để cô tìm ra được người cha mà cô hằng khao khát rốt cuộc là người như thế nào.
Rõ ràng việc đó không khó làm chút nào, thế nhưng cô cứ do dự mãi.
Cô sợ ông không giống như tưởng tượng của mình.
Cô vẫn luôn cho rằng bởi vì nỗi khổ riêng nên ông mới lựa chọn bỏ rơi mẹ con cô.
Nhưng lỡ như sự thật không phải như thế thì sao?
Lỡ như sự thật chỉ đơn giản rằng ông không chịu đựng nổi áp lực của cuộc sống?
Đơn giản rằng ông chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm mà ông đáng ra phải gánh vác.
Đơn giản rằng,
Ông không cần mẹ con cô nữa.
Cô không dám nghĩ đến.
Nghĩ thôi cũng đã thấy trái tim đau nhói.
Đồng thời cũng thấy không đáng thay cho Thẩm Thanh.
Sau khi vào đại học A, cô mới nghe giảng viên khác nói cha cô đã từ chức hơn 20 năm trước.
Cô quyết định thuê người điều tra tung tích của ông.
Giữa cơn mê mang, cô đột nhiên nhớ tới lời cuối cùng Tần Mật nói với cô ở chuyến du lịch Cảnh Hồ ngày đó.
"Thật ra mày chỉ đang sợ mà thôi, sợ khi mày mở lòng càng nhiều, những người mày để ý sẽ càng xa cách mày."
"Mày nói đúng, tao rất sợ."
Thẩm Tô Khê tính tình kiêu ngạo, có đau cũng sẽ cười nói "không sao", cho nên Tần Mật trố mắt, không ngờ cô sẽ thừa nhận nhanh như vậy.
Sau đó, Thẩm Tô Khê nói: "Tao chỉ là một kẻ nhát gan."
Cô chỉ là một kẻ nhát gan mà thôi.
Thế nên lúc đó, dù đã hạ quyết tâm thuê thám tử tư điều tra tung tích của ông, cô vẫn không thể làm tới cùng.
Trên tư liệu thám tử tư gửi cô, lần đầu tiên cô nhìn thấy mặt cha ruột mình và cả ông bà nội trên danh nghĩa của cô. Trong đó còn ghi địa chỉ của cha cô ở nước ngoài, trừ địa chỉ ra thì không còn gì khác.
Mãi sau này cô mới biết có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ gặp được ông.
"Em học ngành ngôn ngữ cũng vì ông ấy, nhưng em chỉ kiên trì được một năm thôi. Không ai biết tại sao."
Chỉ mình cô biết.
Thẩm Tô Khê xoay đầu nhìn ngọn đèn thấp thoáng ngoài cửa sổ, tầm nhìn trước mắt đã vỡ nhòe.
"Cuối năm học đầu tiên, có người đến trường tìm em, một người xa lạ em chưa gặp bao giờ."
Cô rụt cổ lại, bất chợt cảm thấy hôm nay thật lạnh.
Rõ ràng đã bật máy sưởi rồi mà.
"Cô ta nói mình là vợ của Tô Tích."
Tô Tích.
"Tô Tích là cha em."
Cô vùi mặt vào khuỷu tay anh, hít thở thật sâu, như thể cô đang cướp lấy sức mạnh của anh.
"Lần đầu tiên em nghe tên cha mình từ miệng một người xa lạ."
Tô Tích, Tô Khê.
Trớ trêu thay.(*)
Chữ Tích và Khê đều có cùng bính âm xī.
Người Thẩm Thanh nhớ mãi không quên, hóa ra đã quên lãng bà từ lâu.
Giang Cẩn Châu ngẩn ra.
Khoảng không trầm lặng giúp anh tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ này.
Lời bộc bạch của cô, thái độ bất thường của Triệu Lăng.
Dường như tất cả chi tiết nhỏ nhặt đều được ghép lại với cái tên này.
"Sau đó thì sao?" Giang Cẩn Châu hỏi.
Chẳng phải ký ức vui vẻ gì, cô đã quên đi rất nhiều chuyện, cũng quên mất người phụ nữ kia nói gì với mình.
Cho dù có bị lưỡi dao kề vào cổ, cô cũng sẽ không khuất phục.
Thế mà khi đó, cô tự tay đánh vỡ xương sống của mình, đưa tôn nghiêm mặc cho người ta tùy ý giẫm đạp.
Không biết có phải bộ dạng khúm núm đó khiến người phụ nữ kia hài lòng hay không.
Cô ta cười thật lâu, môi đỏ như lửa, đốt da thịt Thẩm Tô Khê đến cháy rụi mới thôi.
Lòng kiêu ngạo của Thẩm Tô Khê lúc đó cũng bị đốt hết thành tro tàn.
Nhưng vứt bỏ tôn nghiêm một lần, có thể đổi lấy một khắc yên bình cho Thẩm Thanh.
Cô cảm thấy rất đáng.
"Không phải."
Thanh âm quen thuộc bất chợt vang lên, cô vô thức nhìn lên khuôn mặt anh.
"Chú Tô chưa từng kết hơn. Người phụ nữ mà em nói, chỉ là đối tượng liên hôn Tô gia từng chọn thôi."
Ánh nhìn của anh sâu thẳm, giống như mũi kim đâm thẳng vào tim cô.
"Mẹ em, không làm bất cứ chuyện gì tổn thương người khác hết."
Thẩm Tô Khê trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên cô bật cười: "Vậy còn cha em?"
Giang Cẩn Châu mím môi, lời đến bên miệng lại trôi ngược vào.
Giữa bầu không khí lặng thinh, Thẩm Tô Khê đột nhiên nhớ tới những ngày ở phố Linh Lan.
"Khi còn nhỏ, hình như em không bao giờ gọi ai là chú. Há miệng đều là cha Trương, cha Hà..."
"Người ở phố Linh Lan đều nói, em túm được ai cũng sẽ gọi là cha, đúng là một đứa không biết xấu hổ."
"Nhưng bọn họ không biết, em thật sự cũng muốn có cha mà."
Có như thế Thẩm Thanh mới không khóc nữa.
Mà cô, có lẽ cũng sẽ không sợ hãi nữa.
Thẩm Tô Khê cố kéo mình khỏi mớ ký ức hỗn độn.
Trước mắt đột nhiên hiện lên khuôn mặt già nua kia.
Cảm xúc vất vả lắm mới áp chế được lại bắt đầu gợn sóng.
Thật ra, quá khứ đã trôi qua bây giờ đã chẳng còn quan trọng đến thế.
Cùng lắm là thỉnh thoảng nhớ tới sẽ thấy trái tim thật ngột ngạt.
Giống như những lúc tiêm thuốc tê, rõ ràng là miệng vết thương vẫn còn đau, nhưng cũng không đến nỗi nào, đều có thể chịu đựng được.
- - Nếu hôm nay, bọn họ không đột nhiên xuất hiện.
Suýt chút nữa cô cũng đã quên.
Cả Diệp Triệu và Diệp Tuyết.
Vận mệnh dường như tước đi hết mọi đường lui của cô, không cho phép cô trốn tránh, chỉ được bước về phía trước.
Dù cô còn chưa chuẩn bị sẵn sằng.
"Em là một kẻ nhát gan, không bao giờ làm nổi anh hùng của chính mình."
Giọng nói của cô thật nhẹ: "A Châu, em nhớ mẹ."
Có lẽ do khóc mệt, Thẩm Tô Khê lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Giữa cơn mơ màng, cô nghe bên tai có tiếng nói dịu dàng như làn gió xuân ấm áp.
"Không làm được anh hùng của chính mình cũng không sao, từ nay về sau anh sẽ che mưa chắn gió giúp em."
"Em chỉ cần ở sau lưng anh, được nuông chiều mà lớn lên."
-
Đợi Thẩm Tô Khê say giấc, Giang Cẩn Châu bế cô lên giường, sau đó lái xe chạy về Giang gia ngay lúc tối trời.
Như anh dự đoán, đèn trong thư phòng vẫn còn sáng.
Triệu Lăng đứng bên bàn làm việc, trên tay cầm khung ảnh gỗ. Cả người không còn chút nhiệt tình nào như lúc sáng nữa, nhìn thoáng qua cũng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của bà.
Ánh đèn hoàng hôn cam vàng ấm áp cũng không thể sưởi ấm bầu không khí lạnh lẽo trong phòng.
Triệu Lăng đã tháo búi tóc xuống, bóng đen vừa vặn chia ba người trên bức ảnh ra.
Giang Cẩn Châu rủ mắt nhìn qua.
Ở ngoài cùng bên trái bức ảnh là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, khuôn mặt mỉm cười nho nhã.
Nhìn càng lâu càng cảm thấy ngũ quan trông giống một người.
Mà ở bên phải ông, cũng chính là bên trái Triệu Lăng.
Khuôn mặt kia nhìn rất giống Thẩm Thanh lúc còn trẻ.
Triệu Lăng chậm rãi rời khỏi dòng ký ức, nhìn thấy người đối diện, bà không kinh ngạc chút nào, chỉ bình thản đưa bức ảnh qua.
Giang Cẩn Châu nhận lấy, bên tai truyền đến giọng nói mệt mỏi của Triệu Lăng: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy con bé, mẹ đã cảm thấy quen mắt. Tới lúc chạm mặt người Tô gia trước cửa, lại nghe con bé kể chuyện chính mình, mẹ mới biết cảm giác đó từ đâu mà có."
Bà nỉ non: "Thẩm Tô Khê, Tô Tích, Thẩm Thanh,..."
Lý do thoái thác mơ hồ của Triệu Lăng, kết hợp với những lời Thẩm Tô Khê nói trước đó, đã sớm đủ để Giang Cẩn Châu tìm ra mối quan hệ tế nhị giữa bọn họ.
Ngay cả một người qua đường đứng xem còn khó mà thừa nhận một sự thật bất thình lình thế này, nói gì đến Thẩm Tô Khê vốn ở giữa trung tâm lốc xoáy.
Ngón tay anh vân vê khung ảnh, trầm mặc một lúc lâu, anh mới trả lại bức ảnh cho Triệu Lăng.
Giữa những lúc thế này, ai đó cần phải lên tiếng.
Triệu Lăng đợi anh mở miệng trước.
"Giang gia, cha và mẹ, từ nhỏ đã cho con rất nhiều thứ mà người khác cả đời cũng chưa chắc có được, cho nên con đường con đi mới thuận lợi hơn bọn họ nhiều."
Giang Cẩn Châu đè giọng nói trầm xuống: "Thế nhưng tới một ngày, đột nhiên con đâm sầm vào một tảng đá."
Triệu Lăng lúng túng nhìn anh.
Bà biết rất rõ tảng đá mà anh nói là cái gì.
"Con té ngã, không đứng dậy được. Con đường này không một bóng người, con chờ đợi mười năm mới thấy được một ánh rạng đông. Nhưng con còn chưa kịp bắt lấy, nó đã biến mất."
Triệu Lăng nhìn bóng hình mờ ảo của anh dưới ánh đèn, trầm ngâm không lên tiếng.
"Sau đó là bảy năm dài đằng đẵng, nhưng lần này thì khác, con đã đợi được một người. Cô ấy đã kéo con lên."
Ngày cứu rỗi anh, cô cười xinh đẹp biết bao.
Khiến anh muốn lưu giữ nụ cười của cô mãi mãi.
Nhưng hình như dạo gần đây cô thường xuyên rơi lệ.
Có lẽ cô muốn phát tiết toàn bộ xúc cảm đã dồn nén trong quá khứ bằng cách này.
Cũng có lẽ giống như Tần Mật nói, cô bắt đầu trở nên lo được lo mất.
Bất luận là lý do nào, đều do anh không cho cô đủ cảm giác an toàn.
Không nên thế này.
Đóa hồng của anh phải kiêu hãnh và ngạo nghễ mới phải.
"A Châu..." Triệu Lăng lên tiếng.
Anh ngắt lời bà: "Cô ấy đã cứu con, lần này con cũng nên kéo cô ấy dậy một lần."
"Cho nên, mẹ."
Anh mỉm cười: "Phiền mẹ kể cho con nghe một chút chuyện xưa."
-
Qua ngày, Giang Cẩn Châu đã dọn xong vali.
Thẩm Tô Khê nghi hoặc: "Phải về rồi sao?"
Vốn dĩ định ở lại Ngu thành ba ngày rồi mới đi.
Giang Cẩn Châu gật đầu: "Đưa em về Bắc thành."
Thẩm Tô Khê "a" một tiếng, cũng không hỏi vì sao anh lại đột ngột thay đổi lịch trình: "Vậy cha mẹ anh đã biết chưa?"
"Hồi sáng anh có gọi điện báo rồi."
Cô vẫn cảm thấy rời đi như vậy có chút không lễ phép, thế nên trước khi đi Bắc thành, bọn họ ghé qua Giang gia chào hỏi một tiếng.
Sau đoạn nhạc đệm ngày hôm qua, Triệu Lăng có vẻ đã khôi phục bình thường, nhìn thấy cô tới, bà vui vẻ chào đón rồi nhét thứ gì đó vào túi cô.
Thẩm Tô Khê không rõ nguyên do, vừa định lấy ra xem thử liền bị Triệu Lăng cản lại, bà dùng khẩu hình nói ba chữ "quần lủng đáy".
Thẩm Tô Khê chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ bà để trong lòng như vậy.
Cô mỉm cười nói lời cảm ơn.
Triệu Lăng bỗng nhiên giơ tay xoa đầu cô: "Tô Khê, thay dì gửi lời hỏi thăm đến mẹ cháu nhé."
Thẩm Tô Khê trầm mặc cả 🇨ôи ŧᏂịt̠ rồi mới gật đầu đáp ứng.
-
Ngu thành cách Bắc thành không xa lắm, mất hai tiếng đi xe.
Giang Cẩn Châu đưa Thẩm Tô Khê đến đầu phố linh Lan.
"Vậy còn anh?" Cô hỏi.
Tinh thần của cô quá rã rời, cho dù đã nghỉ cả đêm cũng chưa thể thư giãn trở lại.
Thế nên vừa lên xe cô liền thϊếp đi.
Tới bây giờ cô mới nhớ tới vấn đề "Cô về Bắc thành thì Giang Cẩn Châu đi đâu".
Giang Cẩn Châu mở cốp xe ra, lấy vali xuống cho cô: "Anh ở khách sạn gần đây là được."
Thẩm Tô Khê lập tức bật cười: "Vậy nhớ nhắn địa chỉ cho em đó. Em dọn xong vali sẽ tới tìm anh."
Giang Cẩn Châu dịu dàng xoa đầu cô: "Được."
Thẩm Tô Khê đột nhiên nhớ lại chuyện bị hàng xóm báo với mẹ cô rằng cô có bạn trai, nên lần này cô rút kinh nghiệm, nhìn ngó xung quanh chừng mười giây, xác định không có người quen rồi mới dám nhón chân thơm anh một cái.