Trần Kỳ bước ra khỏi toilet, vừa vặn nhìn thấy Giang Cẩn Châu nằm trên giường bệnh bấm điện thoại, mặt mày tràn ngập ý cười.
Đôi mắt hoa đào của Giang Cẩn Châu trời sinh câu người, nhìn qua có vẻ lười nhác tùy tiện, mang theo nét u ám mơ màng, đuôi mắt khẽ cong càng thêm sức hút.
Chậc.
Lòng hiếu kỳ trào dâng, Trần Kỳ đặt đĩa trái cây xuống, mon men lại gần chỗ Giang Cẩn Châu.
Hình như Giang Cẩn Châu "đánh hơi" được, anh đổi tư thế, ngẩng đầu nhìn Trần Kỳ một cái, sau đó không e dè mà đưa màn hình điện thoại sang.
Trần Kỳ ngang nhiên ghé mắt lại nhìn, trên màn hình là một bức ảnh chiếm phân nửa khung chat.
Ảnh chụp ngón tay nhỏ dài mảnh khảnh, bao bọc trong ánh sáng màu vàng nhạt, tạo cảm giác mông lung mềm mại.
Phía dưới còn có thêm một hàng chữ cùng gif. "Tay em bị thương rồi, đau muốn xỉu:("
"Muốn ôm một cái.gif"
Trần Kỳ nhìn nhiều thêm mấy lần.
Vết thương này hình như hơi mờ nhạt thì phải?
Nhìn xuống chút nữa, người anh em mấy ngày trước còn sống chết không chịu về này đáp: "Chờ anh trở lại, sẽ ôm em thật nhiều."
Đột nhiên bị thồn cơm chó không kịp đề phòng, Trần Kỳ cảm thấy miệng lưỡi chua xót: "Hai người còn làm màu cái gì?"
Giang Cẩn Châu tắt màn hình, lười nhác liếc Trần Kỳ một cái.
Trần Kỳ lập tức nhận ra đây là ánh mắt khiển trách đối với thẳng nam ung thư không hiểu phong tình: Đó là tình thú, cậu thì hiểu cái rắm?
"......"
Qua nửa phút, Trần Kỳ mới tỉnh táo lại trước màn khoe khoang này, anh chuyển đề tài: "Chuyện cậu bị tai nạn xe không nói cho Thẩm Tô Khê biết à? Sao không nhân cơ hội này mà bán thảm, không giống phong cách cậu chút nào."
Mới tuần trước, Trần Kỳ biết tin Giang Cẩn Châu bị tai nạn xe cộ, anh sợ tới mức giật mình. Giang Cẩn Châu còn chưa tặng quà đầy tháng cho con trai tương lai của anh, sao có thể đi trước một bước được?
Lúc chạy tới bệnh viện mới phát hiện, xe hỏng hết, người thì còn.
Vết thương cũng không quá nặng, chỉ có đùi bị thủy tinh cứa một vết, nhưng vận khí của Giang Cẩn Châu xem như cũng tốt, vết thương không nông không sâu, không trúng động mạch, có thể hồi phục trong thời gian ngắn.
Giang Cẩn Châu cười cười: "Cô ấy sẽ lo lắng."
Trần Kỳ hết chỗ nói, mũi tên Cupid bắn trúng đầu cậu ta sao?
Qua một lát, Trần Kỳ chợt nghĩ tới một chuyện, anh cẩn thận dò hỏi: "Mấy ngày nay... Lâm Diệp Thư có tới tìm cậu không?"
Hôm đó gặp được Lâm Diệp Thư thật sự chỉ là trùng hợp.
Vốn cho rằng chào hỏi một câu là xong chuyện, thế nhưng Lâm Diệp Thư một hai đòi đi theo. Dù sao cũng quen biết nhau từ nhỏ tới lớn, Trần Kỳ cũng ngại từ chối thẳng mặt, nào ngờ cục diện lại thành ra như vậy.
Hối hận chết được.
Sắc mặt Giang Cẩn Châu lập tức trầm xuống, anh gật đầu một cái.
Trần Kỳ không hiểu: "Rốt cuộc cậu cùng Lâm Diệp Thư có thù oán gì? Một người biến mất lâu như vậy, vừa biết cậu về nước lập tức trở về Việt thành. Đây rõ ràng là đeo đuổi cậu tới chết mới thôi."
Rất nhiều chuyện Giang Cẩn Châu không nói rõ, nhưng Trần Kỳ mơ hồ cảm giác được, Giang Cẩn Châu thật ra không thích Lâm Diệp Thư lắm. Khi nhỏ đối xử tốt chủ yếu vì trách nhiệm thôi.
Còn về thái độ Lâm Diệp Thư đối với Giang Cẩn Châu, dưới góc độ người ngoài, Trần Kỳ cũng cảm thấy có gì đó kỳ quái. Có lẽ là cũng có phần nào đó yêu thích, nhưng không đến mức khăng khăng chung thủy, không phải người đó thì không thể.
Ngược lại, càng có cảm giác như "Tôi sống không tốt, anh cũng đừng hòng yên ổn" hơn.
Nếu bắt buộc phải trả lời vấn đề của Trần Kỳ, Giang Cẩn Châu vẫn sẽ dùng câu nói tối hôm đó với Lâm Diệp Thư.
Cô hận anh hơn bất cứ ai khác.
Mà chuyện hận này, Giang Cẩn Châu bắt đầu cảm nhận được từ lúc học cấp II.
Có lần, anh bị vu oan tội gian lận, chứng cứ là một tờ phao giấu trong túi áo.
Mà bộ đồng phục chỉ qua tay một mình Lâm Diệp Thư.
Logic rất đơn giản, suy nghĩ một chút là được, sau đó rất nhiều chuyện tương tự xảy ra.
Về sau, anh mới nhận ra sự oán hận của cô không chỉ vì người cha quá cố, mà còn ẩn chứa cả ghen tị trong đó.
Cô hận anh rõ ràng không bằng cô, lại có thể sống với thân phận thiếu gia cao quý, dù bất tài cũng được người người yêu mến.
Mà tất cả những thứ đó, cô đều không thể có được bởi thân phận dân thường tự phong.
Bầu không khí bỗng nhiên an tĩnh lại.
Trần Kỳ chờ đáp án, nào ngờ đối phương chậm chạp không chịu mở miệng, vừa định bỏ cuộc, anh liền nghe thấy giọng nói tản mạn trầm thấp: "Tôi nhớ rõ chú cậu vừa mới thành lập viện y tế cách đây không lâu, sang năm còn có dự án hợp tác với Ole, hiện tại chắc hẳn đang thiếu nhân lực."
Ole là viện nghiên cứu y học hàng đầu quốc tế, mấy năm trước, tổ chức nghiên cứu thành công "vũ khí" chống lại ung thư, danh tiếng lập tức truyền xa.
Không nói đến nhân viên chính thức trong viện, ngay cả đối tác của bọn họ cũng đều có tương lai hứa hẹn.
Giang Cẩn Châu biết Lâm Diệp Thư có tham vọng đó, tuyệt đối sẽ không vì giày vò anh mà để lỡ tương lai của mình.
Một bệnh viện thành phố nho nhỏ căn bản không thể giữ chân cô.
Nhưng anh không đoán được lòng hiếu chiến của cô sẽ kéo dài bao lâu, phương thức kết thúc nhanh nhất là khiến cô chủ động bỏ cuộc ngay từ lúc bắt đầu, tránh gây tổn hại cho cả hai thêm nữa.
Sau đó, anh mới có thể dồn toàn bộ tâm trí để dỗ dành cô gái của anh.
Nuôi lâu như vậy, đóa hồng kiều diễm cũng nên nở rộ.
Giang Cẩn Châu không nói hết câu, Trần Kỳ vừa nghe liền hiểu.
Quả thật, đây tạm thời là phương thức kết thúc hợp lý nhất. Lại tiếp tục giằng co giữa hai người phụ nữ, người anh em của anh sớm muộn cũng chai sạn cảm xúc, trên đầu điểm chín dấu chấm.
Nghĩ một lúc, anh hào sảng đáp: "Chuyện này cứ để tôi lo."
"Chờ anh trở lại, sẽ ôm em thật nhiều."
Lúc nhìn thấy tin nhắn này, khuôn mặt Thẩm Tô Khê không tiền đồ mà đỏ ửng.
Tần Mật nhìn bộ dạng "nở hoa" của bạn tốt, lập tức hiểu rõ con chó họ Giang kia lạ buông lời cợt nhả dụ dỗ thiếu nữ mới yêu lần đầu nhà cô.
Tần Mật khinh thường hừ một cái, vừa vặn nhớ tới đóa hoa dại Lâm Diệp Thư, đang định bộc phát cơn giận với Giang Cẩn Châu, tay cô đột nhiên bị túm chặt.
Quay đầu lại, khuôn mặt nhăn như bánh quai chèo của Thẩm Tô Khê nhìn thẳng cô.
Thẩm Tô Khê ghé sát tai Tần Mật, thần bí hỏi: "Mày có wechat của con nhỏ kia không?"
"Ai?"
"Con đó chứ ai!" Cô không muốn nhắc tới ba chữ kia.
Thấy Tần Mật vẫn chưa phản ứng lại, Thẩm Tô Khê nghiền mấy cái lá khô rụng trên mặt đất, hung hăng giậm thêm mấy đạp nữa: "Hiểu chưa?"
"......"
"Tao kết bạn wechat cô ta làm gì?" Tần Mật giơ tay ra hiệu: "Suốt ba năm, tao với nó chỉ nói được bốn câu! Chị gái kia thanh cao lắm, coi thường loại mỹ nữ phú nhị đại như tao."
Thẩm Tô Khê cũng không định từ bỏ như vậy, cô chớp chớp mắt, cười lấy lòng: "Vậy bây giờ mày kết bạn đi."
"?"
Tần Mật thật sự muốn bổ đầu Thẩm Tô Khê ra xem trong đầu có gì mà cô có thể nghĩ ra kế sách "Dùng thân phận bạn tốt đi stalk vòng bạn bè tiểu thanh mai của bạn trai".
"Mày thế này... Lắc đầu thử đi, xem bên trong có cái bể bơi nào hay không."
"......?"
Cuối cùng, Tần Mật vẫn bại trận dưới bộ dạng năn nỉ ỉ ôi của Thẩm Tô Khê, cô lấy điện thoại ra ấn vào wechat.
Hồi cấp III Lâm Diệp Thư rất ít tham gia vào các hoạt động của lớp, cho nên Tần Mật không dám chắc cô ta có trong nhóm lớp hay không.
Ngoài dự đoán, người này thật sự có trong nhóm, đã vậy còn mới được thêm vào trước đó không lâu.
Thẩm Tô Khê liếc mắt một cái liền rõ nét mặt của bạn thân, cô ghé đầu sang xem, hạ thấp yêu cầu: "Không kết bạn cũng được, mở vòng bạn bè của cô ta cho tao coi là được."
Tần Mật bật cười trước sự ngây thơ của cô: "Mày cho rằng cô ta là kiểu người cho phép người lạ xem vòng bạn bè của mình hả?"
Vừa dứt lời, bài đăng của Lâm Diệp Thư liền đập vào mắt.
Tần Mật: "......"
Thẩm Tô Khê đoạt lấy điện thoại nhìn xem.
Chỉ có một bài đăng duy nhất, caption cũng chỉ có vài chữ, nhưng Thẩm Tô Khê vừa xem liền muốn tăng xông.
- - Tất cả sẽ bắt đầu lại một lần nữa.
Bắt? Đầu? Lần? Nữa?
Muốn bắt đầu lại với ai???
Con ả trà xanh này!
Cô phải xử cô ta!!!
Kế hoạch xử lý trà xanh còn chưa kịp chuẩn bị, Thẩm Tô Khê đã bị khí lạnh "xử" trước.
Uống thuốc xong, cô trực tiếp ngã nhoài xuống giường, đắp chăn bông ngủ chập chờn.
Lúc mở mắt ra, sắc trời đã tối mịt, những ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm.
Cơn cảm cúm lần này vô cùng dữ dội, cơ thể cô đã sốt gần 40 độ.
Có lẽ do bị bệnh nên càng thêm ủy khuất, cô ấn mở khung chat với Giang Cẩn Châu, gửi một đống meme qua.
"Đồ đàn ông xấu xa"
"Khoảng cách hai ta chợt xa chợt gần"
"Tôi hi vọng anh tự kiểm điểm lại bản thân"
"Thấy đàn ông liền thấy phiền"
"Đàn ông đều là đồ tồi"
Giang Cẩn Châu vừa mới thay thuốc xong, nhìn thấy mấy tin nhắn gửi đến, anh bật cười.
Rồi gọi điện cho cô, bên kia im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên bùm bùm như pháo nổ.
"Tra nam chết tiệt! Ỷ mình có nhan sắc liền đi hái hoa ghẹo bướm. Có một tiên nữ như tôi còn chưa đủ sao mà anh còn đi trêu chọc mụ phù thủy họ Lâm kia?"
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần sốt cao cô liền nói mê sảng.
Giống như con ngựa hoang đứt dây cương, rong ruổi tìm đường chết giữa thảo nguyên xanh ngắt.
"Hic, đàn ông đều là móng heo, gặm vào còn bị dắt răng."
"Yêu đương cái rắm, tiên nữ phải về cung đình rồi."
Thẩm Tô Khê mắng mệt thì lăn ra sofa ngủ.
Không biết qua bao lâu, cô bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Cô híp mắt, gian nan nhận ra người đối diện. Sau đó không chút do dự nhào tới, hai chân kẹp lấy anh không buông.
"Chó đầu đàn, anh mà không tới, cha sẽ trói em về thiên đình!"
"......"
Quả nhiên sốt không nhẹ.
Giang Cẩn Châu ôm cô về phòng ngủ, dỗ thật lâu cô mới chịu ngoan ngoãn nằm xuống.
Đang chuẩn bị đi lấy thuốc, vạt áo anh bị kéo lại.
Anh quay đầu nhìn cô, khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi mắt long lanh nước, mái tóc hơi bù xù như lông cừu mềm mại.
Anh ngồi xuống mép giường, hôn lên trán cô một cái: "Nghe lời, anh đi lấy thuốc cho em."
Cô vẫn không chịu buông tay: "Có phải em vô cớ gây rối không?"
Giang Cẩn Châu nhất thời không rõ, anh vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của cô, thanh âm nhu hòa: "Sao vậy?"
"Em không cố ý làm anh mất mặt khó xử đâu." Cô mếu máo.
Ngón tay Giang Cẩn Châu ngừng lại.
"Em thừa nhận em muốn anh bóc tôm cho em." Cô vùi cả người vào chăn bông, nỉ non: "Em không thích ánh mắt cô ta nhìn anh, em không thích cô ta."
Anh sửng sốt, nhận ra người cô đang nói đến là ai: "Anh cũng không thích cô ta."
Thẩm Tô Khê vén chăn lên, để lộ đôi mắt trong trẻo: "Vậy anh thích ai?"
"Thích em, anh chỉ thích một mình em."
Thẩm Tô Khê cười rộ lên, nhưng rất nhanh lại ủ rũ: "Thích thế nào, Mật Mật nói em cậy sủng mà kiêu."
Cô lại vùi đầu vào chăn.
"Em khó chịu sao?"
Cô vẫn không thèm chui ra.
Giang Cẩn Châu chui vào chăn, ôm chặt cô: "Tần Mật nói không sai."
Thẩm Tô Khê bất mãn giãy giụa.
Anh đè cô lại: "Nhưng mà."
Ngừng lại một chút, anh không ngăn được ý cười: "Muốn cậy sủng mà kiêu, trước hết phải được sủng đã."
Loại sủng nịch này, cho dù là quá khứ hay tương lai, anh chỉ có thể cho một người.
Hôm sau, Thẩm Tô Khê tỉnh lại, cả người giống như tiêm máu gà, đồng thời quên sạch bách chuyện đêm qua.
Nhìn thấy Giang Cẩn Châu, cô ngớ người.
Câu "Vì sao anh ở đây" còn chưa kịp thốt ra, tầm mắt cô đã di chuyển xuống, ngay chỗ ngăn tủ, sau đó nhìn thấy cái hộp nhỏ trong tay anh.
Trên bao bì còn có mấy chữ.
D... Durex?
Durex???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT