Thẩm Tô Khê tự kinh ngạc với suy luận của mình, nhưng nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy không phải không có khả năng.
Thái độ của Tần Mật với Giang Cẩn Châu rõ ràng là giận cá chém thớt.
Tuy rằng vật họp theo loài, người phân theo nhóm, nhưng làm sao Giang Cẩn Châu lại chơi với người không đứng đắn như Trần Kỳ?
Nghĩ nghĩ, Thẩm Tô Khê chuyển tầm mắt qua.
Khuôn mặt anh ẩn hiện dưới ánh đèn tông ấm nhu hòa, hàng mi thanh mảnh, sống mũi cao vút, bóng tối vừa vặn che khuất cánh môi mím chặt.
Qua một lúc, cô thấy mí mắt anh chuyển động, đôi mắt đen láy nhìn sang cô.
"Chúng ta đổi nơi khác."
Thẩm Tô Khê phát giác tay anh nắm chặt hơn, chặt đến mức ngón tay cô khẽ đau.
Dường như anh... không vui?
Lời ban nãy rõ ràng là nói với cô, nhưng Thẩm Tô Khê còn chưa kịp trả lời, một giọng nữ đã chen vào: "Là tôi quấy rầy mọi người."
Lâm Diệp Thư giương mắt nhìn lên, dưới ánh mắt áp bách của Giang Cẩn Châu, cô cố ra vẻ trấn định: "Khi nào có thời gian chúng ta hẹn gặp sau."
Đáp lời cô là một giọng nam trầm không chút do dự: "Không có thời gian."
Thẩm Tô Khê hơi kinh ngạc, lần đầu tiên Giang Cẩn Châu để lộ cảm xúc chán ghét rõ ràng như vậy trước mặt cô.
Lâm Diệp Thư có xích mích gì với anh sao?
Tuy cô cũng không muốn ở chung chỗ với tình địch của bạn thân lắm, nhưng dù sao cũng nên lễ phép một chút: "Nếu mọi người quen biết thì cứ ở lại dùng bữa đi, nhiều người càng náo nhiệt."
Náo nhiệt cái rắm!
Mau thức thời đi! Mau lên! Tự giác biến giùm!
Có lẽ 9 năm giáo dục bắt buộc không giúp "người bạn" này học được cái gọi là "biết điều", Lâm Diệp Thư không nghe ra ý tứ của Thẩm Tô Khê, lần nữa ngồi xuống: "Vậy xin làm phiền."
"......?"
Thẩm Tô Khê không còn gì để nói.
Trần Kỳ thấy tình huống không ổn, đành phải ra tay cứu vãn: "Nhân vật chính của chúng ta rốt cuộc cũng tới rồi, hoan nghênh hoan nghênh."
Giữa không gian rộng lớn vắng vẻ, tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên.
Bộp, bộp, bộp.
Kết thúc ba tiếng vỗ, không ai phản ứng lại, không khí càng thêm sượng trân.
"......" Trần Kỳ hậm hực gãi cổ.
Giang Cẩn Châu nắm tay Thẩm Tô Khê ngồi vào bàn, Trần Kỳ thu lại thần sắc xấu hổ, tiếp tục rôm rả: "Để em giới thiệu một chút, vị này là..."
Lời còn chưa kịp dứt, ánh mắt lạnh băng của Giang Cẩn Châu đã phóng tới.
"Liên quan tới cậu?"
Nghe vậy, Thẩm Tô Khê sửng sốt.
Ánh mắt cô khẽ rủ xuống, dừng ở ngón tay thon dài trắng nõn của anh.
Ngón tay khẽ nhịp vào bàn theo tiết tấu, mang theo áp bức khó hiểu.
Có thể xác định, anh thật sự...
Không vui.
Trần Kỳ vừa nghe liền hiểu rõ, phiên dịch lại chính là: Đây là sân nhà của cậu sao? Lảm nhảm cái gì?
Trần Kỳ lập tức kéo khóa miệng lại, cả tư thế ngồi cùng khép nép hẳn.
Lâm Diệp Thư lúc này mới nói: "Anh đừng trách Trần Kỳ, hôm nay em ngẫu nhiên gặp cậu ấy, mới biết anh và..."
Cô hơi ngừng lại, cười một cái: "Bạn gái tới đây dùng bữa."
Không biết vì cô ta tỏ ra thân thiết hay cố ý muốn thể hiện quan hệ giữa bọn họ không bình thường, Thẩm Tô Khê thấy không thoải mái lắm.
Cô ngẩng đầu, tầm mắt đối diện người phụ nữ trước mặt.
Lâm Diệp Thư cong môi xởi lởi: "Cô Thẩm, không biết cô còn nhớ tôi không, lúc trước chúng ta từng gặp nhau ở bệnh viện thành phố."
Thẩm Tô Khê khẽ nhướng mày, mỉm cười đáp lại: "Xin lỗi, tôi không nhớ."
Tình địch của bạn thân cũng chính là tình địch của cô, sao cô có thể cho cô ta mặt mũi được?
Để xem cô ngắt đóa sen trắng này!
Quả nhiên, Thẩm Tô Khê thấy sắc mặt Lâm Diệp Thư cứng lại.
Chẳng qua, cô ta chắc hẳn thuộc hàng "cao cấp", rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.
Lúc này, chuông điện thoại đột ngột reo lên.
Thẩm Tô Khê lấy điện thoại trong túi ra, là Tần Mật gọi đến.
"Mày tới rồi hả?" Thẩm Tô Khê vừa nói vừa nhìn trái phải.
Ba người đều đông đủ, bi kịch gì đây?
Cô lập tức đổi ý: "Mày đứng đó đi đừng nhúc nhích, để tao ra đón!"
Cúp máy, Thẩm Tổ Khê quay đầu nói với Giang Cẩn Châu: "Em ra ngoài đón Tần Mật một lát."
Giang Cẩn Châu cũng đứng dậy: "Anh đi cùng em." Ngữ khí của anh không lạnh lùng như ban nãy nữa. .
Truyện Teen Hay"Không cần, anh cứ ngồi đi." Thẩm Tô Khê vội ngăn cản.
Lâm Diệp Thư lắc nhẹ ly trà, nhìn dáng vẻ trò chuyện thân mật của hai người đối diện, vẻ mặt vô cùng bình thản. Nhưng Trần Kỳ lại không kiềm được cảm xúc.
"Chị dâu nói ai vậy?"
Thẩm Tô Khê quay sang đáp lời: "Tần Mật, bạn học cũ của anh đó."
Sắc mặt Trần Kỳ càng thêm kỳ lạ, nhìn kỹ phát hiện môi còn hơi tái nhợt.
Thẩm Tô Khê không ngờ cái tên Tần Mật có sức sát thương lớn như vậy, nhìn xem người đã bị dọa thành bộ dạng gì rồi.
Đồ đàn ông thúi, chuẩn bị nghênh đón bão tố cuồng nộ đi!
Thẩm Tô Khê ra tới cửa, Tần Mật đang giậm giậm chân tại chỗ, tiếng động khe khẽ hòa lẫn tiếng gió xào xạc.
Như linh cảm được, Tần Mật ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Thẩm Tô Khê liền hồng hộc xông lên, nhéo lỗ tai cô: "Dám để tao chờ lâu như vậy, đi nhanh lên một chút không được hả!"
"Đau đau đau!" Thẩm Tô Khê che lỗ tai lại, lùi mấy bước về sau, tránh xa Tần Mật.
Thật ra vết thương đã sớm đóng vảy, cũng không đau mấy, chẳng qua cô vẫn luôn nhớ lời Giang Cẩn Châu dặn, cho nên chăm chút vết thương rất tỉ mỉ, chờ nó chậm rãi lành.
Tần Mật đột ngột động tay động chân làm cô hơi giật mình, sợ ảnh hưởng đến vết thương.
Lùi được hai mét, cô mới phát hiện mình phản ứng hình như hơi quá.
Nhưng phản ứng này trong mắt Tần Mật không đơn giản chỉ là "hơi quá".
Nghe được tiếng nũng nịu của Thẩm Tô Khê, Tần Mật lập tức rùng mình, qua mấy giây mới phản ứng lại: "Đau? Mày bị gì vậy? Lúc trước mày trèo cây té gãy chân vẹo cổ còn chưa thấy mày kêu đau. Bây giờ bị thương có một chút liền ở đây quỷ khóc sói gào với tao?"
"......"
"Sao bây giờ mày làm mình làm mẩy thế này?" Tần Mật hận sắt không thành thép mà cắn chặt răng: "Hơn nữa còn mong manh dễ vỡ!"
"......"
Thẩm Tô Khê không phục.
Mong manh?
Mong manh dễ vỡ thì thế nào?
Mày còn có thể coi trọng loại người như Trần Kỳ, sao tao không thể làm tiên nữ đáng yêu mong manh?!
"Đôi mắt rõ ràng xinh đẹp như vậy, thế mà bị mù." Thẩm Tô Khê lén nhìn bạn tốt một cái, nhỏ giọng thì thầm.
Tần Mật không nghe rõ, đi được vài bước, phát hiện người sau lưng còn chưa theo kịp, cô quay lại thúc giục: "Ngẩn người cái gì? Mau lại đây."
Thẩm Tô Khê nhanh chóng chạy lên, tới trước cửa phòng, cô túm cánh tay Tần Mật lại: "Hôm nay là ngày lành, cho nên lát nữa mày có thấy ai thì cứ mặc kệ đi, không được phép làm loạn! Nếu không tao sẽ giận đó!"
"Sao hôm nay mày..."
Vừa nói, Tần Mật vừa bước vào phòng, chờ đến khi nhìn thấy rõ bộ dạng người kia, cô lập tức im lặng.
"Má!" Rốt cuộc vẫn không nhịn được mà chửi một tiếng.
Con nhỏ này sao cứ như âm hồn không tan thế hả?
Tần Mật cố nén tiếng chửi xuống mức thấp nhất, chỉ có Thẩm Tô Khê đứng cạnh mới nghe được.
Quả nhiên.
Bạn tốt của cô rốt cuộc vẫn thẹn quá hóa giận.
Tần Mật đứng bất động tại chỗ, cô hung hăng trừng mắt liếc Giang Cẩn Châu một cái, sau đó mới quay sang chào hỏi Lâm Diệp Thư: "Thật không may là cô cũng ở đây."
Lâm Diệp Thư cười nhợt nhạt đáp lại.
Nhưng Tần Mật không định buông tha cho cô ta như vậy, cô bước lại gác tay lên vai Lâm Diệp Thư, tùy tiện nói: "Bạn học cũ, đã lâu không gặp, chi bằng ra ngoài trò chuyện một lát?"
Trần Kỳ chen vào, có lẽ do không đủ tự tin, giọng nói không rõ ràng lắm: "Mọi người đều là bạn học, có cái gì không thể nói ở đây?"
Tần Mật lúc này mới chú ý tới anh: "Ồ, cậu cũng ở đây à?"
Giọng điệu của cô vô cùng hùng hổ: "Chuyện của phụ nữ thôi, cậu nghe làm gì?"
Thẩm Tô Khê sợ hai người đánh nhau, vội vã tiến lên giữ chặt Tần Mật: "Tao cũng là phụ nữ, để tao đi cùng mày."
Tần Mật gỡ ngón tay cô ra, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Không, mày không phải."
"......?"
Đợi khoảng năm phút, Tần Mật còn chưa trở lại, Thẩm Tô Khê càng thêm bất an.
Cô biết sức chiến đấu của Tần Mật, chỉ riêng cái miệng cũng đủ để mắng người tới mức phát khóc, hiển nhiên Lâm Diệp Thư cũng không dễ chọc. Hai người mà xông vào đánh nhau, còn không phải long trời lở đất hay sao.
Trên thực tế, Tần Mật cùng Lâm Diệp Thư không đến mức khoa trương như Thẩm Tô Khê tưởng tượng, nhưng cũng có thể xem như giương cung bạt kiếm.
Vừa đến toilet, Tần Mật lập tức bỏ cổ tay Lâm Diệp Thư ra, mở vòi nước, rửa tay hai ba lần. Sau đó cô tựa lưng vào bệ rửa mặt, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng người đối diện.
Qua một lúc, cô mới nhẹ giọng: "Xem ra phong thủy ở thành phố B không tồi, có thể nuôi ra được tuesday."
Tuesday?
Lâm Diệp Thư chỉ thấy vớ vẩn, cô cười nhạt: "Lúc tôi quen biết anh ấy, cô Thẩm bạn của cô đang ở đâu ấy nhỉ?"
Tần Mật mím môi, nghĩ đến gì đó, cô bật cười ra tiếng: "Cô không nhắc thì tôi cũng quên mất... Cô đi theo Giang Cẩn Châu nhiều năm như vậy, suốt ngày treo bốn chữ thanh mai trúc mã trên miệng, vậy sao chưa từng thấy cậu ta liếc mắt nhìn cô một cái?"
Cô ngẩng đầu, giọng nói ngập tràn đắc ý: "Bạn của tôi, tuy rằng mọi thứ đều tốt hơn cô, nhưng còn một ưu điểm phải kể nữa, cô ấy có thể khiến Giang Cẩn Châu khăng khăng chung thủy, còn cô-- có thể không?"
Lời này chính là con dao đâm ngay tử huyệt của Lâm Diệp Thư.
Nhưng ngoài dự đoán của Tần Mật, Lâm Diệp Thư không tức giận.
"Vậy thì sao?" Lâm Diệp Thư không thèm để ý tư thế hùng hổ dọa người của Tần Mật, cô quay người nhìn gương, vuốt lại những sợi tóc lòa xòa.
Sau khi cười khẽ vài tiếng, Lâm Diệp Thư mới nói: "Cô cảm thấy ba tháng có thể thắng được mười năm ư?"
Giọng điệu của cô ta lập tức chọc Tần Mật bốc lửa.
Tần Mật lớn đến chừng này, gặp qua không ít loại người, nhưng chưa từng thấy ai như Lâm Diệp Thư, cô đã xem nhẹ đóa sen trắng ngàn năm này rồi.
Không khí đông cứng, yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng hai người hít thở.
Lâm Diệp Thư nhìn thấy Tần Mật giơ tay lên, cô không tránh--
Giữa không trung, cổ tay mảnh khảnh của Tần Mật bị chặn lại, Lâm Diệp Thư khẽ nâng mí mắt, dưới ánh đèn chói lọi, cánh tay kia gần như trắng bệch, mạch máu xanh tím phá lệ rõ ràng.
Ánh mắt Lâm Diệp Thư nhìn sang chỗ khác, cô nhìn thấy khóe môi Thẩm Tô Khê mím chặt, sắc môi màu mật ngọt bóng loáng, nhưng lại vô cớ tạo cảm giác cao ngạo xa cách.
Tần Mật sửng sốt, còn chưa tìm được lời thích hợp để nói, lực đạo ngay cổ tay đã biến mất, sau đó cô nghe thấy: "Mười năm mà không có tương lai, vĩnh viễn cũng chỉ là mười năm."
Thẩm Tô Khê không rõ biểu tình trên mặt mình thế nào, cô chỉ nhớ mình nói rằng: "Nhưng có đôi khi, ba tháng có thể kéo dài thành cả đời."
"Những lời này, tôi hi vọng bác sĩ Lâm hiểu rõ."
"Nhưng nếu không hiểu cũng không sao," Khóe miệng cô khẽ cong một nét trào phúng: "Dù sao thì không phải ai cũng có liêm sỉ."