Cảm xúc bất an của Giang Cẩn Châu không đơn giản chỉ vì cô gặp nguy hiểm.

Anh từng tự phụ mà cho rằng chỉ cần ở bên cạnh cô, anh sẽ bảo vệ được cô.

Nhưng rồi Lâm Diệp Thư xuất hiện, hôm nay suýt nữa cô xảy ra chuyện, tất cả đều không nằm trong dự tính của anh.

Lỡ như đám lưu manh đó là xã hội đen thì hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào?

Anh không dám tưởng tượng.

Chung cư đối diện thấp bé cũ kỹ, chút ánh sáng len lỏi giữa hai bên ảm đạm, như tàn thuốc vụt sáng trong đêm tối.

Khi ánh sáng dần lụi tàn trong mắt Thẩm Tô Khê, áp lực trên vai cô thả lỏng, tầm mắt xuất hiện ống tay áo với những logo lạ lẫm.

Đồng thời, trên đầu có giọng nói trầm thấp truyền đến: "Ngày mốt muốn đi đâu?"

Thẩm Tô Khê ngơ ngác ngẩng đầu, cô không nghĩ anh sẽ hỏi chuyện này.

Khoảng thời gian im lặng ban nãy đủ để cô tưởng tượng ra các vấn đề anh sẽ nói.

Có thể là an ủi, cũng có thể là xin lỗi, nhưng cô không đoán được anh sẽ hỏi lại chuyện này.

Anh đã không muốn nhắc tới nữa, cô cũng tự nhiên đáp: "Đi đâu cũng được ư?"

Giang Cẩn Châu gật đầu.

Đuôi mắt anh vẫn phiếm hồng.

Thẩm Tô Khê nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy đi ăn, đi công viên, đi xem phim, đi dạo."

Biết được bạn tốt copy paste lại y chang lời mình, Tần Mật cười ha hả qua loa điện thoại: "Mày có đùa không? Lúc đó ai chê tao nhàm chán?"

Thẩm Tô Khê bước ra khỏi thang máy, làm lơ lời chế nhạo: "Nếu không tao phải nói gì bây giờ? Tao muốn lên trời, anh ấy có làm được không?"

Tần Mật nghẹn họng một hồi.

"... Có cần tao gợi ý cho cái gì vừa lãng mạn vừa hợp thực tế hơn không?"

"Bây giờ tao thấy đi ăn đi công viên đi xem phim đi dạo cũng khá tốt, tuy mấy chuyện này đặt trên người mày thì nhàm chán thật, nhưng sao có thể đánh đồng tao với mày được? Huống hồ Châu Châu cùng đám đàn ông của mày khác một trời một vực! Tới ngày hôm đó đi, tao cho mày biết cái gì gọi là biến phân thành vàng!"

Châu Châu?!

"Rốt cuộc Giang Cẩn Châu bón cho mày loại mê hồn dược nào vậy? Từ Giang Cẩn Châu chó chết  đến bạn trai, bây giờ lại thành..."

Tần Mật nói không nổi hai chữ sến rện kia: "Cách xưng hô của mày thay đổi còn nhanh hơn cả vận tốc ánh sáng!"

Thẩm Tô Khê: "......"

Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.

Nhưng mê hồn dược Tần Mật nói, có lẽ là có thật.

Anh đã cho cô một liều mạnh nhất vào đêm hôm qua.

Sau khi cô nói câu kia, bên tai truyền đến tiếng cười thật khẽ, vụt qua vội vã.

Ngay sau đó, cô nghe thấy người đối diện nói: "Khê Khê, đây là lần đầu tiên anh thích một người, và cũng sẽ là lần cuối cùng."

"Anh biết hiện tại anh vẫn chưa đủ tốt, nhưng những thứ người khác có, em cũng sẽ có được."

Cô ngẩng đầu nhìn anh, hàng mi anh quá dài, nhưng không thể che được đôi mắt sáng trong, khẽ ánh lên từng tia lấp lánh dưới ánh đèn đường vàng nhạt.

"Hơn nữa, còn sẽ có nhiều hơn bọn họ."

Suốt cả đêm, đầu cô cứ lâng lâng, không ngừng lặp đi lặp lại những lời này.

Không ngờ người đàn ông của cô tuy thân thể không được lắm nhưng lại biết nói lời khiến người khác thổn thức thế này.

Thấy đầu kia điện thoại im lặng một lúc lâu, Tần Mật mất hết kiên nhẫn, "Không có gì nữa thì cúp đây." 

"Đừng cúp--" Thẩm Tô Khê vội ngăn lại: "Tao còn chưa nói..."

Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt vừa vặn dừng lại ở hai người đang giằng co ngoài bãi đỗ xe.

Lâm Diệp Thư?

"Cúp đây!" Cô lập tức đổi ý, nhanh chóng núp sau cây long não, lén lút liếc mắt sang nhìn.

Ngoài đường ít người, nhưng bởi vì cách tương đối xa, cô không nghe rõ lắm.

Nghe chữ được chữ mất, Thẩm Tô Khê chỉ có thể đoán xe của Lâm Diệp Thư bị tróc một mảng sơn, người đàn ông kia cảm thấy cô ta bắt đền mình hơi quá đáng, nhưng Lâm Diệp Thư không chịu thỏa hiệp, hai bên cứ thế giằng co qua lại.

Lúc ở bệnh viện, cô không để ý Lâm Diệp Thư lắm.

Hôm nay gặp lại cô mới nhìn kỹ hơn, dáng người cô ta không quá cao, khung xương nhỏ, cả người nhìn yếu ớt đơn bạc, nhưng khí chất thì không mềm mỏng như vậy.

Từng cử chỉ, cách trang điểm, cả lời nói đều toát ra khí thế hiếu chiến, dù cách một khoảng xa cô vẫn mơ hồ cảm nhận được.

Rõ ràng là mẫu người kiêu ngạo.

Thẩm Tô Khê cảm thán một hồi, Tần Mật đúng là quá liều.

Mắt phải mù cỡ nào mới trêu vào một vị tình địch như vậy?

Nếu không phải do cái nết hay đi ghẹo trai của Tần Mật, bây giờ cô cũng đâu đến nỗi nhìn thấy Lâm Diệp Thư phải đi đường vòng?

Sau khi nhìn thấy mặt hung dữ của Lâm Diệp Thư, Thẩm Tô Khê định gọi điện cho Tần Mật, khuyên nhủ bạn tốt nên dừng sự nghiệp tra nữ lại, đừng làm liên lụy tới người bạn vô tội này nữa, nhưng chẳng hiểu sao Tần Mật không bắt máy.

Ý định đi dạo phố cùng chị em tốt cũng theo đó tan biến.

Nhưng để làm mù mắt chó của Giang Cẩn Châu, cô vẫn quyết định tới trung tâm thương mại mua một bộ đồ mới, lúc về nhà còn thử lại một lần.

Sau đó cô gửi ảnh tự sướng qua cho Tần Mật.

suxi: "Vì sao tao cứ phải xinh đẹp thế này!"

Qua nửa ngày, Tần Mật mới nhắn lại một chữ "Ồ."

"......"

Đồ lạnh nhạt vô tình.

suxi: "Thế nào? Tao tính ngày mốt mặc bộ này nè."

Tần Mật vờ như không thấy chữ "nè" đáng yêu thẹn thùng của cô: "Tạm được, còn hơn không mặc gì."

"......?"

Tần bảo bối: "Có cần tao đặt phòng trước cho hai người không?"

suxi: "Cút!"

suxi: "Có còn là con người không.jpg"

Nhưng qua không bao lâu, cảm giác mong chờ của cô đã giảm phân nửa. Không biết Trần Kỳ nghe được chuyện này từ chỗ nào mà nhắn tin cho cô.

Trần Kỳ: "Chị dâu, 100 ngày vui vẻ!"

Tuy rằng lời này nghe cứ quái lạ thế nào, Thẩm Tô Khê vẫn lịch sự nhắn lại "Cảm ơn".

Qua vài giây, màn hình lại hiện lên tin nhắn: "Hai người có dự định gì chưa? Thế giới hai người long trọng như vậy, có thể mời em theo với không? Em đảm bảo sẽ chuẩn bị bữa tối khiến anh chị vừa lòng!"

Nhìn thấy câu này, Thẩm Tô Khê lập tức bùng nổ.

Đã biết là thế giới hai người, anh còn xin chen một chân vào làm gì???

Giang Cẩn Châu cắt xong bò bít-tết, đẩy đĩa qua cho cô, vừa vặn thấy bộ dạng hận không thể nuốt trôi điện thoại của Thẩm Tô Khê.

"Sao vậy em?"

Thẩm Tô Khê buông điện thoại xuống, khóe môi giật giật: "Trần Kỳ nói muốn cùng ăn tối với chúng ta vào ngày mốt, có thể không?"

Nếu anh dám đồng ý, lập tức chia tay!!!

Việc này hiển nhiên Trần Kỳ đã nói với Giang Cẩn Châu trước, anh từ chối không thương tiếc, còn tặng cậu ta thêm một cái thùng để tự trôi dạt ra biển.

Nhưng lúc này Giang Cẩn Châu lại ném vấn đề lại cho cô: "Em quyết định đi."

"......"

Nói cô quyết định, thật ra cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Thẩm Tô Khê đành phải căng da đầu nhắn cho Trần Kỳ: "Được."

Được!

Được cái đm!

Có lẽ bị lửa giận hơ mất não, Thẩm Tô Khê chợt hỏi: "Vậy anh muốn gọi cả Tần Mật không?"

Lần này anh mà dám đồng ý, lập tức chia tay!!!

Giang Cẩn Châu khẽ nhướng mày, sau đó khẽ gật đầu.

"......"

Cơm nước xong xuôi, Thẩm Tô Khê không mấy tình nguyện mà gọi cho Tần Mật: "Tối thứ sáu mày rảnh không?"

Mau nói không rảnh đi! Mau!!!

"Rảnh."

"......"

"Sao tao nhớ mày phải đi xã giao một chuyến mà nhỉ?"

"Hồi nào? Mày nhớ nhầm rồi."

"......"

"Tối thứ sáu muốn đi ăn cùng nhau không?"

Mau nói mày muốn giảm cân đi! Mau!!!

Tần Mật ngừng lại vài giây, chợt nhớ ra Thẩm Tô Khê hình như có nói thứ sáu là kỷ niệm 100 ngày yêu?

"Muốn!" 

Tần Mật không do dự đáp, ruột gan Thẩm Tô Khê cũng theo đó run bần bật.

Được lắm!

Xem ra bữa tối thứ sáu chính là bữa cơm cuối của tù nhân!

Sau khi đem Thẩm Tô Khê về, Giang Cẩn Châu về nhà tổ tiên, ông nội Giang cũng ở đó.

"Bên Đàm gia sao lại thế này?" Giang Vọng híp mắt nhìn anh, ánh mắt mang theo ý vị tìm tòi nghiên cứu.

Giang gia có gốc rễ thâm sâu, gia nghiệp đồ sộ, nhưng mấy năm gần đây, sức khỏe của ông ngày càng sa sút, đừng nói đến việc phát triển Giang thị, có thể ổn định cục diện đã là chuyện không dễ.

Con trai lớn không ở Ngu thành, con cháu khác thì không quan tâm đến tập đoàn, chỉ có thể tạm đem hi vọng ký thác lên người đứa cháu bị trục xuất 7 năm ra nước ngoài Giang Cẩn Châu này.

Nhưng trước khi xuất ngoại, đứa cháu này thật sự nghịch ngợm, Giang Vọng cũng không tin lãng tử có thể quay đầu, cho nên càng không yên tâm về anh.

Trùng hợp thay, ngay lúc đó, nội bộ tập đoàn đang đấu đá nghiêm trọng.

Nhân cơ hội này, ông muốn thử thách Giang Cẩn Châu một phen.

Nhưng không ngờ Giang Cẩn Châu ra tay còn dứt khoát hơn so với tưởng tượng của ông nhiều.

Giang Vọng không biết anh tìm đâu ra nhược điểm của mấy lão cáo già kia, giúp ông thuận lợi giành lại cổ phần cùng quyền biểu quyết, thành công bắt được một hạng mục lớn.

Mấy tháng ngắn ngủi sau đó, Giang Vọng đã bí mật chuyển giao phần lớn công việc cho Giang Cẩn Châu, chức danh chủ tịch của ông chỉ để làm bù nhìn.

Cũng trong khoảng thời gian đó, ông mới hiểu được tính nết của cháu trai nhà mình.

Hợp tác với Đàm gia được khoảng một năm, ngay trước ngày ký hợp đồng, Giang thị đột nhiên từ bỏ khoản đầu tư.

Bút tích của ai, Giang Vọng liếc mắt cũng biết.

Giang Cẩn Châu cũng không phải đi tay không đến, anh khẽ gõ hai ngón tay, trợ lý bên cạnh lập tức tiến lên đưa cho Giang Vọng một xấp tài liệu.

Giang Vọng càng xem càng kinh hãi, sau đó ông nghe thấy Giang Cẩn Châu nói: "Giang thị không thể hợp tác với người thiếu tín nhiệm như vậy được."

Không sai.

Chuyện làm giả hồ sơ kế toán tài chính này một khi bị phát hiện, không chỉ Đàm gia, ngay cả Giang thị cũng sẽ bị liên lụy ít nhiều.

Giang Vọng khép tập tài liệu lại, qua một lúc lâu mới chuyển chủ đề: "Tới cũng đã tới, đêm nay ở lại đi, bà cứ nhắc cháu mãi."

"Đêm nay thì không được," Giang Cẩn Châu cười cười: "Còn có việc phải xử lý."

Chiếc Bentley đen dừng trước cửa Lam Hải.

Người đàn ông bước ra từ trong xe, xuất hiện giữa đêm đen, nhưng đường nét tuấn tú vẫn hiện rõ.

Bộ vest to rộng, thân hình cao lớn, không hề che giấu vẻ lạnh lùng xa cách

Rất nhanh liền có người ra chào đón.

Giang Cẩn Châu được dẫn tới trước cửa phòng, còn chưa bước vào, tiếng huyên thuyên của Trần Kỳ đã truyền tới: "Anh Giang sao còn chưa tới nữa? Người ta đã tắm rửa sạch sẽ chờ nãy giờ--"

Lời chưa dứt, người ngoài cửa bước vào, cười như không cười một cái, Trần Kỳ lập tức im miệng.

Cao Duệ chen vào nói: "Người ở bên kia." 

Giang Cẩn Châu nhìn theo hướng Cao Duệ chỉ, Thạch Tấn đang cùng mấy người đàn ông chơi đổ xí ngầu, cả mặt đỏ bừng do uống rượu.

Giang Cẩn Châu thong thả bước tới chỗ Thạch Tấn, hai người đàn ông ngồi cạnh gã ta lập tức nhường chỗ cho anh.

Thạch Tấn ngước lên nhìn anh, cố nén được cảm giác run sợ.

Trước khi đi chuyến này gã đã tìm hiểu qua, biết được người thừa kế của Giang gia này không hề dễ chiều.

Lời khen vừa tới bên miệng, liền bị đối phương cắt ngang: "Vết thương hồi phục không tệ."

Thạch Tấn sửng sốt, qua một lúc mới biết anh đang nói gì.

Vết thương của gã không nằm trên mặt, sao vị Thái tử này có thể biết được?

Nhưng gã ta vẫn đáp một câu tượng trưng: "Quả thật không tệ, đa tạ Giang thiếu quan tâm."

Giang Cẩn Châu không khỏi bật cười: "Có vẻ xuống tay vẫn chưa đủ tàn nhẫn."

Thạch Tấn lúc này hoàn toàn sửng sốt, màn hình trước mắt gã dần hiện lên, càng xem, sắc mặt gã còn khó coi.

Màn hình còn không phải đang chiếu video giám sát ngày gã bị đánh hay sao?

Chẳng qua, người đánh gã thế mà lại là Giang Cẩn Châu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play