Nhờ ơn Giang Cẩn Châu, Thẩm Tô Khê không ngủ được, cứ thế mở to mắt cho tới sáng. Trên chăn bông còn hai dấu cắn rõ ràng.

Trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh đêm qua.

Cô đã quên mất mình trở về chung cư thế nào, chỉ nhớ trái tim trong lồng ngực đập rộn vang hơn cả tiếng bước chân của hai người.

Thình thịch, thình thịch.

Từng chút rồi từng chút, không ngừng.

Lâng lâng xao động đến khi thang máy "đinh" một tiếng, giữa hành lang chật hẹp, cơn gió lạnh lẽo xào xạc, hơi nóng trong người mới tan một nửa.

Thẩm Tô Khê hậu tri hậu giác ý thức được, có phải cô quá buông thả hay không?

Hay là lát nữa mời anh ấy uống cốc trà, sau đó khéo léo mời anh ấy về?

Thẩm Tô Khê chầm chậm ấn mã khóa, ngay lúc cô đang phỉ nhổ "Sao mình lại háo sắc thế này" trong đầu, cô chợt nghe thấy giọng nói từ đằng sau.

"Tô Khê, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."

"?"

Cô đứng thẳng người dậy, xoay đầu lại, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Giang Cẩn Châu.

Từ từ, cô vừa nghe cái gì ấy nhỉ?

Ngủ ngon?

"??"

"???"

"Mày nói thử coi, rốt cuộc ảnh bị gì vậy? Rõ ràng tao đã--"

Nói được một nửa, Thẩm Tô Khê dừng lại, sao trông cô có vẻ đói khát nam sắc thế này.

Cô đói khát lắm sao?

Sao có thể! Cô chỉ bị bộ dạng "hoa tươi trước mặt nhưng lại để héo" của Giang Cẩn Châu chọc tức thôi.

Thế nên, sau khi Tần Mật "Hả" một tiếng, cô kiềm cơn nghẹn nơi cổ họng lại, đổi cách nói khác: "Giang Cẩn Châu có lẽ không được."

".......?"

Tần Mật chỉ muốn mở đầu cô ra xem có bao nhiêu ý nghĩ ngu đần trong đó.

Ở đầu kia điện thoại, Thẩm Tô Khê bắt đầu giải thích cặn kẽ: "Mày nghĩ đi, lúc đó đã hơn 10 giờ tối, đêm khuya thanh mát trai đơn gái chiếc, huống hồ người nữ còn có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, lồi lõm đúng chỗ, mày biết đó gọi là gì không? Thiên thời địa lợi nhân hòa!!!"

"......"

"Nhưng mày nhìn đi, nhìn xem Giang Cẩn Châu làm gì! Ảnh chúc tao ngủ ngon, con mẹ nó chứ ngủ ngon! Bây giờ nghe hai chữ này tao chỉ thấy da đầu tê dại, lông tơ dựng ngược!"

"Rầm" một tiếng, trái cây trên bàn run run, một quả táo rơi xuống.

Tần Mật ở đầu kia điện thoại bị giọng nói phẫn nộ cùng cú đấm của cô làm hoảng sợ, trái tim giật nảy như trái cây trên bàn.

Bình tĩnh lại, Tần Mật liền chửi: "Mày có bệnh không, dùng sức lớn như vậy làm gì."

Thẩm Tô Khê bây giờ giống như một đóa hoa héo úa, Tần Mật nói gì cô không quan tâm.

Thứ cô quan tâm lúc này chỉ có một.

"Không phải mày là bạn học của Giang Cẩn Châu hả, tuyến tiền liệt của anh ấy có vấn đề gì không?"

"?"

"......"

Tần Mật cảm tưởng nước bọt của mình sắp phun trào--

Tao thấy mày mới có vấn đề, là bạn học thì phải biết cái kia của đối phương có dùng được hay không sao??? Chẳng lẽ Giang Cẩn Châu dùng Phong Hỏa Luân của Natra bay lên trời, nói với hàng nghìn người bên dưới rằng "Người anh em của tôi không lên được"???

Thẩm Tô Khê tắt ti vi, cô sợ mình nghe sót chữ nào từ miệng Tần Mật, kết quả Tần Mật chẳng thốt nửa chữ.

Sự im lặng này có khác gì giấu đầu lòi đuôi đâu.

Thôi được, Thẩm Tô Khê héo tàn.

Xem ra trước khi chia tay cũng chỉ có thể nằm đắp chăn bông nói chuyện phiếm thôi.

Hai người cùng nhau trầm mặc.

Nghĩ tới gì đó, Thẩm Tô Khê nhắn tin cho Giang Cẩn Châu.

suxi: "Khi anh sợ rằng mình không thể, hãy cứ bước lên vạch kẻ đường."

Cô nói rõ mồn một thế này rồi, chẳng lẽ Giang Cẩn Châu còn không hiểu?

Trùng hợp thay, Giang Cẩn Châu quả thật không hiểu.

Quân sự quạt mo Trần Kỳ nói với anh: "Thẩm Tô Khê muốn đi dạo."

winter: "Tối thứ sáu này anh không tăng ca, chúng ta có thể đi dạo."

Thẩm Tô Khê: "......?"

Con mắt nào của anh nhìn ra em có ý như vậy?

Cô tức giận thoát khỏi wechat, nói với Tần Mật: "Mặc kệ cái kia của Giang Cẩn Châu có được không, nhưng chắc chắn não anh ấy không được!"

Tần Mật: "?"

Có tiếng động vang lên ngoài nhà.

Thẩm Tô Khê dỏng tai lên nghe.

Hình như là tiếng kéo vali.

Chắc là nhà bên cạnh mới trở về.

Thẩm Tô Khê nhẩm tính, đã hơn nửa tháng không thấy mặt cô ta.

Cô khẽ giật mình, mặc kệ Giang Cẩn Châu có vấn đề về tuyến tiền liệt không, cô vội vã để lại một câu "Con nhỏ nhà kế bên về rồi, tao phải ra dạy nó cách làm người đây" rồi ra ngoài.

Đẩy cửa ra, Liễu Y Lan đang đẩy vali vào nhà.

Nghe thấy động tĩnh, cô ta hơi ngừng lại.

Nhân lúc Liễu Y Lan ngây người, Thẩm Tô Khê xỏ dép lê, một chân giẫm lên miếng bìa các-tông trước cửa, một chân đạp lên cửa nhà cô ta.

Liễu Y Lan liếc nhìn cô một cái, không nói gì, đẩy vali vào cất rồi mới ra khoanh tay trịch thượng với cô.

"Có chuyện gì."

"Một vài chuyện vặt."

Thẩm Tô Khê dựa tường cười nói.

Liễu Y Lan nhướng mày, tỏ ý không kiên nhẫn.

Thẩm Tô Khê mượn cơ hội mà nói hết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.

Bao gồm cả chuyện mấy cái hộp chuyển phát nhanh xếp lung tung trước cửa nhà, cô hi vọng cô ta biết điều mà dọn dẹp gọn gàng vào, đừng để lấn sang nhà cô nữa.

Gồm cả chuyện đường dẫn ống nước bị rỉ, sớm tìm người sửa một chút, thấm tới nổi tường sắp mọc nấm rồi.

Gồm cả tiếng kêu như vịt lúc giữa đêm nữa.

Nghe vậy, Liễu Y Lan cười cười: "Đàn ông ấy mà, tới buổi tối liền không kiềm chế được cái chân giữa, có thể trách tôi sao?"

Thẩm Tô Khê chỉ muốn giới thiệu bạn trai mình cho Liễu Y Lan, nhưng cô vẫn vỗ tay mấy cái: "Nhưng mà, đám đàn ông của cô còn đúng giờ hơn gà trống gáy mỗi sáng nữa."

"......"

Liễu Y Lan bị chặn họng, không nói được gì.

Cô ta quên mất, bàn về da mặt, sao có thể dày hơn Thẩm Tô Khê được.

Không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề chẳng hay ho gì với loại phụ nữ không có liêm sỉ này nữa, Liễu Y Lan muốn đóng cửa, nhưng có lẽ, cô ta đã quá khinh thường sức lực của Thẩm Tô Khê, cánh cửa lại mở rộng thêm một chút.

"Xuất phát từ quan hệ láng giềng thân thiết của chúng ta cùng tinh thần nhân ái giúp đỡ người tàn tật, tôi đã đặc biệt tính toán giúp cô."

Thẩm Tô Khê lấy điện thoại ra gõ gõ gì đó, qua vài giây, mấy con số đập vào mắt Liễu Y Lan.

Cô chọt chọt màn hình, nói: "Nhìn thấy không, được có bấy nhiêu đây phút thôi, hình như cũng không hay lắm đâu."

"......?"

Liễu Y Lan sửng sốt, mất một lúc mới nhận ra cô đang nói tới cái gì.

Thẩm Tô Khê còn chưa thỏa mãn: "Thật ra, tôi rất ngưỡng mộ ánh mắt tìm đàn ông của cô, nguyên một đám giống nhau như đúc."

Cô nhìn Liễu Y Lan, tay khẽ cuốn lọn tóc, nhếch môi khiêu khích: "Cởi quần ra liền có thể tới ngày thiếu nhi(*), Đường Thái Tông ăn linh dược cả đời còn chưa thể cải lão hoàn đồng, thế nhưng bọn họ có thể, không phải rất đáng hâm mộ sao?"

    (*) Câu này ý là chê cái kia quá bé.

Chuyện giường chiếu của mình bị người khác nói như vậy, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Sắc mặt Liễu Y Lan trầm xuống, cô ta quay đầu nhìn vào trong nhà, tìm kiếm xem có gậy đánh chó hay cái gì đó tương tự không, để cô ta dạy dỗ lại con ả hư đốn này.

Vừa lúc có nhà khác mở cửa ra, nhìn sang chỗ bọn họ.

Những lời cần nói xem như đã nói xong, Thẩm Tô Khê cười chào hỏi người kia một cái, sau đó thu chân lại, tốt bụng đóng cửa giúp Liễu Y Lan.

"Rầm" một tiếng không nhỏ.

Liễu Y Lan bị cô chọc tức, đỏ hết cả mặt.

Thẩm Tô Khê cho rằng sẽ không gặp lại Liễu Y Lan trong một khoảng thời gian, kết quả, hai ngày sau liền đụng mặt cô ta ở trung tâm thương mại.

Liễu Y Lan đang đứng trước gương, ướm thử mấy bộ đồ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô ta quay đầu lại, mắt chạm mắt hai mươi giây với người phụ nữ kia.

Cả hai cùng lộ ra biểu tình "Mẹ nó lại là cô", "Cút cút cút để bà đây đẹp một mình".

"Cái này cũng đẹp quá, anh ơi, người ta muốn~."

Tay Thẩm Tô Khê run lên, da gà da vịt rơi đầy mặt đất, đồng thời mắng chửi cô ta trong lòng.

Cô ta thay đổi giọng nói cũng nhanh quá rồi!

Không thể không nể phục!

Thẩm Tô Khê nhìn trúng một chiếc blazer nỉ màu trắng kem, cổ áo viền bạc, cuối đường viền cài chiếc pin hình hoa thanh cúc, phản chiếu ánh đèn lấp lánh.

Lực chú ý của Liễu Y Lan vẫn luôn ở chỗ Thẩm Tô Khê, tự nhiên cũng nhìn thấy chiếc blazer trong tay cô.

Tuy rằng bình thường cả hai đều không ưa gì nhau, nhưng cũng không thể phủ nhận, mắt nhìn của Thẩm Tô Khê rất được.

Nghĩ một lát, tầm mắt Liễu Y Lan hướng về phía sofa.

Người đàn ông ngồi đó mặt mày cực kỳ tuấn tú, chiếc áo sơ-mi tầm thường được anh mặc trên người cũng trở nên khí chất. Liễu Y Lan quay đầu nhìn người đi bên cạnh mình, ngoài trừ có tiền ra thì ông ta có khác gì con lợn đâu.

Không sao, ít ra là có tiền!

Loại bạn trai nghèo kiết hủ lậu như của Thẩm Tô Khê, ngoại trừ đẹp trai ra thì thẻ có thể quẹt được sao?

Liễu Y Lan chậm rãi thu hồi ánh mắt, trên mặt hiện rõ đắc ý "Bạn trai tôi tốt hơn cô gấp trăm lần", cô ta bước lên, ngẩng đầu chỉ vào cái áo Thẩm Tô Khê đang cầm: "Tôi cũng muốn thử cái này, size S."

"Xin đợi một lát ạ."

Sau đó nhân viên ngại ngùng nói: "Xin lỗi chị, cái này chỉ còn size M thôi."

Liễu Y Lan hơi do dự, nhưng nhớ đến vẻ vênh váo của Thẩm Tô Khê hôm qua, đừng nói chỉ là quần áo lớn hơn một size, có là size bao tải XXXXXXL cô ta cũng nguyện ý khoác trên người.

Cô ta che miệng, ai da một tiếng: "Không cẩn thận nhìn trúng cùng món hàng giống cô, chắc là không sao đâu."

"......"

Không cẩn thận đúng chỗ quá nhỉ.

Thẩm Tô Khê cười một cái hiền dịu: "Không sao, tôi cũng không ngại mặc trùng đồ với cô."

Mặc đi! Có bản lĩnh thì cô mặc đi! Dù sao tôi cũng đẹp hơn!!!

Có lẽ do số đo không vừa lắm, lúc mặc vào không đẹp như Thẩm Tô Khê tưởng tượng, phần vai áo quá rộng.

Liễu Y Lan mặc lên cũng không khá hơn bao nhiêu, khung xương cô ta còn nhỏ hơn Thẩm Tô Khê.

Thẩm Tô Khê bật cười một cái, ánh mắt Liễu Y Lan lập tức phóng dao găm tới, "Cô cười cái gì?"

"Cười cô hiện tại xinh đẹp như gà mái kêu oang oác trong ổ."

"......?" Con ả chết tiệt này!

Thẩm Tô Khê vui vẻ trả lại áo cho nhân viên cửa hàng: "Làm phiền cô."

Giang Cẩn Châu buông tạp chí trên tay: "Em không thích à?"

"Size M lớn quá." Cô mặc lại áo khoác của mình, vén tóc sang bên tai, nhàn nhạt quét mắt nhìn về phía bên kia: "Mua về có mà tự rước nhục."

Liễu Y Lan vừa mới "Mua mua mua", nghe vậy, cô ta không khỏi nghẹn họng, tức đến mức suýt bốc khói.

Một ngày nào đó, cô ta phải giết con khốn Thẩm Tô Khê này!

Lúc Thẩm Tô Khê bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên tay Giang Cẩn Châu nhiều thêm một túi hàng.

"Đây là?"

Vừa nói, cô vừa liếc mắt nhìn vào trong, là cái blazer màu trắng kem kia, suy đoán lập tức được kiểm chứng.

Kinh hỉ là thật, nhưng cô chưa đến mức mù quáng.

"Không phải ban nãy nói không có size sao?" Cái trong túi là size S.

Nhanh như vậy đã có hàng? Hóa ra cửa hàng này bình thường đều dùng hỏa tiễn để nhập hàng sao.

"Nhân viên nói lúc trước có người đặt mua cái này, nhưng vừa nãy người ta gọi điện hủy đơn." Anh tự nhiên nắm lấy tay cô, khóe môi hơi cong: "Lần này chúng ta may mắn."

Thẩm Tô Khê bị nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay làm lâng lâng, hoàn toàn không có tâm tư hoài nghi tính chân thật trong lời nói của anh.

Về tới nhà, cô lấy áo ra mặc lần nữa, chụp ảnh gửi qua khoe khoang với Tần Mật, còn chưa kịp thu lại mấy lời nịnh hót, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cô nhìn qua lỗ mắt mèo, không quen biết.

"Cô là?"

Người nọ rất lễ phép: "Xin chào, cho hỏi cô có phải là cô Thẩm không ạ, tôi là nhân viên ở a$s."

Đầu năm nay, nhân viên còn mang cả hàng đến tận nhà sao...?

Cô mở cửa, chẳng hiểu ra sao, nhất thời há hốc mồm.

''Các người muốn...?"

- - Kéo cả quầy hàng đến nhà tôi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play