Phong Thiển cũng chưa thấy rõ ràng như thế nào, chỉ nghe cùm cụp một tiếng.
Cửa phòng bị đóng lại.
Phong Thiển mê mang mà chớp chớp mắt.
Tình huống gì đây?
Đã nửa đêm rồi mà còn dọa ma à?
Nhưng mà giây tiếp theo, Phong Thiển đã bị người ôm vào trong ngực.
Phong Thiển: "......"
Nàng chớp đôi mắt.
"Hoàng thúc?"
Phượng Quyết đem cằm gác ở trên vai tiểu hoàng đế, ngón tay thon dài vòng lấy đối phương, ôm thật sự chặt.
Có lẽ là nghe được thanh âm của tiểu hoàng đế, hắn chậm rãi nâng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn chằm chằm đối phương.
Thanh âm hắn hơi khàn, mang theo một chút ủy khuất: "Bệ hạ đưa hà bao cho hắn ta."
"Hả?" Phong Thiển không hiểu ra sao.
Hà bao gì?
Hắn là ai?
Tiểu hoàng đế nghiêm trang phản bác: "Đừng nói bậy, ta không tặng hà bao cho người khác!"
Không hiểu sao Phượng Quyết nghe được tiểu hoàng đế nói càng ủy khuất.
Mắt phượng xinh đẹp của hắn mờ mịt điểm điểm sương mù, giờ phút này bộ dáng ủy khuất thật sự thực khiến người ta phạm tội......
"Bệ hạ gạt người......"
Phong Thiển: "......"
Mảnh nhỏ là bị đoạt mất linh hồn rồi à?
Hệ thống: "Ký chủ sức tưởng tượng của ngươi thật phong phú!"
"......"
"Ta không lừa ngươi." Phong Thiển phủ nhận.
Biểu tình của Phượng Quyết càng thêm ủy khuất, "Bệ hạ gạt ta, bệ hạ rõ ràng đưa hà bao cho Cố Viễn......"
Phong Thiển cẩn thận suy nghĩ, mới phản ứng lại đây.
Nàng hình như là cho Cố Viễn một cái hà bao?
Nhưng kia rõ ràng là hệ thống, lại không phải nàng, không tính là nàng đưa đi......
Hệ thống: "Ký chủ, cái nồi này ta không úp đâu nhé!" (Ý là không chịu trách nhiệm đó ^^)
Phong Thiển: "......" Ngươi không chịu trách nhiệm ai chịu?
Hệ thống hừ hừ, vui sướng khi thấy người gặp họa: "Ký chủ vẫn là ngẫm lại ứng phó mảnh nhỏ như thế nào đi!"
Phong Thiển: "......"
Nhìn thoáng qua mảnh nhỏ giống như tiểu đáng thương đang ủy khuất.
Phong Thiển mím môi: "Kia không tính, túi tiền không phải của ta."
Phượng Quyết chớp chớp mắt.
Một hồi nhìn đến vẻ mặt Phượng Quyết luôn thanh lãnh đạm mạc lộ ra loại thần sắc ngây ngô giống như hài đồng vậy.
Phong Thiển đáy lòng thật là ngũ vị tạp trần.
"Nếu ngươi thích, ta mua một cái tặng cho ngươi."
Tiểu đáng thương Phượng Quyết lắc lắc đầu.
"Không cần."
Phong Thiển: "......" Mảnh nhỏ sao lại khó hầu hạ như vậy!
"Ta muốn bệ hạ tự mình thêu......"
Phong Thiển ngẩn ra.
Cái gì?
Còn muốn ta tự mình thêu!
Kể cả ngươi là mảnh nhỏ cũng không thể muốn làm gì thì làm......
Sau đó tầm mắt Phong Thiển đối diện với đôi mắt ủy khuất của Phượng Quyết, lời nói mắc ở trong cổ họng.
Được rồi, nàng thêu là được chứ gì.
Mảnh nhỏ hôm nay sao lại thế này, sao nắm một cái hà bao không bỏ?
Chẳng lẽ hà bao là đồ vật hiếm lạ?
Thần sắc Phong Thiển cổ quái mà nhìn thoáng qua Phượng Quyết.
Mảnh nhỏ đây là uống say?
Hắn mới uống nhiều ít rượu liền say......
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Mảnh nhỏ uống say, là đáng yêu như vậy sao.
Chính là, mảnh nhỏ ôm đến thật chặt, đau quá.
"Ta thêu cho ngươi, ngươi buông ta ra trước được không?" Phong Thiển cũng không dám cứng rắn nói, lời nói nhỏ nhẹ vang lên.
Bởi vì mảnh nhỏ say như là tiểu đáng thương bị ủy khuất.
Phượng Quyết cong cong mắt, hiển nhiên là đã có được đáp án mình muốn.
Hắn ngoan ngoãn đáp: "Được."
Phong Thiển thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phượng Quyết nhẹ nhàng buông Phong Thiển ra.
Nhưng mà hắn lại đột nhiên đem tiểu hoàng đế đè ở trên vách tường.
Ngón tay thon dài đặt ở trên vách tường lạnh băng, rũ mắt, tầm mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm tiểu hoàng đế.
Phong Thiển: "......"
Không phải nói buông ra sao?
Một lời không hợp liền chặn ở vách tường, mảnh nhỏ ngươi muốn làm sao?
"Hoàng thúc?"
Ánh mắt Phượng Quyết thanh lãnh, thoạt nhìn một chút cũng không giống uống người say, ngược lại bộ dáng thập phần thanh tỉnh, nhưng cố tình động tác vừa rồi của hắn mới lại thực khác thường.