"Nghe nói thái tử phi sủng ái có hai người, một là Sở Bạch ở thư viện Đức Dương, nghe đồn hắn sở dĩ đến đó làm phu tử là vì muốn được gặp thái tử phi."

Trên thực tế bên ngoài nói là vì hẹn hò với thái tử phi, ám độ trần thương, Diệp Nhiên lo lắng hắn nói ra thì sách bút mực giấy nghiên trên bàn sẽ lanh tanh bành lên nên phải uyển chuyển thay đổi.

Mặc dù đã rất uyển chuyển, nhưng sắc mặt Diệp Hoàn vẫn y nguyên càng ngày càng khó coi, mặt như băng sương "Còn có một kẻ nữa là ai?"

"Một kẻ khác là hoa đán của gánh hát Giang Nam, tên là gì thì không biết, nhưng lời đồn nói thái tử phi rất thích hoa đán này, trước mặt mọi người khen hắn không tệ, còn vì bảo vệ hoa đán mà cãi nhau với Khánh vương phi, đều nói thái tử phi là giận dữ vì hồng nhan."

Trường Hoan xảy ra xung đột với Khánh vương phi rõ ràng chính là vì hắn, mí mắt Diệp Hoàn cụp xuống, nhếch miệng mỉa mai "Còn gì nữa không?"

Diệp Nhiên gật đầu "Còn có một việc là liên quan tới phủ Đoan vương, nói Đoan vương gia bỏ qua cho Ân Bạch Tuyết là bởi vì thái tử phi cầu tình, nói thái tử phi mắng Đoan vương gia mà hắn một câu cũng không có phản bác đều vì Đoan vương gia đối với thái tử phi tình cũ khó quên."

Rắc một tiếng, bút lông Diệp Hoàn trong tay gãy thành hai đoạn.

Da đầu Diệp Nhiên căng chặt, Diệp Hoàn là văn nhân, cảm xúc luôn tương đối nội liễm, rất ít khi thất thố, lại càng không nói đến việc bẻ gãy bút lông.

"Từ chỗ nào truyền tới?"

Ngữ khí Diệp Hoàn rất bình tĩnh nhưng Diệp Nhiên biết, lúc này càng là bình tĩnh thì trong lòng Diệp Hoàn chính là nộ khí ngập trời.

Diệp Nhiên: "Còn chưa có tin tức, thuộc hạ phỏng đoán chuyện này cùng phủ An vương và phủ Khánh vương không tránh khỏi liên quan."

Diệp Nhiên càng hoài nghi phủ An vương làm, bởi vì Sở Bạch rất có thể là người của An vương mà hôm đó chuyện nghe hí cũng phát sinh ở biệt viện của An vương phi. Trên đời không có nhiều trùng hợp, nếu như nhiều trùng hợp, như vậy chỉ có thể là người làm.

Diệp Hoàn chưa nói hắn hoài nghi là ai, chỉ lấy một bản tấu chương "Mang cái này đi đốt."

Lấy tên đẹp là rèn luyện thái tử, hoàng đế đem một bộ phận tấu chương đưa cho Diệp Hoàn phê duyệt.

Diệp Nhiên cầm tấu chương rời đi, ra thư phòng hắn mở ra xem, bên trong là một tấu chương đề cử ―― một lão thần muốn cáo lão hồi hương, đề cử với hoàng đế một người có thể tiếp nhận vị trí hắn, thật vừa đúng lúc, người này chính là cữu cữu An vương gia.

Quả nhiên, một khi dính đến thái tử phi, chủ tử bọn hắn sẽ không còn lý trí, ngay cả việc như đốt tấu chương cũng làm ra được.

Đốt xong tấu chương, Diệp Nhiên về thư phòng nhịn không được hỏi Diệp Hoàn, tấu chương là đốt đi nhưng vạn nhất lão thần trực tiếp đề cử với hoàng thượng, vậy việc bọn hắn tự mình đi đốt tấu chương chẳng phải sẽ lộ sao, dù gì việc Diệp Hoàn thay hoàng đế phê duyệt tấu chương đều đang bị nhìn.

"Không cần lo lắng. " Diệp Hoàn bình tĩnh nói "Cứ thẳng thắn với phụ hoàng là được, có Trường Hoan ở giữa, người sẽ không tức giận."

Diệp Nhiên im lặng, đây có phải là không sợ hãi, mấu chốt ỷ lại vẫn là hoàng thượng yêu thương thái tử phi.

Lúc Diệp Nhiên bẩm báo Diệp Hoàn những này lời đồn này thì Ân Trường Hoan cũng biết chuyện, sau khi nghe xong liền bật cười "Ta đã có được người tốt nhất rồi thì còn cần nuôi trai lơ sao."

Nhược Vân nghĩ thầm thật đáng tiếc thái tử không ở chỗ này, nếu không nghe thấy câu nói này nhất định sẽ rất cao hứng.

Từ lúc Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan thành thân đến nay, Nhược Vân tiếp xúc thái tử cũng nhiều thêm, dần dần phát hiện thái tử không giống những gì mình tưởng tượng, cũng phát hiện thái tử quan tâm quận chúa hơn nàng nghĩ.

Người đem chuyện này bẩm báo cho Ân Trường Hoan là Đinh Tiến, hắn nói "Đột nhiên có nhiều lời đồn đại như vậy, thuộc hạ lo lắng khả năng có người cố ý phát ra."

"Không phải có thể mà là chắc chắn. " Ân Trường Hoan chống cằm, lười biếng nói "Nhưng ta không nghĩ ra người sau lưng sao lại muốn làm như thế, chẳng lẽ hắn nghĩ kiểu lời đồn dạo này có thể chia rẽ tình cảm của ta cùng thái tử sao?"

Ân Trường Hoan hỏi Nhược Vân "Ngươi cảm thấy ta cùng thái tử sẽ bị chia rẽ không?"

Nhược Vân lắc đầu, nhiều nhất chỉ là thái tử không vui một chút, nhưng thái tử không vui, người sau lưng có thể có kết quả tốt sao?

"Ngươi thì sao?" Ân Trường Hoan lại hỏi Đinh Tiến.

Đinh Tiến không hay ở Đông Cung, làm sao biết tình cảm giữa Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn, thấy Nhược Vân lắc đầu liền cũng lắc đầu theo, còn vỗ mông ngựa "Chủ tử cùng thái tử tình sâu như biển, thái tử đối với chủ tử tình hữu độc chung, sao có thể bị lời đồn ảnh hưởng."

Nhược Vân:...

Nhược Vân đối với kiểu ngay thẳng đến quá phận này xin im lặng, nhưng Ân Trường Hoan lại là nghe đến thần thanh khí sảng.

"Thái tử phi." Một cung nữ tiến đến bẩm "An vương phi tới?"

Ân Trường Hoan nhíu mày, đây là tới nói xin lỗi hay đến châm ngòi ly gián.

An vương phi là đến tạ lỗi, chuyện phát sinh ở biệt viện của nàng ta, lại là nàng ta mời mọi người tới nghe hí, hiện tại lời đồn truyền khắp kinh thành, nàng ta nhất định phải đi chuyến này.

An vương phi vừa thấy Ân Trường Hoan liền giữ chặt lấy tay Ân Trường Hoan nói xin lỗi.

Ân Trường Hoan rút tay ra, thần sắc hơi lãnh đạm "Mọi việc đã thành ra như bây giờ, nói nhiều cũng vô dụng."

An vương phi cứng đờ, nàng ta chưa từng bị Ân Trường Hoan lạnh đạm như thế, nhất thời trì trệ, không biết nói gì cho phải.

Cái này so với nàng ta nghĩ không giống nhau, trước đó quan hệ với Ân Trường Hoan cũng không tệ lắm, nghĩ là chỉ cần đến xin lỗi, Ân Trường Hoan nhất định sẽ không oán trách nàng ta.

"A. " Ân Trường Hoan thở dài "Tỷ nói đột nhiên xuất hiện nhiều lời đồn như vậy, có ảnh hưởng đến thanh danh của ta không?"

An vương phi không hiểu ý Ân Trường Hoan "Sẽ không, những lời đồn này đều là nói lung tung, không có căn cứ, lại nói còn có phụ hoàng cùng thái hậu nương nương làm chỗ dựa cho muội nữa mà!"

Ân Trường Hoan lại cười "Nói cũng đúng, nhưng vô dụng, người sau lưng kia sao lại muốn tản ra lời đồn đãi như vậy, chẳng lẽ bọn hắn quá ngu ngốc, ngay cả điểm ấy cũng không nhìn ra."

An vương phi:...

Nàng ta cảm thấy Ân Trường Hoan là cố ý nói như vậy để mắng nàng ta nhưng nàng ta lại không thể nói gì, nói ra thì không phải thừa nhận chuyện lần này là bọn họ làm ư.

An vương phi ở Đông Cung một lúc rồi rời đi, ra khỏi Đông Cung âm thầm suy nghĩ, nàng ta trước kia có phải xem thường Ân Trường Hoan rồi không.

Người nghĩ vậy còn có Nhược Vân, An vương phi vừa đi nàng lập tức hỏi Ân Trường Hoan "Chủ tử, người có phải đã sớm hoài nghi là An vương phi là kẻ phát ra lời đồn?"

"Không có." Ân Trường Hoan uống nước, từ khi không uống thuốc tránh thai nàng ngay cả trà cũng không uống, hoặc là uống nước mật ong hoặc là uống nước trắng "Ta chỉ là muốn đột phát thử một lần ―― ngươi cảm thấy nàng thế nào?"

Nhược Vân nhớ lại sắc mặt An vương phi "Không thể xác định nhưng hiềm nghi rất lớn."

"Ta cũng cảm thấy thế." Ân Trường Hoan đứng dậy duỗi lưng một cái "Kệ những lời đồn đãi này đi, những người kia cũng chỉ dám làm những chuyện mờ ám như thế."

Nhược Vân nghĩ đến Đinh Tiến vỗ mông ngựa, nói "Vậy vẫn là bởi vì chủ tử cùng thái tử quá lợi hại khiến họ không có chỗ xuống tay."

Lời đồn đại dần dần không ai để ý tới sẽ chậm rãi lãng quên, càng để ý tới thì càng huyên náo, huống hồ Ân Trường Hoan là thái tử phi, lời đồn đại nhiều cũng không dám trắng trợn truyền đi, cho nên Ân Trường Hoan không để ý nhiều, có thời gian còn không bằng đi xem học sinh của thư viện.

Mấy ngày trước thư viện có khảo thí đầu tiên, thành tích của nữ học sinh đều rất tốt, Ân Trường Hoan rất hài lòng. Mặc dù cũng có nữ học sinh không nguyện ý học tập mà về nhà, nhưng nói tóm lại đã rất tốt rồi.

Đúng lúc Ân Trường Hoan nghĩ chuyện này đã qua thì Khánh vương phi trong một yến hội "Lơ đãng" nói đến nàng ta cùng Ân Trường Hoan có xung đột, ngay sau đó hoa đán liền bị phát hiện đã tử vong tại nhà.

Ân Trường Hoan thở dài một tiếng, đây là muốn nói nàng cùng hoa đán kia có quan hệ không bình thường sao.

Tác giả có lời muốn nói:

Hoa đán: Pháo hôi như ta ngay cả một cái tên cũng không xứng có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play