Trần Xuân Độ toàn thân đầy mồ hôi lạnh, nhưng anh không hề dừng lại, anh do dự vài giây rồi đẩy Lưu Tịnh Tịnh ra….sau đó, tiếp tục phóng xe như bay. Anh không biết sau lưng sẽ có nguy hiểm gì. Ngay lúc này, về cơ bản là anh chẳng có chút năng lực phản kháng gì cả, chỉ có thể trốn chạy!
Lưu Tịnh Tịnh đờ đẫn ngồi ở ghế phụ, mặt mày cô ấy đỏ ửng lên, hàng mi dài cũng nhẹ cong lên: “Chuyện gì…vậy…đắng quá…”
Trong xe, Trần Xuân Độ nghe thấy giọng của cô thì có hơi biến sắc. Anh cảm thấy có chút áy náy…
Nhưng mà lúc này Trần Xuân Độ cũng chẳng còn tâm trí lo lắng mấy chuyện này, chỉ có thể tập trung điều khiển chiếc Maybach phi như bay!
Nếu đã không thể về khách sạn thì chỉ còn cách đến một nơi khác! Tâm trí của anh đang bị bào mòn từng chút từng chút một. Anh không biết mình có thể kiên trì được bao lâu, chỉ hy vọng có thể tìm được một nơi để cho Lưu Tịnh Tịnh xuống đã!
….
Trên đường phố vắng lặng và tối tăm, những từng chiếc xe BMW màu đen không ngừng lướt qua….
Tiết Nghĩa yên lặng ngồi trong xe, hai mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào màn đêm bên ngoài cửa sổ, đôi tay siết chặt, có thể tưởng tượng được tâm trạng hiện giờ của anh ta như thế nào!
“Chủ tịch Tiết, không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của Trần Xuân Độ. Bọn em đã đi theo con đường do cctv cung cấp nhưng không hề phát hiện ra chiếc Maybach đó!” Tên thuộc hạ báo cáo trong thấp thỏm.
Ánh mắt của Tiết Nghĩa còn sâu hơn: “Chia quân thành hai đường, đi điều tra nơi ở của Trần Xuân Độ đi. Tìm được nơi ở rồi thì canh ở đó cho tôi. Thần trí của hắn hiện giờ không được tỉnh táo, nhất định sẽ tìm một nơi để giải quyết!
…..
Chiếc Maybach phi hết cỡ, mắt Trần Xuân Độ càng ngày càng mờ, anh giơ tay tát mình một cái thật mạnh để giữ tỉnh táo. Trên ghế phụ, cô gái xinh đẹp Lưu Tịnh Tịnh lại vươn người tới... hương thơm nữ tính tràn ngập.
“Em…rất khó chịu…rất khó chịu.” Giọng của Lưu Tịnh Tịnh khàn khàn, mang theo ngữ khí khó chịu, khiến người ta cảm thấy hưng phấn.
Lưu Tịnh Tịnh leo lên người Trần Xuân Độ. Nhiệt độ trong xe nóng dần lên. Một cảm giác man mác đang dần dần lan toả.
Trần Xuân Độ cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Chút thần trí cuối cùng trong mắt hắn đã bị hiệu lực của thuốc nuốt chửng!
Hai mắt Trần Xuân Độ đỏ rực, anh đạp phanh gấp. Chiếc Maybach dừng lại bên đường vào nửa đêm.
Cơ thể Lưu Tịnh Tịnh choáng váng vì cú phanh gấp, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, mái tóc dài loà xoà, cô lẩm bẩm: “Khó chịu quá…cứu em…”
Trần Xuân Độ nheo mắt, trực tiếp tháo dây an toàn rồi lao lên người Lưu Tịnh Tịnh ở ghế phụ. Lúc này, cả hai người đều đã mất khống chế.
Màn đêm im lặng, kéo dài vô tận
Chiếc Maybach đậu bên lên đường đã tắt đèn xe, cả chiếc xe như chìm trong màn đen vô tin.
Vì nhiệt độ bên trong xe quá cao nên một lớp sương mỏng đã bám lên thành cửa sổ, khiến cho người ngoài hoàn toàn không nhìn thấy được tình hình bên trong xe.
…..
Trên đường phố giữa đêm đen, những chiếc xe BMW khác lần lượt lướt nhanh qua, không ngừng tìm kiếm dấu vết của Trần Xuân Độ trên đường phố,
Tiết Nghĩa sắc mặt lạnh lùng, ngay cả hô hấp trong xe cũng uy nghiêm đến đáng sợ.
"Chủ tịch Tiết, mọi người đã trực ở khách sạn nơi Trần Xuân Độ ở hơn một giờ, vẫn không thấy hắn ta quay lại,"
Khuôn mặt Tiết Nghĩa lạnh đi, hai tay nắm chặt! Đó là một sự phẫn nộ mất khống chế! Trong ván cờ lần này, mọi thứ đều diễn ra theo sự sắp xếp của anh ta. Nhưng vào thời điểm quan trọng nhất lại xuất hiện vấn đề!
"Quyền hạn đặc biệt, huy động toàn bộ camera giám sát của các con phố gần đó! Dù có phải lên trời xuống biển cũng phải tìm cho ra hắn ta!" Tiết Nghĩa lạnh lùng: "Trần Xuân Độ, tôi không tin anh có thể thoát được?!”
Ánh trăng sáng đã sáng vằng vặc, trong đêm lặng, những vì sao đều sáng lấp lánh trên bầu trời.
Chiếc Maybach lặng lẽ dừng lại bên đường
Trong xe tràn ngập cảm giác ấm áp, một mùi thơm thoang thoảng lan toả trong không khí.
Trần Xuân Độ ôm chặt người đẹp vào lòng… Lúc này, hai người rõ ràng đều không chịu nổi, hai con người trúng xuân dược dường như đều đã sức cùng lực kiện.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tịnh Tịnh ửng lên như một quả táo đỏ, mái tóc dài buông xõa ra, đôi mắt xinh đẹp khép hờ còn hàng mi dài thì khẽ run rẩy,
Tơ máu trong mắt Trần Xuân Độ dần dần biến mất, đầu óc anh bắt đầu thanh tỉnh trở lại. Khi nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn này trong xe, Trần Xuân Độ cảm thấy vô cùng hối hận! Anh giơ tay tự tát mình mấy cái!
Đêm nay, anh đã làm tổn thương một cô gái vô tội!
Anh dùng chút tỉnh táo cuối cùng để khởi động xe.
Lúc này đã là nửa đêm.
Tiết Nghĩa ngồi trong xe, sắc mặt càng ngày càng tệ.
"Chủ tịch Tiết, các đồng chí ở Cục giao thông nói, không có chiếc Maybach khả nghi nào lái qua đoạn đường đó cả." Thuộc hạ của anh ta thận trọng báo cáo.
Đồng tử của Tiết Nghĩa chợt co hẹp, hay tay nắm chặt thành quyền
“Chẳng lẽ hắn ta có thể tan biến sao?!” Cơn giận của Tiết Nghĩa gần như tăng vọt!
"Đồng chí ở Cục Giao thông nói, chiếc xe đó cứ như…cứ như thực sự tan vào không khí vậy!" Tên thuộc hạ khép nép.
“Anh đang nói cái gì vậy hả?!” Tiết Nghĩa gầm lên.
“Bên đó nói, chiếc Maybach đó đã xuất hiện ở ngã tư đường một giờ trước, nhưng ngay sau đó liền không thấy nữa, cứ thế biến mất khỏi màn hình của camera giám sát! ”Tên thuộc hạ trịnh trọng báo cáo.
Ầm! Tiết Nghĩa như thấy sét đánh ngang tai! Cả người hắn đứng sững như trời trồng.
Ngay sau đó, Tiết Nghĩa đấm mạnh vào cửa sổ. Cửa sổ kiên cố của BMW đã vỡ tan tành!!
"Khốn nạn!! Khốn nạn!!" Tiết Nghĩa hét lên như một con thú mất kiểm soát
…
Chiếc Maybach chạy suốt quãng đường, cuối cùng dừng lại trước cửa một khách sạn vắng vẻ.
Lúc này, tác dụng thuốc trong cơ thể vẫn còn. Trái tim Trần Xuân Độ đập loạn trở lại.
Lưu Tịnh Tịnh trên ghế phụ cũng dần vặn vẹo như một con nai.
Trần Xuân Độ cắn chặt lưỡi, sau đó, dùng chút ý thức cuối cùng để mặc lại quần áo cho cô ta, Anh bế cô lên rồi bước vào khách sạn và chọn một phòng đơn.
Trần Xuân Độ bế cô ấy vào phòng đơn rồi cẩn thận đặt cô lên giường.
Lý trí của Trần Xuân Độ đang bị ăn mòn từng chút từng chút một. Anh cố đè xuống những dục vọng trong lòng rồi xoay người rời đi! Bây giờ, chỉ có rời khỏi đây mới có thể bảo vệ Lưu Tịnh Tịnh. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, cộng thêm trạng thái của hai người và thuốc kích dục, chắc chắn sẽ phát sinh những chuyện khiến họ hối hận.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tịnh Tịnh đỏ bừng, cả người đều bị cảm xúc khống chế, cô mất hết lý trí và sức phản kháng.
"Đừng đi, Đừng đi," Lưu Tịnh Tịnh run run, nhỏ giọng như đang cầu xin.
Trái tim của Trần Xuân Độ run rẩy kịch liệt, máu nóng dâng trào theo từng nhịp tim. Tác dụng của thuốc dần dần lan khắp cơ thể rồi ngấm vào máu.
Mắt Trần Xuân Độ đỏ bừng như hoá thành dã thú! Nó giống như ánh mắt của một con sói hoang!!
Mái tóc dài của Lưu Tịnh Tịnh xoã ra, tuy hơi rối nhưng lúc này trông cô vừa xinh đẹp lại vừa khiến người khác đau lòng. Chiếc váy xếp ly cuộn lên, để lộ đôi chân dài mơn mởn của thiếu nữ.
Chút lý trí cuối cùng của Trần Xuân Độ đã hoàn toàn…sụp đổ!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT