Sau một đêm dài đằng đẵng, tia nắng rực rỡ chiếu xuống từ bầu trời phía Đông.

Trần Xuân Độ dậy sớm chạy bộ, hôm nay anh đã chạy đến nơi xảy ra án mạng đêm qua để thăm dò, nhưng khi đến nơi anh đã sững sờ.

Hiên trường sạch sẽ, không hề có dấu hiệu xảy ra án mạng.

Công an điều tra vụ việc dọn dẹp hiện trường sao? Không thể nào!

Hiện trường không còn một chút máu, cách thu dọn hiện trường này hoàn toàn khác với cảnh sát, đây là đang tiêu huỷ chứng cứ!

Hình bóng Tiết Nghĩa lập tức hiện lên trong đầu Trần Xuân Độ, tối qua anh ta nói báo cảnh sát là để tiêu huỷ chứng cứ, hay là còn có ý đồ nào khác?

Vụ ám sát này nghi vấn trùng trùng.

Trần Xuân Độ không nghĩ nữa, chạy một mạch về khách sạn, tắm rửa xong, anh lái xe đi đón Lê Kim Huyên rồi chở cô đến toà nhà Lê thị.

Sau khi Lê Kim Huyên đến công ty lập tức ra lệnh cho Tôn Giai Giai, bảo cô ta tổ chức một cuộc họp với tất cả các lãnh đạo để nâng cao các vấn đề về an toàn và cảnh giác.

Vì vậy, Trần Xuân Độ vừa ngồi xuống chưa được bao lâu đã phải lấy thân phận giám đốc bộ phận quản lý nội vụ kiêm tài xế tham gia cuộc họp.

Phòng họp rất lớn, hàng chục lãnh đạo cốt cán phụ trách nội bộ của công ty đang ngồi trước bàn, chờ Tôn Giai Giai đến.

Không lâu sau, một bóng người xinh đẹp bước vào phòng họp, mái tóc đen dài mềm mại xoã ngang vai, chiếc áo sơ mi công sở màu trắng tôn lên dáng người quyến rũ của cô ta, phía dưới là chiếc váy bó sát màu đen.

Tôn Giai Giai bước đi trên đôi giày cao gót màu trắng, chậm rãi bước vào phòng họp.

Cô ta nhìn lướt qua đám đông, sau khi xác nhận tất cả mọi người đã có mặt mới bước tới trước bàn hội nghị.

Mà Trần Xuân Độ đang ngồi ở hàng ghế đầu của bàn hội nghị, anh nở nụ cười nhẹ coi như chào hỏi với Tôn Giai Giai.

Tôn Giai Giai chớp mắt coi như đáp lại, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại không có chút cảm xúc nào. Vì đây là nơi công cộng, huống hồ là trong phòng họp, cô ta không thể tùy ý biểu lộ cảm xúc.

Tôn Giai Giai nhẹ nhàng ra hiệu, mọi người lập tức im lặng.

Sau đó Tôn Giai Giai bắt đầu nói về nội dung cuộc họp hôm nay.

Cuộc họp hôm nay chủ yếu nói về vấn đề an ninh, nhắc nhở mọi người đề cao cảnh giác trong mọi mặt an toàn của công ty.

Có thể thấy lúc này Lê Kim Huyên cũng đã đề cao cảnh giác, vụ ám sát tối qua đã cắm rễ trong lòng cô, khiến trái tim vốn đã có phần thả lỏng của cô lại siết chặt. Tập đoàn Lê thị vẫn bị kẻ khác theo dõi như hổ rình mồi, vẫn luôn có người âm thầm giở trò phía sau.

Mái tóc dài của Tôn Giai Giai hơi phất lên, khuôn mặt xinh xắn nghiêm túc, uy nghiêm, cô ta đang nghiêm túc dặn dò công việc quản lý an toàn của công ty.

Mọi người đều ngiêm túc lắng nghe, đồng thời ghi chép lại.

Chỉ có Trần Xuân Độ lười biếng ngồi ở hàng ghế đầu của bàn hội nghị, không lắng nghe cũng không ghi chép. Anh chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm dáng người yêu kiều của Tôn Giai Giai, trong đầu đầy những hình ảnh…

“Trần Xuân Độ.” Cuối cùng Tôn Giai Giai cũng không chịu nổi nữa, khẽ hô lên, cô ta là người chủ trì cuộc họp hôm nay, bất kể thế nào cũng phải chú ý đến trật tự cuộc họp.

Trần Xuân Độ không ghi chép, cũng không nghiêm túc lắng nghe, còn cứ nheo mắt nhìn chằm chằm ngực mình với vẻ háo sắc, đương nhiên Tôn Giai Giai không thể chịu nổi.

Trần Xuân Độ bị Tôn Giai Giai gọi mới khôi phục lại một chút, ngây người nhìn cô ta.

“Mời anh chú ý lắng nghe và ghi chép, đây là những vấn đề an toàn của công ty, cực kỳ quan trọng.” Tôn Giai Giai nghiêm túc nói, dường như còn mang theo ý trách móc.

Trần Xuân Độ nghe xong không khỏi sửng sốt, không ngờ anh lại bị Tôn Giai Giai trách mắng, còn ở trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp thế này, thật xấu hổ.

Mấy đồng nghiệp đột nhiên che miệng, vẻ mặt đầy ẩn ý.

Vẻ mặt Trần Xuân Độ trầm xuống, dưới cái nhìn có phần tức giận của Tôn Giai Giai, anh miễn cưỡng cầm bút lên, viết loạt xoạt vào sổ.

Thấy Trần Xuân Độ nghe lời như vậy, Tôn Giai Giai mới thở phào, đồng thời đôi môi đỏ nhếch lên ý cười đắc ý.

Tôn Giai Giai tiếp tục họp, vẻ mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh và thờ ơ. Phải nói rằng khi nghiêm túc, Tôn Giai Giai vẫn rất có khí chất, dù sao cũng là thư ký tổng giám đốc, cả ngoài đều toát lên phong thái ưu tú và chuyên nghiệp, rất nữ tính.

Trần Xuân Độ hí hoáy viết gì đó trong sổ của mình, viết xong nhân lúc mọi người không chú ý, anh đột nhiên giơ quyển sổ lên cho Tôn Giai Giai nhìn.

Tôn Giai Giai đang đứng trước bàn hội nghị, nói cho mọi người về kiến thức an toàn, khi nhìn thấy quyển sổ mà Trần Xuân Độ giơ lên, khuôn mặt cô ta lập tức sửng sốt, đôi mắt đẹp nhìn vào nội dung trên sổ, cô ta thoáng chốc ngây người, lảo đảo, suýt thì trật chân.

Trần Xuân Độ vẽ một bức tranh rất đẹp trên tờ giấy, đó là một người đàn ông nắm tay một người phụ nữ, sống động như thật. Trong bức tranh, người đàn ông dịu dàng đến gần tai người phụ nữ, dường như đang nói lời tình cảm nào đó, phía trên còn có dòng chữ: Tiểu Giai Giai, anh yêu em.

Nhìn thấy bức tranh này, lòng Tôn Giai Giai rối bời, cảm giác ngọt ngào ấm áp chợt dâng lên nhưng bị cô ta cố gắng kìm nén. Đây là phòng họp đấy, tên lưu manh này!

“Trần Xuân Độ, mời anh chú ý kỷ luật, mọi người đang họp đấy.” Tôn Giai Giai lại lên tiếng, để tránh Trần Xuân Độ lại tiếp tục ảnh hưởng đến mình.

Trần Xuân Độ không khỏi cảm thấy hụt hẫng, cô gái Tiểu Giai Giai này rất không nể mặt anh.

Trần Xuân Độ bất đắc dĩ lật sổ ghi chép, bĩu môi. Lúc này Tôn Giai Giai đang đứng trước bàn hội nghị, nghiêm túc họp tiếp.

Còn Trần Xuân Độ ngồi ở hàng ghế đầu trong bàn hội nghị, khoảng cách giữa hai người rất gần. Trần Xuân Độ nghĩ tới đây, đột nhiên đá giày da, sau đó duỗi chân dưới bàn ra, nhẹ nhàng di chuyển về phía Tôn Giai Giai…

Tôn Giai Giai đang họp, đột nhiên cảm thấy dưới chân bị chạm vào nên hoảng hốt cúi đầu xuống nhìn, không ngờ Trần Xuân Độ lại…

Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai đỏ bừng, nhưng cô ta cũng không tiện vạch trần anh ngay trước mặt bao người, đôi mắt đẹp nhướng lên, tức giận nhìn Trần Xuân Độ như muốn cảnh cáo anh.

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của Tôn Giai Giai, trong lòng Trần Xuân Độ càng buồn cười hơn, anh lại nhẹ nhàng cọ vào mắt cá chân cô ta dưới gầm bàn.

Tôn Giai Giai suýt thì mất kiểm soát ném tài liệu trong tay đi. Tên khốn này, đang ở phòng họp đấy! Tôn Giai Giai cực kỳ tức giận.

“Trần Xuân Độ, xin anh chú ý kỷ luật, nếu không muốn nghe mời anh ra ngoài.” Cuối cùng Tôn Giai Giai cũng không chịu nổi sự trêu chọc của Trần Xuân Độ nữa bèn lên tiếng, muốn nhân cơ hội này đuổi anh đi. Tên lưu manh thối tha này vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn. Trần Xuân Độ ở lại phòng họp, cô ta không thể tiếp tục họp bình thường.

“Đã biết, tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe, mong thư ký Tôn cho tôi thêm một cơ hội nữa.” Trần Xuân Độ nghiêm túc gật đầu, nhưng ý cười bên môi lại càng đậm hơn.

Mặc dù Tôn Giai Giai hơi luống cuống và đỏ mặt nhưng cũng cố gắng khiến mình bình tĩnh. Cô ta trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, muốn ngăn cản và cảnh cáo anh, nhưng tên này lại chẳng thèm để tâm. Cuộc họp này, cảm xúc của Tôn Giai Giai đều bị anh làm loạn, để các đồng nghiệp không phát hiện ra điều bất thường…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play