“Uống vào cô sẽ biết.” Trần Xuân Độ cầm giẻ lau, đứng dậy nói.

Tô Loan Loan liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái thật sâu, lựa chọn tin tưởng Trần Xuân Độ, sau đó mở tủ tìm kiếm, lấy ra một ống thuốc màu đỏ tươi.

Tô Loan Loan nhìn lướt qua, thuốc trong ống thủy tinh có màu đỏ như máu, nói chính xác nó giống như một ống máu hơn là thuốc.

Tô Loan Loan do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở nắp thuốc ra uống một hơi cạn sạch.

Sau khi uống vào, sắc mặt của Tô Loan Loan liền thay đổi, cô bóp vỡ ống thủy tinh trong suốt, nhìn Trần Xuân Độ lạnh lùng vặn hỏi: "Rốt cuộc là anh cho tôi uống thứ gì vậy? Đây không phải là thuốc mà là máu!"

“Đúng vậy, đó là máu.” Giọng nói của Trần Xuân Độ truyền vào tai Tô Loan Loan, khiến sắc mặt Tô Loan Loan lập tức thay đổi. Chỉ thấy Trần Xuân Độ bình tĩnh đi tới, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Tô Loan Loan, đột nhiên sáp đến, đưa hai tay về phía người Tô Loan Loan.

“Anh muốn làm gì?” Ánh mắt Tô Loan Loan lóe lên vẻ cảnh giác, hai tay nhanh chóng, bất chợt nắm lấy tay của Trần Xuân Độ, lạnh lùng hỏi.

“Giúp cô xem vết thương, cô nghĩ sao?” Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên độ cong vẻ nghiền ngẫm: “Nếu tôi có ý đồ gì với cô, vừa rồi sẽ không cho cô uống thuốc giải, mà là thuốc gây ảo giác.”

Tô Loan Loan hừ lạnh, trong giọng nói có thêm vẻ châm chọc: "Thứ anh cho tôi uống rõ ràng là máu. Từ lúc nào đến miệng anh lại trở thành thuốc rồi?"

Tô Loan Loan rất quả quyết, thứ Trần Xuân Độ vừa kêu cô uống chắc chắn là máu, không thể là thuốc gì được.

“Vậy cô có biết, đây là máu gì không?” Trần Xuân Độ cũng không nhìn lên, chỉ cười khẩy.

Nét mặt Tô Loan Loan đông cứng, khi cô lấy lại tinh thần, Trần Xuân Độ đã vén áo cô lên.

Trên bụng Tô Loan Loan có một vết thương dài bằng ngón trỏ, bị móng vuốt của Dracula cắt trúng, theo thời gian trôi qua, Tô Loan Loan mất máu càng nhiều, sắc mặt cô cũng càng trở nên nhợt nhạt.

Khi Trần Xuân Độ nhìn thấy vết thương này, hai mắt chợt hiện lên vẻ chăm chú. Tô Loan Loan vốn không để ý thấy, mép nứt trên vết thương loang lổ đầy máu của cô lúc này đã biến thành màu đen, rõ ràng vết thương đang trở nên nặng hơn.

“Tôi biết ngay mà.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói, tay anh lướt nhẹ nhàng trên bụng Tô Loan Loan. Vết thương của Tô Loan Loan nhìn mà đáng kinh ngạc, nhưng bụng cô vô cùng trơn bóng. Tô Loan Loan xuất thân từ đội đặc chủng, sự rèn luyện quanh năm làm cơ thể cô không chút mỡ thừa, da thịt mỏng manh nhẵn nhụi, thậm chí khiến Trần Xuân Độ có chút yêu thích không muốn rời tay.

Mới đầu, sau khi bị Trần Xuân Độ vén áo lên, mặt Tô Loan Loan tuy đỏ, nhưng cũng chỉ có thể nuốt bất mãn chưa rời khỏi môi xuống, khi nhìn thấy Trần Xuân Độ nghiêm túc chăm chú quan sát vết thương. Nhưng sau đó, Tô Loan Loan càng lúc càng cảm thấy có gì đó không ổn, bàn tay của Trần Xuân Độ khiến cả người cô cảm thấy khó chịu, nổi hết da gà, gương mặt bất giác trở nên đỏ bừng mê người.

“Đủ chưa?” Càng về sau, Tô Loan Loan không thể nhịn được nữa, khuôn mặt đẹp đỏ bừng, nóng bỏng như thiêu như đốt. Cô xấu hổ nhìn Trần Xuân Độ, trong ánh mắt tràn đầy sát khí lạnh lẽo.

Màu tím tượng trưng cho sự cao quý và thần bí. Tô Loan Loan làm sao cũng không ngờ, ống thuốc kỳ diệu từng khiến cô vô cùng xao động lại xuất hiện trong tay Trần Xuân Độ.

Tô Loan Loan hết sức ngạc nhiên, đối với việc Trần Xuân Độ đột nhiên đem ống thuốc tím ra, có thể nói cô không có chút ngờ trước.

Cả người Tô Loan Loan đều ngây dại, Trần Xuân Độ có thể tiện tay lấy ra ống thuốc màu tím, Trần Xuân Độ và ông chủ bí ẩn của cô rốt cuộc có quan hệ thế nào?

“Chỉ là một ống thuốc thôi, có gì đáng phải kinh ngạc.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói, vẻ mặt dửng dưng.

Nhưng anh không nói cho Tô Loan Loan biết giá trị của ống thuốc này. Cùng với hai ống thuốc mà cô dùng lần trước, nhất định ngoài sức tưởng tượng của cô. Đó là một con số thiên văn!

Mười tập đoàn dược phẩm sinh học hàng đầu ở hải ngoại, từng chỉ vì một ống thuốc như vậy cũng đã sắp đánh nhau khi đó! Điều này cho thấy tầm quan trọng của hai loại thuốc này.

Mà bây giờ, Trần Xuân Độ hầu như không do dự cho Tô Loan Loan dùng ống thuốc này để chữa lành vết thương.

Nếu Thanh Niên có ở đây, nhất định sẽ trố mắt nghẹn họng, rất có thể sẽ đấm ngực giậm chân, mắng chửi Trần Xuân Độ đang phung phí của trời.

Tô Loan Loan cũng không biết giá trị thực sự của ống thuốc này, nhưng cô biết ống thuốc này rất hữu ích trong việc chữa trị vết thương.

Đây là loại thuốc chữa trị vết thương kỳ diệu nhất mà Tô Loan Loan từng thấy. Sau lần đầu khi Thanh Niên đưa cô uống, hôm sau tỉnh dậy đã khỏe như voi, đã khiến cô hết sức ngạc nhiên.

Thuốc mà Thanh Niên đau lòng không nỡ như vậy, Trần Xuân Độ lại lấy ra một ống khác, Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ nói: "Tôi biết một người, anh ta cũng từng cho tôi loại thuốc này. Anh và anh ta là quan hệ như thế nào?"

“Tôi không biết cô đang nói tới ai.” Trần Xuân Độ thản nhiên đáp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play